Hề Tương Lan bị ba người kia dày vò đến tận trời sáng.
Y choáng váng nằm gục trên bàn, thều thào: “Chư vị, có ai làm ơn nhớ tới ta trúng kịch độc mới qua khỏi không, các ngươi chê ta chết chậm quá hay gì?”
“Bớt đi.” Phong Duật nói: “Ngươi đã ăn Ngu Đàm Hoa rồi mà? Ta thấy ngươi phơi phới có bị gì đâu, mau đứng lên gầy sòng đi.”
Nhắm chừng còn khoảng mấy tiếng nữa mới về tới Trung Châu, Hề Tương Lan ngủ nhiều nên sớm đã tỉnh như sáo, thấy bọn họ không quở trách nữa bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xào bài.
Cái tay đang bóc bài của Hề Tương Lan hơi khựng lại, y nhíu mày nói: “Phân thần của hắn bị người đánh tan, thân thể rối gỗ cũng không cánh mà bay, đợi về Trung Châu ta đi hỏi thử.”
Phong Duật nhíu mày: “Ai có bản lãnh đánh tan phân thần của hắn?”
Hề Tương Lan không trả lời, giống như nghĩ đến gì đó mà nghiêng đầu hỏi Nhạc Chính Trấm: “Ca, ngươi lấy đâu ra Ngu Đàm Hoa thế?”
Nhạc Chính Trấm đang nhìn bài trong tay, thuận miệng nói: “Thiên Đạo đại nhân.”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hành động âm thầm nhặt hết chỗ Ngu Đàm Hoa mà Khúc Nhiêu bỏ lại vào nhẫn trữ vật của Thịnh Tiêu hôm nào, y lại bị Thịnh Tiêu làm dễ thương đến nỗi duỗi chân đá.
“Bỏ cái chân ra coi.” Phong Duật nhíu mày nói: “—Có phải lại sắp bay vào mây đen?”
Ba người Phong Duật, Nhạc Chính Trấm và Liễu Trường Hành không ngẩng đầu lên, đồng loạt giơ tay bấm quyết bắn vào mi tâm của Hề Tương Lan.
“Định Hồn Quyết!”
Ba cái Định Hồn Quyết bắn tới cùng lúc, Hề Tương Lan bị bắn té ngửa ra sau, bài ngọc lách cách rơi đầy trên người y.
Phong Duật tùy tiện liếc qua, nhìn lén bài của y: “Trong tay hắn có quẻ Khuê, quẻ Phệ Hạp, cẩn thận kẻo hắn ăn mất bài của chúng ta.”
Hề Tương Lan bực tức đứng dậy: “Không được nhìn bài của ta! —Thịnh Tiêu, Thịnh Vô Chước, tới!”
Thịnh Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, nhíu mày nhìn về phía bốn người đang ồn ào.
Chỉ khi Thịnh Tiêu ra tay đánh nhau với kẻ địch hay nấp sau lưng Thịnh Tiêu há miệng chờ sung thì đám người Chư Hành Trai mới tỏ ra thân thiện với hắn, còn bình thường thì không thèm liếc hắn lấy một lần, đã thế Nhạc Chính Trấm còn đang mài răng hung tợn nhìn chằm chằm Thịnh Tiêu, ước gì có thể ném đối phương xuống từ trên trời cao vạn trượng.
Thịnh Tiêu quen thuộc ngồi bên cạnh Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan đang vui vẻ đánh bài, nhưng lúc này Thịnh Tiêu ngồi hơi gần giống như một tòa núi lớn lặng lẽ bao phủ cả người, khiến y có cảm giác vô cùng áp lực.
Hề Tương Lan không hiểu sao thấy khó chịu, quay đầu trừng hắn, nói nhỏ: “Ngồi xê ra chút coi.”
Thịnh Tiêu không nói gì.
Nhạc Chính Trấm không nhịn được cầm bài ngọc gõ bàn: “Tới lượt ngươi ra bài.”
Liếc mắt đưa tình trước mặt bàn dân thiên hạ, đúng là mình không ngại thì người khác sẽ ngại giùm mình.
“Ồ.” Hề Tương Lan quay đầu lại tiếp tục đánh bài, nhưng vận may của y vẫn luôn không ra gì, nhíu mày do dự nhìn hai bài ngọc hồi lâu, không biết nên đánh con nào.
Nhạc Chính Trấm sốt ruột đến nỗi muốn chém y.
Đột nhiên có một bàn tay từ phía sau duỗi tới, cong ngón tay bắn ra một trong hai bài ngọc đang lơ lửng trước mắt.
Hề Tương Lan quay đầu lại, sau lưng kề sát vào ngực Thịnh Tiêu, hương quế nồng đượm phà thẳng vào mặt, suýt chút nữa là y nhào vào lòng người ta.
