Một người phụ nữ yểu điệu lả lướt đầy hấp dẫn đứng trong làn sương mù dày đặc.
Cô (*) hút nửa điếu thuốc còn lại trong tay, thờ ơ nhìn xung quanh. Khóe mắt người phụ nữ nhướng lên, trông giống hệt một chú mèo Ba Tư lười biếng không dễ trêu chọc.
(*) Đây là ngoại truyện về mẹ nữ chính nên mình sẽ đổi ngôi xưng của Mạnh Thu Nhiên thành cô nhé.
Cô ngẩng đầu nhìn dòng chữ đỏ xuất hiện giữa không trung, khinh thường hừ một tiếng.
Con gái Lan Lan đã gửi ở nhà dì Cố, cô nói với dì Cố, sức khỏe mình không tốt, nếu có một ngày cô xảy ra bất trắc, phiền dì Cố chăm sóc cho con gái của cô.
Dì Cố đồng ý.
Thế nên, bây giờ xem như cô đã không còn vướng bận gì, xem như đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ.
Chẳng qua, cô cứ nghĩ mãi đến những điều tồi tệ.
Không có rượu, chỉ còn nửa điếu thuốc lá, thật sự muốn lấy mạng người ta mà!
Giữa môi răng người phụ nữ tỏa ra sương trắng, khói thuốc lượn lờ bay vào không trung, trôi đến bên dưới dòng chữ bằng máu.
[Con bé đang gọi chị! Khi nào chị về?]
Nhiệm vụ này có vẻ hơi quỷ dị.
Người phụ nữ quyết định hút hết điếu thuốc cuối cùng, nhưng tàn thuốc giữa các ngón tay cô bỗng bị một người đàn ông rút ra.
Cô nhướng mày, lập tức vung tay tát qua, nhưng người nọ đã cầm cổ tay cô, ngượng ngùng giải thích: “Chị Thu Nhiên, đừng hút thuốc, không tốt cho cơ thể đâu.”
Giọng nói trong trẻo của chàng trai khiến ngón tay của Mạnh Thu Nhiên run nhẹ, cô nhìn nụ cười vô hại của người trước mặt, bật cười: “Giang Dật Triều, cậu xấu số thật đấy, hai lần làm nhiệm vụ đều thấy cậu.”
“Có gì xấu đâu, tôi đã hứa với Lan Lan mình sẽ mua kẹo dâu cho con bé, nên tôi sẽ trở về mua cho con bé. Trí nhớ con bé tốt lắm, nếu tôi không trở về được thì có khi con bé sẽ nhớ cả đời luôn đấy.” Giang Dật Triều vứt nửa điếu thuốc của Mạnh Thu Nhiên xuống đất, dùng chân chà xát.
Mạnh Thu Nhiên hừ một tiếng, cô sờ sờ túi, phát hiện viên kẹo dâu Mạnh Lan lén nhét vào túi cô trước khi đi đã biến mất.
Nếu dựa theo quy luật nhiệm vụ, vậy ít nhất nhiệm vụ lần này rơi vào thời đại chưa sản xuất ra kẹo dâu.
Đây là lần thứ hai Giang Dật Triều tiến vào nhiệm vụ, vốn còn vô cùng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng khi gặp được người quen, anh ta lại vui vẻ hẳn lên.
Anh ta lén lấy thẻ ẩn ra, hỏi nhỏ: “Chị Thu Nhiên, chị xem gợi ý nhiệm vụ lần này chưa?”
Mạnh Thu Nhiên không trả lời, chỉ nắm tay trái đang cầm thẻ ẩn của anh ta, nhìn về đằng sau.
Trong làn sương mù dày đặc, có một cô gái rụt rè đang ngồi đó, cô ấy mặc chiếc áo dài tay kiểu Trung màu xanh nhạt, quần bằng vải lanh đã thủng vài lỗ, trông có vẻ không phải người có gia cảnh giàu có.
Cô gái ngẩng đầu, khi thấy Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều, cô ấy rõ ràng hơi sững sờ, sau đó khẽ hỏi: “Có… Có ai không…?”
Xem ra là người mới.
Mạnh Thu Nhiên tới trước mặt cô gái, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Cô tên gì?”
