Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 107: Nghĩ đến điều gì thì điều đó sẽ đến



Vứt đi?

Người phụ nữ với đầu tóc rối bù bất ngờ đứng dậy, giật lấy đồ chơi rối gỗ trên tay cậu bé, đột nhiên ném nó xuống đất, điên cuồng giẫm chân lên: “Tụi bây không thể đụng vào nó! Tụi bây sẽ bị cướp mất linh hồn! Các người cũng vậy!”

Thấy đồ chơi của mình bị đạp nát bấy, cậu bé buồn bã khóc nức nở.

Đám nhỏ ré lên, nép trong lòng bố mẹ mình: “Con muốn búp bê! Búp bê của con!”

Đúng lúc bốn người nhìn thấy cảnh này.

Phụ huynh của đám nhỏ nhao nhao đứng lên trách móc người phụ nữ: “Dù bà không chơi thì cũng đừng phá hư đồ chơi của cục cưng nhà tôi chứ! Bà điên rồi!”

Bọn họ biết người phụ nữ điên trước mặt này. Chính xác mà nói, tuần trước bà ta vẫn chưa xuất hiện triệu chứng điên khùng, còn chào hỏi bọn họ, nhưng bắt đầu từ thứ Hai, bà ta như thể biến thành một người khác.

“Các người không biết sao! Không được chạm vào lũ rối gỗ đó! Cũng không thể tới đoàn múa rối! Bọn họ sẽ hút lấy linh hồn của con các người, tôi đang cứu các người đó!” Biểu cảm trên mặt người phụ nữ không giống như đang nói dối, bà ta hoàn toàn tin tưởng lời của bản thân: “Những đứa trẻ mất tích kia, đều tại đoàn múa rối hết! Tôi bảo các người rồi, cách xa bọn họ ra!”

Một quý cô trong đó lên tiếng: “Bà Trương, về vấn đề trẻ em mất tích, chúng tôi đã nói rồi, bọn nhỏ chỉ ham chơi thôi, qua mấy ngày sẽ quay về. Hiện giờ đang vào kỳ nghỉ, đa số con nít đều ham vui mà! Ban ngày con gái nhà hàng xóm tôi ra ngoài, tới tối đã quay về ngay, không sao cả. Huống hồ, không phải con nhà bà vẫn đang yên ổn ư? Đã bao nhiêu năm ở thị trấn không xảy ra chuyện thế này rồi, bà cứ yên tâm.”

“Đúng vậy, bà không cần nơm nớp lo lắng đâu, rối gỗ không có vấn đề gì hết, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể biến thành người à?” Một người khác cũng phụ họa: “Bà đừng nói bậy nữa, mấy đứa nhỏ nghe thấy sẽ sợ đó!”

“Các người không tin tôi? Sao các người không tin tôi chứ!” Rõ ràng người đàn bà điên đã hoàn toàn sụp đổ, bà ta gào thét, cuối cùng bị nhân viên mời ra ngoài.

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nhìn nhau.

Rối gỗ là nguyên nhân dẫn đến việc trẻ em mất tích?

Bấy giờ, một cậu bé khôi ngô đáng yêu đứng ở cửa, cậu bé ăn mặc chỉnh tề, giày da nhỏ được chà bóng loáng. Cậu bé lễ phép bước về phía người đàn bà điên, nhíu mày hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Không phải mẹ nói muốn dẫn con đến công viên sao, sao bỗng dưng chạy tới nơi này ạ? Hôm nay mẹ con mình còn đi dã ngoại nữa không? Con đã mua bánh mì và mứt trái cây ở nhà bên cạnh rồi, hy vọng mẹ sẽ thích.”

“Tao không phải mẹ mày! Mày đừng gọi tao như vậy!” Người đàn bà điên kích động, nhảy cẫng lên: “Mày biến đi, tránh xa tao ra! Mày không phải con tao, mày đã giết nó rồi, là mày đã giết nó!”