Thịnh Tiêu giúp y chọn bài xong liền ngồi thẳng người lại, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Hề Tương Lan cố chịu đựng tiếp tục đánh bài.
Nhưng khi đến lượt y ra bài thì y lại xoắn xuýt không biết nên đánh con nào.
Thịnh Tiêu tiếp tục giúp y chọn bài.
Hề Tương Lan hết chịu nổi, tức giận nói: “Ta không muốn đánh con này, mắc gì ngươi phải chọn giùm ta chứ? Chọn con nào là ta thua ván đó, đánh con này mới thắng nè.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y khoác lác.
Hắn đi theo Hề Tương Lan đánh bài với người Chư Hành Trai đã nhiều năm, chưa từng thấy y thắng được ván nào.
Hề Tương Lan cực kỳ có lòng tin ván này sẽ thắng đậm: “Nếu tại ngươi mà ta thua ván này, ngươi định đền ta thế nào đây?”
Sắc mặt của mấy người đối diện muôn màu muôn vẻ.
Mặt của Nhạc Chính Trấm giống màu gan heo, trông như sắp rút đao chém người.
Phong Duật làm gì còn có tâm tình đánh bài, vừa bóc hạt thông nhai rôm rốp vừa mở to mắt nhìn hai người đối diện cãi nhau.
Liễu Trường Hành đang xem bài trong tay, thấy vậy ngơ ngác hỏi: “Ủa? Không chơi nữa à? Tới lượt ai ra bài? Lúc nãy đánh con gì vậy, để ta xem coi đánh tiếp con nào thì được?”
Nhạc Chính Trấm: “…”
“Hai ngươi rốt cuộc là ai chơi?” Nhạc Chính Trấm hoàn toàn hết chịu nổi: “Ngươi chơi? Ngươi chơi mà còn để Thịnh Tiêu xía vào chỉ chỉ trỏ trỏ? Còn Thịnh Tiêu ngươi nữa, không lẽ ngươi chưa nghe qua câu ‘Nhìn bài không nói mới là chính nhân quân tử’ hả? Nếu ngươi còn như vậy, sau nay ai thèm rủ Hề Tuyệt chơi bài?”
Hề Tương Lan vội nói: “Chơi chứ chơi chứ, ta chơi mà— Ngươi đừng chỉ bậy nữa được không, ta sẽ đánh con này!”
Y lấy lại con bài mà Thịnh Tiêu đánh ra hồi nãy, sau đó đánh ra con khác.
Liễu Trường Hành không lo chuyện bao đồng, trong mắt chỉ có bài, thấy vậy mừng rỡ: “Bọn ta chờ mãi con bài này, thắng rồi ha ha ha ha!”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan suýt chút nữa giận đến té ngửa, quay đầu mắng Thịnh Tiêu: “Tất cả lại tại ngươi!”
Thịnh Tiêu: “…”
Nhạc Chính Trấm ném bài ra bàn, lạnh lùng nói: “Chơi chim chuột đi, đừng chơi bài nữa.”
Tức cũng tức nổ phổi.
Liễu Trường Hành quả là kiếm tu chính hiệu, tâm tư nhạy cảm muốn chết, lúc này hắn đỏ hoe hai mắt nói: “Sao ta mới thắng một ván mà các ngươi lại không vui, còn ném bài? Không lẽ ngươi có ý kiến với ta? Chỉ vì ta đi ké phi thuyền của các ngươi ư, ta không xứng đáng thắng không xứng đáng thắng.”
Nhạc Chính Trấm đau đầu muốn chết, cảm thấy ở Chư Hành Trai không có lấy một người có thể làm hắn tĩnh tâm.
Phong Duật gom bài về cất, bỗng nhác thấy đèn Tê Giác bên cạnh báo có truyền âm đang chờ.
“A Tuyệt, giúp ta mở ra, xem coi có phải là Hoành Ngọc Độ không.”
Hề Tương Lan oán trách Thịnh Tiêu một trận xong, sầm mặt đi tới ngồi bên cạnh Phong Duật, bấm quyết mở đèn Tê Giác ra.
Đúng là truyền âm của Hoành Ngọc Độ.
“Năm nay Thiên Diễn học cung tổ chức thi đấu, các ngươi có muốn nhân dịp này tụ hội không, đúng lúc Nhượng Trần cũng tham gia.”
Bình thường mỗi năm khi Chư Hành Trai hội họp, Hề Tương Lan đang lưu lạc bên ngoài và Thịnh Tiêu luôn vắng mặt— Trừ một lần quên kêu Phục Man tới chung vui, hầu như năm nào dù có bận đến mấy nhưng mọi người vẫn cố gắng thu xếp đến tham gia.
