Sau khi ra khỏi miếu Quan m, Lệ Khiếu Hằng khăng khăng muốn dùng bữa tối dưới ánh nến. Đào Mộ thật sự không muốn nói lời này với anh: “Bây giờ đang là giữa trưa, anh dùng bữa tối với ánh nến kiểu gì. Hơn nữa, em không thích ăn đồ tây.”
“Vậy em thích ăn cái gì?” Lệ Khiếu Hằng chỉ là cảm thấy khó có được Đào Mộ đồng ý lời theo đuổi của anh, anh phải tốn chút tâm tư thực hiện nghi thức lãng mạn mới có thể biểu đạt sự trân trọng của anh đối với Đào Mộ.
Trước giờ Đào Mộ ăn uống rất kén chọn, cực kỳ bắt bẻ đồ ăn, nếu đã đến Hương Thành, tất nhiên phải ăn đồ ngon ở Hương Thành: “Chúng ta đến quán trà ăn đi.”
Bữa ăn đầu tiên sau khi chính thức hẹn hò lại đến quán trà? Lệ Khiếu Hằng nhướng mày, trong lòng không hài lòng.
“Có phải hơi tùy tiện rồi không?” Giờ phút này, Lệ Khiếu Hằng thậm chí còn có cảm giác mãn nguyện hơn cả khi một mình anh ký một thương vụ trị giá hàng chục tỷ đô la vào năm cuối cấp. Để phù hợp với tâm trạng này, Lệ Khiếu Hằng còn muốn thuê một chiếc du thuyền sang trọng để ăn tối dưới ánh nến trên biển, sau đó đến đêm thì dừng lại ở cảng Victoria để ngắm pháo hoa.
“Anh phèn quá!” Đào Mộ buồn cười. Cậu cảm thấy từ khi Lệ Khiếu Hằng nói chuyện đến giờ, khóe miệng cậu cứ nhếch lên mãi: “Lệ tổng, anh có suy xét đổi nghề sang tấu nói không.”
“Nếu như em có hứng thú, anh có thể học.” Lệ Khiếu Hằng mỉm cười ấm áp nhìn Đào Mộ. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người Đào Mộ: “Em cảm thấy anh nên học pha trò hay là vai diễn phụ*?”
*Vai diễn phụ (捧哏): từ này dùng trong tấu hài, phụ họa để pha trò.
“Anh học tấu đơn đi.” Đào Mộ đứng trước miếu Quan m nhìn xung quanh: “Gần đây có quán trà nào ngon không?”
Lệ Khiếu Hằng đưa tay ra, trợ lý đang đợi trong xe lập tức đưa máy tính bảng du lịch mà bọn họ vừa mới chuẩn bị, trong đó bao gồm khách sạn, quán cơm, tiệm cơm Tây và quán trà nổi tiếng nhất Cửu Long. Bên dưới các loại hình quán trà còn có những món ngon mà quán trà đó có.
“Mấy quán này đều không tồi, em muốn ăn gì?” Lệ Khiếu Hằng đưa máy tính bảng cho Đào Mộ.
*Ảm Nhiên Tiêu Hồn (黯然销魂): nỗi buồn ngập tràn (sau khi chia tay) 😂
“Không may mắn.” Lệ Khiếu Hằng lắc đầu phản đối: “Chúng ta đi ăn cơm niêu đi. Dù sao chúng ta cũng không có em bé được.”
“Cơm niêu không phải là nấu cho em bé*…” Đào Mộ cạn lời: “Anh bị làm sao vậy, em thấy anh mới là không may mắn ấy.”
*Cơm niêu là 煲仔饭 (Bāo zǐ fàn), nấu cho em bé là 煲孩子 (Bāo háizi).
“Còn tùy em hiểu như thế nào.” Lệ Khiếu Hằng nói nhảm với tư duy logic rất rõ ràng: “Cơm niêu đọc gần giống với ôm nhãi con, em thích mèo con hay chó con?”
“Anh muốn nuôi hả?” Đào Mộ nhướng mày: “Em thích hết, nhưng em không có thời gian chăm sóc.”
Lệ Khiếu Hằng đương nhiên biết Đào Mộ thích động vật nhỏ, anh biết hết tất cả sở thích của Đào Mộ, vậy nên anh hỏi vấn đề này không phải là để Đào Mộ đưa ra lựa chọn.
“Vậy mỗi loại một con.” Lệ Khiếu Hằng cười nói: “Có cả con trai và con gái.”
“Tốc độ của anh hơi nhanh rồi đó.” Đào Mộ cười nói, hơi dừng lại một chút rồi hỏi: “Anh định nuôi giống gì?”
Lệ Khiếu Hằng bày tỏ khát vọng sống sót mãnh liệt: “Nghe em hết.”
“Vậy chó Husky và mèo Ragdoll nhé?”
Một thiên thần và một ma quỷ! Lệ Khiếu Hằng đồng ý không chút do dự: “Không thành vấn đề, thứ hai em về Yến Kinh, chúng ta sẽ đến cửa hàng thú cưng chọn con trai và con gái.”