“Hoàng Như Vũ.” Cô gái khiếp đảm nhìn cô: “Ở đây… Đây là đâu…?”
Trên người cô gái còn có vết thương, hẳn đã bị trầy vì té ngã.
Mạnh Thu Nhiên khoanh tay trước ngực, hất tóc quay lại bảo Giang Dật Triều: “Cậu nói đi, tôi mệt.”
“Lúc này mới mấy giờ mà chị đã mệt rồi.” Giang Dật Triều lảm nhảm.
Anh ta nhìn Hoàng Như Vũ gần như đã co rúm lại: “Đứng lên, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra!”
Trong lúc Giang Dật Triều giới thiệu nhiệm vụ với Hoàng Như Vũ, Mạnh Thu Nhiên thấy rõ còn bốn người khác đang đứng cách bọn họ hơn năm mươi mét - Ba nam và một nữ.
Cô gái ngơ ngác đứng một bên.
Hai trong ba người đàn ông cãi nhau ầm ĩ, nghe qua thì chỉ vì giành chỗ đỗ xe, hoàn toàn không ý thức được mình đang phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm đến cỡ nào.
Người còn lại đứng một bên xem trò vui.
Nhiệm vụ lần này tổng cộng gồm bảy người.
Mạnh Thu Nhiên nhìn bốn người bước tới, bảo Giang Dật Triều: “Giới thiệu hết một lượt luôn đi, chúng ta lại gặp phải đám xui xẻo mới rồi!”
Giang Dật Triều cười đáp: “Chị nói sao thì là vậy.”
“Ba hoa, hèn gì đến giờ vẫn không tìm được bạn gái.” Mạnh Thu Nhiên lườm anh ta.
Giang Dật Triều cũng không khó chịu, hình như anh ta rất thích Mạnh Thu Nhiên phê bình mình: “Tôi không ba hoa thì sao có thể khiến Lan Lan vui đây? Tôi thấy ánh mắt của Lan Lan nhìn tôi khác lắm, trông vô cùng đáng yêu, con bé còn hẹn tôi đến công viên trò chơi nữa. Người làm mẹ như chị không có thời gian, vậy tôi có thể đi cùng con bé rồi. Lần trước chị nói kẹo không dinh dưỡng, không cho phép con bé mua, chị nhìn vẻ tủi thân của con bé đi!”
“Im miệng, không ai bảo cậu câm điếc hết, sau này cậu bớt nói lại được không?” Mạnh Thu Nhiên nói.
Nghe qua giọng điệu, có vẻ Mạnh Thu Nhiên đang chiếm thế thượng phong.
Nhưng từ góc độ thân hình, khi đứng cạnh Giang Dật Triều, trông Mạnh Thu Nhiên khá nhỏ bé. Chàng trai dậy thì rất tốt, dù Mạnh Thu Nhiên nhón chân lên, cô cũng chỉ cao đến bả vai anh ta.
Bóng của cô ánh trên mặt đất bị bóng của chàng trai che phủ, chồng lên nhau, khiến cả hai trông có phần mập mờ.
Người đàn ông nhìn hai người đánh nhau kia bước tới hỏi: “Các người là lão làng nhỉ?”
“Ừ.”
“Còn là vợ chồng nữa, tốt thật đấy.” Người đàn ông lắc đầu cảm thán: “Có chết cũng được chết cùng nhau.”
Người đàn ông mặc quần áo màu kaki, trông không giống sản phẩm thuộc xã hội hiện đại. Mạnh Thu Nhiên nhướng mày, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện áo sơ mi màu đỏ rượu và quần jeans lưng cao của mình đã biến thành váy bố dài màu đỏ, vải bố thô ráp, cạ mạnh vào da.
Thảo nào vừa rồi cô vô thức sờ túi thì không lục ra được gì.
“Tôi là Lý Dương, Lý trong Mộc Tử Lý, Dương trong Trương Dương, làm nghề bán xe cũ.” Lý Dương nở nụ cười ấm áp, nhưng trên cánh tay phải lại xăm trổ đầy hình thanh long bạch hổ, giống hệt một tay xã hội đen.