Năm nay Hề Tương Lan luôn giả chết rốt cuộc chịu ló mặt ra, nếu y đồng ý tới thì chắc chắn Thịnh Tiêu cũng sẽ theo tới.
Tám người Chư Hành Trai cuối cùng cũng có thể được một lần họp mặt đông đủ.
Phong Duật tạm dừng hóng hớt, cùng với Nhạc Chính Trấm đồng loạt quay đầu nhìn Hề Tương Lan.
Năm đó chuyện Hề Tương Lan phá vỡ bế khẩu thiền của Nhượng Trần gây ra huyên náo ầm ĩ, nếu hai người gặp nhau, không biết phải sống chung thế nào.
Hề Tương Lan thì lại vô tâm vô phế nói: “Được chứ, đi thôi, lâu rồi ta không gặp Nhượng Trần và Phục Man, à phải, tên chữ của Phục Man là gì nhỉ, lúc đó ta không đi dự lễ cập quan của hắn.”
Phong Duật âm thầm thở phào một hơi.
Nhạc Chính Trấm nhíu mày: “Tên chữ của Phục Man… Là gì vậy?”
Mọi người bắt đầu vắt óc suy nghĩ tên chữ của Phục Man rốt cuộc là gì. Truyện Xuyên Nhanh
Suy nghĩ suốt cả đường đi cũng vẫn không nhớ ra.
Cuối cùng sau khi đến Trung Châu, Liễu Trường Hành khóc đã đời đi xuống cầu thang, thuận miệng nói: “Là Bất Ẩn.”
Hề Tương Lan bị trượt chân suýt chút nữa ngã lộn mèo từ trên cầu thang xuống, y cười to: “Bất Ẩn? Ha ha ha ha hắn thật biết chọn tên chữ, thú vị phết.”
Ở Trung Châu đang mưa dầm dề.
Tất cả mọi người đều bấm quyết tránh mưa, riêng Hề Tương Lan chỉ đành đội mưa, trên tóc dài toàn là hạt sương li ti trắng như tuyết.
Nhạc Chính Trấm đang định bấm quyết tránh mưa cho y, bỗng thấy Thịnh Tiêu lấy cây dù trúc từ trong nhẫn trữ vật ra, che trên đầu Hề Tương Lan khỏi cơn mưa đầy trời.
Hề Tương Lan lật đật chui vào dưới tán dù, tuy vóc người của y nhỏ gầy nhưng chiếm hơn phân nửa cái dù, chen nửa người Thịnh Tiêu ra ngoài.
Thịnh Tiêu không nói gì, cũng không bấm quyết tránh mưa, để mặc cho nửa người bị mưa xối ướt.
Nhạc Chính Trấm: “…”
Đù mé muốn chửi người ghê.
Đã lấy được ‘Dẫn Họa Nhiễu’, Nhạc Chính Trấm lập tức lên đường về thẳng Dược Tông không ngừng nghỉ, giải độc xong rồi tính tiếp.
Còn Liễu Trường Hành có lẽ đã nhận được chỉ thị của Tông chủ Kiếm Tông, nên theo sát Hề Tương Lan không rời nửa bước.
Phong Duật lại là người rảnh rỗi nhất và thích chơi bời hóng hớt nhất, sau khi quay về Trung Châu, hắn không lập tức về nhà báo cáo với cha mình, mà là hí hửng chạy theo tới Dược Tông chơi.
Thịnh Tiêu cũng định đi theo, nhưng vừa mới tới trước cửa thì đã bị Nhạc Chính Trấm chặn lại, hắn dựng cái bảng ‘Cấm Thịnh Tiêu’ tả tơi xơ mướp lên rồi cắm mạnh xuống.
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan muốn nói gì đó nhưng Nhạc Chính Trấm nhanh tay bịt miệng y lại, kéo y ra khỏi tán dù rồi nghiến răng nói: “Im miệng!”
Hề Tương Lan duỗi tay với Thịnh Tiêu, có vẻ rất muốn nói gì đó: “Ưm ưm!”
Nhạc Chính Trấm vừa tha vừa kéo y vào trong Dược Tông.
Thịnh Tiêu một mình đứng che dù dưới trời mưa, nhìn bóng dáng Hề Tương Lan biến mất sau Sinh Môn của Dược Tông.
Nếu là bình thường chỉ cần đợi thêm chốc nữa là Uyển phu nhân sẽ đi ra mời hắn vào, nhưng Thịnh Tiêu đợi chưa bao lâu thì ngọc lệnh truyền tin của Giải Trĩ Tông chợt lóe sáng.
Quyện Tầm Phương truyền âm cho hắn.
