Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Tống Tư Âm vẫn quyết định đem sự việc ghi trên tờ giấy nói cho Hạ Lam. Chủ nhà này là người tốt nha! Nói ra nhất định sẽ được cảm kích! Nếu cô giấu diếm không nói cho người ta biết thì đó là vấn đề rất lớn đến đạo đức của cô a.
Còn ông anh già không biết cố gắng nhà mình thì……
Trong lòng Tống Tư Âm hiện lên hình mẫu Phật A Di Đà, cô thầm thay Tống Tư Trác cầu nguyện.
Anh trai già à, anh tự cầu nhiều phúc đi! Em không nhất định có thể giúp được anh!
Làm công tác chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tống Tư Âm rón ra rón rén đi tới phòng Hạ Lam , thật cẩn thận gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
“Chuyện là…… Em có chút việc muốn nói cho chị.”
Bàn tay đang viết báo của Hạ Lam hơi hơi dừng lại, cô không ngẩng đầu mà mở miệng đáp.
“Có việc liền nói, tôi hiện tại còn đang làm việc, rất bận.”
Nhìn thấy khí thế xử lý công việc của Hạ Lam, Tống Tư Âm hơi phát run trong người. Cô hít sâu một hơi, quyết nói ra chuyện kia.
“Chị ơi, thời điểm em ăn hộp chocolate nhìn thấy ở dưới đáy có một tờ ghi chú.”
“Bên trên viết chính là cái này……”
Sau khi vội vàng đem mảnh ghi chú kia đặt trước mặt Hạ Lam, Tống Tư Âm bổ sung thêm hai câu.
“Theo quan sát của em, hộp đó chỉ mới được em mở ra, chị hẳn là không biết có cái này, cho nên em mang lại cho chị xem xem.”
“Chị…… Rốt cuộc chị nghĩ như thế nào?”
Đôi mắt mang dư quang dán lên nội dung trên mảnh giấy, cô hơi hơi nhướng mày. Rất có hứng thú mà nhìn về phía Tống Tư Âm.
“Như thế nào? Em thực cảm thấy hứng thú chuyện của tôi sao?”
“A, không có……”
Tống Tư Âm có chút hoảng loạn phất phất tay, vội vàng mở miệng giải thích.
“Là…… là, nếu người ta đã tỏ tình, chị vẫn nên biêt sự tồn tại của nó. Nếu không chẳng phải là phụ một phen tân ý của người ta rồi sao?”
Tống Tư Âm đặt đôi tay chắp sau lưng, vì có chút khẩn trương mà xoa đi xoa lại, tựa hồ rất mong chờ đáp án của Hạ Lam.
Bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ kia có thập thập phần đáng yêu nha.
Nhưng mà, rất có thể tất cả những việc này đều hỏi giùm anh trai kia……
Đôi mắt hơi hơi trầm xuống, tâm tình Hạ Lam có chút tệ. Cô không quan tâm đến chuyện này nữa, chuyển dời mắt nhìn về phía văn kiện cần công tác của mình.
Thấy thế, Tống - ngây thơ -Tư Âm có chút mờ mịt nhìn về phía Hạ Lam.
“Cái kia…… Chị ……”
Đây là không tính trả lời câu hỏi của mình sao?
“Em đoán xem.”
Âm thanh lãnh đạm phát ra, dường như kéo không khí xung quanh trầm xuống. Không khí cạnh người Tống Tư Âm có chút hỗn độn.
……
Trở về phòng, nghĩ đến việc tình địch kia thực sự có tồn tại làm Tống Tư Âm có cảm giác khó chịu như bị hàng trăm cái móng vuốt cào qua. Cô đắp chăn từ đầu đến chân, có chút phát điên.
Em đoán xem! Em đoán xem! Đoán em gái chị!
Ai mà đoán được nha!
“A a a! Tiểu bạch thỏ rốt cuộc là ai!”
“Rốt cuộc là ai a!”
Ô ô ô, cô thật sự rất muốn biết!
Trong giây phút đắm chìm bởi suy nghĩ của mình, Tống Tư Âm không hề phát hiện ra sự chú ý của cô đối với tình địch kia đã ẩn ẩn âm thầm vượt qua mức độ muốn điều tra tin tức cho Tống Tư Trác.