Mạnh Thu Nhiên chưa kịp lên tiếng, Giang Dật Triều đã kéo cô đến cạnh mình, vóc dáng cao lớn chắn trước cô, dùng bản thân làm tường đồng vách sắt để bảo vệ cô.
Giang Dật Triều bắt tay Lý Dương: “Giang Dật Triều, đang tìm việc.”
“Cậu cũng không phải lần đầu đúng chứ? Trông cậu sẽ làm nên chuyện lớn đấy.” Lý Dương trêu đùa: “Tôi đã hỏi rồi, ba người kia đều là người mới. Nữ tên Tưởng Anh, là nhân viên điện lực. Người đàn ông đang đánh nhau tên Triệu Nhân Tài, người bị đánh là Đinh Văn. Tôi không muốn cản hai người đó, đợi bọn họ đánh mệt thì tự dừng thôi.”
Dứt lời, Lý Dương châm chọc nhìn hai người đang sáp vào đánh đấm nhau kia.
Cuối cùng, mười lăm phút đồng hồ sau, ba người mới đó mới nhận thấy điều khác thường, bắt đầu hỏi han rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giang Dật Triều giới thiệu quy tắc, lấy thẻ ẩn ra cho mọi người xem.
Chỉ gồm hai quy tắc.
Một, hoàn thành nhiệm vụ viết trong dòng chữ bằng máu trên đỉnh đầu.
Hai, thẻ ẩn nhận được chính là gợi ý.
Sau khi mấy người mới qua khỏi cơn mù mịt và cò kè mặc cả, bảy người quyết định tìm chỗ qua đêm trước.
Sương trắng từ từ biến mất.
Có thể thấy rõ xung quanh.
Bọn họ đang ở một bến tàu bỏ hoang từ lâu, tấm ván gỗ dưới chân ngâm nước lâu ngày đã ngả sang màu nâu sẫm, bên trên mọc đầy rêu xanh, trộn lẫn với vỏ ốc vỡ nát và lá khô rữa nát.
Một mùi hôi tanh từ con sông xộc thẳng vào mặt, lớp nhớp mà mặn chát, cứ như cả người đang bị phủ một lớp bột nếp quá hạn sử dụng.
Gió thổi tung mái tóc xoăn dài của Mạnh Thu Nhiên, suối tóc mượt mà vốn có của cô bị không khí dinh dính đó lây nhiễm mà trở nên bên bết.
Cô nhíu mày đưa tay sờ tóc, bất chợt cảm giác có gì đó đang nhét vào kẽ móng tay! Cô gãi gãi da đầu, rồi hạ tay xuống nhìn — đầu ngón tay dính một thứ màu vàng trong suốt, nó hơi ngả sang đen, trông như sợi bã nhờn bị tróc ra ngoài.
Cô chà xát thêm vài lần nữa.
Thứ này cứng, không phải nang tóc của cô, mà do không khí mang tới.
Giang Dật Triều nói nhỏ: “Ở đây kỳ lạ thật, rõ ràng có người sống nhưng không thấy bất cứ dấu vết sinh hoạt nào.”
Ánh trời chiều bị tầng mây che khuất, không thể chiếu xuyên qua, mây đen bao phủ cả bầu trời bên trên thị trấn sông nước này, khiến người ta sinh ra cảm giác nghẹt thở khó chịu.
Đưa mắt nhìn quanh, xa xa có hai ba bóng người đang bước tới. Ai nấy đều khom lưng, khập khiễng đi trên đường đá tiến về phía trước, chứng tỏ ở đây không phải bị bỏ hoang hoàn toàn.
Thời gian trong nhiệm vụ cũng giống thời gian ở thế giới hiện thực, bây giờ chắc là năm giờ chiều. Rõ ràng đang vào thời điểm nấu cơm tối, nhưng trước mặt bọn họ lại không xuất hiện làn khói bếp nào, ngay cả tiếng nồi niêu xoong chảo cũng không có.
Mạnh Thu Nhiên còn đang gảy thứ vàng vàng trong tay mình, bỗng dưng một tiếng thét chói tai đã cắt ngang.
“Đây! Đây là gì!”