“Tông chủ, Nhượng đại nhân nói có chuyện gấp muốn bàn bạc với ngài, nhắn ngài tới Nhượng gia một chuyến.”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Bởi vì ‘Khuy Thiên Ky’ nên cho tới nay Nhượng Trần luôn kín miệng với chuyện tương lai, hai tai không nghe chuyện thiên hạ, mấy năm qua số lần hắn đến tìm Thịnh Tiêu lác đác không nhiều, chứ đừng nói đến thẳng Giải Trĩ Tông.
Thịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn Sinh Môn đóng chặt, đè ngón cái bóp nát ngọc lệnh, sau đó thân hình giống như lôi điện xẹt cái biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ để lại dù trúc nằm trơ trọi trước cửa, mưa rơi lộp độp trên tán dù.
Hề Tương Lan bất đắc dĩ bị Nhạc Chính Trấm kéo vào Dược Tông: “Ca, ca, bên ngoài trời đang mưa.”
“Ngươi lo hắn sống chết?” Nhạc Chính Trấm nghiến răng rít ra từng chữ: “Đừng tưởng ta không nhìn ra giữa hai ngươi có mờ ám, ta tốt bụng giữ mặt mũi cho ngươi trước mặt người khác thì ngoan ngoãn biết điều cho ta, ngươi đừng hòng được voi đòi tiên, coi chừng ta chửi cho xói trán.”
Hề Tương Lan xìu.
Phong Duật và Liễu Trường Hành là hai tên vô tư hồn nhiên, vừa vào Dược Tông là vui vẻ chạy đi chơi khắp nơi, hoàn toàn không xem mình là người ngoài, la lớn: “Uyển phu nhân, chúng ta lại tới làm phiền!”
Dù trời mưa nhưng Uyển phu nhân vẫn lúi húi ngoài vườn thuốc, nghe thấy tiếng gọi liền vội vã chạy tới, nhìn thấy hai người họ vẫn bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.
Cả người Hề Tương Lan bị nước mưa xối ướt nhẹp, thê thảm nhếch nhác đáng thương giống hệt chuột lột.
Uyển phu nhân đau lòng không thôi, vội vàng kéo y vào trong nhà, kêu Nhạc Chính Trấm đưa tới bộ quần áo mới cho y thay.
Phong Duật qua loa lau tóc cho Hề Tương Lan, cười hì hì nói với Uyển phu nhân: “Phu nhân, Dược Tông chúng ta có linh đan diệu dược ăn vào liền cao lên không?”
Hề Tương Lan: “…”
Tóc dài của Hề Tương Lan bị Phong Duật lau rối bù hết cả lên, ánh mắt u ám ẩn sau tóc rối của y nhìn chằm chằm vào Phong Duật, trông như muốn ám sát hắn.
Uyển phu nhân cười không ngớt: “Tiếc quá, không có loại thuốc đó.”
Phong Duật không biết ngày giỗ của mình sắp đến, còn vỗ cái bẹp vào đầu Hề Tương Lan: “Phu nhân, A Tuyệt mãi mà không chịu cao lên liệu có phải mắc bệnh gì không? Ta nhớ Hề gia toàn người cao trên mét tám, sao hắn lại lùn tịt thế?”
Hề Tương Lan bắt đầu tính toán nên chôn xác ở đâu cho hợp phong thủy.
Uyển phu nhân nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ Tuyệt nhi kết anh quá sớm.”
Đang trong lúc cơ thể nhổ giò phát dục tự nhiên đùng một cái kết anh, cho dù ăn nhiều linh đan diệu dược thì cũng không thể cải thiện được tình trạng, vóc dáng cơ bản đã hoàn toàn định hình.
“Ha ha ha ha nhưng Thịnh Tiêu cũng kết anh bằng tuổi với hắn mà.” Phong Duật cười to: “Đều là mười bảy tuổi, chênh lệch này quá lớn rồi há há há.”
Vừa nói xong, ánh mắt tràn ngập ý cười của Uyển phu nhân bỗng thoáng hiện lên nét bi thương, nàng đưa tay vuốt ve má của Hề Tương Lan, cười châm chọc: “…Là kết anh quá sớm.”
Chẳng qua giọng điệu nói ra lời này hoàn toàn khác với giọng điệu lúc nãy.
Hề Tương Lan dụi má vào lòng bàn tay ấm áp của Uyển phân nhân, cười he he nói: “Phu nhân nghe không hiểu sao, Phong Duật là đang ghen tị con kết anh sớm hơn hắn đó. Chậc chậc, coi như ngươi liều mạng tu luyện thì cũng phải đợi đến năm hai mươi tuổi mới kết anh, chậm hơn ta mấy năm.”
