Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 133: Cái chết của Ninh Lịch



Ở nơi ẩn náu của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng.

Ninh Lịch đứng bên ngoài biệt thự, tâm trạng thoải mái, gã điên cuồng cười to, cảm thấy mọi thứ trên đời này đều nằm trong lòng bàn tay mình.

Đám người chết bị gã dẫn đến, rậm rạp bao vây biệt thự, gã muốn thưởng thức cảnh Giang Sách Lãng kéo theo Mạnh Lan mở ra con đường máu.

Thậm chí còn không cần sử dụng năng lực của mình, gã vẫn có thể chiêm ngưỡng cảnh Mạnh Lan bị tàn phá.

Cô hét chói tai, hệt như một con mèo hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Lịch nhìn thấy vẻ hoảng sợ cực độ của cô, trong lòng không khỏi thỏa mãn và vui sướng.

Ngày càng có nhiều người chết.

Giang Sách Lãng xông vào phía đối diện, ngực anh đã bị máu nhuộm đỏ, toàn thân nhếch nhác thảm hại. Xung quanh không một ai có thể trợ giúp hai kẻ bơ vơ không nơi nương tựa này.

Ninh Lịch cười khằng khặc, gã quan sát Giang Sách Lãng dần ngã xuống, đến tận khi anh cạn kiệt sức lực.

Khoái cảm khi chính tay mình đâm kẻ thù làm gã không kìm được nỗi kích động, đôi mắt gã bốc lên ngọn lửa cháy bỏng.

Nhanh lên, hãy giết hết bọn chúng.

Ninh Lịch nghe thấy Giang Sách Lãng bảo Mạnh Lan chạy đi, nhưng Mạnh Lan khăng khăng không muốn bỏ anh lại! Như một đóa hoa nát cuốn bay giữa mưa gió, cô dùng ống thép trong tay đập lũ người chết mọc hai ba đầu đó.

Trên mắt cá chân, trên cánh tay cô chằng chịt vết thương, phần lưng bị kẻ địch cắn nát một miếng thịt.

“Giang Sách Lãng!”

Ninh Lịch không thể không thừa nhận, sức chiến đấu của hai người kia quả thực rất mạnh, nếu đánh trực diện, gã và Bạch Thanh Thủy đều không phải đối thủ của cả hai. Giang Sách Lãng và Mạnh Lan giống hệt hai tên lính đánh thuê, ra tay nhanh, chuẩn, ác, nhưng đám người chết mà gã với Bạch Thanh Thủy tạo ra thì cuộn cuồn vô tận, hai đấm khó địch được bốn tay.

Tuy cuối cùng lũ người chết tấn công cả hai đã tạm thời bị dọn sạch, nhưng hai người cũng bị thương nặng nề.

Lấy Mạnh Lan làm trung tâm, máu thấm đẫm hết một mảnh đất xung quanh. Cô quỳ gối chính giữa, ôm Giang Sách Lãng đã trọng thương hôn mê.

Mạnh Lan khàn giọng, giây phút nhìn thấy người đàn ông ngã xuống, dường như cô cũng không còn động lực tiếp tục sống sót.

Thân thể cô lảo đảo, tấm lưng đầm đìa máu đầy vết thương rơi vào mắt Ninh Lịch.

Gã nheo mắt, kẻ thù để lộ điểm yếu ớt nhất trước mặt mình, chuyện tốt đến thế này, chẳng lẽ không phải ư?

Nếu giết chết Mạnh Lan, gã sẽ trở thành người duy nhất trong lòng thầy Bạch!

Lần trước rõ ràng thầy Bạch đã cho phép mình ra tay với Mạnh Lan, chứng tỏ trong lòng ông ấy mình mới là quan trọng nhất đúng không? Gã liếm môi, nhảy từ nóc biệt thự khác xuống, lặng lẽ bước đến cạnh Mạnh Lan.

Xương đùi của Mạnh Lan đã bị gãy, có thể thấy xương trắng lộ rõ ra ngoài vết thương.

Hiện tại cô ta không thể phản kháng lại sức mạnh của mình.

Ninh Lịch biết vai ác chết do lắm lời, nhưng trong mắt gã, Mạnh Lan mới là kẻ phản diện không biết trời cao đất dày có ác ý với Song Môn Giáo.

