Giang Dật Triều phản ứng kịp thời, hỏi: “Hôm qua có người hỏi chuyện chị em đúng không?”
“Đúng vậy, bất luận thế nào thì cũng phải liều một lần.” Mạnh Thu Nhiên trầm giọng đáp.
Cô thay đổi sắc mặt, dịu dàng hỏi: “Bà ơi, con gái bà đi đâu rồi?”
Trạng thái tinh thần của bà lão không ổn lắm, hỏi ngược lại: “Đi đâu gì cơ?”
“Con của bà.”
Đôi mắt đục ngầu của bà lão đảo quanh, giọng nói nghe như tiếng đàn nhị: “Chết rồi.”
Sao lại chết rồi?
Mới vừa rồi còn bảo bọn họ cứu người mà.
Chẳng lẽ tư duy của bà lão này bị rối loạn?
Nhắc tới con gái, đôi mắt bà lão mờ mịt không chút ánh sáng, bà ấy kéo tay Mạnh Thu Nhiên, ý bảo cô cúi người xuống, rồi nói nhỏ bên tai cô: “Cháu biết không, con bé bị chính tay già và cả cái trấn này giết chết… Vốn dĩ già nghĩ không có vấn đề gì, mọi người làm vậy chỉ để sống tiếp, nhưng trước khi con gái già chết bỗng nói với già, ‘Mẹ, con đau! Mẹ, chị cũng đau nữa…’”
Chị em song sinh?
“Ơ, bà ơi!” Mạnh Thu Nhiên muốn hỏi nữa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ phía sau lại có một người đàn ông trung niên bước tới.
Người đàn ông nổi giận đùng đùng, đến kéo bà lão về, dặn ba người: “Các người đừng nghe mẹ tôi nói bậy! Không có chuyện này đâu, mẹ tôi gần đất xa trời rồi nên không còn minh mẫn, các người mau đi đi!”
Mạnh Thu Nhiên chưa kịp hỏi thêm gì nữa, đã thấy bà lão bị kéo vào nhà. Cửa vừa đóng lại thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Hoàng Như Vũ hơi lo lắng: “Tình huống gì vậy?”
Giang Dật Triều chợt nghe thấy tiếng bước chân tới gần, lập tức kéo Mạnh Thu Nhiên trốn vào trong hẻm nhỏ bên cạnh. Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy mấy người hầu ở Lương trạch đang gấp gáp đi từ Đông sang Tây.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
“Hy vọng nghi thức không gặp vấn đề gì, mong Tam Sơn nương nương phù hộ!”
“Đừng Tam Sơn nương nương nữa, Lương tiên sinh bảo chúng ta tới lấy cống phẩm, không biết đã chuẩn bị xong chưa.”
“Cống phẩm của Tam Sơn nương nương kỳ lạ thật ấy.”
“Nhưng Tam Sơn nương nương linh lắm, luôn bảo vệ làng. Cậu nghĩ thử xem, làng chúng ta tồn tại lâu như thế không phải nhờ vào Tam Sơn nương nương bảo vệ sao? Đi mau thôi, một lát hai ta lấy cống phẩm sẵn tiện xem ‘Liễu liền cành’ luôn, đúng rồi, đã canh gác cửa Trương gia cẩn thận chưa? Lương tiên sinh không cho bọn họ ra ngoài đến tận khi nghi thức diễn ra, gần đây bọn họ ngày càng khó kiểm soát. Có điều bây giờ đến Trương gia chắc cũng không thấy gì, người Trương gia chỉ quấy rối vào buổi tối thôi!”
“Cũng tốt, âm khí ít nên bọn họ yên tĩnh, chắc khó chịu lắm. Âm khí nhiều thì hận không thể tông cửa, một đám chen nhau vỡ đầu chảy máu! Chúng ta nên khóa kỹ cửa, không nên để xảy ra chuyện gì trong giai đoạn mấu chốt này.”
“Chỉ mong có thể tích đủ âm khí trước nghi thức, hôm nay quả thực ngày càng lạnh, sáng sớm nay tôi lạnh đến mức tê nhức cả người!”
“Còn sớm mà!”
Hai người đi càng lúc càng xa.
Liễu liền cành là gì?
Trong trấn này vẫn còn có Trương gia?
Có điều, Mạnh Thu Nhiên có thể xác định được một chuyện, Lương Cung Chính quả thực muốn “âm khí” sản sinh từ trên người bọn họ, ắt hẳn âm khí rất quan trọng trong việc tiến hành nghi thức.
“Đuổi theo!”
Mạnh Thu Nhiên lén theo sau hai người hầu của Lương trạch.
Chỉ thấy hai người rẽ trái quẹo phải rồi vào một con hẻm nhỏ, trong hẻm nhỏ có hai hộ gia đình. Bởi vì hẻm nhỏ chỉ có một con đường thẳng, bọn họ không biết trốn đâu, đành nấp đằng sau rương gỗ chất đầy đồ lỉnh kỉnh ở ngã rẽ. Hai người kia làm việc rất nhanh, vào chưa được năm phút đồng hồ đã vác một bọc hàng bước ra.
