Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 122: Quý ngài Mỉm cười



(*) Có thể bạn sẽ thấy đoạn đầu chương này không khớp với cuối chương trước, tụi mình cũng đã check lại raw là không tìm được thêm gì, đây là toàn bộ những gì tác giả đăng.



Mạnh Lan thấy rõ rồi, người trước mặt chính là [Quý ngài Mỉm cười].



Mỗi người đều có Quý ngài Mỉm cười của riêng mình.



Quý ngài Mỉm cười rõ ràng trông y hệt cô, nhưng cơ thể lại như nhánh cây khô khốc, khiến người ta nhớ đến Gã không mặt (*) trong truyền thuyết đô thị phương Tây. Đôi mắt nó trừng to, hốc mắt nó lồi ra, nó vẫn duy trì nụ cười, lưỡi ướt dầm dề vươn ra khỏi miệng và đặt lên cằm.



(*) 瘦长鬼影/ Slender Man có đặc điểm là thân hình cao, mảnh khảnh, khuôn mặt trống rỗng, vô cảm và không có gì đặc biệt, thường mặc một bộ đồ toàn màu đen hoặc xám với cà vạt đen hoặc đỏ, và có nhiều xúc tu trên lưng.


undefined


Mạnh Lan đến gần một bước, Quý ngài Mỉm cười không nhúc nhích.



Nó cúi đầu, nhưng đôi mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, đối diện với cô, nó vẫn giữ nguyên nụ cười.



Mạnh Lan nhìn chằm chặp tròng trắng màu xanh lơ trong mắt nó, cô quan sát.



Giang Sách Lãng đứng sau lưng Mạnh Lan, muốn kéo cô về, nhưng Mạnh Lan vẫn luôn nhìn về phía trước.



Cô đứng cách nó tầm ba mươi centimet, chuyển động con dao gọt hoa quả trong tay.



Vầng sáng lạnh lẽo chiếu lên mặt nó.



“Không chạy sao? Mạnh Lan hỏi: “Hay mi muốn hỏi ta vấn đề gì? Mi muốn nói gì nhỉ, nói ta vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, nói ta sẽ yêu nơi này? Ta không yêu nơi này, Quý ngài Mỉm cười thân mến.”



“Xì.” Miệng nó phát ra âm thanh giận dữ khinh thường.



Mạnh Lan giơ con dao nhỏ trên tay về phía Quý ngài Mỉm cười, nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ. Mạnh Lan được một tấc lại muốn một tấc, bất ngờ tiến thêm một bước, đặt mũi dao vào nơi mạch máu nổi lên trên cánh tay nó, nhẹ nhàng thọc vào da nó.



Cô không chọn những vị trí như cổ bởi vì sợ vết thương này cũng sẽ tác dụng lên người mình.



May thay, cánh tay Mạnh Lan không xuất hiện vết thương.



Cánh tay Quý ngài Mỉm cười bị đâm thủng, máu đen chảy dọc theo mũi dao hướng về phía bàn tay đang nắm chặt cán dao của Mạnh Lan. Nước sông Minh quấn quanh ngón tay cô như thể muốn chui vào lỗ chân lông. Mạnh Lan chọc dao vào sâu hơn, giọng nặng nề uy hiếp nó: “Mi không muốn bị ta đâm chết ở đây đó chứ?”



Đầu nó chuyển động cứng đờ, đầu lưỡi thoắt ẩn thoắt hiện giữa môi, chẳng khác nào một cô gái đang trêu ghẹo. Giọng điệu bình tĩnh của nó ẩn chứa vẻ trào phúng, cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng: “Cô giết tôi không được đâu, không ai có thể giết chết tôi cả, cô cũng thế thôi. Tôi ra đời ở đây, tôi chính là nội tại của cô, phân thân của cô.”



Mạnh Lan chớp mắt, chợt hỏi: “Mi sẽ cắn ta sao?”



Quý ngài Mỉm cười không trả lời.



Nhưng lát sau, giọng điệu Mạnh Lan cứ như đang lẩm bẩm: “Nếu mi là phân thân của ta, chắc hẳn không thể cắn người, ta nói đúng chứ?”



Đôi tay cô nâng gương mặt của Quý ngài Mỉm cười lên.



Trong nhiệm vụ không có bug quá lớn, thông thường thứ có khả năng khống chế tinh thần sẽ không thể gây ra tổn thương vật lý. Nếu có thể gây ra tổn thương vật lý, vậy thì đá chọi đá (*) cũng đủ giải quyết.