Người phục vụ thấy sự việc đang mất khống chế, bèn cuống quýt đưa mắt ra hiệu bảo những người còn lại báo cảnh sát. Cục cảnh sát cách đây không xa, nhìn qua cửa sổ sát đất có thể thấy cảnh sát Phương đang vội vã bước tới.

“Đây là con trai của bà mà! Bà Trương, bà chịu nhiều áp lực quá rồi đúng không? Bà nên đến chỗ bác sĩ xin một ít thuốc đi.” Vài người qua đường đứng xem cũng bắt đầu lên tiếng. Ai cũng quen biết bà Trương này, cũng biết cậu con trai dễ thương của bà ấy, không hiểu tại sao có ngày mọi chuyện lại biến thành như vậy!

Rất nhanh, cảnh sát Phương đã chạy tới.

Bà Trương điên điên khùng khùng như thể nhìn thấy cứu tinh, trốn phía sau cảnh sát Phương, lẩm bẩm: “Đây không phải con tôi, đây không phải con tôi, đừng để nó bước vào nhà chúng tôi! Cảnh sát Phương, anh đưa nó đi đi, anh hỏi nó con tôi đi đâu rồi! Rốt cuộc con tôi đang ở đâu!”

Thấy mẹ đối xử với mình như thế, vành mắt cậu bé đỏ lên: “Mẹ…”

“Tao không phải mẹ mày!”

Cảnh sát Phương an ủi bà ta: “Bà Trương, bà về nhà trước nhé, chuyện bên này để tôi xử lý.” Anh ta đã quen tay giải quyết mấy vụ tranh cãi giống thế rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có anh ta, cảm xúc của bà Trương cũng ổn định hơn đôi phần, bà ta gật đầu: “Vậy đành phiền anh, bất kể các anh xử lý nó thế nào, nhất định phải nhớ chuyện đã hứa với tôi, anh nói sẽ tìm con về cho tôi. Tôi đã trình báo, các anh không thể hủy án, con tôi vẫn chưa về nhà đâu!” Bà ta hoảng sợ liếc nhanh cậu bé, mau chóng đẩy cửa rời khỏi cửa hàng hamburger, cứ như đang sợ hãi thứ đáng sợ nào đó đuổi theo.



Nhìn theo bóng lưng dần đi xa của bà ta, cậu bé òa một tiếng bật khóc!

Cảnh sát Phương ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cậu bé, an ủi: “Đừng khóc, chú cháu mình đi ăn kẹo nhé?”

“Dạ!”

Người phục vụ xin lỗi, bưng món lên cho bốn con người đang hóng hớt này, cô ta ngượng ngùng giải thích: “Ban đầu bà Trương không như vậy đâu, cũng do dạo này bà ấy đang gặp kích thích. Tối tuần trước con bà ấy lẻn ra ngoài chơi, đến khi về nhà, bà Trương lại bảo đây không phải con mình, kỳ lạ lắm. Tôi cũng không thấy con bà ấy thay đổi gì, hơn nữa mấy bé trai hay nghịch ngợm, có khi đi thám hiểm đây đó với bạn bè thôi, cũng không thể chỉ vì thằng bé dính đầy bùn đất mà không nhận ra con mình chứ!”

Mạnh Lan hỏi: “Ở đây bố mẹ thường xuyên mặc kệ con cái rong chơi khắp nơi sao?”

Phục vụ mỉm cười, đôi môi đỏ của cô ta như thể đang bị nhuộm sốt cà chua.

Cô ta gật đầu: “Tất nhiên, nơi này của chúng tôi là nơi an ninh nhất cả nước. Vả lại, con ai mà không chạy ra ngoài chơi chứ. Vào tháng này, lễ hội rối gỗ diễn ra hằng ngày, vé trẻ em miễn phí, tụi nhỏ thường xuyên kéo nhau tới xem múa rối. À đúng rồi, các vị nhất định đừng nghĩ chuyện này liên quan đến rối gỗ nhé, không hề liên quan gì đâu, dù không có đoàn xiếc này, tụi nhỏ cũng hay chạy ra ngoài chơi ấy mà!”