Người hầu vác gậy tre trên vai, trên gậy cột một cái bọc hình bầu dục.
Khi hai người đó bước ngang qua, trong không khí ngập mùi hôi thối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Máu tươi nhỏ từ bọc xuống từng giọt tí tách, nhuộm đỏ con đường đá.
Người hầu còn lại nói: “Người ta bảo trụ người mang âm khí nặng, hy vọng lần này có thể làm được, chứ trong lòng tôi đây bất an quá.”
“Nhanh lên, không phải Lương tiên sinh đã nghĩ cách xong hết rồi sao? Chắc trụ người cũng đủ rồi.”
Hoàng Như Vũ sợ đến sắc mặt tím tái: “Đó… Đó là thứ gì!”
“Người đó.”
Hôm qua Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều phân tích không sai, “trụ người” kia không dùng để ăn, mà dùng để thả âm khí ra. Chẳng lẽ, cư dân trong trấn này dùng âm khí làm thức ăn để sống?
Âm khí tẩm bổ bươm bướm trên người cư dân, từ đó sinh ra Minh Nữ?
“Hiện tại đã tìm thấy manh mối.”
Ba người tiếp tục bám theo người hầu, ai ngờ bọn họ trò chuyện một lúc thì không đi đâu nữa, cả hai ngại trụ người này nặng nên về thẳng phủ. Cũng không tới xem “Liễu liền cành” và Trương gia họ vừa nhắc tới, đoán chừng ba người Mạnh Thu Nhiên cần phải từ từ tìm hiểu rồi.
Giang Dật Triều hỏi nhỏ: “Chị, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi ra ngoài, lên núi, khi nãy cậu không nghe bà lão bảo trên núi có một từ đường sao?” Mạnh Thu Nhiên nói.
Vừa nghe nói phải lên núi, Hoàng Như Vũ lo lắng hỏi: “Nơi đó an toàn không?”
“Từ đường, nghe thì có vẻ sẽ xảy ra chuyện đấy!” Mạnh Thu Nhiên đáp: “Nếu sợ em có thể về Lương trạch dùng bữa trưa.”
Hoàng Như Vũ lắc đầu nguây nguẩy: “Không không! Chị Thu Nhiên, chị đừng bỏ em lại, cho em theo chị với!”
Giang Dật Triều là người đàn ông duy nhất trong nhóm ba người, vỗ ngực đảm bảo: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ hai người thật tốt.” Anh ta nhặt hai khúc gỗ ở bên cạnh lên, đưa cho Mạnh Thu Nhiên một khúc: “Chị cầm lấy phòng thân đi.”
“Tôi…” Giang Dật Triều nghẹn lời, anh ta đưa khúc gỗ cho Mạnh Thu Nhiên quả thực để cô phòng thân, nào ngờ lại bị xuyên tạc thành như thế. Cơ mà, ngay sau đó, Giang Dật Triều đã tươi cười rạng rỡ hỏi: “Chị, vậy chị tin tôi à?”
“Dĩ nhiên không tin rồi.” Mạnh Thu Nhiên lườm anh ta: “Bảo tôi tin tưởng đàn ông thì đúng là một suy nghĩ viển vông. Trên cơ bản đàn ông các cậu đều y như nhau. Nếu không phải cậu cao lớn thì còn lâu tôi mới cho cậu đi theo tôi.”
Giang Dật Triều giả vờ đau lòng: “Thật sao?”
“Ừ, IQ này của cậu dùng để chơi với Lan Lan còn đỡ, nhưng không đủ đầu óc để qua nhiệm vụ một mình đâu.” Mạnh Thu Nhiên nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ hận sắt không thể thành thép: “Chừng nào cậu mới có thể trưởng thành đây?”
“Tôi đã trưởng thành rồi mà!” Giang Dật Triều nói.
“Ồ em trai.”
Giang Dật Triều: …
Trên mái hiên của trấn thi thoảng có một hai con bướm đen đậu lại, chúng nó chậm rãi vỗ cánh, không e ngại người đi đường tới lui. Nếu không phải toàn cảnh quá mức quỷ dị, mức độ gần gũi của bươm bướm này sẽ khiến Mạnh Thu Nhiên nhớ đến phim tài liệu “Con Người Và Thiên Nhiên”.
Bướm đen thỉnh thoảng kết thành đàn băng qua ngõ hẻm, ùn ùn bay về một hướng khác.
Nói chung, môi trường trong nhiệm vụ sẽ có ranh giới, hình thức phổ biến nhất là ma dắt, nghĩa rằng dù làm thế nào cũng không thể thoát ra được, chỉ đành quay về theo đường cũ, hoặc lòng vòng tại chỗ. Nhưng hiển nhiên phía sau núi là nơi rất quan trọng trong nhiệm vụ này, sau khi rời khỏi trấn, bọn họ đi thẳng một mạch đến chân núi.