Phong Duật nghe vậy liền xù lông: “Ta là Tương Văn cấp Thiên! Cấp Thiên! Hai mươi tuổi kết anh đã là thiên phú dị bẩm anh tài ngút trời! Ngươi đi hỏi xung quanh mà xem, toàn bộ Thập Tam Châu có mấy ai được như ta?!”
“So sánh với đám ngốc kia có gì mà đắc ý chứ?” Hề Tương Lan cười cợt: “Phong hai mươi, ngươi nên so với Hề mười bảy ta nè.”
Phong hai mươi tức giận đuổi đánh y.
Hề Tương Lan cười ha hả.
Cái gì cũng có thể thua, nhưng chỉ võ miệng là thua không được.
Không lâu sau, Nhạc Chính Trấm khoan thai đem bộ pháp y chưa kịp mặc thời niên thiếu của mình tới, tiện tay ném qua cho Hề Tương Lan: “Nè, Hề mười bảy, quần áo hồi nhỏ của ta đó, ngươi mặc vào chắc vừa.”
Hề mười bảy: “…”
Hề mười bảy vác theo cái mặt xanh lè hùng hổ đi vào trong phòng thay đồ.
Đến chỗ không có người, mèo mun chợt chui ra khỏi gáy y, vội nói: “Ngươi đã lấy được ‘Dẫn Họa Nhiễu’?!”
Mèo mun sốt sắng dựng hết cả lông lên: “Uyển phu nhân thật sự ‘mổ’ ta ra? Có phải nàng muốn giết ta?! ‘Dẫn Họa Nhiễu’ là gì, sao phải dùng nó vào trong thuốc?”
Hề Tương Lan chỉ lo mặc quần áo, không trả lời vấn đề của nó.
Mèo mun muốn òa khóc: “Hề Tương Lan! Tương Lan! Ngươi không thể bỏ mặc không quan tâm ta, năm đó ta không muốn ăn Tương Văn của ngươi, là ngươi chủ động giao dịch để ta hủy nó. Mấy năm nay ta chưa bao giờ muốn hại ngươi, còn nhiều lần cứu mạng ngươi, ngươi không thể tuyệt tình như vậy!”
Mèo mun khóc lóc kể lể không ngừng, khiến Hề Tương Lan không hiểu sao cảm thấy mình giống tra nam bội tình bạc nghĩa.
“Không phải ngươi thích nghe ta kêu meo meo sao?” Mèo mun bị dọa khóc rơi nước mắt lộp độp, nhẫn nhục lết tới kêu: “Meo meo, meo meo meo, meo meo meo meo!”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không nhịn được bật cười, vươn tay tới ôm mèo mun vào long vuốt ve, cười híp mắt nói: “Ta đã nói rất thích mèo, sao có thể để ngươi chết được?”
Mèo mun sụt sịt, nức nở nói: “Thật?”
Thật sự không dám tin vào miệng lưỡi của kẻ có nhiều tiền án lừa đảo này.
Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Đương nhiên là xạo rồi.”
Mèo mun bị dọa sợ chui tọt vào sau gáy của Hề Tương Lan, không dám ló đầu ra.
Hề Tương Lan mặc quần áo xong đi ra, Nhạc Chính Trấm ngắm nghía y từ đầu đến chân, chê hoa tai của y không hợp với bộ đồ nên tháo phăng xuống.
“Hoa tai của ngươi dây nhợ rườm rà quá, với lại không hợp với bộ pháp y của ta.”
Hề Tương Lan sợ hết hồn, vội vàng nhào tới cướp lại: “Trả đây!”
“Ngươi sốt sắng thế chi?” Nhạc Chính Trấm giơ tay lên cao, cúi đầu nhìn Hề nấm lùn nhảy tưng tưng đòi cướp lại hoa tai, không nhịn được bật cười, nói: “Không lẽ đây là món đồ rất quan trọng với ngươi, không có nó là ngươi sống không nổi?”
Hề Tương Lan túa mồ hôi lạnh đầy đầu: “Ca, ca, trả lại cho ta đi, đây là…”
Hai người ngươi tranh ta đoạt, Phong Duật đang ngồi trước cửa nhai linh đan thấy vậy thong thả góp vui: “…Đó là tín vật đính ước của Thịnh tông chủ tặng cho hắn, hắn nào dám nỡ tháo xuống?”
Phong Duật vẫn còn ghim vụ Hề Tương Lan nói láo hố hắn lúc trước nên cố ý trả thù, nhưng không ngờ nhãi lừa đảo này làm như không nghe thấy hắn nói, vẫn còn đang nhón chân vươn tay muốn lấy lại hoa tai trong tay Nhạc Chính Trấm.
Hề Tương Lan đỏ hoe cả mắt, tỏ ra khổ sở không chút giả tạo, ngay cả môi cũng run rẩy trắng bệch: “Ca, cầu xin ngươi, đây là di vật duy nhất của mẹ ta để lại cho ta.”