Người phục vụ bị khách khác gọi, bèn nở nụ cười rời đi.

Hạ Vãn Vãn vừa uống cà phê vừa nói: “Em nghĩ thế này, có lẽ những đứa trẻ đó đã bị thay thế, vấn đề nằm ở đoàn múa rối. Dựa theo tình tiết như trong phim kinh dị tiêu chuẩn, ắt hẳn bây giờ Bạch Thư Vũ mà chúng ta muốn tìm đã biến thành rối gỗ, hoặc ít nhất đã mất hết linh hồn rồi. Có phải chúng ta cần tìm thêm dụng cụ gì đó để tách linh hồn bọn họ ra không? Chuyện này làm khó người khác quá!”

Cố Diệp thấy hết sức kỳ lạ: “Hiện giờ đang chia thành hai phe, một nhóm cho rằng không có chuyện mất tích, cũng không xảy ra bất kỳ hiện tượng quái lạ nào. Còn cảnh sát Phương thì dĩ nhiên tin bà Trương, hai người đã có thỏa thuận gì đó.”

Anh ấy buông ly sữa lắc socola, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Hiện tượng này cũng không phổ biến. Tần suất xảy ra mất tích cao như vậy, không lý nào mà chỉ mỗi người phụ nữ kia là người bị hại. Nhưng rõ ràng bà ta đã nghĩ rằng ‘mọi người đều say chỉ mình mình tỉnh’, chỉ bà ta mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vụ việc.”

“Chúng ta tìm bà ta hỏi thử?” Hạ Vãn Vãn hỏi.

Mạnh Lan nói: “Hỏi cũng không được gì đâu, cậu cũng biết đó, con bà ta vừa về nhà thì đã thay đổi. Chúng ta tổng kết lại một chút, đừng để cốt truyện trước mắt dắt mũi.”

“Chúng ta phải tìm Bạch Thư Vũ, người này không phải cư dân của thị trấn, vậy chỉ có thể là người từ bên ngoài. Có khả năng anh ta cũng là du khách giống chúng ta, cũng có thể anh ta là nhân viên đoàn múa rối. Trong trường hợp đầu tiên, điểm dừng chân của anh ta hẳn sẽ là nhà nghỉ mô tô như chúng ta, chúng ta nên tìm ông chủ hỏi thử, hoặc kiếm xem có người nào giống vậy không.”

Trong đầu Mạnh Lan lướt qua vô số khả năng.

Chẳng hạn như thật ra Bạch Thư Vũ không mang tên Bạch Thư Vũ, trong tiềm thức của mình, anh ta cảm thấy bản thân là một người khác, tương tự như tinh thần phân liệt trong nhiệm vụ Hoàng San San.

Cũng có thể Bạch Thư Vũ đã quên mất bản thân là ai, đành sống với một thân phận khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đương nhiên, cũng có khả năng Bạch Thư Vũ đã trở thành vật phẩm gì đó, ví dụ như rối gỗ, hoặc người chết, thậm chí là người khởi xướng hàng loạt vụ mất tích.

Nhưng cô cảm thấy độ nguy hiểm của nhiệm vụ này thấp hơn bình thường một chút, cũng dễ hơn phần nào.

Giang Sách Lãng bảo: “Vậy chúng ta quay về nhà nghỉ đi. Chắc hẳn nhà nghỉ là nơi tiếp đón du khách nhiều nhất, nếu còn ai khác muốn tìm Bạch Thư Vũ thì sẽ xuất hiện ở đó.”

Anh uống hết ly nước chanh, cởi áo gió ra vắt trên tay.

Ánh nắng ban ngày ở trấn Dương Quang còn nóng hơn cả thế giới hiện thực, chỉ mới qua một lát mà sống lưng anh đã bắt đầu đổ mồ hôi.



Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp bước đi song song, cô ấy nhìn về dãy cửa hàng hai bên đường, đột nhiên cảm giác tất cả mọi thứ bây giờ chẳng hề thực tế chút nào.

Đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.

Nếu không gặp phải những chuyện này, bây giờ bản thân mình đang làm gì?

Lặng lẽ tìm một công việc ổn định, hay nghe lời mẹ, gả cho người khác?

Đôi khi cô ấy nghĩ tuổi thơ của mình có khác gì một câu chuyện xa lạ đâu, sao lại tồn tại một người mẹ không yêu con gái mình chứ? Nhưng cô ấy đã quen biết Mạnh Lan bằng cách nào nhỉ? Sao có thể có người phóng khoáng tới thế, mà con người phóng khoáng này còn trùng hợp đối xử với mình tốt như vậy à?

Thế giới Thần Ẩn, thẻ ẩn, năng lực, nhiệm vụ, đều tồn tại thật chăng?

Tuy Hạ Vãn Vãn nhìn thẳng phía trước, nhưng suy nghĩ trong đầu đã sớm bay xa. Cô ấy bước đi lang thang không có mục đích, đột nhiên cảm nhận được không khí nơi Mạnh Lan vừa lướt qua chuyển động hệt như lốc xoáy.

Có vẻ kỳ quái.

Cô ấy nhắc nhở Mạnh Lan: “Đừng đi tiếp về trước, đầu mình hơi đau.”

Vốn dĩ Hạ Vãn Vãn chỉ muốn tìm cớ để Mạnh Lan dừng chân, rồi cả hai quan sát cùng nhau, ai ngờ vừa dứt lời thì đầu cô ấy đã thật sự đau nhức! Đầu nặng trịch như thể bị bơm nước chì, nỗi hoảng loạn và sợ hãi từ thuở đầu trào ra ngoài, chẳng khác gì nước biển sôi sùng sục.

“Sao vậy?” Mạnh Lan xoay người, nắm chặt cánh tay Hạ Vãn Vãn: “Cậu đau đầu à?”

“Ban nãy không hề đau.” Hạ Vãn Vãn khó khăn trả lời, biểu cảm của cô ấy vô cùng khó coi, mặt mày tái mét: “Nhưng mình vừa mới nói xong thì đã thấy khó chịu, cứ như mình đang bị khống chế… A!”

Tựa như trong đầu Hạ Vãn Vãn đang gắn một chiếc máy phát điện, dòng điện không ngừng kích thích não bộ, khiến cô ấy phản ứng dữ dội.

“Mình khó chịu quá!” Hạ Vãn Vãn hét lên: “Không được, không được, mình phải đến bệnh viện!”

Cô ấy đau đến mức rơi nước mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Mạnh Lan, trong lòng liên tục tự nhủ đầu không đau, đầu không đau, đầu mình sẽ không đau nữa!

Mọi thứ trước mắt cô ấy bắt đầu hòa vào nhau, cả thế giới chỉ còn đúng ba màu đỏ vàng xanh, bóng người và cảnh vật càng ngày càng mơ hồ, tới tận khi đầu cô ấy biến thành vực sâu đen thẳm.

Hạ Vãn Vãn mở to mắt, nhưng bất chợt chẳng nhìn thấy gì hết!

“Tích.”

“Tích.”

“Tích.”

“Bệnh nhân đỡ hơn chút nào không?”

“Vãn Vãn nhà chúng tôi sao lại hôn mê, khi nào con bé mới có thể tỉnh dậy?”

“Bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị hại, kèm theo các triệu chứng tư duy hỗn loạn, cô ấy khó có thể phân biệt thế giới hư cấu và hiện thực. Ngay sau đó bệnh nhân còn gặp tai nạn giao thông, não bộ bị tổn thương, đã hôn mê nửa năm rồi. Người thân như các vị đây phải tin tưởng cô ấy, chứ không phải tạo thêm áp lực cho cô ấy.”

“Cháu biết dì là một người mẹ tốt, xin đừng tự trách bản thân. Vãn Vãn sẽ khỏe lại, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”