Gã hung tợn nhìn sống lưng Mạnh Lan chòng chọc, thình lình đâm một nhát!

Con dao kia đâm vào cơ thể Mạnh Lan, “Xịt” một tiếng, máu tươi bắn lên mặt Ninh Lịch.

Gã nghe âm thanh động lòng người này, nhướng mày: “Không ngờ tới đúng không, tao đang ở đây.”

Mạnh Lan cứng đờ, cô quay đầu lại, trong mắt không hề có vẻ khiếp sợ, chỉ chất chứa thù hận: “Là mày!”

“Hiển nhiên, tao đã bảo tao sẽ báo thù mà. Bây giờ chắc mày không cử động được đâu nhỉ, đứng dậy cũng không nổi đúng không?” Ninh Lịch cười: “Để tao xem thử.” Gã đạp lên bắp chân đang quỳ trên đất của Mạnh Lan, cô gào thét.

Hứng chịu cơn đau đớn, khắp người cô bắt đầu run rẩy, máu tươi không ngừng tràn ra giữa môi răng.

“Mày…” Mạnh Lan không còn sức lực để chống cự, cô ôm Giang Sách Lãng đang thoi thóp. Cô nghỉ một chốc mới tiếp tục: “Chúng ta giao dịch đi, tao giúp mày thâu tóm Song Môn Giáo…”

“Tao không cần.” Ninh Lịch đùa nghịch con dao dính đầy máu, vừa rồi gã không đâm xuyên qua trái tim của Mạnh Lan, gã tấn công vào phần bụng, gã không muốn ả đàn bà từng tra tấn mình chết nhanh như thế.

“Bạch Thanh Thủy, ông ta sẽ không cho mày giết tao…” Mạnh Lan khó khăn nói: “Ông ta sẽ không bỏ qua cho mày…”

Ninh Lịch cứ như nghe được câu chuyện hài hước nào đó, cười ha hả: “Ông ấy là thầy tao! Ông ấy là bố tao! Người ông ấy thích nhất chỉ có tao, chứ không phải đứa nửa đường xuất hiện như mày. Mày và ông ấy chẳng giống nhau chút nào, ngoại trừ huyết thống thì không có dính dáng gì sất!”

Gã điên cuồng châm chọc Mạnh Lan, đột ngột đâm thêm một nhát!

Mạnh Lan phun ra một ngụm máu tươi, cô không kiên trì nổi nữa! Khắp người cô không chỗ nào lành lặn, đầy vết thương dữ tợn.

Nước mắt sinh lý tràn mi trào ra, rơi xuống người Giang Sách Lãng, tí tách tí tách.

Cô quay đầu, dùng chút sức lực còn sót lại nhìn Ninh Lịch: “Vậy mày, làm sao mày mới không giết tao đây?”

“Cầu xin tao.” Ninh Lịch đáp, gã dùng dao vỗ lên mặt Mạnh Lan: “Mày nói mấy câu dễ nghe, biết đâu tao sẽ nổi lòng từ bi mà thả mày, cũng đưa mày đến gặp thầy Bạch, làm quà tặng ông ấy.”

Mạnh Lan trừng trừng nhìn Ninh Lịch, ánh mắt cô không cam lòng, cô giống một con dã thú bị thù hận cắn nuốt, rồi lại không thể không vì bản thân mà đầu hàng kẻ thù.

Mặt cô tái nhợt, cô nghiến răng nặn ra một câu: “Cầu xin anh.”

“Cầu cái gì?”

“Hãy tha cho tôi.”

Ninh Lịch trở nên bừng bừng sức sống, như thể vừa mới biến thành một người khác! Gã muốn thầy Bạch nhìn thấy bộ dạng như một con chó của Mạnh Lan hiện tại, vừa hèn mọn vừa nhát gan, ả căn bản không xứng đứng cạnh ông ấy!

Gã hài lòng đứng lên, tỏ vẻ tiếc nuối: “Tao vẫn muốn nghe thêm, còn lời nào êm tai hơn không? Tao cực kỳ mê vẻ hèn mọn như chó con vẫy đuôi này của mày đấy.”