Nếu nói là quà sinh nhật của Thịnh Tiêu tặng, chắc chắn Nhạc Chính Trấm còn khuya mới trả lại.
Vẫn là nên chơi trò tình cảm sướt mướt.
Chỉ là không ngờ y vừa mới nói ra liền khiến Nhạc Chính Trấm sửng sốt.
Hề Tương Lan còn đang cố gắng lấy lại hoa tai: “Ca! Ca!!”
Không hiểu sao Nhạc Chính Trầm lại sầm mặt, hắn nhìn chằm chằm Hề Tương Lan hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tuyệt Nhi…”
Hề Tương Lan ngơ ngác: “Hả?”
Con ngươi của Nhạc Chính Trấm đen thui không thấy ánh sáng, hắn nghiến răng rít ra từng chữ: “Lỗ tai của ngươi…”
Hề Tương Lan bỗng chốc trợn lớn hai mắt.
Y đã nói gì để lộ sơ hở sao?
Hay là Nhạc Chính Trấm cũng giống như Thịnh Tiêu, đã có thể thành thạo giám định lời nói dối của y?
Ngay lúc Hề Tương Lan thấy ngổn ngang trong lòng, nhác thấy Phong Duật đứng ở cửa với khuôn mặt ngạc nhiên quá đỗi, y liền nghệch mặt ra.
—Phong Duật đứng đó nhìn đã lâu.
Hạt thông trong tay hắn rơi rải đầy đất, hắn không thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Ngươi không nghe được?”
Hề Tương Lan: “…”
Tiêu rồi.
***
Nhượng gia tọa lạc dưới thung lũng có tên là Cô Xạ, một nơi sinh ra nhiều hiền tài, ba mặt là núi rừng xanh thẳm, mặt còn lại là một con sông ngoằn ngoèo dẫn tới lối ra vào.
Thịnh Tiêu không ngồi thuyền mà là đứng trên một khúc cây bị sét đánh cháy đen xuôi dòng mà tới, tà áo đen bay phần phật theo gió.
Thoáng chốc liền tới nơi.
Còn chưa tiến vào thì dưới mái hiên của đình đài thủy tạ bên bờ sông đã có một người ở đó chờ đã lâu.
Thịnh Tiêu đạp nhẹ mũi chân lặng lẽ bay lên bờ, sau đó chậm rãi đi về phía đình đài.
Đình đài thủy tạ được xây bên cạnh hàng ngàn khe suối nhỏ, nước trong vắt thấy cả đáy, đá cuội trên bờ mọc đầy rong rêu xanh biếc, thác nước trắng xóa đổ xuống từ trên núi cao, chỗ nước chảy xuống bốc ra hơi nước cuồn cuộn giống như đan thành một tấm áo choàng trắng tuyết, lặng lẽ hòa quyện với vạt áo trắng tinh khôi của nam nhân đang ngồi ngăn ngắn đợi bên trong đình đài.
Nhượng Trần cột tóc nửa đầu, mặc một bộ áo trắng ngồi một mình trong đình đài, khẽ rũ mi mắt, đang dùng đá lửa để nấu trà.
Thịnh Tiêu tới đúng lúc, nước vừa mới nấu sôi, tỏa ra khói trắng lượn lờ, nửa che nửa hở dung mạo mi thanh cốt tú của Nhượng Trần.
Hơi nước bốc ra từ thác nước trôi lơ lửng quanh người hắn, thật giống như thời gian và vạn vật thế gian sẽ vì hắn mà dừng lại.
Thịnh Tiêu vô cảm đi tới ngồi đối diện với Nhượng Trần.
Nhượng Trần hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt.
“Nghe Ngọc Độ nói, ngươi mới từ Nam Cảnh về?”
Khác với sự dịu dàng của Hoành Ngọc Độ, Nhượng Trần giống như một vị phật tu, mang đến cho người ta cảm giác thanh cao nhìn thấu hồng trần.
Hắn không nhiễm bụi trần, ánh mắt dịu dàng nhưng mông lung, vạn vật thế gian đối với hắn mà nói chỉ là một buổi xuân thu thoáng qua.
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn trà, thờ ơ ‘ừm’ một tiếng.
Lúc còn ở Thiên Diễn học cung, hai người họ một người tu bế khẩu thiền, một người là miệng hến, khi chỉ có hai người ở với nhau, có thể giữ nguyên tình trạng im phăng phắc không phát ra tiếng đến mấy ngày liền, trông đáng sợ muốn chết.