“Còn phải mua ổ chó và nhà cây cho mèo.” Đào Mộ nóng lòng muốn thử, cậu thật sự rất thích chó mèo, nhưng kiếp trước không có cơ hội nuôi chúng, vì Thẩm phu nhân bị dị ứng lông nên nhà họ Thẩm chưa từng nuôi mấy con vật này. Sau đó Đào Mộ bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, sống cùng với Trác Nghiêm, khi Trác Nghiêm còn nhỏ từng bị mèo cào chó cắn nên cực kỳ ghét chó mèo, cũng không cho Đào Mộ nuôi. Lúc đó Đào Mộ còn cười nhạo Trác Nghiêm là người mèo ghét chó ngại.
Thấy khóe môi Đào Mộ hơi xụ xuống, Lệ Khiếu Hằng nhạy bén nhướng mày: “Đang nghĩ đến gì vậy, sao lại không vui rồi?”
“Anh lắp máy nhận diện cảm xúc trên mặt em hả.” Đào Mộ không thể tin được nhìn Lệ Khiếu Hằng: “Vậy mà anh cũng có thể nhìn ra?”
“Cái này gọi là chú ý học vấn khắp nơi.” Lệ Khiếu Hằng làm thủ thế với Đào Mộ, sau đó chỉ vào mắt của mình: “Anh có hỏa nhãn kim tinh, trên bàn đàm phán đều dựa vào con mắt này để đoán đối thủ đang nghĩ gì.”
Trợ lý của Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nhìn ông chủ và vợ của ông chủ trò chuyện suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, không khỏi nhìn nhau thở dài với tài xế.
Sao nói mãi không xong vậy! Bọn họ chưa ăn cơm trưa đã bị nhét một đống thức ăn cho chó, bụng sắp no căng rồi.
Đã vậy còn muốn nuôi chó mèo, thế này là ngược đãi động vật nhỏ đó!
Ngay lúc bọn họ đang lén lút oán giận thì nghe ông chủ nhà bọn họ tiếp tục dỗ dành: “Không cần phải lo lắng là không có thời gian dắt chó đi dạo, anh sẽ kêu A Triết mỗi tối đến nhà dẫn con trai con gái chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Khương — trợ lý 10 môn phối hợp — Triết mặt không chút biểu cảm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn ông chủ có bà chủ rồi thì không màng đến sống chết của cấp dưới, lặng lẽ nói: “Tôi muốn tăng lương.”
Lệ Khiếu Hằng lập tức đồng ý: “Tiền lương gấp đôi.”
Trợ lý Khương tức khắc cười như hoa: “Ông chủ yên tâm, ngài cứ yên tâm giao thiếu gia và tiểu thư cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc chúng nó như chăm sóc tổ tông nhà chúng tôi.”
Đào Mộ tức khắc lắc đầu: “Không cần đâu, anh chỉ cần chăm sóc chúng nó như con cái là được rồi.” Thời buổi này, chăm sóc tổ tông nào có tỉ mỉ như chăm sóc con cái.
Lệ Khiếu Hằng khẽ cười: “Đừng gây rối nữa, chúng ta đi ăn thôi.”
Vì vậy bữa ăn đầu tiên của cả hai sau khi chính thức xác lập mối quan hệ là tại một quán trà, Đào Mộ chọn một chén cơm niêu, một chén cart noodle, hai con bồ câu non nướng, chè bột báng nước cốt dừa. Lệ Khiếu Hằng chọn giống với Đào Mộ, chỉ là đổi chè bột bán thành sương sáo.
Sau bữa trưa, hai người lại đến thăm vài ngôi chùa. Đêm hôm đó, Đào Mộ vẫn để mặc cho Lệ Khiếu Hằng thuê du thuyền ra biển, Lệ Khiếu Hằng đích thân nấu bữa tối dưới ánh nến, bò bít tết hình trái tim và trứng chần nước sôi, ngay cả pizza cũng biến thành hình trái tim, đúng là phèn vãi cả chưởng.
Nhưng trước khi ăn cơm, Đào Mộ nhân lúc Lệ Khiếu Hằng không chú ý, lén lấy điện thoại ra chụp vài bức, còn tạo một file album mới để lưu những bức ảnh này.
Thật ra Lệ Khiếu Hằng có để ý thấy động tác lén lút của Đào Mộ, nhưng anh không vạch trần, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ cự nự* của Đào Mộ rất đáng yêu, cực kỳ đáng yêu.
*Chỗ này là biệt nữu (别扭) á, chỉ những người khó chịu, chướng khí, làm mình làm mẩy, mà mấy từ này nghe nặng lời quá nên đổi thành cự nự nghe cho dễ thương.
