Tống Tư Âm bất mãn mở miệng lẩm nhẩm: “Tại sao a? Lần trước chúng ta ngủ cùng nhau cũng khá tốt cơ mà! Vì sao bây giờ chị lại một hai muốn lấy thêm cái giường sắt này vậy ?”
Lời này vừa nói ra làm động tác sửa sang đệm giường của Hạ Lam dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Tống Tư Âm, ánh mắt ngập tràn hồ nghi.
Lúc này cô 'vô thanh thắng hữu thanh'*.
(*Vô thanh thắng hữu thanh: im lặng không biện minh, đối chất nhưng lại chiến thắng trong tranh biện.)
“Em……” Tống Tư Âm có chút cứng họng, ngay sau đó giơ lên ba ngón tay, mặt đầy nghiêm túc.
“Em thề! Em sẽ nằm cách chị thật xa, tuyệt đối không quấy rầy chị trong lúc nghỉ ngơi! ”
Hạ Lam như cũ không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn Tống Tư Âm.
Ánh mắt kia đã nói lên hết tất cả. Em nhìn tôi có giống sẽ tin điều em nói không?
Bất đắc dĩ, Tống Tư Âm chỉ có thể ôm lấy cánh tay Hạ Lam mà làm nũng, cô chớp chớp đôi mắt, bày ra bộ dạng mà bản thân nghĩ rằng đáng yêu nhất để năn nỉ.
“Chị ơi, chị ơi!”
“Chị ơi, em biết chị đối xử với em tốt nhất! Chị có thể cùng em ngủ mà! Em hiện tại khẳng định lát nữa sẽ không quấy rầy chị a! ”
Âm thanh yếu đuối mỏng manh cộng thêm bộ dáng nũng nịu kia……Đáng yêu……làm người ta không nhịn được chỉ muốn ức hiếp thêm!
Hạ Lam bất giác liếm liếm môi, cười như không cười mà nhìn Tống Tư Âm.
“Làm sao? Em nghĩ tôi sẽ leo lên giường rồi cứ như vậy cùng em ngủ chung? ”
“Em không sợ bản thân bất giác lộn xộn khiến tôi khó chịu, tôi lại cắn em thêm một ngụm sao?”
Cắn?
Chỉ một cái nháy mắt,Tống Tư Âm liền nhớ lại cảm giác bị Hạ Lam áp bách trên tường, còn có môi cô vẫn đang ẩn ẩn đau nên thân thể liền theo bản năng co rúm đôi chút.
“Không không không, em không cần nữa.”
“Ngủ trên cái giá giường cũng khá tốt!”
Hu hu hu, mẹ ơi! Thật đáng sợ!
Loại chuyện phát sinh vừa nãy cô tuyệt đối không muốn nó tái diễn lần thứ hai đâu!
Nhìn Tống Tư Âm co rút thành một đoàn rồi run bần bật, Hạ Lam có chút buồn cười. Nhưng không tiếp tục trêu đùa nữa.
Một lát sau, hai người đều đi vào mộng đẹp.
……
“A a a! Đừng tới đây! Cứu mạng a!”
“Không được, không được!”
Nghe tiếng nức nở vang lên trong phòng, Hạ Lam lập tức mở mắt, cô phát hiện thân thể Tống Tư Âm đang nằm trên giường không ngừng run rẩy, trên mặt còn chút ẩm ướt át, tựa hồ đang khóc. Hạ Lam khẽ thở dài một tiếng, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Tư Âm. Cô quàng tay ra sau, vỗ vỗ lưng người kia. Ngữ khí phát ra ôn nhu đến khó tin:
“Không sợ, không sợ……”
“Tôi ở đây, tôi sẽ bảo hộ em.”
Có lẽ Tống Tư Âm đang trong mộng cảm nhận được sự an toàn. Cô dần dần chuyển sang khóc thút thít, cơ thể cũng chẳng còn run rẩy như lúc nãy nữa. Có điều, tay cô vẫn gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Hạ Lam. Dẫu nói gì cũng không chịu tách ra.
Không có biện pháp, Hạ Lam chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần, tùy ý Tống Tư Âm ôm mình.
