Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 11: Minh nguyệt thiên nhai



Tương Trọng Kính nghiêng ngả lảo đảo chạy theo vài bước, đôi mắt không thể nhìn rõ hại y đột nhiên bị một nhánh cây vướng vào chân, nhất thời mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất.

Cố Tòng Nhứ "......"

Con mèo kia còn chưa đuổi tới, Tương Trọng Kính đã nằm sấp xuống.

Nửa người Tương Trọng Kính ngã trong nước bùn, chống tay muốn đứng dậy lại bị trượt té thêm một lần nữa, cả người chật vật bất kham.

Y gian nan thở hổn hển vài hơi, hơi nước lạnh phả vào mặt khiến y hoàn hồn, đôi mắt mờ mờ, y mò tìm gậy gỗ.

Dịch Quận Đình không giữ chặt y, chạy thẳng về phía trước vài bước mới ý thức được Tương Trọng Kính bị té, vừa quay đầu lại tròng mắt suýt nữa muốn rớt ra ngoài.

—— trong cơn mưa to giàn giụa, linh thú như tiểu sơn kia rít gào nhào tới, móng vuốt rơi xuống mặt đất tựa như đất rung núi chuyển, khiến mấy cây đại thụ che trời đều bị cái đuôi của nó quét đổ.

Mà Tương Trọng Kính tựa hồ không nghe được tiếng dã thú gầm gừ bên tai, vẫn nghiêm túc mò tìm gậy gỗ trong vũng bùn.

Dịch Quận Đình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không nghĩ ngợi mà vội vọt đến bên y.

Các sư đệ khác càng sợ hãi, liên tục hét lên.

"Sư huynh! Trở về ——"

Dịch Quận Đình mắt điếc tai ngơ, chạy như bay, vội vã nói "Kiếm Tôn!"

Tương Trọng Kính "A" một tiếng, rốt cuộc cũng chạm được vào gậy gỗ.

Cả người Tương Trọng Kính dơ bẩn, giống như một kẻ khất cái nghèo túng, càng làm suy nghĩ trong lòng Dịch Quận Đình gia tăng.

Dịch Quận Đình từ nhỏ đã nghe sự tích của Tương Trọng Kính mà lớn lên, biết được Tương Trọng Kính ở Ngự Thú đại điển năm đó, chỉ cần một thanh kiếm, đã dập tắt hi vọng của các tu sĩ còn lại khiến họ cúi đầu nhận thua.

Nhất kiếm kia uy thế phá trời, không biết đã làm bao nhiêu người muốn theo đuổi kiếm đạo.

Phụ thân hắn mỗi lần nói đến việc này, trong mắt đều là khát khao cùng kinh diễm thật lâu không tiêu tan.

Tam giới Cửu Châu nhiều người nhập kiếm đạo như vậy, nhưng danh hiệu "Kiếm Tôn" lại chỉ dành cho một mình Tương Trọng Kính.

Hiện tại Tương Trọng Kính, lại bị một con linh thú nho nhỏ bức thành bộ dáng chật vật này.

Dịch Quận Đình bỗng nhiên có chút khổ sở "Quả nhiên một chút linh lực y cũng không còn."

Nhưng dù không còn, y cũng sẽ không chạy trốn.

Minh nguyệt thiên nhai, rơi vào vũng bùn.

Chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ của Dịch Quận Đình đã bay đến tận chân trời, nhưng động tác vẫn không dừng lại, khó khăn nâng Tương Trọng Kính lên, vội vàng nói "Linh Lung Tháp ở gần đây, cha ta đã phái người tới đón ta, chỉ cần tới Linh Lung Tháp, không cần sợ hãi linh thú này nữa!"

Hắn vừa nói xong, linh thú kia đã ở trước mắt, móng vuốt rơi xuống mặt đất khiến cát sỏi xung quanh chấn động, hai chân Tương Trọng Kính mềm nhũn, lại ngã xuống.

Lúc này, Dịch Quận Đình đột nhiên không kịp phòng bị cũng bị kéo xuống.

Mặt hắn đầy hoảng sợ, rung rẩy quay đầu lại nhìn linh thú kia đang đánh đến đây, nhất thời tim gan đều muốn nứt, một tiếng "Cha" suýt nữa thốt lên.

