Mạnh Lan thoa thuốc lên miệng vết thương của anh, sau đó ngồi xếp bằng trên chiếc giường khác. Cô bấm đồng hồ và thầm quyết định, nếu Giang Sách Lãng không tỉnh dậy trong vòng ba tiếng nữa, cô sẽ tự tìm xem còn manh mối quan trọng nào khác không.
Phòng của Giang Sách Lãng rất ngăn nắp, anh còn cầm máy quay phim trong phòng hồ sơ về phòng, có vẻ tối hôm qua anh đã coi lại các video liên quan thêm lần nữa. Mạnh Lan mở máy quay phim, phát hiện một đoạn video mới.
Không ngờ là Hoàng San San.
Là Hoàng San San vào buổi tối.
Cô bé lặng lẽ vào phòng trị liệu.
Video kéo dài chưa đến một phút thì máy đã nhanh chóng hết pin.
Đây là video hôm qua Giang Sách Lãng đã quay.
Mạnh Lan dựa vào đầu giường, nhắm mắt ngẫm nghĩ.
Lưu Hiểu Hiểu ăn “món mẹ thích ăn”, nên đã tăng tốc độ nhân cách phụ xâm chiếm. Tương tự, thấy Lưu Hiểu Hiểu ăn món bánh kia không xảy ra bất thường gì, Trương Tuấn Phàm mới ăn, nhưng đấy là “món bố thích ăn”, khiến anh ta cũng mau chóng bị nhân cách Hoàng Tử Văn chiếm đoạt.
Tuy nhiên, dù có dùng cơm hay không, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hôm qua, Giang Sách Lãng và mình đọc hồ sơ bệnh nhân với luận văn của Hoàng Tử Văn, tiếp xúc mấy vật này hẳn sẽ gia tăng tốc độ tử vong của anh, nhưng trạng thái bây giờ của anh không khác Dương Khải là bao.
Lẽ nào tối qua người đàn ông này tự khiến bản thân hôn mê à?
Hôn mê và ngủ không giống nhau, hôn mê sẽ mất ý thức, có thể làm chậm lại quá trình ăn mòn nhân cách.
May thay, Giang Sách Lãng đã tỉnh dậy sau khi trải qua thời gian hôn mê một tiếng mười lăm phút.
Đôi mắt anh lộ ra vẻ mờ mịt hiếm thấy, sau đó đã trở nên trong trẻo.
“Cảm ơn.” Giang Sách Lãng ngồi dậy, quần áo trên người anh vẫn còn hở ra. Tuy có làn gió mùa hè ấm áp thổi vào từ cửa sổ, nhưng anh vẫn thấy cơ thể ngày càng lạnh.
“Em có thể giúp thầy hôn mê tiếp đấy.” Mạnh Lan nói.
“Không cần, được em bảo vệ tận tình như vậy, sẽ khiến tôi cảm giác mình là đồ vô dụng.” Giang Sách Lãng đau đớn, cắn răng thở gấp, nhưng anh vẫn nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Thầy thường xuyên bị thương khi làm nhiệm vụ sao?” Mạnh Lan hỏi.
“Đây hẳn là lần đầu tiên bị thương nghiêm trọng đến vậy.” Giang Sách Lãng thành thật: “Chẳng qua cảm giác cũng không tệ lắm, đau đớn thì mới thấy chân thật.”
Mạnh Lan cầm ba tấm thẻ, trên đó có vết thấm của nước tương, trông như họa tiết hai người đang nắm tay.
Cô giơ lên, huơ huơ trước mặt Giang Sách Lãng: “Hay thầy trả lời thử xem đây là gì?”
Giang Sách Lãng cười: “Hình như là hai người, một nam một nữ, em đừng lấy Hermann Rorschach Test (*) ra thử tôi, tôi học tâm lý, Hoàng Tử Văn cũng vậy. Đưa tôi bất kỳ bài trắc nghiệm nào, tôi cũng có thể giả vờ mình là một người bình thường mạnh khỏe. Nhưng mùi nước tương này của em nồng quá, làm tôi nhức mũi.”