……
Sáng sớm ánh mặt trời có chút chói mắt, nó xuyên qua khiến đôi mắt Tống Tư Âm có hơi đau. Cô theo thói quen ngồi dậy, mở miệng ngáp.
A……Dạo này ngủ trong nhà đại pháp y đã hình thành thói quen dậy sớm, hiện tại muốn ngủ nướng thêm chút cũng không được sao?
Cô vươn tay sờ sờ mép giường bên kia, bị cổ lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay khiến bản thân Tống Tư Âm khó nén cảm giác mất mát.
'Phải ha, đêm qua chị Hạ Lam không ngủ chung với mình. Hiện giờ……hẳn là đi làm việc rồi nhỉ?'
Chỉ là, trực giác nói cho Tống Tư Âm biết, đêm qua dường như vẫn luôn có người túc trực trên mép giường của mình.
Cô bước chân trần, lạch cà lạch cạch chạy ra khỏi khòng ngủ. Vừa ra liền nghe thấy âm thanh lách cách lách cách từ phòng bếp truyền đến.
Tống Tư Âm tò mò nghiêng đầu nhìn, không đợi cô mở miệng, giọng nói lãnh đạm cất lên.
“Đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng. ”
“Còn có, lần sau khi ra khỏi phòng nhớ mang dép vào, trên sàn nhà rất lạnh, dễ khiến bị cảm. ”
Tuy vẫn là ngữ khí lạnh lùng như cũ, song trong lời nói lại ẩn chứa sự quan tâm. Tống Tư Âm cười hắc hắc, nhìn qua có chút khờ khạo. Cô vừa định xoay người rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
“Đúng rồi, chị ơi, đêm qua em hình như cảm thấy có người vẫn luôn túc trực bên mép giường của em, là chị đúng không? ”
Hạ Lam mặt vô biểu tình đem bữa sáng mang sang phòng bếp.
“Không phải, đêm qua tôi ngủ rồi.”
“Dạ……” Tống Tư Âm ngượng ngùng lên tiếng, ngay sau đó xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, cô còn không quên bỏ xuống một câu.
“Cảm ơn chị.”
Đúng vậy, không sai, Tống Tư Âm đã biết. Trong lúc Hạ Lam xoay người lại, cô đã nhạy bén quan sát được dưới đáy mắt đối phương có chút đen. Vừa nhìn liền biết đã thức đêm rồi. Nhắc tới thức đêm ngoại trừ lý do từ cô ra thì cũng không còn cái nào khác.
Giọng nói cảm ơn nhẹ nhàng vang bên tai khiến khóe miệng Hạ Lam cong lên. Xem ra, cảm giác chiếu cố động vật động vật nhỏ này cũng không tệ lắm nhỉ?
Tống Tư Âm thay xong quần áo, vệ sinh cá nhân thì ngoan ngồi trên bàn cơm chờ đợi. Thời điểm nhìn thấy bữa sáng, khuôn mặt nhỏ liền trở nên ỉu xìu.
“Chị……”
Tống Tư Âm có chút hữu khí vô lực mà gọi Hạ Lam, côbbất mãn chọc chọc trong chén cháo trắng.
“Em đã ăn cháo trắng suốt ba bữa rồi, em thật sự ngán lắm lắm. Chị có thể cho em ăn cái khác hay không a?
“Người bệnh chỉ có thể ăn thanh đạm, nghỉ ngơi nhiều, thì mới có thể mau hết bệnh.”
Hạ Lam bưng cháo trắng lên, đem toàn bộ ăn hết, cuối cùng ưu nhã lau lau miệng.
“Đừng ai oán, tôi không phải cũng ăn cháo giống em sao? Chờ bệnh của em tốt lên, tôi liền làm cho em cái khác để ăn, thế nào?”
Kinh hỉ! Ngoài ý muốn đặc biệt kinh hỉ! Hoàn toàn kinh hỉ! Tống Tư Âm không nghĩ ngợi gì nữa, liên tục gật đầu đồng ý.
“Dạ! Không thành vấn đề!”
