Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi !!!

Chương 21



Một đêm ngon giấc.

Mãi cho đến khi vào giữa trưa những ta nắng mặt trời xuyên qua từng vách ngăn, soi thẳng khiến gương mặt Hạ Lam hơi nóng lên. Lúc ấy, cô mới từ từ mở mắt thức dậy.

Toàn thân cô cảm thấy có chút nhão nhão dính dính không thoải mái, còn có người nào đó vẫn đang quấn chặt lấy eo cô như bạch tuột quấn mồi.

“Tư Âm?” Hạ Lam nhẹ nhàng gọi lập tức nghe thấy giọng lẩm bẩm nũng nịu.

Hôm qua, Tống Tư Âm ôm cô ngủ hết một đêm!

Hơn nửa hai người còn ngủ đến tận giữa trưa!

Chuyện này đối với người sống cực kì có nguyên tắc như Hạ Lam mà nói chính là ‘thiên phương dạ đàm’*!

(Thiên phương dạ đàm: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích (tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm), thành ngữ này thường được dùng để chỉ những thứ lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công. Trong tiếng Việt thường sử dụng cách nói tương đương như: phi lí, chuyện hoang đường, chuyện khó tin, chuyện không tưởng.)

Ý thức được điểm kì lạ này, đáy mắt Hạ Lam hiện lên tia bất thường.

Thành thật mà nói, Hạ Lam là người luôn thấy thiếu cảm giác an toàn. Trong phạm vi ‘bức trường’ của cô nếu có một thứ dư thừa thì cô sẽ cảnh giác giám sát. Chứ đừng nói là có thể cùng người khác ngủ chung một giường, hơn nữa còn ôm nhau ngủ.

Giọng nói kia vẫn mơ mơ màng màng. Tống Tư Âm vẫn chua muốn thức dậy. Nhưng vẫn nhớ gì đó mà mở miệng thì thầm.

“Chị ơi, đừng sợ......”

“Em sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho chị.”

Hai câu nói ấy lặp đi lặp lại mãi khiến lòng Hạ Lam run lên. Ánh mắt khi nhìn Tống Tư Âm cũng trở nên phức tạp. Cô lách người muốn thoát khỏi cái ôm của đối phương. Nhưng mà, Hạ Lam càng di chuyển, Tống Tư Âm càng hăng say ôm chặt hơn. Muốn thoát khỏi nó trong thời gian ngắn căn bản không thể. Chân mày Hạ Lam hơi nhướng, cuối cùng cất giọng lãnh đạm. “Tống Tư Âm, buông tay ra, em đè lên tôi rồi!”

Tống Tư Âm giật mỉnh tỉnh lại, hệt như ‘chim sợ cành cong’ mà vội vàng thu hồi cánh tay đang giữ chặt lấy Hạ Lam. Song đôi mắt vẫn díu chặt không muốn mở ra mà liên tục nói lời xin lỗi.

“A...., chị ơi, thục sự xin lỗi, em không cố ý.”

“Tối hôm qua em chẳng qua chỉ muốn ôm an ủi chị. Em đã cố gắng khống chế hành vi, không cố ý đè lên chị đâu.”

(* Người ta thường sử dụng thành ngữ “Kinh cung chi điểu” hay “Chim sợ cành cong” để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra). Ngạn ngữ Phương Đông có câu: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” cũng là nhằm chỉ ý này.

Rinn: sử dụng câu này bởi vì Tống Tư Âm từng đè lên người Hạ Lam rồi bị ném ra khỏi phòng phải ngủ ngoài hành lang.)

Khi nói lời này, bộ dạng Tống Tư Âm hiển nhiên vẫn mông lung buồn ngủ. Cái đầu nhỏ gật lên gật xuống. Chắc chắn không dậy nổi.



Hạ Lam với ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua, nói: “Thôi, dù sao cũng không có việc gì, nếu em còn chưa muốn dậy thì ngủ tiếp đi. Tôi đi làm việc trước.”

Vừa dứt câu, Tống Tư Âm hệt như được đại xá. Cô “ùm” một cái sau đó trực tiếp ngã xuống giường, chui vào trong chăn, chỉ nháy mắt đã ngủ lại. Nhìn dáng vẻ là biết, đêm qua đã lăn lộn mệt như thế nào......