(*) Hermann Rorschach Test: Các hình ảnh được tạo nên từ những vệt mực, có thể giúp bạn khám phá mong ước thầm kín nhất, cũng như nỗi sợ hãi sâu xa trong tâm hồn mình.
“Em còn tưởng trong mũi thầy chỉ có mấy cục máu đông, không thể thông khí được chứ.” Mạnh Lan nói chuyện thẳng thắn, nhưng động tác cực kỳ dịu dàng, cô bỏ mấy tấm thẻ xuống, đỡ Giang Sách Lãng dậy. Cô nghĩ thầm trong bụng, nên nhờ Cố Diệp tìm thông tin cá nhân và lịch sử thuê phòng của Giang Sách Lãng rồi gửi cho cô, tiếp xúc gần gũi như vậy với một người, cô cứ thấy kỳ lạ sao đấy.
“Chúng ta đã ở chung lâu đến thế, em còn nghi ngờ tôi định giở trò với em?” Giang Sách Lãng đứng lên, vẫn hơi đau đầu, anh chậm chạp hỏi.
“Không hề.” Mạnh Lan nói dối. Tìm hiểu tất cả thông tin về Giang Sách Lãng, chính là chuyện quan trọng nhất sau khi rời khỏi nhiệm vụ này!
“Tôi muốn xác định một việc.” Giang Sách Lãng bảo, anh cũng chẳng ngại ngùng, cởi áo khoác và áo sơ mi trắng ra, rồi tiện tay tròng vào áo ngủ trước đó đã đổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên lưng anh cũng nổi lên vết sởi màu đỏ, Mạnh Lan thấy mà giật mình, nếu không phải do mấy triệu chứng ghê tởm này, cô nhất định sẽ thưởng thức cơ thể này của anh.
Hai người lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Hoàng San San vội vàng chuẩn bị bữa tối.
Mạnh Lan nhỏ tiếng kêu cô bé: “San San, em có đồ ăn vặt không?”
“Đồ ăn vặt? Hai người muốn ăn đồ ăn vặt?”
“Chú ấy hơi khó chịu, muốn ăn đồ ăn vặt.” Mạnh Lan có phần ngại ngùng: “Ở đây không có quầy bán quà vặt, bọn chị cũng không có.”
“Ấy, em có đó!” Hoàng San San cười gật đầu: “Hai người cứ vào phòng em, em trữ rất nhiều đồ ăn vặt đấy! Mà nếu hai người không ăn, cũng sẽ có người khác ăn thôi, không biết vì sao số lượng giảm bớt mãi. Em nấu cơm ở đây, dù sao trong phòng cũng không có thứ gì quý giá, chị qua xem thử.”
“Ừ, cảm ơn em nhé.”
Được Hoàng San San cho phép, hai người vào phòng của Hoàng San San và Hoàng Đồng Đồng.
Mạnh Lan thắc mắc: “Sao thầy biết trong phòng cô bé có đồ ăn vặt?”
“Dễ hiểu thôi, trong nhật ký của Hoàng Ái Ái có viết.” Giang Sách Lãng có kỹ năng nhìn qua sẽ nhớ ngay, rất nhiều chuyện không cần ghi chép anh cũng nhớ rõ.
Phòng của hai chị em rất đơn giản, có một chiếc giường tầng ký túc xá. Giường dưới dán ảnh nghệ thuật của Hoàng Đồng Đồng, hẳn là chỗ của cô chị.
Chăn, gối, ga giường, mọi thứ đều đầy đủ, trông như người này mới rời khỏi đây thôi. Nhưng chỉ cần dùng ngón tay vuốt nhẹ thì sẽ dính một lớp bụi, chứng tỏ đã lâu rồi không có ai sinh sống.
