Mọi người trong nhà đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Mạnh Thu Nhiên mở cửa ra.
Dù sao chạy cũng không thoát.
Trong đêm tối, Lương Cung Chính đứng ở cửa sân nhỏ với nha hoàn Hạnh Nhi, và một số người hầu.
Lúc này Đinh Văn cũng khập khiễng bước từ ngoài vào, mặt bầm tím, nổi giận mắng: “Sao các người lại bỏ tôi, có đồng đội nào như các người không hả?”
Anh ta tức đến mức mặt đỏ gay, trông hoàn toàn khác bộ dạng quỷ dị vừa rồi. Nhưng Mạnh Thu Nhiên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, gần như bằng trực giác của mình, cô không muốn tới gần Đinh Văn. Mạnh Thu Nhiên bất giác nắm tay Giang Dật Triều, nhưng đã bị lòng bàn tay lạnh băng của anh ta làm run cả người, bèn hỏi nhỏ: “Cơ thể cậu sao vậy?”
“Không biết, nhưng tôi cảm thấy lạnh quá.” Giang Dật Triều đáp.
Mạnh Thu Nhiên xoa xoa bàn tay đang toát mồ hôi lạnh của anh ta, rồi luồn tay vào trong áo Giang Dật Triều, sờ sờ eo anh ta. Nhiệt độ chỗ này lạnh hơn hẳn tay cô, nếu tính theo thân nhiệt bây giờ của anh ta, cô còn tưởng Giang Dật Triều đã chết rồi.
Cô nghi ngờ nhìn chàng thanh niên, bị Mạnh Thu Nhiên nhìn đăm đăm, Giang Dật Triều sợ hãi, rụt bả vai lại, lắp bắp hỏi: “Sao, sao vậy chị?”
“Tôi nghi cậu có vấn đề.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Có lẽ cậu đã hít trúng rất nhiều trứng bướm rồi, cậu phải chú ý.”
“Vâng.” Giang Dật Triều sợ, nhưng có Mạnh Thu Nhiên ở bên, anh ta vẫn không kìm được mà dần thả lỏng tinh thần. Giang Dật Triều giả vờ không sao cười cười: “Đằng nào cũng còn chị bảo vệ tôi mà, không sao.”
“Bố mẹ cậu có biết cậu dính người vậy không? Mạnh Thu Nhiên hỏi ngược lại.
“Bố mẹ tôi mặc kệ tôi, bọn họ ly hôn di dân từ lâu rồi.” Giang Dật Triều nhún nhún vai.
Mạnh Thu Nhiên hỏi tiếp: “Vậy còn chị cậu?”
“Chị ấy á hả, chị ấy và cháu trai tôi, ngày nào cũng giục tôi kết hôn! Nói với tôi, chỉ cần tôi chịu kết hôn thì dù lấy đàn ông cũng được!” Giang Dật Triều xòe hai tay, tỏ vẻ tiếc nuối: “Thế nên không ai có thể quản được tôi hết đó chị.”
Mạnh Thu Nhiên đỡ trán.
Lương Cung Chính dẫn mọi người quay về, lạnh nhạt giải thích: “Những người này đều là cư dân bị bệnh, về cơ bản bọn họ không thể ra nắng, chỉ tới tối mới được ra ngoài. Thực chất, chứng bệnh Bướm Trắng trên người các vị đã hấp dẫn bọn họ, nên họ mới đuổi theo các vị. Các vị chữa khỏi bệnh là tốt, xem đi, giống tôi này, bọn họ hoàn toàn không động vào tôi!”
Để chứng tỏ mình không nói dối, Lương Cung Chính cố ý vỗ vỗ vai cư dân, những người đó không hề tỏ ra chờ mong hay chán ghét, chỉ cúi đầu bỏ đi.
Đinh Văn theo sau Lương Cung Chính, anh ta đã trở lại bình thường, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn không ít: “Cảm ơn Lương tiên sinh, nếu không cảnh tối lửa tắt đèn này sẽ thật sự dọa chúng tôi chết khiếp.”
