Lúc Bạch Kiều nói lời này không chỉ một người nghe được.
Chung quanh tận mấy lỗ tai đã dựng lên khi nghe Du Chiêu bị sốt, cộng thêm có Hà Kiêu nhấn mạnh "trọng điểm", bọn họ không muốn nghe thấy cũng khó khăn!
Từng người mở to hai mắt nhìn, đối mặt nhìn nhau ở nơi chính chủ không thấy được, trong mắt đều là kinh ngạc.
Mặc dù trên diễn đàn không ngừng đoán già đoán non, tin đồn khắp nơi. Nhưng đó chỉ là những thứ người khác tưởng tượng để giải trí
Hiện tại là tình huống như thế nào?
Chính chủ tự mình xác minh đó!
Bạch Kiều đã ném một quả bom nặng ký vào lòng những người khác, nhưng bản thân cậu lại không hề hay biết, bình tĩnh trả lời câu hỏi của Hà Kiêu: "Ngủ chung một giường thì sao? Các cậu chưa từng ngủ chung bao giờ à?"
Hà Kiêu: "......"
Cung phản xạ của Trịnh Mãn Ân tương đối dài, rất nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như không có, anh Chiêu xưa nay không để người khác ngủ giường của cậu ấy."
Bạch Kiều chớp mắt: "A, chắc là không giống nhau, tối qua tôi bị sốt, cậu ấy ngủ trên giường của tôi."
"......"
"......"
Đây mới là vấn đề được không!
Một người không muốn người khác ngủ trên giường của mình, nguyên nhân chủ yếu là không muốn ngủ trên cái giường người khác đã từng ngủ.
Giường người khác từng ngủ qua một lần cũng không nguyện ý dùng, làm sao lại đi ngủ trên giường người khác vẫn luôn một mực ngủ chứ?
Mặc dù một lần với một mực đều có chữ "một", nhưng mức độ của bọn nó kém xa nhau được không!
Hà Kiêu giật mình, lần nữa nắm đến trọng điểm: "Cậu bị sốt, vì sao cậu ấy ngủ ở giường cậu?"
Trọng điểm ở chữ "cậu"!
Bạch Kiều nói: "Cậu ấy trông coi tôi không chịu ngủ nên tôi để cậu ấy ngủ giường của tôi."
Anh cũng không thể để Du Chiêu ngồi một đêm bên cạnh giường mình chứ?
"......"
Hà Kiêu đột nhiên cảm thấy miếng bánh gato vừa cắn có chút ê răng... Giống như mùi thức ăn cho chó.
Hắn nhìn người nào đó nằm sấp trên bàn không có ý định giải thích, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Trịnh Mãn Ân vẫn còn đang xoắn xuýt nguyên nhân và kết quả: "Nhưng cho dù là như thế thì ngủ cùng nhau một đêm, làm thế nào bị lây cảm được?"
Bạch Kiều: "......"
Cái này anh thật đúng là không biết.
Ngay lúc đang suy nghĩ, người đang nằm sấp ngủ ngồi dậy, đầu tiên là nhìn Trịnh Mãn Ân một chút, sau đó lại đem ánh mắt chuyển đến Bạch Kiều, nhìn qua có chút ngơ ngác.
"......"
Bạch Kiều sửng sốt một lúc, "A" một tiếng, cầm bữa sáng từ trên bàn đưa cho hắn: "Bữa sáng của cậu, không có bánh bao chiên, tôi mua bánh khoai mỡ."
Du Chiêu gật đầu, nhận lấy gặm một cái.
Trịnh Mãn Ân ở phía sau nhìn hắn, không yên lòng nói: "Anh Chiêu, cậu không sao chứ? Muốn tới phòng y tế không?"
Du Chiêu nói: "Không cần."
"Sao có thể không cần chứ? Cậu đó sao mà bị cảm cũng không biết, lỡ đâu nếu mà......"
Du Chiêu lại quay đầu nhìn một lần nữa, giọng nói ồn ào đột nhiên im bặt.
Trịnh Mãn Ân cầm bữa sáng từ trên bàn lên, hậm hực gặm theo.
Du Chiêu thu tầm mắt lại, tiếp tục ăn.
Về phần vì sao hắn lại bị cảm, không có ai có thể biết rõ hơn so với hắn!
Buổi tối mùa thu, nằm không đắp chăn một đêm, mặc chiếc áo sơ mi bị khăn chườm thấm ướt, xong buổi sáng chân trần giẫm trên mặt đất, còn vọt lên tắm nước lạnh...... Hắn không bị cảm thì ai bị?
Đều là do mình làm!
Nhưng chuyện này không có cách nào nói, hắn cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Hắn trầm mặc gặm bánh khoai mở, người bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
Bạch Kiều cầm cái ly mà Du Chiêu thường dùng để uống nước đặt ở góc bàn, đi đến trước máy đun nước trong phòng học rót nước sôi, rồi quay về chỗ ngồi.
Anh cầm lấy ly nước của mình, rót cho mình nửa ly nước nóng, sau đó đem một hộp tam cữu cảm mạo linh từ trong ngăn bàn, lấy hai túi ra, đổ mỗi túi vào mỗi ly.
