Cô dè dặt cầm lấy ly rượu trên tay hắn, tức khắc Lục Thần liền dùng lực kéo tay Đồng Ngữ Hân tạt thẳng ly rượu vào mặt Hàn Mạt Doãn.
Toàn bộ mọi người có mặt đều sốc đến mức không khép nổi mồm. Cánh nhà báo vừa rồi cũng đã chụp được kha khá ảnh, trong đầu vừa hay đã lên sẵn ý tưởng cho bài báo tối nay, vậy mà không ngờ người bẽ mặt trong câu chuyện này lại là Hàn tiểu thư thay vì Đồng Ngữ Hân.
Hắn rút cánh tay đang bị Hàn Mạt Doãn ôm chặt cứng ra. Sau đó liền đi về phía Đồng Ngữ Hân. Ả ta bàng hoàng đến mức ngã khụy xuống đất, cũng không một ai có ý định chạy đến đỡ ả ta lên.
Bàn tay to lớn đưa lên, vuốt lại mái tóc rối bời của cô. "Không phải đã nói sẽ bảo vệ cho em sao? Sau này nhất định không được để người khác ức hiếp nữa. Nghe rõ không?"
Đây rõ ràng không chỉ là đính chính, mà nó còn là một lời trách mắng, Đồng Ngữ Hân mỉm cười, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng nhẹ nhõm. Cô cúi gằm mặt khẽ gật đầu.
Lục Thần nắm lấy tay cô, quay người nhìn những khách mời xung quanh, ánh mắt sau đó dừng lại trên người Hàn Mạt Doãn.
"Nếu bất kì ai dám đụng vào một sợi tóc của người này, tôi nhất quyết sẽ không buông tha. Cũng sẽ không nể tình người cũ đâu..."
Nói xong liền kéo Đồng Ngữ Hân rời khỏi bữa tiệc.
Hàn Mạt Doãn vẫn ngồi bệt trên đất, hai mắt cô ta đỏ lên, gương mặt cùng tóc tai rối bời dính bết lại do rượu, câu nói vừa rồi chẳng phải là đang mỉa mai ả hay sao...
Ôn Dịch đẩy đám người đang vây quanh chật kín ra, hắn ngồi xuống kéo tay Hàn Mạt Doãn. "Cẩn thận."
Ả ta hét lên. "Cút! Anh cút đi cho tôi."
Người kia mặt mày lạnh tanh không đổi sắc, vẫn dịu dàng đỡ ả dậy, sau đó ân cần cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người đối phương.
.........
"Cảm ơn..."
Đồng Ngữ Hân dựa lưng vào cửa lí nhí nói, người đàn ông vây cô vào giữa lòng ngày càng áp sát lại. Khoảng cách dường như gần trong gang tấc, cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở gấp gáp của Lục Thần.
"Chúng ta... Chúng ta không cần phải đứng gần vậy đâu."
"Em chỉ dùng lời nói để cảm ơn thôi sao?"
"Vậy... Anh muốn gì..."
Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị người kia cắn lấy, Lục Thần ép Đồng Ngữ Hân vào cửa, hắn điên cuồng cắn mút lấy đôi môi ngọt ngào. Tham lam ngấu nghiến nó.
Buổi tiệc vẫn chưa thể nào kết thúc được, Đồng Ngữ Hân bị người phụ nữ kia làm nhục đến vậy, váy áo trên người cũng do cô ta mà bị ướt. Hiện tại hắn lại chẳng thể đưa cô về, vậy nên chỉ biết đưa cô đến một phòng nghỉ trong nhà hàng, nhân tiện để Đồng Ngữ Hân thay bộ váy kia ra.
Đồng Ngữ Hân dựa lưng vào cửa, tay chân bủn rủn mềm nhũn ra. Cô cố gắng bám víu vào vai Lục Thần để không trượt ngã.
Đột nhiên nhớ đến chuyện Hàn Mạt Doãn nói, trong lòng lại thấy nhói lên, mặc dù Lục Thần yêu chiều cô... Nhưng cô rất sợ đến một ngày nào đó bản thân sẽ biến thành Hàn Mạt Doãn thứ hai, chính vì sự cưng chiều quá đáng của hắn, làm cô thấy an tâm, làm cô càng muốn nhiều hơn. Thế nên nếu một ngày khi cô gái tốt hơn cô xuất hiện, liệu hắn ta có đối xử với cô như vậy nữa không?
Đồng Ngữ Hân đẩy người trước mặt ra, quay mặt đi phía khác tránh né. "Tôi thấy hơi mệt... Anh quay lại buổi tiệc đi."
"Sao thế?" Hắn cau mày kéo mặt cô lại, phát hiện nơi đáy mắt có một giọt nước chực trào. "Vẫn còn thấy ấm ức sao? Anh sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa."
"Không phải..."
"Vậy thì tại sao...?"
Như Hàn Mạt Doãn đã nói, anh ấy quá mức xuất sắc, quá mức hoàn hảo. Người mất trắng tất cả như cô chẳng còn lại gì. Thứ duy nhất cô có thể cho Lục Thần chính là tấm thân của mình không hơn không kém. Nếu anh ấy chê bai nó, không phải mọi thứ đều sẽ quay lại như trước đây hay sao.
Đồng Ngữ Hân: "Chuyện số tiền..."
Lục Thần cắt lời cô. "Anh đã giải quyết ổn thoả rồi."
"Số tiền lớn như vậy...Anh đã giúp tôi trả hết rồi sao?"
Lục Thần hắn từng nói trên mặt Đồng Ngữ Hân đều viết hết toàn bộ suy nghĩ lên đó. Hắn làm sao có thể không hiểu cô cho được. Đúng là số tiền đó cũng lớn, nhưng mà hình như Đồng Ngữ Hân đã quên mất gì rồi.
Lục Thần lục lọi một chút, sau đó đưa cho Đồng Ngữ Hân một tờ giấy. Cô nhìn tờ giấy được đưa đến trước mặt. Thắc mắc. "Gì vậy?"
Lục Thần: "Giấy bán thân của em."
Đồng Ngữ Hân: "Hả?"
Cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên, Lục Thần đưa cô đến giường. Lưng hạ xuống, cùng lúc tay cũng được cố định trên đỉnh đầu.
"Anh làm gì vậy? Còn bữa tiệc thì sao?" Đồng Ngữ Hân hốt hoàng giãy dụa. Nhưng rất nhanh cái váy trên người đã bị cởi ra vứt xuống đất.
Chân hắn chèn giữa hai đùi cô, Lục Thần hơi cúi xuống cười tà mị. "Vừa rồi nhìn như em chưa ăn gì phải không?"
Cô có chút khó hiểu, trong tình cảnh này mà hắn lại đi hỏi chuyện ăn uống sao? Thì đúng là cô chưa ăn gì, nhưng lại được rửa mặt bằng rượu vang rồi. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, đến mức chẳng có bụng dạ mà ăn nữa.
Lục Thần với tay lấy một quả nho ở đĩa trên bàn cạnh đầu giường. Đồng Ngữ Hân chớp mắt khó hiểu nhìn hắn.
"Trái cây ở đâu ra vậy?"
"À... Cái này đã được chuẩn bị sẵn rồi. Dành cho khách say rượu ở lại."
Cô gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. "Nhưng... Trong tình cảnh này ăn... Thì có vẻ không hợp lý lắm."
Nụ cười hắn ta ngày càng kì quái hơn. "Đúng là để cho em ăn, phải ăn thật ngon nhé!"