Lương Cung Chính cười cười: “Anh lo gì chứ? Tôi không cho các người ra ngoài, các người sẽ nghĩ tôi đang lừa các người, muốn giết các người. Mà bỏ đi, hiểu lầm kiểu này tôi đã trải qua nhiều lần rồi, các người biết tôi đối xử tốt với các người là đủ.”
Mạnh Thu Nhiên nghi ngờ nhìn Đinh Văn, cô tiến tới một bước, sóng vai với Đinh Văn. Nhưng còn chưa kịp nói gì, cô đã cảm nhận được một dòng nước lạnh như kim đâm vào da, cô khó chịu lùi ngay về sau, đụng trúng ngực Giang Dật Triều. Lúc này nhiệt độ cơ thể của Giang Dật Triều có vẻ rất nóng.
Lương Cung Chính tiếp tục giải thích: “Ban đêm trong trấn chỉ toàn bươm bướm và người điên, các người nhanh chân lên chút. Đồ ăn còn nóng, các vị ăn xong thì có thể về phòng ngủ.”
Tuy không muốn nhưng mọi người cũng đành quay về Lương trạch.
Dù sao ở đây sẽ không xuất hiện cư dân zombie.
Khi bước vào cổng lớn, Giang Dật Triều phát hiện trên cửa hiên lẫn cửa chính đều vẽ hoa văn cô gái chơi đùa cánh bướm.
Chẳng phải giống hệt Lương trạch sao?
Anh ta nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Mạnh Thu Nhiên: “Chị, chị xem, hình như Lương trạch và Trương trạch là một nhà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Có thể cùng một nhà, hoặc như lời ông lão Trương gia kia nói tổ tiên sẽ không bao giờ tha thứ cho họ vậy. Tôi nghi ngờ, trước đây Lương trạch này là một phần của Trương trạch, Lương Cung Chính là tu hú chiếm tổ chim khách, biến nơi đây thành Lương trạch. Trương trạch không có vật trang trí hình bướm, chứng tỏ những thứ này đã được Lương Cung Chính thêm vào sau đó. Cậu xem, bức tranh tường cô gái đã phai màu, có thể đoán ra Lương Cung Chính không hề coi trọng những thứ này.” Cô phân tích.
Nói cách khác, nếu tín ngưỡng của người Trương trạch là song sinh nữ, vậy tín ngưỡng của Lương trạch là Minh Nữ.
Giữa hai việc này có liên quan gì với nhau?
Tại sao Minh Nữ lại được sinh ra từ cơ thể của song sinh nữ?
Hay bọn họ vốn là một?
Tại sao ông lão kia lại nói không nên thu nhận thằng nhãi con Lương Cung Chính?
Mạnh Thu Nhiên đột nhiên thắc mắc rất nhiều vấn đề.
Mọi người nhìn mâm cơm, không muốn ăn uống gì.
Bấy giờ, Lương Cung Chính cũng không ép họ uống thuốc nữa. Hạnh Nhi bưng tới bảy chiếc khăn ấm cho mọi người lau tay và mồ hôi. Mạnh Thu Nhiên tùy ý cầm lấy, trải lên lòng bàn tay. Khăn tay trắng mới tinh, không dính bột phấn hay trứng trùng, trông hết sức bình thường.
Nhưng Đinh Văn lại hét lên: “Con mẹ nó, sao nóng vậy!”
“Anh ổn không vậy!” Hoàng Như Vũ lẩm bẩm: “Anh đừng lúc nào cũng dọa người khác như thế chứ!”
Lý Dương chỉ cầm khăn lau tay qua quýt rồi nhanh chóng để lên bàn. Triệu Nhân Tài và Tưởng Anh vừa mới chạy trốn thục mạng xong, mồ hôi trên trán bị gió hong khô, trên người tỏa ra khí lạnh. Cả hai thấy mọi người đều hành động, nên cũng nhẹ nhàng lau mặt và cổ. Cơ thể dường như đã hấp thụ một ít nhiệt lượng, khăn tay ấm áp mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.
Hoàng Như Vũ lau tay xong, nhìn xung quanh một lượt.