Du Chiêu: "......"
Trịnh Mãn Ân nói: "Cậu chuẩn bị thuốc khi nào?"
Bạch Kiều nói: "Tối hôm qua Du Chiêu của cậu đến phòng y tế xin thuốc, tôi mang từ ký túc xá tới."
"......"
Trịnh Mãn Ân cảm thán: "Hai người các cậu thật đúng là cá mè một lứa."
Ngay cả bị cảm cũng cùng bị cảm.
Bạch Kiều từ chối cho ý kiến, cầm đũa dùng một lần khuấy thuốc, đẩy cái ly của Du Chiêu đến trước mặt hắn: "Ăn xong thì uống thuốc."
Du Chiêu rất ghét bỏ: "Không cần."
Bạch Kiều lại lấy hai viên kẹo từ trong ngăn bàn ra, "Uống xong ăn kẹo, cũng là cậu mua tối hôm qua."
Du Chiêu: "......"
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ cái gì gọi là lấy đá đập chân mình!
Hắn bị ép ăn kẹo, người bên trên diễn đàn cũng "bị ép" ăn kẹo.
Chuyện phát sinh trong phòng học A13 bị truyền lên diễn đàn bằng tốc độ nhanh nhất.
Vẫn là cái bài đăng Du Chiêu đi phòng y tế lấy thuốc tối hôm qua, vì kết luận dừng lại ở giai đoạn suy đoán nên bài đăng tối qua đã chìm xuống, sáng nay lại được đẩy lên.
[Tin tức mới nhất, Du Chiêu thực sự mua thuốc cho Bạch Kiều!]
[Buổi sáng phát hiện Du Chiêu bị cảm, kết quả Bạch Kiều nói là do cậu ấy lây.]
[Đậu móa? Bùng nổ như thế? Bị lây cảm?]
[Đây là tại ám chỉ đêm qua bọn họ xảy ra chuyện gì sao?]
[Còn có còn có, Bạch Kiều nói tối qua cậu ấy với Du Chiêu ngủ chung một giường!!awsl!!!!]
[Không thể nào? Giường ký túc xá nhỏ như vậy mà bọn họ ngủ chung một giường...... Bịa đặt quá trắng trợn rồi? Nhìn biết không phải là thật!]
[Tui làm chứng, là thật, Bạch Kiều tối hôm qua bị cảm phát sốt, Du Chiêu trông coi hắn không chịu đi ngủ, cuối cùng ngủ chung! Ghi âm làm chứng!]
[Má ơi, người chị em bên trên thật quá trâu bò, cũng dám ghi âm!]
[Không nghĩ tới Du Chiêu nhìn lạnh như băng lại là người ấm áp?]
[Trời ạ! Không thể nào? Tui ship thành công rồi?]
[Là real! Là real! Nhất định là real!]
[Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hai người bọn họ khẳng định có một chân!]
[Mấy bồ đoán bọn họ phát triển đến bước nào rồi?]
[Không biết phát triển đến bước nào, nhưng mà khẳng định đến bước có thể lây bệnh cảm (Cười gian)]
[ A a a a a a a tui chết mất!!]
[ Đột nhiên có chút đau lòng cho em gái bên trong bình chọn lần trước!]
Chúc Lạp Lạp đang lướt đọc bình luận bài viết: "......"
Cô nàng vuốt màn hình, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, xoay người sang chỗ khác.
Bạch Kiều đang ăn điểm tâm, thấy cô quay người, sững sờ nói: "Sao thế?"
Chúc Lạp Lạp cười xảo quyệt, đột nhiên giơ điện thoại, chụp một tấm hai cái ly đứng chung một chỗ trên bàn.
Vài phút sau, một bình luận dưới bài đăng với tài khoản "đối tượng tin đồn tình ái của Bạch Kiều" đã xuất hiện: [Hai ly thuốc cảm, hãy đoán xem ly nào là của Bạch Kiều? Thuốc do Bạch Kiều tự pha đấy! (hình ảnh)]
[!!!! Cái góc độ này là chuyện gì xảy ra?!!]
[Bàn trước đó bàn trước đó! Bàn trước Bạch Kiều không phải em gái bên trong bình chọn lần trước đó sao?]
[Tình huống như thế nào? Đây là làm sáng tỏ quan hệ của hai người, gia nhập cùng nhau ship?]
[Trọng điểm chẳng lẽ không nên đặt ở bên trên hai ly thuốc đó hay sao? Bạch Kiều pha thuốc cảm cho Du Chiêu?]
[Nhân thê thuộc tính?]
[Dáng dấp đẹp trai lại học giỏi, lại còn tốt bụng như vậy, cho tôi xin một tá bạn học như vậy!]
[Du Chiêu sẽ xách theo đại đao trăm mét chạy đến tìm cậu!]
[Cũng không cần đoán ly nào, cái người bên phải không mặc đồng phục chắc chắn là Du Chiêu!]
[Ha ha ha ha ha người anh em lầu trên có đôi mắt tinh tường!]
[......]