(*) 硬碰硬 - cứng chọi cứng/ đá chọi đá: dùng vũ lực đối phó với vũ lực, dùng thái độ cứng rắn đối phó với thái độ cứng rắn.



“Không cắn ta đấy chứ?” Mạnh Lan xác nhận thêm lần nữa.



Quý ngài Mỉm cười vẫn duy trì biểu cảm vừa rồi, miệng lộ ra hàm răng trắng tinh: “Không… cắn…”



Mạnh Lan cười cười: “Thế làm phiền mi rồi.”



Cô đột nhiên đưa hai tay về phía cằm của Quý ngài Mỉm cười, tay phải bóp hàm dưới của nó, tay trái thọc vào khoang miệng!



Giang Sách Lãng: !



Quý ngài Mỉm cười là thực thể huyền ảo, nhẹ tênh, không mang năng lượng gì, giống hệt một cục bông mềm mại hoặc một con cá chết bị người ta tùy ý xâu xé.



Thân thể nó lạnh như nước sông Minh.



Mạnh Lan dễ dàng bóp chặt vòm miệng trên của nó, hàm răng này vốn dĩ chỉ để trang trí, nó thậm chí còn không làm tay cô khó chịu. Cánh tay mảnh khảnh của cô kẹt trong miệng nó, ngón tay thon dài đủ chạm tới cổ họng.



Mạnh Lan biết làm sao để khiến người ta nôn ra, cô móc cổ họng con quái vật trước mắt này, Quý ngài Mỉm cười không khỏi xuất hiện dấu hiệu nôn khan, sau đó nó không kiềm được mà phát ra tiếng “ọe ọe” gian nan.



Giang Sách Lãng lập tức đến hỗ trợ rút tay Mạnh Lan về, đồng thời chất lỏng đen kịt cũng phụt ra từ cổ họng Quý ngài Mỉm cười, chất lỏng lạnh lẽo tanh hôi bắn tung tóe trên mặt cô!



Qua một chốc, Quý ngài Mỉm cười biến mất.



Chỉ để lại chất lỏng đen như mực khắp sàn.



Mạnh Lan bật đèn nhà vệ sinh, rửa sạch cánh tay đen sì của mình: “Phỏng chừng đêm nay nó sẽ không xuất hiện nữa đâu. Hơi ghê tởm, nhưng có thể xác định rõ một điều, nó được tạo nên từ nước sông Minh. Mọi thứ ở đây đều có thể đọc hết ký ức và suy nghĩ của chúng ta, vậy làm sao mới có thể giải quyết nguồn cơn đây?”



“Khiến bọn họ tưởng rằng bản thân đã thành công giữ chúng ta lại thế giới này chăng?” Giang Sách Lãng vô tình nói một câu: “Nhưng ai biết nước sông Minh có nguyện vọng gì không? Chuyện này vừa nghe đã thấy quá kỳ quặc.”



Mạnh Lan đẩy đẩy Giang Sách Lãng.



“Sao vậy?”



“Anh ngồi trên bồn cầu đi, em phải tắm đã.” Mạnh Lan bước vào bồn tắm, kéo rèm qua, cởi áo ngủ đưa cho Giang Sách Lãng: “Anh ngoan ngoãn ngồi đó, không được xem. Đừng chạy, đợi chị tắm xong sẽ dẫn em đi ngủ nhé.”



Giang Sách Lãng: …



Mạnh Lan: Lúc không đi vệ sinh thì tôi cho phép trong nhà vệ sinh có hai người.



*



Sáng sớm hôm sau, Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đổ đầy một thùng nước sông Minh. Hai người choáng váng một lát, cuối cùng cũng đến được ranh giới giữa hai thế giới. Khi xuyên qua bức tường thịt, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc được khảm vào tường - người đàn ông ôm vợ ngày hôm qua.



Cho dù áo polo của ông ta đã hòa tan, nhưng cô vẫn nhớ rõ gương mặt đó.



Người đàn ông này đã hoàn toàn mọc dính vào tường, làn da trước ngực ông ta lỗ chỗ gồ ghề, trái tim bên trong vẫn còn đang đập. Xung quanh trái tim mọc ra vài dây thường xuân, còn mạch máu liền với trái tim thì phủ kín rêu xanh rêu vàng. Thoạt nhìn quá mức ghê tởm! Bụi bẩn màu vàng trắng bám khắp người ông ta, đôi mắt ông ta bị phần da phía trên che lại, không thể mở ra được nữa. Nhưng biểu cảm trên mặt ông ta không hề đau khổ, mà tựa như đang vui vẻ đắm chìm trong hạnh phúc.