Lý Dương nhận ra điều bất thường, hạ giọng dò hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như tôi nghe thấy tiếng động.” Hoàng Như Vũ nói nhỏ: “Hình như có người đang đi tới đi lui, ngay trên đầu chúng ta này.”
Cô ấy vừa dứt lời, mọi người nhìn lên trần nhà - Trên đó chỉ có thằn lằn đang bò.
Đinh Văn không ngẩng đầu, anh ta vẫn gặm đậu hũ viên, quai hàm căng phồng: “Món này ăn ngon thật đó, hôm nay tôi đói gần chết, đói đến mức muốn ăn cả Lý Dương luôn!” Anh ta nói xong, còn lộ ra vẻ chưa đã thèm nhìn Lý Dương.
Lý Dương cả giận nói: “Cậu lảm nhảm gì vậy!”
Đinh Văn cười khanh khách: “Tôi chỉ nghĩ trên người anh rất thơm, có mùi thịt! Tôi thích mùi này, thích nhất là lúc đói ấy!”
Lý Dương bỗng nhớ đến việc đám cư dân kia đã cắn Đinh Văn.
Đinh Văn chắc chắn có vấn đề!
Nhưng tại sao Lương Cung Chính lại đưa Đinh Văn về, ông ta không sợ Đinh Văn cắn người lung tung ư?
Đinh Văn mở miệng định nói tiếp, Mạnh Thu Nhiên cũng vừa khéo chống cằm quan sát anh ta, nhìn thấy đầu lưỡi của Đinh Văn lồi lên một khối lớn màu đen, giống mụn nhọt. Cô thúc khuỷu tay vào Giang Dật Triều: “Thấy thứ trong miệng Đinh Văn không?”
“Không.”
“Không thấy sâu lông và bươm bướm sao?”
“Không.”
Sắc mặt của Mạnh Thu Nhiên lạnh lẽo.
Hoặc bệnh của cô đã tới giai đoạn cuối.
Hoặc ngoại trừ cô, tất cả mọi người đều đang đếm ngược thời gian đến cái chết.
“Sao thế?” Giang Dật Triều nhận thấy ánh mắt Mạnh Thu Nhiên hơi khác thường.
Mạnh Thu Nhiên lắc đầu: “Cậu có khó chịu không?”
“Không.”
“Cậu nhìn Lý Dương thì cảm thấy thế nào?”
Giang Dật Triều liếc mắt nhìn người đàn ông, bất chợt như bị thứ gì đó trên người đối phương thu hút, ánh mắt anh ta lộ ra nỗi khao khát, chẳng khác nào việc cuối cùng người đi trong sa mạc cũng tìm thấy nước. Mạnh Thu Nhiên chưa từng thấy vẻ tham lam này bao giờ.
Cô lập tức che khuất tầm mắt Giang Dật Triều: “Cách xa anh ta một chút.”
Đúng lúc này, Lương Cung Chính cười nói: “Sợ gì chứ? Trên lầu có người đi tới đi lui nên đương nhiên phải có tiếng động rồi. Các người đừng căng thẳng nữa, ăn cơm xong thì có thể nghỉ ngơi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người vội vàng trở về nội viện.
Mạnh Thu Nhiên đứng trong nội viện, quả nhiên hai bên cổng lớn đã thắp những ngọn nến cao to, đèn lồng đỏ rực treo bên ngoài sảnh chính của tòa nhà hai tầng. Ngoài cửa có thể thoáng thấy một chiếc lư hương nhỏ. Nhân lúc Hạnh Nhi không chú ý, Mạnh Thu Nhiên nhanh chân bước đến vị trí gần lư hương nhất, mới phát hiện trong đó có ba cây nhang cắm ngược!
Cô quen biết Bạch Thanh Thủy đã lâu, cũng biết một ít phong tục tập quán và truyền thuyết dân gian.
Nhang cắm ngược, dùng nội viện làm điện thờ, phòng ốc phức tạp, cơ thể chứa âm khí quá nặng.
Ở đây chắc chắn là một Tụ Âm trận.