Hai người cơm nước xong thì ở lại trên biển ngắm pháo hoa. Đêm đầy sao, mặt nước và bầu trời hòa cùng một màu. Chiếc du thuyền nho nhỏ đậu giữa nước và trời, thong thả lắc lư theo sóng biển. Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên đỉnh đầu, phản chiếu giữa mặt nước và bầu trời, cả thế giới tràn ngập ánh sáng rực rỡ lung linh, ngay cả màn đêm cũng trở nên quyến rũ. Chiếc du thuyền nằm giữa mặt nước và bầu trời, nhìn từ xa trông như được bọc trong một quả cầu thủy tinh.
Trong lòng Lệ Khiếu Hằng cảm nhận được gì đó, anh nắm lấy tay Đào Mộ, cười nói: “Anh nghĩ sau khi trở về, chúng ta có thể làm một quả cầu thủy tinh.”
Pháo hoa nở rộ, nước biển gợn sóng, một chiếc du thuyền đậu trên biển, hai người ngồi trên boong tàu.
“Thói quen sưu tầm của anh càng ngày càng hợp ý em.” Đào Mộ cười nói.
Lệ Khiếu Hằng làm ra vẻ quân tử, khom người: “Vinh hạnh của anh.”
Ngắm pháo hoa xong, hai người lái du thuyền trở về, sau khi lên bờ lại đến khu vui chơi để chơi bánh xe quay. Cảnh đêm Hương Thành thực sự rất đẹp, nhất là gần cảng Victoria.
Khi bánh xe quay lên đến điểm cao nhất, Lệ Khiếu Hằng ngồi xuống cạnh Đào Mộ, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh chung.
“Anh đề nghị mỗi ngày chúng ta chụp một bức ảnh chung để lưu lại, đến khi hai chúng ta già rồi sẽ có rất nhiều kỷ niệm, những lúc nhàm chán có thể lấy những bức ảnh này ra xem, so xem ai có trí nhớ tốt hơn, em thấy thế nào?”
Đào Mộ thử tưởng tượng theo lời Lệ Khiếu Hằng. Hai ông cụ với mái tóc trắng như sương mai ngồi cạnh nhau trước cửa sổ kính trong suốt sát đất, vừa nằm phơi nắng vừa xem ảnh chụp so trí nhớ, con cháu của mèo nhỏ và chó nhỏ vây quanh chân bọn họ kêu meo meo gâu gâu. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người bọn họ, hơi ấm khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, vì vậy cả hai ngủ quên trên chiếc ghế bập bênh khi đang so trí nhớ.
Đào Mộ phục hồi tinh thần, nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính, cười nói: “Được.”
Đào Mộ hơi dừng lại một chút như nghĩ tới chuyện khác: “Bây giờ chúng ta bận rộn như vậy, không có thời gian ở bên nhau mỗi ngày thì làm sao chụp ảnh cùng nhau được.”
Lệ Khiếu Hằng lập tức nói: “Có thể photoshop, kỹ năng chụp ảnh của em rất tốt, đã trở nên phổ biến trong giới giải trí, nhất định phải photoshop anh trông đẹp trai hơn một chút.”
Đào Mộ mỉm cười, đột nhiên nói: “Nhàm chán quá.”
“Chúng ta mới ở bên nhau chưa đến một ngày, em đã ghét bỏ anh nhàm chán rồi sao?” Lệ Khiếu Hằng ngồi xích lại gần Đào Mộ, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn vào mắt Đào Mộ: “Đào tổng, bây giờ chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp, vì vậy anh có một yêu cầu.”
“Mỗi tối ít nhất phải nấu cháo điện thoại một tiếng.” Lệ Khiếu Hằng đếm từng cái một: “Còn phải video call, trước khi cúp máy phải chúc ngủ ngon hoặc cái gì đó khác. Đây là quyền lợi anh phải có.”
Đào Mộ cúi đầu cười khẽ, đồng ý từng cái một.
Lệ Khiếu Hằng thấy thế, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Rảnh rỗi cũng phải gửi tin nhắn Phi Tấn cho anh, nói nhớ anh, được không?”
Đào Mộ gật đầu: “Được.”
Lệ Khiếu Hằng: “Có cơ hội chúng ta sẽ mặc đồ đôi, được không?”
Đào Mộ tiếp tục gật đầu: “Được.”
Lệ Khiếu Hằng: “Nếu có hiểu lầm gì, không được chiến tranh lạnh, phải nói ra ngay lập tức, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải tin tưởng anh, có thể không?”
Đào Mộ liên tục gật đầu: “Có thể.”
Lệ Khiếu Hằng: “Răng long đầu bạc.”
Hốc mắt Đào Mộ hơi nóng lên, lặp lại theo: “Răng long đầu bạc.”
Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, nắm lấy tay Đào Mộ: “Xã hội thương nghiệp, mọi người phải có tinh thần tuân thủ hợp đồng. Nếu đã đồng ý thì tuyệt đối không được đổi ý.”
Lúc này Đào Mộ không nói gì nữa, nghiêng người về phía trước ôm anh một cái.
Lệ Khiếu Hằng ôm người yêu đang nhào vào lòng mình, giọng điệu ấm áp: “Em đã đồng ý chuyện của anh, anh cũng sẽ làm được toàn bộ.”