Cô cố gắng cưỡng bách bản thân tiến vào mộng đẹp. Mười phút sau, Tống Tư Âm tuyên bố từ bỏ, cô lấy điện thoại di động ra, không ngừng spslam trong group bạn bè.
【 Tống Tư Âm: Biểu tình 666. Chị em ơi! Đêm nay tớ không thể ngủ được! Thỉnh các vị tiểu tiên nữ đề xuất cho tớ vài cái chủ ý. Rốt cuộc làm thế nào để tìm hiểu người theo đuổi đối phương mà không để lại chút dấu vết!!!
Bạn cùng phòng A: A, tiểu Tống nhà chúng ta vậy mà 'cây vạn tuế ra hoa'? Coi trọng vị soái ca nào nha, nói ra cho chị em cùng vui vẻ nào!
Bạn cùng phòng B: Chúc mừng, chúc mừng. Nhưng tớ thật sự nghĩ không ra đến tột cùng dạng soái ca nào mới có thể lọt vào mắt xanh của tiểu Tống nhà chúng ta a!
Group chat không ngừng spam, mỗi người trong đó đều ôm hy vọng Tống Tư Âm có thể lộ ra chút tin tức tình yêu bát quái của cô.
Khóe miệng run rẩy một chút, Tống Tư Âm cảm giác thấy rất là bất đắc dĩ. Quả nhiên, trọng tâm bát quái là muốn hóng chuyện trên người mình thôi?!
Cô vội vàng nhắn tin phủ nhận.
Tống Tư Âm: Mới không có! Ai muốn yêu đương? [ Tới gần nam nhân chỉ trở nên bất hạnh.jpg] Tớ chỉ là đang giúp anh trai điều tra tin tức thôi. Thật sự không biểu biết nên hỏi chị ấy như thế nào. Hỏi sâu chuyện cá nhân của người ta hình như cũng không tốt lắm phải không?
Bạn cùng phòng B: À, thì ra là vậy. Hay là dùng phương thức thông qua trò chơi để hỏi đi? Chẳng hạn như 'Truth or Dare', ' quốc vương bài' cũng được hoặc là ' một ngữ đánh thức người trong mộng'. Đúng rồi, nếu khong có chủ đề để gợi ra thì trực tiếp tạo chủ đề luôn đi!
Tống Tư Âm như ở trong mộng mới tỉnh, liên tục phát ra mấy cái nhãn dán moah moah trong group.
Ngay sau đó cô bắt đầu ở trên mạng tìm tòi xem có thứ gì có thể kéo gần khoảng cách bằng trò chơi hay không.
Đúng thật là nếu trên thế giới không có cây cuốc đủ cứng cáp thì không thể đào góc tường a!
Một ngự tỷ pháp y nho nhỏ, để xem cô hung văn thu phục!
Bởi vì quá kích động, Tống Tư Âm thật sự quên đã đến thời gian ăn bữa tối.
Hạ Lam theo lệ thường mang theo cháo trắng cùng nước thuốc đi vào phòng.
Chưa kịp nói bất cứ lời nào, Tống Tư Âm đã lập tức đi trước một bước giành mở miệng.
“Cái kia cái kia…… Chị ơi! Bây giờ em muốn tự mình uống nước thuốc!”
“Chị có thể chơi với em hai cái trò chơi được hay không?”
Núi khác thường tất có yêu.
Buổi sáng Tống Tư Âm mang bộ dáng thâm cừu đại hận, buổi tối như thế nào mà lại xoay chuyển tới 180° được?
Hạ Lam khoanh đôi tay trước ngực, rất có hứng thú mà nhìn Tống Tư Âm.
“Em là muốn chơi cái gì?”
“'Truth or Dare'! Nghe nói trò chơi này cực kì, cực kì hay nha!”
Tống Tư Âm tuyệt đối không buông tha bất luận cơ hội nào để tìm kiếm thông tin tình báo!
Đương nhiên, mục đích sau cũng phải úp úp mở mở, không thể để Hạ Lam biết được!
Tiếc là, mọi động tác nhỏ nhất của Tống Tư Âm đều dừng lại trong mắt Hạ Lam.
Thật là đứa trẻ nghịch ngợm.
Truth or Dare suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi theo khuôn sáo cũ. Lúc cô học đại học đã cùng bạn bè chơi qua vô số lần.
“Vậy em uống thuốc trước đi.”