“Em cảm thấy bệnh tình mình sẽ tốt lên, vậy nên, trưa nay em có thể gọi đặt món hông? ”
Mí mắt Hạ Lam có hơi giật giật, ánh mắt có bảy phần quỷ dị sau đó mở miệng trêu chọc Tống Tư Âm. “Em có muốn hay không ngẫm lại một chút, thứ tốt lên mà em nói rốt cuộc là cái gì? ”
Vèo một chút, mặt Tống Tư Âm đỏ lên.
Xong rồi, nói sai rồi!
Lời này chẳng phải giống như nói “Tôi có khả năng chiều mai sẽ đau bụng, bây giờ xin nghỉ trước? ” Ngu xuẩn muốn chết, cô bị chính mình hại ngu!
“Em em em…… em thật sự không muốn tiếp tục ăn cháo trắng nữa! Nó ngay cả một chút hương vị cũng chẳng có! Hông muốn ăn chút nào…… ” Càng về sau, giọng Tống Tư Âm càng thấp xuống, nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Hạ Lam. Thực giống hình ảnh cún nhỏ ủ rũ đòi người vuốt lông.
Trên thực tế, Hạ Lam quả thật đã làm như vậy. Cô vươn tay, xoa xoa đầu Tống Tư Âm, nhàn nhạt trả lời. “Ăn cháo trước đi, trưa hôm bay làm đồ ngon cho em ăn, được chưa?”
“Dạ!”
Có lẽ bởi vì có thêm lời hứa hẹn được ăn ngon thế nên động tác húp cháo của Tống Tư Âm có phần nhanh hơn mọi khi. Rõ ràng chỉ là một chén cháo hương vị nhạt nhẽo, chỉ có gạo trắng nước trong nhưng khi nhìn Tống Tư Âm ăn lại có cảm giác nó giống như món ăn hảo hạn.
Thời gian thoáng chốc thoi đưa.
Thời điểm chưa tới giữa trưa, Hạ Lam đã đi vào phòng bếp bận rộn chuẩn bị. Không lau sau, không khí tràn ngập, đậm đặc mùi thức ăn.
Chỉ bằng mùi hương đó đã có thể kéo Tống Tư Âm tới. Trong miệng cô chẳng biết tại sao có nhiều nước lắm, cô khẽ nuốt nước miếng. Nhanh chân chạy đến bàn ăn, ngồi nghiêm chỉnh. Bộ dáng thập phần ngoan ngoãn.
Từng món từng món được đặt dần trên bàn. Tống Tư Âm thiếu chút nữa không nhịn được cắn đầu lưỡi. Cổ họng hơi nghẹn.
Cá kho, sườn heo chua ngọt, phù dung chưng trứng.
(Rinn: Hình ảnh chỉ mang tính chất tượng trưng & gây đói.)
Có tới tận ba món ăn ngon nha! Trong thời thời bắt đầu cách ly đến giờ, mấy món này quả thực là rất xa xỉ. Hai mắt Tống Tư Âm phát ra ánh sáng.
“Cái này…… cái này, toàn bộ đều do chị làm làm sao?”
“Đúng vậy, tô làm.”
Hạ Lam xới một chén cơm, ngồi xuống phía đối diện Tống Tư Âm. Vì để tiện nấy cơm, ống tay áo của cô bị kéo lên đến chỗ khớp xương, lộ ra da thịt trắng noãn như sứ.
Thật khó có thể nghĩ đến, Hạ Lam vừa rồi bước ra từ phòng bếp a! Nếu đem hình ảnh Tống Tư Âm ra so sánh thì trái nhau một trời một vực. Người này đi nấu nướng, người kia lại giống như bị đày đi chiến trường Syria!
Tống Tư Âm dùng đôi mắt nhỏ có chút u ám hướng tới Hạ Lam, bất mãn mà lẩm bẩm miệng. “Chị ơi, nếu chị biết nấu cơm ngon như thế, chị còn muốn em nấu làm cái gì a?”
Hạ Lam nhướng mày, dùng ánh mắt suy xét nhìn về phía Tống Tư Âm. “Cho nên, em là đang tính toán rằng sau này chỉ cần ăn không ngồi rồi thôi à?”