Bốn người tập hợp ở cục cảnh sát, hai bên trao đổi tin tức. Nói thật, giai đoạn hai của nhiệm vụ lần này không dễ hoàn thành như trước đó. Mạnh Lan biết bản thân cần giải quyết “sức mạnh cội nguồn”, nhưng cô hoàn toàn không có đầu mối gì về phương pháp giải quyết.



Không rõ ràng như hủy diệt đảo Nhật Lạc hay thiêu chết Ve Nương, bây giờ cô giống hệt một con bọ đang bay lòng vòng, không tránh khỏi sẽ đâm vào tường.



“Đi đâu xem thử đây?” Mạnh Lan hỏi.



“Hồ nước.” Giang Sách Lãng trả lời: “Ở phía Tây, đây là nơi chứa nguồn nước. Hôm qua anh tìm hiểu lịch sử trấn Dương Quang, họ nói sát chân núi phía Tây có nguồn nước ngầm dồi dào hình thành nên hồ nước. Điều này cũng khớp với địa hình của thị trấn Khánh Hoa trong thế giới hiện thực.”



“Được.”



“Vãn Vãn, cậu ổn chứ?” Mạnh Lan hỏi.



“Ừ.” Hạ Vãn Vãn gật đầu: “Ổn hơn nhiều rồi.”



Nhưng nụ cười của cô ấy trông có vẻ miễn cưỡng. Cố Diệp hỏi có phải tối hôm qua cô ấy gặp ác mộng hay ngủ không ngon không, cô ấy chỉ ấp úng gật đầu, nhưng khiến người ta cứ có cảm giác cô ấy đang che giấu điều gì đó. Hôm qua lúc anh ấy đưa ly nước cho Hạ Vãn Vãn, không biết đã bị thứ gì cắt trúng ngón tay.



Cố Diệp dự cảm có gì đó bất ổn, anh ấy yêu cầu mọi người hãy quan sát kỹ hành động của Hạ Vãn Vãn.



Hôm nay Mạnh Lan vừa nhìn thấy Hạ Vãn Vãn đã cảm giác cô ấy giống một bệnh nhân bị tiêm chất kích thích, chất kích thích làm cơ thể cô ấy nhanh chóng chuyển hóa, lấy hết chất dinh dưỡng trong xương cốt để ngăn cản virus. Tuy virus đã bị tiêu diệt, nhưng cơ thể cô ấy đã trở nên mong manh như một tờ giấy.



Đây không phải dấu hiệu tốt.



Mạnh Lan suy tư, cô chỉnh lại tóc của Hạ Vãn Vãn, không phát hiện thứ có thể cắt trúng ngón tay như Cố Diệp nói.



Ban đầu Cố Diệp còn cảm thấy bản thân đang chuyện bé xé ra to, nhưng mỗi một chi tiết trong nhiệm vụ đều có thể dẫn đến nguy hiểm, anh ấy không dám im lặng, bèn báo cho mọi người.



“Cậu từng thấy Quý ngài Mỉm cười chưa?” Mạnh Lan đột nhiên hỏi.



Hạ Vãn Vãn gật đầu: “Một bóng dáng, chỉ một bóng dáng, hình như nó vẫn chưa nói gì với mình.”



Tối qua cô ấy nhìn thấy một bóng người mỉm cười ngoài cửa sổ, nhưng giây lát sau nó lập tức biến mất. Cô ấy kể với Cố Diệp về chuyện này, Cố Diệp hứa sẽ đánh thức cô ấy kịp thời nếu ban đêm xảy ra bất trắc.



“Hết rồi?” Mạnh Lan hỏi.



“Hết rồi.” Hạ Vãn Vãn dụi mắt.



Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nhìn nhau, hai người nhận ra có vấn đề. Hạ Vãn Vãn đã xuất hiện triệu chứng gặp ảo giác, đáng lẽ cô ấy phải tiếp xúc với Quý ngài Mỉm cười nhiều hơn một lần mới đúng, nhưng tại sao thực tế chỉ thấy đúng một lần? Nếu thật sự chỉ có một lần, Quý ngài Mỉm cười không nên ảnh hưởng tới cô ấy nhiều như thế.



