Mãn Thu Hiệp tự mình vẽ ra mười mấy kiểu hoa văn khác nhau rồi đưa đến một cửa hàng thêu ở Vô Tẫn Đạo, các tú nương phải thêu ngày thêu đêm trong vòng bảy ngày mới kịp giao hôn phục trước ngày cưới.
Mãn Thu Hiệp hài lòng nhìn đống quần áo đỏ tươi cực kỳ hợp với dáng của Tương Trọng Kính, sau đó bỏ hết vào túi trữ vật rồi hí hửng đi bằng tháp Linh Lung đến Ngọc Nhứ Tông.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Ngọc Nhứ Tông, khi nhìn thấy toàn bộ bài trí của Ngọc Nhứ Tông thì không hiểu sao cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trong Ngọc Nhứ Tông rộng lớn chỉ có hai người Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ ở, Khúc Nguy Huyền tới làm khách, dọn vào đã mấy ngày nhưng lại không có lấy một gã sai vặt.
Mãn Thu Hiệp chỉ có thể đi lòng vòng quanh Ngọc Nhứ Tông rộng lớn để tìm người.
Một tiếng sau, Mãn Thu Hiệp loáng thoáng nghe thấy tiếng động kì lạ trong tàng thư các.
“Ngươi… Không phải nói muốn nghe đọc thoại bản sao?”
“Ta đang nghe, ngươi đọc tiếp đi.”
“Cố, Cố Tòng Nhứ— Ưm, có người! Có người tới…”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp nhất thời lập địa thành phật, bình tĩnh di chuyển ra xa tàng thư các, bày tỏ không có người tới, các ngươi cứ tiếp tục.
Bên ngoài tàng thư các cách đó không xa có một lương đình nghỉ mát, Mãn Thu Hiệp cũng không nóng vội, hắn ngồi bên cạnh bàn đá mát lạnh chống cằm nhìn vườn thuốc không biết ai đã vun trồng trước mặt đến ngẩn người.
Những cây thảo dược trong vườn không được chăm sóc tỉ mỉ, Mãn Thu Hiệp nhìn cỏ dại mọc um tùm trong khóm Hỏa Linh Lan, rốt cuộc không nhịn được nhíu mày đi tới xử lý.
Công việc quét dọn vườn thuốc rất vất vả, còn phải sắp xếp phân loại những cây thuốc có dược tính tương hỗ vào một nhóm, Mãn Thu Hiệp bận bịu một hồi mới xem như xử lý ổn thỏa.
Trong lúc hắn vừa lau tay vừa ngẩng đầu hài lòng nhìn vườn thuốc tươm tất trước mắt, cửa của tàng thư các bỗng két một tiếng mở ra.
Mãn Thu Hiệp nghiêng đầu nhìn sang thì thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tương Trọng Kính ló ra, hắn không tỏ cảm xúc gì mở cửa đi ra ngoài, trong tay còn cầm thoại bản.
Mãn Thu Hiệp thấy Tương Trọng Kính bị dày vò nửa tiếng mà vẫn có thể tự đi ra ngoài được, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn phía sau lưng hắn.
Cố Tòng Nhứ khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, đôi mắt rồng lạnh lùng nhìn Mãn Thu Hiệp, trên mặt viết đầy hai chữ bất mãn.
Lúc này Mãn Thu Hiệp mới hiểu ra, ồ, thì ra là đang đọc thoại bản thật.
Tương Trọng Kính thấy Mãn Thu Hiệp, hắn bước xuống bậc thập cấp, đi tới nói: “Ngươi đến rồi.”
Hắn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng vẫn còn chút khàn khàn, nói được ba chữ liền quay đầu ho khan, không được tự nhiên né tránh tầm mắt chăm chú của Mãn Thu Hiệp.
Mãn Thu Hiệp thân thiện hiểu ý, không để Tương Trọng Kính phải lúng túng, nói: “Ta đưa đến hôn phục đã được may xong, muốn mặc thử không?”
Tương Trọng Kính nói: “Có chuẩn bị cho Tòng Nhứ không?”
Mãn Thu Hiệp không chớp mắt trả lời: “Không có.”
Tương Trọng Kính: “…”
Mãn Thu Hiệp thấy Tương Trọng Kính tỏ vẻ không biết phải làm sao, kinh ngạc nói: “Để chân long đại nhân mặc một bộ áo đỏ là đủ rồi, không phải sao?”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ vội vàng cười với hắn, tỏ ý ta thế nào cũng được.
Thẩm mỹ của chân long và con người là hai đường thẳng song song, Tương Trọng Kính cũng không trông mong y có thể đưa ra ý kiến đóng góp gì, vì thế quay người cùng Mãn Thu Hiệp đi thử đồ cưới.
Toàn bộ người Tam giới đều sợ nhất chính là chọc tới Mãn Thu Hiệp không chính không tà và người điên Tống Hữu Thu một lòng chỉ muốn rao bán quan tài.