Dịch Quận Đình không kịp lấy ra pháp khí trên người, trảo của linh thú mang theo âm thanh của mưa rền gió dữ mưa đập xuống cự thạch, cảm giác áp bách càng tới gần, khiến hắn càng hít thở không thông.

Nhưng vào lúc này, Tương Trọng Kính không thể đứng vững đột nhiên nghiêng người, giơ tay đẩy Dịch Quận Đình ra sau, một mình đối diện với đằng đằng sát khí của linh thú.

Mặt Dịch Quận Đình xám như tro, thét to "Kiếm Tôn!"

Các thiếu niên đứng cách đó không xa cũng kinh sợ, nỗ lực chống đỡ để không ngất xỉu.

Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý để nhìn thấy móng vuốt lợi hại rơi xuống sẽ tạo ra một vũng huyết nhục trên mặt đất, Tương Trọng Kính đột nhiên nâng gậy gỗ trong tay lên, tựa như cầm kiếm, thế như chẻ tre đánh úp đến giữa hàng lông mày của hung thú kia.

Hai ngọn U Hỏa trên lỗ tai thoát ra, như dây thừng mà quấn quanh cánh tay của Tương Trọng Kính, lại tựa du xà bắt chéo trên gậy gỗ.

Hung thú đột nhiên cứng đờ, đồng tử dựng thẳng co rút lại.

Tương Trọng Kính khoanh chân ngồi trong vũng bùn, nước mưa chảy xuống theo gương mặt y, đem những vết dơ trên đó tẩy sạch, gậy gỗ bốc lửa trong tay bị nước mưa dội lên cũng không tắt, ngược lại hỏa thế càng lớn mạnh, vô số đóm lửa trong khoảnh khắc hóa thành kiếm ý, như mũi tên rời cung nhắm đến đỉnh đầu hung thú.

Ầm ầm một tiếng vang lớn, nước mưa nhấn chìm những ngọn lửa rào rạt rơi xuống mặt đất.

Tương Trọng Kính mặt không đổi sắc, mảnh vải trên mắt trượt xuống, lộ ra thần thái vô tình vô cảm.

Trong tay y vẫn cầm gậy gỗ được thắp sáng bởi U Hỏa như cũ, hung thú trước mặt bị ngọn lửa che trời lấp đất chấn động khó khăn lắm mới có thể dừng lại, gậy gỗ đâm vào giữa hàng lông mày của linh thú chỉ cách mệnh môn của nó nửa tấc.

Mới vừa rồi hung thú còn rít gào muốn ăn thịt người, lúc này lại sợ tới mức bốn trảo đều run rẩy.

Mãnh thú đối với sát ý và nguy hiểm rất nhạy bé, nó cảm thấy người này đến chạy cũng không biết, cho rằng dễ dàng bắt nạt nhất, nhưng khoảnh khắc ngọn lửa kia xuất hiện, khí tức vô hại trên cơ thể người này nháy mắt liền tiêu tán, thay vào đó là vô số sát ý.

Mới vừa rồi, chỉ cần nó dừng lại một chút, ngọn lửa kia nhất định sẽ đâm vào mệnh môn của nó.

Hung thú kinh hãi, thiếu chút nữa không che dấu được bản năng muốn chạy trốn, hoảng sợ mà trừng mắt nhìn Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính ở giữa ngọn lửa, hơi nhướng mày, cười như không cười mà nhìn đuôi của hung thú cụp xuống.

Hung thú này to lớn cũng ngang ngửa tuyết lang, nhưng lá gan lại không lớn hơn được bao nhiêu.

Chỉ một cây gậy gỗ, đã dọa nó sợ đến thế.

Không riêng hung thú bị dọa sợ, mọi người ở đây, bao gồm cả chân long trong thức hải cũng bị kinh hãi.

Tiểu long không kịp phòng bị đột nhiên từ trên ngọn đèn rơi xuống, "Kỉ" một tiếng rơi thẳng xuống biển trong thức hải.

Cố Tòng Nhứ trầm mặc hồi lâu, xác nhận Nguyên Anh của Tương Trọng Kính còn bị giam cầm, mới một lời khó nói hết hỏi "Ngươi...... đó là kiếm ý?"

Mới vừa rồi khí thế mà gậy gỗ mang theo U Hỏa kia, rõ ràng không phải là kiếm ý giả.