Sắc mặt Mạnh Lan trở nên lạnh lùng, cô mất máu quá nhiều, gần như sắp ngất đi, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Ninh Lịch đang kiêu ngạo, cô chợt nói: “Bạch Thanh Thủy sẽ không thích mày đâu, mày chỉ biết tra tấn người khác, mày không có can đảm… Mày không khác gì tên Trì Lân đã bị vứt bỏ kia… đều… vô dụng…”

Dường như những lời này đã chọc vào chỗ đau của Ninh Lịch, nụ cười biến mất, gã giơ chân đá Mạnh Lan ngã lăn ra, nhìn cô thở hổn hển vì không nhịn đau nổi: “Vậy sao? Vậy mày nhầm to rồi! Tao không chỉ giết chết mày, mà còn chậm rãi tra tấn mày, đến tận khi mày chỉ còn là một nắm tro bụi! Mày xuống mồ cùng bè lũ của mày đi! Tao sẽ lấy thẻ ẩn của tụi bây, biến tụi bây thành nô lệ hèn mọn của tao vĩnh viễn!”

Gã ác độc đè lên vết thương của Mạnh Lan.

“Mày… Dừng tay…” Giang Sách Lãng vẫn chưa chết, anh cố gắng mở mắt, ngăn cản tên ác ôn đang làm hại bạn gái mình, nhưng cũng đành bất lực.

Ninh Lịch xách theo một thùng xăng, rưới lên người Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, mùi hóa chất nồng nặc xộc vào mũi, khiến họ khó chịu ho sặc sụa.

Gã quẹt một cây diêm, thong thả ung dung ném xuống người họ.

“A a a a a!”

Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân hai người bốc lên ngọn lửa hừng hực!

Trong cơn hỏa hoạn, con người thường sẽ bị ngạt khói, bị choáng váng, sau đó mới bị thiêu chết. Nhưng vào giây phút này, nhiệt độ cực cao đã nướng cháy hết làn da, không khí tràn ngập mùi bị thiêu cháy. Mạnh Lan hét một tiếng thảm thiết, nhưng tiếng thét còn chưa kéo dài được lâu, bóng người kia đã trở nên vặn vẹo, cô cuộn tròn trên đất xi măng, dựa vào người Giang Sách Lãng.

Hai người, đã hoàn toàn bị thiêu rụi.

Ninh Lịch vỗ tay ăn mừng, thưởng thức cảnh tượng khó gặp này.

Rốt cuộc Mạnh Lan cũng chết rồi, gã mê nhất kiểu tra tấn đau đớn như thế, sướng hơn hẳn việc tra tấn bằng ảo giác của Trì Lân, cảm giác đánh vật lý chân thật này quả thực khiến tinh thần sảng khoái mà!

Rốt cuộc nguyện vọng bấy lâu nay của mình cũng hoàn thành rồi, gã sẽ không gặp lại ả đàn bà phiền phức này nữa.

Trì Lân và Mạnh Lan đều mất mạng rồi, gã sẽ là người duy nhất đứng cạnh thầy Bạch!

Từ giờ, thầy Bạch chỉ có mỗi gã!

Thình lình.

Xì!

Ninh Lịch nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền đến từ lòng bàn chân gã, gã cúi đầu nhìn, mặt đất xi măng tiếp xúc với chân gã đang bốc lên khói trắng xì xèo xì xèo.

Gã nhấc chân, chợt phát hiện thứ đang tan chảy không phải mặt đất!

Mà là giày của gã!

Chân của gã!

Nước đen sủi bọt xèo xèo dưới đế giày gã.

Nước đen?

Nước sông Minh!

Sao lại thế này!

Ninh Lịch hoảng sợ nhìn lòng bàn chân mình, gã vội vàng cởi giày, nhưng chẳng làm nên chuyện gì. Cánh tay, cẳng chân, thậm chí khuôn mặt lẫn da đầu gã đều bắt đầu chảy ra nước sông Minh đậm đặc. Chất lỏng màu đen chui ra từ lỗ chân lông gã, cơ thể gã đang mất nước!

Không thể nào?

Sao có thể chứ!

Rõ ràng gã không làm gì hết! Người chết là Mạnh Lan và Giang Sách Lãng mà!

Trên da Ninh Lịch xuất hiện vô số lỗ đen với kích cỡ khác nhau, máu thịt lẫn lộn. Gã nhìn thi thể cháy đen của Mạnh Lan, không hề rõ nguyên do!