Trong rừng đầy khí độc, sương mù trắng xóa khuếch tán khắp rừng cây. Mạnh Thu Nhiên dùng khúc gỗ lật đất ướt lên, không phát hiện sinh vật nào tương tự trứng trùng, cô thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra chúng ta sẽ không gặp Minh Nữ, có điều gặp cũng không sợ, chỉ cần chúng ta không gây ra tiếng động là được.”
“Ừm… Tôi cảm thấy hơi kỳ quái…” Giang Dật Triều vừa mới dứt lời, một con bướm đã bay xẹt qua lỗ tai anh ta rồi bay vào sâu trong núi.
Mạnh Thu Nhiên: …
Hoàng Như Vũ thấp thỏm hỏi: “Còn, còn đi tiếp không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Thu Nhiên trợn mắt nhìn Giang Dật Triều: “Nếu không may bị cậu nói trúng, vậy cậu bọc hậu đi!”
“Tôi mở đường, đi thôi đi thôi!” Giang Dật Triều ra vẻ thấy chết không sờn: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con đúng không?”
“Bớt ba hoa!” Mạnh Thu Nhiên suýt nữa đã đá một cước vào mông Giang Dật Triều, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Một con, hai con.
Thi thoảng vẫn có bướm bay từ trong trấn đến.
Một con, hai con.
Cũng có bướm bay từ rừng núi sâu ra.
“Chúng ta không cần vào hang ổ của bọn nó đúng không?” Giang Dật Triều nghịch cành cây, khiến một đàn bướm đen giật mình.
Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Sao một số bươm bướm có thể nói chuyện, còn những con khác chỉ là bướm bình thường? Bọn chúng khác nhau ở điểm nào?”
Giang Dật Triều cười cười: “Chắc ăn thịt người xong mới biến thành Minh Nữ đó?”
Mạnh Thu Nhiên gật đầu: “Ừ, có vẻ cậu thông minh hơn rồi đấy.”
Rừng cây yên tĩnh, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể nghe thấy, ba người tiếp tục thăm dò mấy vị trí sâu bên trong mà bướm đen bay tới, hiện tại không bị ma dắt nên bọn họ quyết định không quay về.
Mạnh Thu Nhiên giẫm lên cành cây lộn xộn, vừa đi vừa thắc mắc: “Trước đây thị trấn không có Minh Nữ, thậm chí còn không có bươm bướm, thế ai đã nuôi đàn bướm này? Đêm qua tôi vẫn đang nghĩ, có phải Lương Cung Chính đã đưa những con bướm này tới không, nhưng tôi phát hiện kiến trúc của Lương trạch thuộc lối kiến trúc cổ, huống chi bọn họ là gia tộc lớn, chắc hẳn đã an cư ở đây trăm năm, sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng nuôi bướm được? Dù muốn làm thí nghiệm thì cũng không nên thí nghiệm trên cơ thể của hương thân phụ lão ở quê hương mình.”
Giang Dật Triều suy nghĩ theo ý tưởng của cô: “Nhiều khả năng trong vài thập niên gần đây ông ta đột nhiên tìm được quyển sách quý nào đó, rồi tạo ra bươm bướm. Nhưng điều này rất khó tin, vì xét từ tấm ảnh cũ kia, nghi thức bọn họ đề cập tới đáng lẽ đã được tiến hành không ít lần, tất cả mọi người đều đã quen việc dễ làm.”
Hoàng Như Vũ lên tiếng: “Nói cách khác, vô số người đã mất mạng vì nghi thức này! Bọn họ là ác quỷ sao!”
Mạnh Thu Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ: “Chúng ta cần điều tra rõ vài vấn đề sau: Nghi thức, cặp song sinh nữ, liễu liền cành, bí mật Lương trạch, Minh Nữ. Liên kết toàn bộ lại mới đưa ra được đáp án cuối cùng. Cặp song sinh nữ chắc chắn là chị em trong gợi ý nhiệm vụ, em gái tới tìm chị gái, nhưng không tìm được…”
Nhiệm vụ lần này không phải kiểu “Xin hãy tìm chị gái”.
Chứng tỏ một điều, từ trước tới nay phải luôn có hai chị em.
Em gái đang tìm chị gái.
Bọn họ cũng đang tìm chị gái.
Nhưng hiện giờ cả hai chị em đều chẳng thấy đâu?
Chẳng lẽ, em gái cũng đã chết?
Em gái là quỷ sao?
Tim Giang Dật Triều đập nhanh: “Chúng ta có nên tìm em gái trước không? Có phải cô ấy bị Lương gia bắt giam, hoặc biến thành trụ người, thậm chí… cũng có thể là con quỷ trên giường tôi!”
Mạnh Thu Nhiên nhìn vào mắt anh ta: “Cậu vừa nhắc tôi, em gái rất có thể đã xuất hiện, nhưng chúng ta không hề hay biết.”
Hoàng Như Vũ không nghĩ ra: “Các người đang nói gì thế? Em gái ai, sao tôi không hiểu gì hết vậy?”