Đầu Tương Trọng Kính rối tung, cả người ướt đẫm càng nhìn càng không ra gì, y nhàn nhạt nói "Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ gọi ta là Kiếm Tôn, là giả sao?"

Cố Tòng Nhứ "......"

Cố Tòng Nhứ bị nghẹn một chút, trầm mặc.

Chỉ là hắn chưa bao giờ biết kiếm ý của Tương Trọng Kính không cần linh lực cũng có thể sắc bén như vậy.

Tương Trọng Kính không chút để ý mà đứng lên, mới vừa rồi bị ngọn lửa che trời lấp đất chẳng phân biệt địch ta thiếu cháy y phục rách nát trên người, mơ hồ lộ ra cơ thể tái nhợt vì hàng năm không tiếp xúc với ánh nắng.

Tuy rằng da mặt Tương Trọng Kính dày, nhưng không đến mức trần truồng trước mặt tiểu bối, y quay đầu nhìn về phía Dịch Quận Đình đang ngồi dưới đất, nói "Có y phục không?"

Dịch Quận Đình dường như bị dọa ngu, con ngươi tan rã, ngơ ngác nhìn y "Hả?"

Tương Trọng Kính đang muốn lặp lại lần nữa, trên vai đột nhiên rơi xuống một kiện áo khoác đen nhánh, y giơ tay sờ sờ, phát hiện xiêm y kia tựa như vảy rồng lạnh lẽo cứng rắn, mặt lên người lại như y phục.

"Tam Canh?"

Cố Tòng Nhứ vặn mình thành một vòng, thu mình trong góc của thức hải, nghe vậy hừ lạnh "Đừng làm dơ, đến nơi trả ta."

Tương Trọng Kính sửng sốt một chút, duỗi tay khoác áo ngoài lên người, bật cười nói "Được."

Hai người chỉ nói vài câu, đến khi Dịch Quận Đình như lạc vào cõi thần tiên bỗng nhiên kêu lên quái dị, hoàn hồn nói.

"Kiếm kiếm kiếm Kiếm Tôn ——" Dịch Quận Đình run rẩy, ngón tay chỉ quái vật khổng lồ cách đó không xa, lại run rẩy chỉ vào Tương Trọng Kính, nói năng lộn xộn, "Cái kia...... Một đại linh thú, Kiếm Tôn liền, hỏa...... A a a!"

Tương Trọng Kính "......"

Cách đó không xa các sư đệ cũng ngã ngồi trên mặt đất, trừng lớn đôi mắt, ánh mắt đều là hoảng sợ cùng không thể tin nỗi, so với bộ dạng của hung thú hồi nãy còn đáng sợ hơn.

Đám Dịch Quận Đình đều biết Tương Trọng Kính Tương kiếm tôn năm đó bị nhốt trong bí cảnh, hơn nữa mới vừa rồi nhìn thấy bộ dạng chật vật chạy trốn của Tương Trọng Kính, càng làm bọn họ xác định người này quả thực giống như lời đồn, tay trái bị phế, tu vi mất hết.

Nhưng bọn hắn chưa từng nghĩ đến, một phế nhân đi vài bước đã hít thở không thông, vậy mà chỉ dựa vào gậy gỗ, trong chớp mắt đã nhẹ nhàng chế trụ được hung thú hung hãn

Không phải tu vi của y đã mất hết rồi sao?!

Chẳng lẽ thật sự là lệ quỷ hồi hồn trở về tìm người đòi mạng báo thù?!

Các sư đệ cả người phát run, thoạt nhìn lại muốn ngất xỉu.

Sau khi trừ khử nguy hiểm, mọi người vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, e sợ Tương Trọng Kính một gậy xuyên chết bọn họ.

Dịch Quận Đình cách Tương Trọng Kính gần nhất lòng tràn đầy hỗn độn, căn bản không biết nên làm gì.

Lúc này Tương Trọng Kính đã mặc xong hắc y, đôi mắt đã có thể thấy rõ, ngậm lấy mảnh vải, giơ tay gom lại tóc dài tán loạn, dùng mảnh vải làm dây cột tóc tùy ý buộc vài vòng.

Dịch Quận Đình lắp bắp nói "Kiếm Kiếm Tôn...... Linh lực của ngài?"