Bên trên diễn đàn khí thế ngất trời, chính chủ trong phòng học lại hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi Du Chiêu bị ép uống thuốc, lại bị nhét một viên kẹo xí muội bọc đường. Chờ hắn ngoan ngoãn ngậm lấy kẹo, Bạch Kiều mới cầm cái ly của hai người đi rửa ở nhà vệ sinh bên cạnh văn phòng.
Chúc Lạp Lạp thấy cảnh "bé ngoan" Du Chiêu, cả kinh đến cái cằm kém chút rơi xuống.
Thấy Bạch Kiều ra phòng học, cô len lén liếc Du Chiêu một cái, điềm nhiên như không có việc gì đi theo ra ngoài từ cửa sau, cấp tốc đuổi kịp Bạch Kiều.
Bạch Kiều đang rửa ly bên bồn rửa tay, nhìn thấy người đến phía sau, anh hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Vào lúc anh đang ăn sáng, anh đã phát hiện Chúc Lạp Lạp muốn nói lại thôi, là cái loại rất hưng phấn muốn nói lại thôi!
"Có gì cứ nói, trừng mắt mãi coi chừng rớt tròng mắt ra ngoài."
Chúc Lạp Lạp: "......"
Cô cố nhịn cười, ho một tiếng nói: "Tôi chỉ là muốn hỏi ông, cuối cùng ông với Du Chiêu xảy ra chuyện gì?"
Bạch Kiều: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
Chúc Lạp Lạp nói: "Thì...... Thì chuyện ngủ chung đó! Có phải thật vậy hay không?"
Bạch Kiều khó hiểu nói: "Là thật mà, thế nào?"
Chúc Lạp Lạp kém chút nhịn không được thốt ra một câu đậu móa.
Còn hỏi thế nào? Đã ngủ chung một giường còn có thể thế nào?
Chúc Lạp Lạp gấp đến độ nghiến răng: "Ông...... Ông với Du Chiêu, có...... Có phải cậu ấy thích ông không?"
Nói xong một câu, Bạch Kiều không có động tĩnh, chính cô đã đỏ mặt trước.
Bạch Kiều vừa rửa xong cái ly, nghe vậy ngơ ngác một chút, lắc đầu nói: "Làm sao có thể? Đừng có nói bậy nói bạ."
Nói xong quay người hướng ra bên ngoài toilet.
Chúc Lạp Lạp bước nhanh theo sau: "Làm sao lại không thể nào? Sao ông biết không có khả năng?"
Bạch Kiều vẫy vẫy nước trên tay, vẻ mặt khẳng định nói: "Du Chiêu là thẳng, làm sao cậu ấy có thể thích tôi?"
Chúc Lạp Lạp: "Làm sao ông biết cậu ấy thẳng? Ông hỏi chưa?"
"......"
Này cũng không có.
Nhưng trong tư liệu hệ thống không phải viết rõ ràng cả rồi mà? Về sau trúc mã thích nữ chính, cho nên hắn khẳng định là thẳng!
【Tôi không có nói như vậy, cái nồi này tôi không cõng!】
Bạch Kiều: "......"
Thấy anh chần chờ, Chúc Lạp Lạp lại hỏi: "Hả? Ông hỏi chưa? Chính cậu ấy nói?"
"...... Không có."
"Vậy làm sao ông biết?"
"......"
Bạch Kiều không phản bác được, cuối cùng vò đã mẻ không sợ nứt: "Dù sao không có khả năng, bà chớ suy đoán lung tung, cậu ấy nghe được sẽ không thoải mái."
Chúc Lạp Lạp: "......"
A hiểu rồi, hóa ra là lo lắng cho Du Chiêu.
Ship thôi ship thôi!
Cô rất hiểu chuyện không tiếp tục hỏi, đi cùng với Bạch Kiều trở về phòng học, lúc đi ngang qua trước cửa phòng học, bỗng nhiên có người lui về phía sau, đụng trúng Chúc Lạp Lạp đang cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động.
"A!" Nữ sinh lùi về sau nhỏ giọng kêu lên một tiếng, vội vàng xoay người cúi đầu: "Xin lỗi ạ xin lỗi ạ."
Chúc Lạp Lạp rất hào phóng nói: "Không có việc gì, tôi không sao."
Nữ sinh kia xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, một đôi mắt trong veo như nước, ngọt ngào lại động lòng người.
Sau khi cô nói xin lỗi với Chúc Lạp Lạp, lại quay đầu nhìn về phía lớp A13.
Bạch Kiều nhạy cảm nói: "Bạn đến tìm ai à?"
Nữ sinh kia giật mình, quay đầu đối mặt với ánh mắt Bạch Kiều, sững sờ một lát, sắc mặt đỏ lên cúi đầu xuống: "Dạ, em à ừ...... Em tới tìm Du Chiêu."
"......"
Tìm Du Chiêu?
Bạch Kiều nhíu mày, bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt: "Xin hỏi bạn là......"
Nữ sinh: "Em tên Lục Tiểu, học lớp mười, là bạn...... của anh ấy."
......
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đều biết, nữ chính trong truyện tình yêu thuần khiết, không phải dùng để vượt thử thách, chính là dùng để trợ công!