Tưởng Anh chỉ chỉ một tờ giấy vàng nằm trong thùng rác bên cạnh, trên tờ giấy vẽ đầy phù chú khó hiểu. Tờ bùa chú này khác với những lá bùa thường thấy của Đạo giáo, họa tiết màu đỏ ở giữa đã chuyển sang đen, ắt hẳn là vết máu bị oxy hóa. Điều khiến người ta càng sởn gai ốc hơn chính là họa tiết trên lá bùa này - một con bướm.
Trên cánh bướm, họ thấy một đôi mắt đang mở to.
Lít nhít.
“Các người xem thử, con bướm này kỳ lạ quá!” Tưởng Anh ghê tởm đến mức buồn nôn, sau khi nhìn con bướm, cô ấy khó chịu khắp người!
Có thể thoáng thấy mặt người lộ ra trên thân bướm.
Mắt, mũi, miệng được vẽ vô cùng rõ ràng.
Giang Dật Triều thở dài: “Đây là thứ đồ chơi tà ác gì thế này? Chưa từng thấy ai thờ bướm cả!”
Mạnh Thu Nhiên quan sát xung quanh, sương trắng lượn lờ, mây đen như rắn.
Cô bỗng nhéo Giang Dật Triều một cái.
“Ai da, gì vậy!” Giang Dật Triều bị đau nhảy dựng lên: “Chị Thu Nhiên, đừng tự nhiên tấn công người khác thế chứ, việc này trước đây là tội lưu manh, phải chịu hình phạt đấy!”
“Bươm bướm.” Ánh mắt Mạnh Thu Nhiên sâu thẳm nhìn xa xăm: “Giấc mộng Trang Chu (*), cậu nói xem, có phải chúng ta đang bị mắc kẹt trong giấc mơ của một người nào đó không?”
(*) “Trang Chu mộng hồ điệp” hay “Giấc mộng Trang Chu” là một đoạn văn nổi tiếng kim cổ, nội dung đại khái như sau: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành một cánh bướm nhẹ bỗng. Ông quên mất bản thân, chỉ sung sướng vỗ cánh bay lượn trong thân phận con bướm. Rồi ông bừng tỉnh, cơ thể đang rất nặng nề và không thể nhầm lẫn này, chính là Trang Chu. Ông bâng khuâng tự hỏi, là Trang Chu đã mơ mình hóa bướm, hay là cánh bướm đang mơ mình hóa thành Trang Chu?
Gió cuốn lá bùa vàng bay qua lại, mặt giấy phía sau dày đặc những khối vàng đen, xếp hàng ngay ngắn.
Rốt cuộc Mạnh Thu Nhiên cũng biết thứ vừa dính vào tóc mình là gì rồi!
Trứng trùng!
Tưởng Anh chợt thét chói tai, khắp người ngứa ngáy.
Chẳng lẽ vừa rồi do gió độc thổi tới, đám trứng trùng này đã chui vào trong cơ thể bọn họ?
Mạnh Thu Nhiên lập tức bịt miệng mũi mình lại, ra hiệu cho Giang Dật Triều cũng làm theo.
“Mẹ nó đây là nơi quỷ quái gì vậy!” Triệu Nhân Tài mới đánh người ban nãy tức giận mắng, một đạp giẫm nát lá bùa, bàn chân hung hăng nghiền nát trứng trùng ghê tởm: “Má nó nhìn như gián ấy, tởm chết đi được! Chúng ta phải tìm chị gái đúng không? Vậy nhanh chân lên, tránh cho không tìm được chị gái, lại bị đám trùng này ăn thịt!”
Đinh Văn bị đánh châm chọc hỏi: “Đàn ông đàn ang như anh mà bị trùng ăn thịt được à?”
“Mẹ mày, mày ngứa đòn đúng không? Nếu không phải vừa rồi mày dừng ngay chỗ ông đây đỗ xe thì ông đây đã không đến mức phải tới chỗ khỉ ho cò gáy này rồi…” Triệu Nhân Tài giậm chân, giận điên nói.
“Suỵt!”
Mạnh Thu Nhiên ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng.
“Thứ… âm thanh gì vậy?”
Xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ, nức nở.
“A a!”
“Úi!”
“Cứu với! Cứu với a a a!”
Giang Dật Triều quan sát xung quanh: “Âm thanh phát ra từ đâu vậy?”