Sau khi Nhượng Trần bị phá bế khẩu thiền thì không tiếp tục tu luyện nữa, ống tay áo trắng tuyết rộng thùng thình nhẹ nhàng lay động theo động tác rót trà của hắn, Nhượng Trần rót trà cho Thịnh Tiêu, nhàn nhạt nói: “Chuyện của Hề gia, đã tìm ra hung thủ chưa?”
Thịnh Tiêu không trả lời, thúc giục linh lực phát ra âm thanh lạnh như băng mà không mở miệng.
Nhượng Trần giống như không để ý đến ánh mắt chứa đầy sát ý của hắn, nhẹ giọng nói: “Vô Chước, ngươi có nhớ chuyện quỷ đao của Bất Thuật không?”
Thịnh Tiêu không muốn nói chuyện về Phong Bất Thuật với hắn, chỉ muốn nói chuyện của Hề Tương Lan.
Nhượng Trần thản nhiên nói tiếp: “Lúc đó Bất Thuật mới vừa lấy được thanh hung đao kia, hớn hở chạy đến Cửu Tư Uyển khoe với chúng ta.”
Phong Duật là người thẳng tính nghĩ gì là hiện hết lên mặt, lần đầu tiên có được pháp khí bản mệnh của riêng mình, hắn vui vẻ đến mấy ngày liền, còn ôm quỷ đao đi ngủ.
Mãi đến ngày tựu trường ở Thiên Diễn học cung, thiếu niên mới lớn không giấu được lòng hư vinh, cậu ta ôm quỷ đao đến trường vênh mặt khoe khoang với những người khác.
“Nhìn nè! Cha ta tìm cho ta đó, nghe nói là đệ nhất hung đao của Thập Tam Châu… A Tuyệt! Đừng sờ bậy, sờ hư ngươi đền nổi không?”
Những thiếu niên khác không có binh khí bản mệnh, tất cả đều bu tới chiêm ngưỡng.
Liễu Trường Hành hâm mộ không thôi: “Quả là một thanh đao tốt, trong này có ác quỷ đúng không?”
Phong Duật đắc ý sắp nổ mũi: “Đúng đó, nghe nói vô cùng hung hãn, hê hê! Lần sau ta nhất định sẽ hoàn toàn thu phục nó, để nó chỉ nghe mỗi ta sai khiến!”
Hề Tuyệt cũng chớp chớp mắt nhìn, nghe Phong Duật khoác lác không ngượng mồm, cười he he nói: “Sau này ta cũng phải tìm một thanh kiếm hung tàn nhất, đến lúc đó chúng ta sẽ so kiếm với nhau, xem ai hung hơn!”
Phong Duật hừ nói: “Đương nhiên là ta!”
Các thiếu niên chiếp chiếp meo meo, vô cùng vui vẻ hùa theo hưởng ứng.
Nhượng Trần vốn cũng ở bên cạnh nhìn, nhưng vừa nhìn Phong Duật liền kinh ngạc trợn to.
Trước khi thu phục thanh quỷ đao, trên người Phong Duật toàn là khí tức màu u lam của lửa quỷ, nhưng Phong Duật đang vui vẻ ôm quỷ đao như ôm bảo bối của hiện tại…
Trên người cậu ta toàn là một màu đỏ quỷ dị không rõ tượng trưng cho điều gì…
Luồng khí màu đỏ chói mắt từ trong quỷ đao bay ra đang liên tục chui vào kinh mạch của Phong Duật, sắc mặt của Phong Duật ngày càng trắng xanh, ngày càng dữ tợn kinh khủng, trong tiếng cười đùa vui vẻ, bất chợt biến thành khuôn mặt tái mét cùng với thất khiếu đổ máu không ngừng, đó chính là tử trạng dữ tợn bị ác quỷ cắn trả.
Nhượng Trần kinh hoảng lùi nhanh ra sau.
Khi cậu ta bình tĩnh nhìn lại, Phong Duật vẫn đang vui vẻ ôm quỷ đao, vẻ mặt bình thường không có gì khác lạ.
Trống ngực của Nhượng Trần đập liên hồi, thoáng cái đã đổ mồ hôi lạnh cả người— Ánh sáng vàng trong con ngươi của cậu ta hơi biến đổi, ‘Khuy Thiên Ky’ thoát khỏi kiểm soát của cậu ta, bắt đầu vận chuyển theo ý mình.
Phong Duật vẫn đang nói chuyện rôm rả với Liễu Trường Hành, vẽ ra khung cảnh tương lai sau khi thu phục được quỷ đao vô cùng đẹp đẽ.
Khi đó Nhượng Trần mới tu luyện bế khẩu thiền không bao lâu, vừa hé miệng ra thì đã bị tắc họng.
Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được sự kỳ diệu của ‘Khuy Thiên Ky’, nhưng lại khiến cả người cậu ta lạnh hết sống lưng, nghệch mặt ra như bị hút mất hồn.