Hạ Lam đã không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, chỉ là đưa ra điều kiện của mình. Nhưng mà, lời này rơi vào tai Tống Tư Âm chính là khẳng định giao dịch thành công!
Cô mau chóng giành lấy chén thuốc đang nằm trên tay Hạ Lam, bóp mũi, mở miệng, hung hăng đổ hết tất cả vào trong họng. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát!
Giây tiếp theo, Tống Tư Âm liền mãnh liệt ho khan.
Đắng, rất đắng!
Ấn đường của cô ngay lập tức đen thành ba đường, còn lại khó chịu đến đỏ bừng. Khóe mắt Tống Tư Âm không nhịn được chảy xuống một hàng nước mắt sinh lý.
Cô bị đắng đến khóc!
Thấy cảnh này, Hạ Lam không khỏi cau mày gấp gáp.
“Hộp chocolate giữa trưa hôn nay tôi cho em đâu rồi? Ăn một viên chocolate có thể bớt đắng.”
“Em…… Chiều nay ăn hết luôn rồi.”
Tống Tư Âm dùng tông giọng nghẹn ngào nói, hai mắt đẫm lên nhìn Hạ Lam nhìn qua có chút ủy khuất.
Hạ Lam:……
Nguyên một hộp chocolate lớn, ăn xong hết rồi?
Thật sự có người thích ăn đồ ngọt đến vậy sao?
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hạ Lam thuận tay thay Tống Tư Âm lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhàn nhạt nói một câu.
“Chờ.”
Chẳng được bao lâu, Hạ Lam lại từ bên ngoài đã trở lại, trong tay còn cầm một chén nước. Có điều màu sắc hơi đục một chút, nhìn vào không rõ là thứ gì.
“Cái này là nước đường trắng, trong nhà không còn đồ ngọt nào cả, em chịu khó chắp vá uống đỡ đi.”
Hạ Lam không thích đồ ngọt, cảm giác ngọt gắt làm cô có chút không thoải mái. Vì vậy trong nhà cũng chỉ có hộp chocolate kia là đồ ngọt, còn lại cái gì cũng không có.
Lúc này Tống Tư Âm đã chịu đắng đến nỗi nói không ra lời, vội vàng cầm chén nước đường rót vào miệng.
Cả một lúc lâu sau, cô mới phục hồi tinh thần. Câu đầu tiên cô nói là:
“Chị ơi, em đã uống xong thuốc, hiện tại có thể cùng chị chơi trò chơi chung không? 'Truth or Dare' đó!”
Hạ Lam im lặng nhìn Tống Tư Âm, nhất thời nghẹn lời.
Kỳ thật, cô không tính là hoàn toàn đáp ứng, chỉ là vờ để gạt tiểu gia hỏa này uống thuốc mà thôi.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Tống Tư Âm trưng ra bộ dáng 'lê hoa đái vũ'*, Hạ Lam không thể không thừa nhận, cô mềm lòng.
(* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
“Được rồi, nhưng mà hiện tại nơi này không có thẻ bài nào, làm sao mà chơi?”
Tống Tư Âm đầy thần bí lấy từ phía sau một xấp giấy trắng, để mạnh một tiếng rầm lên giường.
“Không có sao nha, em đã sớm chuẩn bị tốt rồi!”
Đây chính là thành phẩm do giấy vẽ chuyên môn của cô cống hiến ra a. Dựa vào đống thẻ bài này, cô không thể không moi ra được chút tin tức nào!
Hạ Lam tùy ý cầm lấy một tờ, nhìn chữ viết uyển chuyển, thấy không có gì bất thường liền gật gật đầu.
Không hổ là sinh viên mỹ thuật nha, chữ viết không tồi.
“Chúng ta làm thế nào để chơi? Xúc xắc đâu?”
“Kéo búa bao! Có thể dùng kéo búa bao a!” Tống Tư Âm cơ hồ theo bản năng mà mở miệng.
Trong nháy mắt, cô chợt nhớ lại lúc ở quán bar bị Hạ Lam làm cho sợ hãi. Rõ ràng cả hai cùng tung một con xúc xắc, thế mà cô lại chẳng thắng người ta nổi một ván. Xúc xắc kia ở trong tay Hạ Lam rất giống có thêm ma thuật, muốn số mấy liền có số đó.
Kết quả sau trận đấu, cô trực tiếp say như chóa!
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Hôm nay phải dốc sức mà tái chiến.