Sau khi bọn họ chết, âm khí trong cơ thể họ sẽ khuếch tán, bao trùm cả trấn. Một khi âm khí ngưng tụ tới mức độ nhất định, thì có thể tiến hành nghi thức ngàn năm có một.
Đây, ắt hẳn là mục đích của Lương Cung Chính.
Trước khi vào nhà, Mạnh Thu Nhiên dặn Giang Dật Triều: “Uống nhiều nước nóng, tắm nước nóng, tối đừng để lạnh, có thể ra mồ hôi thì càng tốt.”
“Vâng.”
Bọn họ tiếp tục bị nhốt trong phòng ốc nhỏ hẹp.
Đây là nhà giam, chuẩn bị hiến tế bất cứ lúc nào.
Mạnh Thu Nhiên nằm trên giường, hôm nay cô quá mức mệt mỏi, chỉ muốn lên giường nằm càng sớm càng tốt. Ở nơi quỷ quái này suốt hai ngày, cô không khỏi nhớ Lan Lan, không biết con bé ở nhà người khác có được ăn ngon mặc đẹp không. Nếu không thể quay về, cô đã viết sẵn thư, giải thích với Mạnh Lan rằng mình mắc bệnh nan y, không muốn gặp con bé bằng gương mặt suy yếu.
Nhưng cô cũng cảm thấy, mình làm như thế thì quá tàn nhẫn với Mạnh Lan không biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ cả đời này của mình, cô sẽ không thể thoát khỏi bóng ma ra đi mà không nói lời từ biệt rồi.
Mạnh Thu Nhiên thở dài, dùng nước nóng ngâm khăn tay rồi lau qua cơ thể, cô ngả người ra sau, ngã xuống giường.
“Phù!”
Nhưng khoảnh khắc lưng cô chạm vào giường, thần kinh mệt mỏi của Mạnh Thu Nhiên lập tức trở nên căng thẳng, cơ thể vô thức run lên, cô từ từ quay sang nhìn gối và chăn bên cạnh…
Cái giường này vốn rất cứng!
Nhưng bây giờ lại mềm!
Có thứ gì đó giấu dưới nệm, dùng hai tay ôm lấy cô!
Đôi bàn tay bỗng xuất hiện sờ sờ eo và bụng cô, từng luồng khí lạnh phả vào gáy!
Chuyện gì vậy!
“Ai!” Mạnh Thu Nhiên không dậy được, đành thúc khuỷu tay về sau!
Nhưng thứ đằng sau vẫn không buông tay ra.
“Mi là ai!” Mạnh Thu Nhiên tiếp tục hỏi.
Vật kia giật giật, âm thanh như tiếng cười đơn điệu bị đè nén, khiến cảm giác hoảng loạn lan dọc theo mao mạch của Mạnh Thu Nhiên ra đến khu thần kinh trung ương.
“Cô không phải… Oanh Ca…”
Oanh Ca?
Oanh Ca… Là ai?
Sao lại quen thuộc đến vậy?
Mạnh Thu Nhiên nhanh chóng động não, bỗng nhận ra một điều khác!
Rõ ràng thứ này không phải quỷ!
Làm gì có con quỷ nào mà tự nhiên ôm mình như thế!
Không phải đây là lưu manh sao!
Mạnh Thu Nhiên giận đỏ mặt: “Con mẹ nó, buông ra! Mẹ nó, xem tôi đánh chết anh!” Cô liều mạng vùng vẫy, dùng sức lần nữa, cô vào tư thế chuẩn bị đánh nhau thúc mạnh khuỷu tay về ván giường!
“Cộp!”
Đau!
Người phía sau thình lình biến mất, Mạnh Thu Nhiên đập vào ván gỗ cứng rắn!
Người đâu?
Khuỷu tay của Mạnh Thu Nhiên đụng đến mức bầm tím. Cô xoa xoa tay, xốc ga trải giường lên thì phát hiện ván giường được làm bằng ván gỗ.
Gõ lên ván giường.
“Cộc cộc cộc!”
Rỗng.
Nói cách khác, dưới giường nhiều khả năng đang giấu một người!