Chẳng lẽ chưa bị mất?

Tương Trọng Kính hoàn hồn nhìn móng vuốt chôn dưới đất động cũng không dám động của hung thú, thuận miệng nói "Ừ, còn bị phong bế, nhưng tiểu miêu này không phải là đối thủ của ta."

Dịch Quận Đình "......"

Đầu quả tim Dịch Quận Đình nhất thời mừng như điên, nhất thời chấn động, ngũ vị trần tạp, hắn lau nước mưa trên mặt, thanh âm rung rung còn chứa ý hoảng sợ chưa tan "Lúc trước ngài nói...... Thuần thú?"


Tương Trọng Kính giơ tay sờ đầu con báo đen kia, mới vừa rồi còn hung dữ vậy mà hiện tại rất thức thời, rụt rè đem đầu cọ cọ vào lòng bàn tay y, trong mắt đều là ý lấy lòng.

Tương Trọng Kính rất vừa lòng với hành động này của nó, nói với Dịch Quận Đình "Đúng vậy, không phải ta đã nói muốn giúp ngươi thuần thú tham gia Ngự Thú đại điển sao?"

Y quay đầu lại, nghi hoặc nói "Ngươi đã quên?"

Dịch Quận Đình "......"

Dịch Quận Đình thiếu chút nữa khóc thét.

Hắn không phải quên, mà căn bản là không dám tin.

Ai có thể nghĩ đến, một phế nhân không có linh lực, thế nhưng chỉ dựa vào khí thế đã khiến hung thú sợ tới mức tè ra quần đâu?

Tương Trọng Kính vỗ vỗ đầu hung thú, hỏi hắn "Thích này không?"

Hung thú bị hắn vỗ đến tức giận nhưng cũng không dám nói gì, nó bị dọa đến chân mềm nhũn, không thể trốn tránh.

Dịch Quận Đình sửng sốt, đôi mắt trừng lớn, lúng ta lúng túng nói "Nhưng nó là thiên cấp linh thú a......"

Tấn Sở Linh chưởng quản Yêu tộc đều là những yêu tu đã hóa thành nhân thân, mà ở khắp nơi của tam giới Cửu Châu, có rất nhiều linh thú chưa khai thần trí chưa hóa hình, những linh thú đó không nằm trong sự quản lý của Yêu tộc, dựa theo tu vi chia làm thiên huyền huyễn, một khi đột phá thiên cấp, liền có thể hoá thành người, trở thành yêu tu chân chính.

Yêu tu hoá thành hình người tâm cao khí ngạo, rất hiếm khi đồng ý kí khế ước với tu sĩ, chỉ có linh thú chưa thành hình người mới có thể cùng tu sĩ lập khế ước, dùng cơ hội này để có được nhân thân.

Tương Trọng Kính nhướng mày nói "Thiên cấp thì sao? Chẳng lẽ bây giờ không cho kí khế ước cùng thiên cấp?"

Dịch Quận Đình vội lắc đầu "Không phải không phải."

Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình có một ngày có thể cùng linh thú kí khế ước.

Dịch Quận Đình thấy Tương Trọng Kính thật sự nghiêm túc, vội từ trên mặt đất bò lên, không để ý nước bùn trên người, dẫm lên vũng nước chạy tới.

Hắn xoa xoa mặt, mới vừa rồi bị chấn động căng lên, con ngươi sáng lấp lánh, tất cả đều là chờ mong cùng hưng phấn.

Tương Trọng Kính càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này thật làm người ta yêu thích.

Khi Tương Trọng Kính nghèo túng hắn không ghét bỏ, khi chạy trốn cũng muốn mang y theo; sau khi Tương Trọng Kính bày ra sát chiêu sắc bén cũng không cảm thấy hoảng sợ hay bài xích, ngược lại vô tâm vô phế mà chạy đến, một chút sợ hãi cũng không có.

Tương Trọng Kính thở dài một hơi, nhưng vấn đề chính là ở điểm này, đứa trẻ này tâm tính đơn thuần dễ khiến người ta lo lắng.

Y không nói thêm nữa, đối Cố Tòng Nhứ nói "Tam Canh, đến ngươi."