Hề Tuyệt đang vui vẻ nói chuyện với Phong Duật bỗng ngẩng đầu nhìn sang Nhượng Trần, giơ tay ngoáy lỗ tai, ngơ ngác không hiểu gì.
“…Cái gì?”
Trên trán Nhượng Trần lấm tấm mồ hôi, lần đầu tiên ‘Khuy Thiên Ky’ vận chuyển đã hao sạch linh lực, cậu ta gắng gượng chịu đựng một hồi nhưng cuối cùng vẫn là kiệt quệ ngã lăn ra đất.
Mọi người hốt hoảng chạy tới đỡ cậu ta dậy.
“Nhượng Trần?!”
Đến khi Nhượng Trần tỉnh dậy đã là ba ngày sau.
Cậu ta theo phản xạ muốn tìm Phong Duật nhưng lại nghe Hoành Ngọc Độ cười híp mắt kể chuyện vui.
“Phong Duật đang đuổi giết Hề Tuyệt.”
Nhượng Trần nghi ngờ, giơ tay làm thủ ngữ: “Là sao?”
“Trong khi ngươi ngủ mê man, Hề Tuyệt ngứa tay, nói muốn mượn cầm quỷ đao của Phong Duật để chiêm ngưỡng cho đã mắt, không hiểu cậu ta làm kiểu gì mà bẻ gãy thanh hung đao kia, ác quỷ trong đao lập tức hồn phi phách tán.”
Hoành Ngọc Độ tằng hắng một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được phì cười: “Bây giờ Phong Duật đang đuổi giết Hề Tuyệt khắp nơi.”
Nhượng Trần sửng sốt.
Quỷ đao…
Gãy rồi?
Lúc này, Phong Duật cầm chuôi đao gãy hùng hổ đá cửa xông vào, gào thét: “Hề Tuyệt đâu?! Thằng chó kia có ở đây không?!”
Hoành Ngọc Độ cười nói: “Không có ở đây.”
Phong Duật lại hùng hổ xoay người chạy đi, vừa chạy vừa mắng chửi om sòm: “Chắc chắn đang ở chỗ của Thịnh Tiêu! A a a ta giết ngươi! Hu hu hu quỷ đao của taaaa—”
Tiếng gào khóc theo gió bay xa.
Nhượng Trần đần mặt nhìn Phong Duật đi mất.
—Cậu ta đã không còn thấy luồng khí màu đỏ dữ tợn của ba ngày trước trên người Phong Duật nữa, bây giờ đã đổi về màu u lam tự nhiên của lửa quỷ.
“Ngươi muốn nói gì?” Thịnh Tiêu lạnh lùng hỏi.
Nhượng Trần nhấp một miếng trà, hàng mi dài rũ xuống, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Vô Chước, ngươi cảm thấy Tương Văn của A Tuyệt là gì?”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Hắn chỉ nói rất vô dụng.”
Nhượng Trần bật cười: “Tương Văn cấp Linh, sao có thể vô dụng?”
Thịnh Tiêu không trả lời, đây là lời nói thật hiếm hoi của Hề Tương Lan.
“Năm đó ta thấy kết cục của Hề Tuyệt.” Nhượng Trần nhìn ra Thịnh Tiêu không muốn dông dài, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề hắn luôn muốn biết: “…Hắn sẽ vì chuyện Hề gia, mà chết trong tay ngươi.”
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại.
Giống hệt Hề Tương Lan đã nói.
Thịnh Tiêu trầm giọng nói: “Ngươi đã thấy được thiên cơ gì?”
“Không nhiều.” Nhượng Trần lắc đầu.
Thịnh Tiêu đặt ly trà xuống, giọt nước trà nóng bỏng rơi vào ngón tay hắn: “Ngươi…”
Nhượng Trần thoạt nhìn ôn hòa dễ gần, nhưng hắn có thể tu bế khẩu thiền tận tám năm, không cần bàn cãi về độ nhẫn nại của hắn, nếu hắn đã không muốn nói thì cho dù Thịnh Tiêu có kề kiếm Đông Dung vào cổ, hắn cũng sẽ không khai nửa chữ.
Thịnh Tiêu im lặng đứng dậy, không uống một miếng trà đã xoay người rời đi.
Nhượng Trần gọi hắn lại: “Vô Chước, hôm nay thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Thịnh Tiêu dừng chân, không xoay người lại nhưng có ý muốn nghe.
“Tương Văn cấp Linh thứ mười ba…”
Nhượng Trần đổ nước trà nguội trong ly của Thịnh Tiêu rồi rót trà nóng vào, nói bằng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm: “Có lẽ đã xuất hiện ở Thập Tam Châu.”