Ánh mắt sắc bén kia phảng phất đem Tống Tư Âm lật qua lật lại nhìn thấu. Cô có chút ngượng nguòng cười cười, cả người chột dạ. Trên thực tế, xác thật là như thế……
Nếu đã biết tay nghề bếp núc của Hạ Lam, Tống Tư Âm liền không dám nhìn lại cái kỹ năng nấu nướng như 'bơi chóa' của mình nữa. Cứ tiếp tục nấu cơm cho Hạ Lam, kia không phải……
Ở hiểu biết Hạ Lam tay nghề lúc sau, Tống Tư Âm cũng không dám nữa nhìn thẳng chính mình kia bơi chó trù nghệ. Tiếp tục cấp Hạ Lam nấu cơm, kia không phải……'múa đao trước mặt Quan Công'*, nhục nhã đến ngàn đời hay sao?
(* 'Múa đao trước mặt Quan Công' hay 'Quan Công trước mặt chơi đại đao' ám chỉ múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức.)
Hạ Lam liếc mắt một cái liền biết được tâm tư nhỏ của Tống Tư Âm, nói: “Yên tâm, tuy rằng em nấu hương vị không thực sự ngon, nhưng ít nhất ăn vào cũng không chết người, tôi không ngại. ”
Nội tâm Tống Tư Âm gào thét. Mức độ khổ sở tăng lên.
Cảm ơn, hoàn toàn không được an ủi xíu nào!
Lấy đau thương làm động lực, Tống Tư Âm giận dỗi cầm đôi đũa, bắt đầu ăn uống bất chấp. Giây phút bỏ miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, mắt Tống Tư Âm hiện lên tia sáng chói, cả người cảm thấy hạnh phúc.
“Ngon quá, ngon quá! Thật sự rất ngon a! ”
“Chị ơi! Chị thật sự rất rất tuyệt vời!! ”
Hết tiếng khen này đến tiếng khen kia phát ra, tuy tính tình Hạ Lam lãnh đạm nhưng cũng không chống đỡ được. Khác với lời khen qua loa có lệ, thời điểm Tống Tư Âm cao hứng khen có thể thấy thái độ thập phần chân thành.
“Chị ơi, tay nghề này của chị thật sự tốt quá đi! ”
“Về sau…… về sau ai mà cưới được chị nhất định là người hạnh phúc nhất thế gian! Thật đó! ”
Một tay Tống Tư Âm cầm thức ăn, một tay không ngừng giơ ngón tay cái với Hạ Lam. Nhìn hình tượng ăn uống lúc này của Tống Tư Âm làm Hạ Lam có chút vui vẻ. Cô cười nói: “Được rồi, biết em nói ngọt rồi. Ngày mai em muốn ăn cái gì? ”
Lời này nói ra, khiến cho Hạ Lam cũng bất ngờ. Phải biết rằng, tuy Hạ Lam nấu ăn ngon nhưng mà cuộc đời cô ghét nhất chính là vào bếp nấu cơm. Dầu mỡ, mùi tanh, nóng nực, tất cả đều giống như muốn khiêu chiến thần kinh Hạ Lam.
Bên kia, trên mặt Tống Tư Âm toàn là biểu tình 'thụ sủng nhược kinh'*. Cô cẩn thận thử thăm dò: “Thật không ạ? Thật sự món nào cũng có thể ạ?”
“Em muốn ăn ngó sen viên! Sủi cảo trứng!!”
“Ừ.” Hạ Lam lên tiếng, xem như đồng ý.
Mẹ ơi, đây là hiện thực không phải mơ đúng không? Đây là thực tế! Aaaaaaa! Ở nhà Hạ Lam nhiều ngày như vậy, cô chưa từng được đãi ngộ hậu hĩnh giống hôm nay đâu!!
Ha ha ha, ngày hạnh phúc đến rồi a!!
---------
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái, yêu thương mà kinh ngạc, lo sợ.)
Rinn: những cụm từ đã từng được chú thích sẽ không ghi lại nhé!