Cố Tòng Nhứ không hé răng, hóa thành tiểu long quấn trên cổ tay trái của Tương Trọng Kính, Tương Trọng Kính dùng tay phải nâng tay trái nâng lên, chỉ về hướng linh thú đen tuyền đang quỳ rạp trên mặt đất.

Sừng của tiểu long ló ra khỏi cổ tay áo, hướng tới trước mặt hung thú so với hắn lớn hơn vô số lần, rít gào một tiếng.

Thanh âm thật nhỏ, Tương Trọng Kính không chút khách khí mà nở nụ cười.

Cố Tòng Nhứ "......"

Tuy thân hình Cố Tòng Nhứ nhỏ, nhưng uy áp chân long lại khiến cho hung thú sợ hãi tới mức đào một cái hố trước mặt để chui xuống

Uy áp của chân long qua giữa lông mày của hung thú chui vào trong đầu, làm nó không thể phản kháng, chỉ có thể nức nở ôm đầu bò trên mặt đất.

Cố Tòng Nhứ lạnh mặt nói "Có thể."

Tương Trọng Kính còn đang cười, Cố Tòng Nhứ không thể nhịn được nữa, cắn một ngụm lên cổ tay phải của Tương Trọng Kính, lưu lại hai cái dấu răng nhỏ.

Tương Trọng Kính "......"

Một lát sau, Dịch Quận Đình ôm một con mèo đen lơ mơ mà đi về phía trước, các sư đệ sợ hãi theo ở phía sau, một bộ e sợ không dám tiến lên.

Tương Trọng Kính cũng không quản những người khác, chỉ liếc mắt nhìn linh thú đang run bần bật kia một cái, nói "Nếu ngươi đã kết đan, tám phần nó có thể hóa thành hình người."

Vốn dĩ trong mắt linh thú hiện lên sự sỉ nhục nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức mừng như điên.

Linh thú có huyết mạch không thuần muốn hóa hình cực kỳ gian nan, nhiều khi suốt cuộc chỉ có thể bị nhốt ở thiên cấp, vô luận như thế nào cũng không thể hóa thành hình người.

Lập khế ước cùng tu sĩ, đối linh thú mà nói, chính là thang trời giúp yêu tu đạt được ý nguyện.

Dùng tự do tới đổi lấy một bước lên trời.

Không biết những linh thú khác có nhận thức được vậy hay không, nhưng dựa theo phản ứng của linh thú này, hẳn là nó cảm thấy lời nói có dị thường.

Dịch Quận Đình vẫn cảm thấy có chút không chân thật, không tự chủ vỗ linh thú một chút, linh thú màu đen thế nhưng lại không hề bài xích, còn xì xụp cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Dịch Quận Đình vô tâm vô phế nở nụ cười, rốt cuộc cũng cảm thấy an tâm.

Tương Trọng Kính không tự giác che lại tay trái, thuận miệng hỏi "Ngươi biết Mãn Thu Hiệp ở đâu sao?"

Dịch Quận Đình biết y tới Vô Tẫn Đạo chính là vì tìm Mãn Thu Hiệp trị thương, vội nói "Mãn tiền bối ở Vô Tẫn Thành, vào thành nhìn thấy cao lâu đó chính là chỗ của hắn."

Tương Trọng Kính gật đầu.

Dịch Quận Đình có chút lo lắng "Nhưng đã rất nhiều năm Mãn tiền bối không còn xem bệnh tại nhà, lúc trước tông chủ Khứ Ý Tông đến tìm hắn trị bệnh, đều bị hắn đuổi ra."

Tương Trọng Kính không chút để ý nói "Hắn sẽ giúp ta."

Dịch Quận Đình không biết y lấy tự tin từ đâu ra, nhỏ giọng nói "Ngài...... và Mãn tiền bối là bạn cũ?"

Tương Trọng Kính nghĩ nghĩ "Đã từng đánh nhau mấy trận, ta còn một kiếm chém nát vườn dược của hắn."

Dịch Quận Đình "......"

Dịch Quận Đình có chút hỗn độn "Mãn tiền bối có tiếng mang thù."

Không phải bạn cũ còn chưa tính, vậy mà còn có thù cũ, Mãn Thu Hiệp kia tính tình cổ quái sao có thể giúp Tương Trọng Kính trị liệu?!

Dịch Quận Đình thay Tương Trọng Kính sốt ruột.