Rõ ràng mình đã kết liễu kẻ địch đáng sợ nhất rồi mà! Sao lại như vậy được!

Gã phải về ngay, gã phải tìm được thầy, thầy Bạch có thể cứu gã!

Nhưng vừa mới cất bước, Ninh Lịch đã loạng choạng ngã rầm xuống đất!

Một chân của gã biến thành nước sông Minh, trôi ra khỏi ống quần, toàn thân gã bắt đầu tan chảy, bốc lên khói trắng! Gã biết rồi, gã biết tại sao mình lại chết rồi!

Không sao đâu, không sao cả, thầy Bạch sẽ hồi sinh gã, gã vẫn có thể trở về bên cạnh thầy Bạch!

Ninh Lịch phát ra tiếng cười dữ tợn, cho tới khi gã loáng thoáng thấy một bóng người, đối phương cắm một cây đinh dài vào trán gã.

Gã phản kháng thế nào cũng không được, cảm giác như linh hồn mình đã khô héo.

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng bỗng dưng xuất hiện, hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy tình cảm.

Mạnh Lan nói: “Hình như… gã thiêu chết hai ta thì phải… Cũng không thèm nghĩ lại xem trong rừng núi hoang vắng này, gã muốn có xăng thì có ngay được à?”

Giang Sách Lãng cũng không thấy thi thể cháy đen dưới đất, bởi vì đó là tâm ma của Ninh Lịch. Bọn họ thiết kế một cái bẫy, từng bước dẫn dắt Ninh Lịch, để gã chứng kiến hình ảnh mà gã khát khao, cuối cùng khiến tâm ma của gã trở thành sự thật.

Đây là quy tắc tử vong duy nhất của trấn Khánh Hoa.

Ninh Lịch bị Mạnh Lan giết bằng quy tắc hai lần.

Thực chất, Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đã rời khỏi biệt thự từ sớm, dĩ nhiên bọn họ sẽ không tự giam mình trong biệt thự.

“Em thấy gã vừa khóc vừa cười.” Mạnh Lan giẫm lên dòng nước đen cuồn cuộn chảy ra, rốt cuộc Ninh Lịch cũng chỉ còn lại một khúc xương, cây đinh cắm trên đó: “Em muốn biết cuối cùng gã đã thấy những gì? Thấy em cầu xin gã đừng giết mình à? Anh đoán xem, liệu em có giống trong phim thần tượng, đau khổ nói ‘Anh đừng hại Giang Sách Lãng! Muốn giết thì cứ giết tôi đi’ không?”

Giang Sách Lãng: …

“Trông em có vẻ thích thú nhỉ.” Anh trêu cô: “Không chừng lát nữa chúng ta còn chết thảm hại hơn.”

“Thôi được rồi.”

Trong thế giới Mạnh Lan kiến tạo, ảo giác và hiện thực chồng lên nhau. Chuyện Cố Diệp bị khống chế là thật, là cái giá tất yếu phải trả để khiến Bạch Thanh Thủy biết bọn họ đang rơi vào thế yếu.

Bị bao vây là giả, đó chỉ là người chết tụ lại thành ảo giác.

Thật giả đan xen, khó bề phân biệt.

Càng chìm sâu vào toàn bộ khung cảnh ở trấn Khánh Hoa, khoảnh khắc tâm ma hoàn thành, người đó sẽ biến thành nước sông Minh.

Đây là quy tắc của Quý ngài Mỉm cười.

“A.” Mạnh Lan xoa huyệt thái dương.

“Đừng gắng sức quá.” Giang Sách Lãng nói: “Tâm ma của em, em đã nghĩ ra cách giải quyết nó chưa? Một khi ảo cảnh khổng lồ này kết thúc, em cũng sẽ chết.”

--------------------

Lời tác giả:

Giải thích: Thế giới được tạo ra không thể dùng để giết chết người chơi, nghĩa là không thể có những mệnh lệnh như “Giết chết Mạnh Lan”, nhưng có thể tạo ra một thế giới tấn công tất cả mọi người không phân biệt ai.

Nhiệm vụ này đúng là còn vòng vèo hơn cả lúc tôi viết dàn ý.