Hạ Vãn Vãn là người dễ bị nhắm đến nhất, cô ấy chất chứa biết bao nỗi hối hận và tiếc nuối, nội tâm lại nhạy cảm hay do dự.



Chẳng lẽ đã có sức mạnh nào đó ngăn cản Quý ngài Mỉm cười?



Hoặc sau khi gặp nó, cô ấy đã quên mất?



Mạnh Lan nhìn cánh tay mình, trên đó không có vết xước. Cô đã suy xét, nếu bản thân gặp được một quái vật có thể khiến mình quên mất, vậy để đảm bảo mình không mất trí nhớ, cô nhất định sẽ để lại dấu vết trên tay chân nhằm nhắc nhở chính mình, vậy nên cô lập tức phủ định suy đoán thứ hai.



“Bạch Thanh Thủy.” Giang Sách Lãng nhắc nhở: “Bách Liễn nói đôi bên sẽ gặp lại, bọn họ đang ở trong tối quan sát chúng ta. Bọn họ giả làm người qua đường, người bán hàng, cho rằng mình đang nắm trong tay tất cả.”



Mạnh Lan hỏi: “Bách Liễn bị khống chế thế nào nhỉ? Chắc hẳn kỹ năng khống chế sẽ liên quan đến tâm trí, thậm chí yêu cầu một quá trình gồm nhiều bước.”



Cô lo lắng nhìn Hạ Vãn Vãn: “Nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, cậu nhất định phải nói với bọn mình, được không?”



“Ừ.” Cô ấy thất thần.



Hạ Vãn Vãn không kể với bọn họ.



Đêm qua cô ấy mơ thấy một giấc mộng.



Giấc mộng đấy khiến cô ấy sợ đến mức run rẩy khắp người, nhưng cô ấy lại không dám nói cho các đồng đội đang dựa dẫm lẫn nhau này.



Cô ấy sở hữu năng lực tiên tri.



Thế nhưng, giọng bác sĩ cũng vang lên trong đầu, trả lời toàn bộ mọi thắc mắc về năng lực tiên tri: “Tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan của cô, nên cô có thể nhẹ nhàng khống chế hướng đi của nó. Như thể cô là người sáng tạo ra trò chơi này vậy, dĩ nhiên cô sẽ biết trò chơi diễn ra thế nào.”



“Khả năng tiên tri cũng là những hình ảnh trong tiềm thức của cô, phản ánh hành vi và suy nghĩ của các người bạn tưởng tượng đó. Cô không cần để ý đến nó, bởi vì chẳng có điều gì trong số đó thực sự xảy ra cả.”



Nơi này không phải hiện thực.



Mà là ảo giác của mình.



Dòng nước màu đen, bầu trời âm u, bào tử đen trôi nổi trong không khí.



Sau đó, cô ấy lại thấy một giấc mơ, hoặc có thể nói là mơ trong mơ.



- Cô ấy thấy bản thân nằm giữa dòng nước sông Minh, chết không nhắm mắt. Mạnh Lan, Giang Sách Lãng và Cố Diệp đút tay vào túi đứng bên bờ. Khóe miệng Mạnh Lan nở nụ cười, ánh mắt khinh thường: “Sau khi ả chết, chúng ta có thể chiếm lấy thân thể của ả rồi. Em đã suy nghĩ rất lâu, Hạ Vãn Vãn này quá mức yếu đuối, trải qua nhiều giấc mơ như vậy, cuối cùng em cũng có thể giết chết ả như mong muốn rồi.”



Cố Diệp châm điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống sông Minh: “Đấy là điều hiển nhiên, chúng ta suýt nữa đã khiến cô ta thức tỉnh. Liều lượng thuốc hôm qua quá nhiều, anh cũng cảm thấy đau đầu. Chỉ tiếc cho cô bé này, thiếu tí nữa là ý thức được rồi.”



“Chúng ta sẽ xóa bỏ nhân cách của ả.” Mạnh Lan ngồi xổm xuống, thưởng thức kiệt tác của mình: “Khi cô ta thật sự xem nơi này là hiện thực, chúng ta sẽ thành công. Thế giới của bệnh nhân tâm thần thú vị quá, em thích thế giới Thần Ẩn, ai nghĩ ra khái niệm này thế?”



Giang Sách Lãng đáp: “Anh.”



“Quả thực anh rất lưu luyến vẻ mặt sợ hãi của cô ta, trông hệt như một chú thỏ vậy.”