Khi mở cửa thu phòng bước vào, ngay lập tức Hạ Lam đã thấy điện thoại của mình rung lên liên tục, một cuộc gọi không hồi đáp lại thêm một cuộc gọi được gửi đến. Da đầu Hạ Lam chợt thấy tê dại, cô nhướng mày, cầm điện thoại nhấn trả lời. “Chu Đồng, điên rồi à? Đột nhiên bấm gọi nhiều lần như vậy để làm gì?”

Ngay lập tức, giọng nói tràn đầy kinh ngạc của Chu Đồng truyền đến từ đầu dây bên kia. “Hạ Lam, cậu đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đã nhờ các đồng chí cảnh sát liên hệ những nhân viên công tác tại tiểu khu nhà cậu. Chỉ một lát nữa thôi thì họ gõ cửa đến đó.”

‘Cốc cốc cốc!’

Người kia vừa dứt lời, ngoài của liền truyền đến tiếng gõ vang. Tiếp theo đó là lời dò hỏi của đại diện đoàn người áo trắng. “Xin hỏi đây là nhà Hạ tiểu thư đúng không? Chúng tôi là nhân viên xã hội công tác tại tiểu khu này. Vừa nãy chúng tôi nhận được tin báo từ đồng sự cảnh sát của cô, nói rằng cô rất có thể gặp tình huống xấu cần trợ giúp. Xin hãy mở cửa lập tức nếu không chúng tôi buộc phải phá cửa xông vào.”

Hạ Lam khó chịu xoa xoa huyệt thái dương của mình, nghiến răng nghiến lợi nói qua điện thoại. “Chu Đồng, cậu chờ đó cho tôi!”

‘Tútttt’, Hạ Lam tắt điện thoại, đi về phía cửa phòng. Sau đó cô phải giải thích hôig lâu, nhân viên công tác xã hội mới chịu đồng ý rời đi.

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên và đương nhiên người gửi đến vẫn là Chu Đồng.

[ Chu Đồng: Cho nên, nguyên nhân giờ này cậu mới bắt máy là bởi vì cậu ngủ quên sao? ]

Sự việc ồn ào ban nãy khiến Hạ Lam nổi nóng. Cô chẳng phiền giải thích, chỉ lẳng lặng gõ ba chữ.

[ không thì sao? ]

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được năm giây, Chu Đồng đã ngay lập tức gọi điện tới. Hạ Lam mất kiên nhẫn nhưng vẫn bắt máy.

“Cậu tốt nhất nên cầu nguyện rằng mình thật sự có chuyện quan trọng cần giúp đỡ đi. Chuyện nhân viên công tác xã hội đến gõ cửa nhà tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính xổ đâu ha!”

“Không phải……” Ngữ khí vủ Chu Đồng ở đầu dây bên kia rõ ràng có thêm chút cẩn thận. Cô tiếp tục thăm dò: “Cậu ấy vậy mà thực sự ngủ quên? Không phát sinh chuyện gì nguy hiểm thật sao? Hai chúng ta đã là cộng sự với nhau nhiều năm như vậy, cậu có gặp khó khắn hay bị đe dọa thì phải nói ngay với tôi. Đừng giấu chịu đựng một mình a!”

Huyệt thái dương Hạ Lam hơi giựt giựt, khó chịu cận giọng. “Chu Đồng, cậu điên rồi à? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ ngủ quên mà thôi.”

Lời này trực tiếp khiến Chu Đồng chấn kinh tại chỗ. “Chúng ta đã cùng nhau công tác ở Cục cảnh sát rất nhiều năm nha! 365 ngày cậu không vắng không nghỉ một ngày cùng lắm cũng chỉ chậm trễ liên lạc chưa đến nửa tiếng, không hơn!”

“Cậu nói với tôi rằng mình ngủ quên khác nào đang tuyên bố với tôi mặt trời mặt hướng tây đâu?!”



Hạ Lam ngủ quên.

Đây là cái khái niệm gì?

Nó bất ngờ giống hệt việc một người đang bệnh nặng nằm liệt trên giường đột nhiên đứng dậy chạy tung ta tung tăng ngòai trời vậy đó!

Người bình thường thấy chuyện này thì ai cũng phải giật mình kinh hãi a?!