Tuy nhiên, phần giường trên, có lẽ là của Hoàng San San, cũng không thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào, hình như chăn và gối đều bị lấy đi, chỉ còn mỗi chiếc nệm lẻ loi, giống hệt ký túc xá của sinh viên đã gói đồ về nhà vậy. Chẳng qua, hình dán minh tinh mà Hoàng San San thích vẫn còn đầy trên tường, nhưng mặt của minh tinh đã bị tô màu đen, ắt hẳn cô bé đã hết thích sao nam này rồi.
“Xem chừng, ngoại trừ Hoàng San San, những người còn lại đều đã qua đời.” Giang Sách Lãng quan sát bốn phía, lấy ra một chiếc tủ khóa từ dưới bàn. Trên tủ không dính bụi, thoạt nhìn được sử dụng thường xuyên.
Trong tủ đựng ba quyển sổ màu hồng, có vẻ từ nhỏ đến lớn, Hoàng San San đã hình thành thói quen viết nhật ký. Cả hai nhanh chóng đọc lướt nhật ký thuở nhỏ, cũng không khác mấy với suy đoán của Giang Sách Lãng. Hoàng San San sinh ra tại bệnh viện tâm thần, lúc ấy Hoàng Tử Văn đã làm việc ở đây được hai năm. Cả gia đình sống trong phòng cuối trên tầng hai, gần với văn phòng của Hoàng Tử Văn, sinh hoạt vẫn khá tốt.
Hoàng Tử Văn là một người đàn ông kiệm lời ít cười, làm việc nghiêm túc cứng nhắc, cũng rất khắt khe với con gái. Hoàng San San hầu như chưa bao giờ nghe thấy bố khen mình, ông chỉ toàn bảo cô bé chưa đủ giỏi. Tính cách của mẹ cô bé thì dịu dàng thùy mị, thường hay ôm cô bé kể chuyện trước khi ngủ. Lúc mẹ cười lên, lúm đồng tiền sẽ xuất hiện, thời trẻ bà chắc chắn rất xinh đẹp.
“Mẹ mình đẹp nhất.”
- Hoàng San San đã miêu tả như thế trong nhật ký.
Nhưng càng về sau, thi thoảng mẹ cô bé sẽ lầm bầm lầu bầu, hoặc oán hận nhìn cô bé. Ánh mắt phẫn uất đấy khiến Hoàng San San rất sợ hãi.
Ban đầu, Hoàng San San không hiểu, nghĩ rằng mẹ đang giận mà thôi. Cho đến buổi tối nọ, mẹ bóp chặt cổ Hoàng Đồng Đồng, hỏi tại sao cô bé không chết đi! Hoàng San San chưa từng chứng kiến một gương mặt dữ tợn như vậy bao giờ!
Tiếp đấy, mẹ cũng sẽ nổi giận chỉ vì mình làm sai một chút việc nhỏ, ví dụ như quên gấp chăn, hoặc không ăn cháo bí đỏ mà bà nấu.
Tính tình thất thường như vậy, khiến Hoàng San San nơm nớp lo sợ.
Cô bé hỏi bố, sao đôi khi mẹ là “mẹ tốt”, thỉnh thoảng lại là “mẹ xấu”, bố chỉ giải thích rằng vì mẹ mắc bệnh. Sau đó, Hoàng San San tìm hỏi các bác sĩ tâm thần khác, họ trả lời, có lẽ mẹ bị trầm cảm sau sinh nên dẫn tới những triệu chứng tâm thần, hay gia đình bên mẹ có tiền sử mắc bệnh tâm thần di truyền và chúng đã bắt đầu phát tác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hoàng San San thương mẹ mình lắm, cô bé hỏi bác sĩ: “Mẹ cháu sẽ chết sao, cháu không muốn mẹ xảy ra chuyện.”
Bác sĩ bảo chỉ cần mẹ uống thuốc đúng giờ là được, và phải tìm được nguyên nhân bệnh, cũng như cần thấu hiểu và bao dung mẹ hơn.