Chân mày co lại, Hạ Lam vừa định mở miệng giải thích, một giọng nói vừa nũng nịu vừa mơ mơ màng màng từ chỗ không xa truyền đến. “Chị ơi, ai tới vậy? Hình như em mới nghe được có tiếng gõ cửa.”

Hạ Lam theo bản năng quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Tư Âm bộ dạng vẫn còn lôi thôi do mới tỉnh dậy. Cô đi tới: “Không có việc gì đâu, nhân viên công tác xã hội đến hỏi thăm tình hình thường lệ thôi. Em không tiếp tục ngủ nữa sao?”

Tống Tư Âm hơi hơi lắc đầu. “Không ngủ nữa ạ, đã giữa trưa rồi, lát nữa em còn phải uống thuốc.”

Dường như đột nhiên nhớ đến cái gì, Tống Tư Âm bổ sung thêm một câu. “Thực xin lỗi ạ. Chị ơi, đêm qua đều do tư thế ngủ của em quá xấu, cứ ôm chặt lấy chị, làm trễ thời gian làm việc của chị rồi. Em có thể giúp được gì cho chị hông?”

Rõ ràng bản thân còn chưa tỉnh ngủ hẳn vậy mà lại đi xin lỗi cô. Hạ Lam hơi nhấp môi, ngữ khí ôn nhu đến nỗi ngay cả bản thân cũng chẳng phát giác được. “Được rồi, đi đánh răng rửa mặt đi. Tôi làm cho em bữa sáng rồi, ở trong nồi ấy.”

Vừa nghe có đồ ăn, hai mắt Tống Tư Âm sáng lên, cả người cũng tỉnh táo hẳn. Cô gật đầu như gà bổ thóc sau đó liền rời khỏi.

Lúc này có trời biết đất biết Tống Tư Âm có bao nhiêu đói! Hiện tại đã là giữa trưa, một người vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn như cô mà không có gì trong bụng sẽ rất khó chịu a!

Cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi của hai người bị Chu Đồng bên kia điện thoại nghe thấy hết. Chẳng đợi Hạ Lam mở miệng nói chuyện, cô liền gấp như đốt pháo mà truy cứu sự tình. “Cô bé vừa nói chuyện với cậu là ai a? Là nữ sinh mỹ thuật lúc trước cậu đề cập với tôi à? Mà khoan, tại sao vì cô bé đó cậu mới ngủ quên? Rốt cuộc hai người hiện tại có quan hệ như thế nào? Hạ Lam! Cậu nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi thật rõ ràng!”

Nói xong câu cuối cùng, Chu Đồng vừa tò mò vừa sốt ruột. Tính ra, hai người đã quen biết nhau rất nhiều năm tuy Chu Đồng không phải chỉ có Hạ Lam là đồng sự duy nhất nhưng hai người cũng được gọi là bạn bè lâu năm, thậm chí cô còn có ý tứ khác với Hạ Lam. Tình huống này xảy ra cô nhất định sẽ không tin hai người kia không phát sinh chuyện khó nói.

Âm thanh khi nói chuyện của Hạ Lam hơi đông cứng. “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Đêm qua cơ thể tôi không thoải mái, em ấy đành phải giúp đỡ tôi chút thôi. Hơn nữa, em ấy thẳng đã vậy còn là sinh viên chưa tốt nghiệp. Tôi sẽ không bụng đói ăn quàng*!”

(* tương tự câu nói ‘Đói thì ăn vật, mất thì nói quàng’: Vất là vơ vất, gặp cái gì cũng ăn. Người mất của thường xót của nên hay nghi ngờ quàng bậy.)

“Tuy nói là cô bé đó giúp đỡ cậu, nhưng mà tại sao hai người lại ngủ chung với nhau?”

Hạ Lam không kiên nhẫn trả lời: “Không liên quan đến cậu.”

Mặc dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn quẩn quanh trong đầu xong Chu Đồng không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô cảm nhận được, chuyện này đối với Hạ Lam có chút nhạy cảm cùng riêng tư.

“Vậy thôi, cậu lo tự chăm sóc bản thân cho tốt đi......”

“Không phải tôi nhiều chuyện nhưng mà cậu...... nhất định phải biết chừng mực a! Người ta chỉ là cô bé nhỏ lại còn thẳng, vạn nhất đừng mang người ta ra xơi sạch sẽ.”