Hoàng San San rất nghe lời, bản thân cô bé tựa như mặt trời nhỏ vậy, ngày ngày vây quanh bên người mẹ, dần dà mẹ cũng cười nhiều hơn, tình hình có vẻ đã chuyển biến tốt. Chẳng qua, thi thoảng mẹ vẫn sẽ nói mấy điều khó hiểu, hoặc cười rộ lên với biểu cảm vặn vẹo và quỷ dị.
Nhưng Hoàng San San không hề để ý, bởi vì đây là mẹ cô bé.
Ba tháng trước, khi bố gặp sự cố y khoa, mẹ cô bé bắt đầu sinh ra cảm xúc bài xích với Hoàng Tử Văn. Bà ta thích ở bên con gái nhiều hơn, không muốn ở với chồng mình. Bà ta từng lén bảo Hoàng San San: “Mẹ cứ thấy bố con có ý đồ với mẹ, hình như ông ta luôn nhìn mẹ chòng chọc, luôn theo dõi mẹ. Buổi tối mẹ không muốn ngủ với ông ta, mẹ ngủ chung giường với con được không? Chúng ta ngủ trên sofa nhé!”
Hoàng San San ngủ cùng mẹ trên sofa trong một khoảng thời gian.
Cô bé phát hiện, đúng như lời mẹ nói, bố thường xuyên nhìn bọn họ đăm đăm với ánh mắt lạnh băng.
“Mình cảm nhận được có một đôi mắt trong bóng đêm, nó đang quan sát mình và mẹ! Chị bảo chị không thấy, mình đáp không thể nào. Các người đều là kẻ lừa đảo, dám gạt em và mẹ.”
- Nhật ký của Hoàng San San, ngày 7 tháng 11.
Song tất cả đều sụp đổ, khi bố nói đã tìm được cách chữa triệu chứng phân liệt nhân cách của mẹ.
Mẹ mắc chứng cuồng loạn, bà muốn rời khỏi bệnh viện tâm thần, thoát khỏi tay Hoàng Tử Văn, nhưng lần nào cũng bị Hoàng Tử Văn và các bác sĩ khác bắt trở về. Họ ấn bà xuống giường bệnh, tiêm từng ống thuốc vào chỉ đến khi mẹ yên tĩnh thì mới ngừng.
“Mẹ bảo mình rằng mẹ muốn bỏ trốn! Nhưng chúng ta có thể đi đâu chứ?”
“Cảm giác của mình cũng ngày càng kỳ lạ, ánh mắt bố nhìn mình không đúng lắm!”
“Hình như mình nghe thấy họ nhắc tới bệnh gì đó? Mình không hiểu.”
- Nhật ký của Hoàng San San, ngày 10 tháng 12.
Tiếp đấy, Hoàng Tử Văn rời khỏi bệnh viện do sự cố y khoa, cả gia đình trôi dạt khắp nơi. Sau khi bố cô bé rời khỏi bệnh viện tâm thần, ông bắt đầu trở nên dịu dàng và kiên nhẫn, thời gian tựa hồ đã quay về lúc trước.
Viện trưởng bệnh viện thấy họ đáng thương, bèn cho phép họ quay về sống ở bệnh viện tâm thần, dựng nên một cảng che mưa chắn gió, cũng đồng ý để gia đình kinh doanh nhỏ trước khi dỡ bỏ bệnh viện. Lúc trước, mẹ cô bé đã nảy ra ý tưởng về “khách sạn Hạnh Phúc” này, nhưng bị bố cô bé bác bỏ.
Vốn dĩ tưởng rằng cuộc sống sẽ bắt đầu tốt lên.
Thế nhưng, Giang Sách Lãng đã phát hiện ra một điểm kỳ lạ trong nhật ký của Hoàng San San.
“Lúc tỉnh dậy, mình đang ở trong phòng khách, thật kỳ lạ mà.”
“Dường như mình nghe thấy có người nói chuyện với mình. Mẹ bảo có thể do ở bệnh viện tâm thần chứa mấy thứ không sạch sẽ, kêu mình hạn chế xuống tầng một chơi.”
“Ánh mắt bố mẹ nhìn mình rất kỳ lạ, như đang nhìn một con quái vật vậy.”