Hai người họ mà song kiếm hợp bích, không ai có thể địch lại mồm mép độc địa của họ.
Mặc dù ở Cửu Châu có rất nhiều tu sĩ hợp tác làm ăn với Tống Táng Các, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy giao thiệp với quan tài và người chết thật sự quá xúi quẩy.
Giống như việc Tương Trọng Kính giao đại sự hợp tịch cho người bán quan tài xử lý vậy, xem như là có một không hai.
Sau khi đến nội thất, Mãn Thu Hiệp vô cùng hào hứng lấy mười mấy bộ hôn phục trong túi trữ vật ra.
Tương Trọng Kính nhìn hôn phục chất đầy trên giường, ngơ ngác hỏi: “Ngươi đây là muốn ta tổ chức mười mấy cái lễ hợp tịch hay gì, làm nhiều như vậy để chi?”
“Đừng để ý, mặc vào cho ta xem.” Mãn Thu Hiệp tỏ vẻ nghiêm nghị: “Ngươi thử bộ này trước đi.”
Khóe miệng của Tương Trọng Kính chợt giật giật, hắn nói: “Ngươi bỏ cây bút trong tay ngươi xuống trước đi.”
Mãn Thu Hiệp cầm sẵn giấy bút có thể bắt đầu vẽ bất cứ lúc nào: “…”
Mãn Thu Hiệp bất đắc dĩ đặt bút xuống, đứng dậy đi tới giúp Tương Trọng Kính thử đồ.
Tương Trọng Kính phải tốn thời gian rất lâu mới thử xong hết mười mấy bộ hôn phục, cuối cùng Mãn Thu Hiệp đề nghị Tương Trọng Kính tự chọn ra một bộ mình thích.
Tương Trọng Kính làm sao có thể chọn được, nhíu mày khổ sở một hồi lâu, Mãn Thu Hiệp nhìn không nổi đành đứng ra giúp hắn chọn một bộ mà mình thấy hài lòng nhất.
Lúc này Tương Trọng Kính như trút được gánh nặng.
Mãn Thu Hiệp cất những bộ còn lại vào túi trữ vật, sau đó ngậm bút cầm giấy ra ngoài, gấp gáp muốn đi vẽ tranh.
Tương Trọng Kính ở phía sau đang loay hoay tháo thắt lưng rườm rà của hôn phục, thấy vậy vội nói: “Chỗ ở của ngươi ở Nam Giao, kế bên cạnh di tích Linh Lung.”
Mãn Thu Hiệp tiện tay vẫy vẫy, nói: “Biết rồi.”
Nói xong liền vội vã rời đi.
Tương Trọng Kính đã sớm thành thói quen, tiếp tục loay hoay tháo thắt lưng ra.
Cố Tòng Nhứ chậm rãi từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nhìn thấy Tương Trọng Kính mặc hôn phục nền đỏ thêu hoa văn bằng chỉ vàng, đang ngồi trên giường nhíu mày cởi nút buộc phức tạp.
—Không biết nút buộc của bộ hôn phục này làm kiểu gì mà Tương Trọng Kính loay hoay cả nửa ngày, đến nỗi vạt áo nhăn nhúm nhưng vẫn không tài nào cởi ra được.
Tương Trọng Kính rất hợp với màu đỏ, tuy trang phục đỏ lòe loẹt nhưng khi khoác lên người hắn lại không hề tục khí diêm dúa, ngược lại càng khiến hắn giống như phượng hoàng dục hỏa niết bàn, vừa quyến rũ vừa diễm lệ.
Cố Tòng Nhứ nhìn ngây người, mãi lâu sau mới u ám đi tới, từ trên cao nhìn Tương Trọng Kính, nói: “Ta giúp ngươi?”
Sau khi kỳ giao hoan kết thúc, rõ ràng Cố Tòng Nhứ đã không còn phát xuân nhưng lại ‘có thể’ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, huống chi mới nãy hai người còn ầm ĩ một trận ở tàng thư các, Tương Trọng Kính cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, tùy ý để Cố Tòng Nhứ móc ngón tay thon dài vào vạt áo trước ngực của hắn.
Bởi vì động tác cúi người để cởi vạt áo, nên trán của Cố Tòng Nhứ như có như không cọ vào đôi môi đỏ thẫm của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính không được tự nhiên ngửa đầu ra sau né tránh, không để môi chạm vào Cố Tòng Nhứ.
Hắn nhẹ nhàng ngửa ra sau vốn là muốn tránh né, nhưng không biết động tác này đã kích thích chỗ nào của ác long, thụ đồng của Cố Tòng Nhứ chợt co lại, ngón tay trực tiếp móc vào trong vạt áo thêu hoa văn rồng bằng chỉ vàng kéo mạnh xuống.
Tiếng vải bị xé vang lên, Cố Tòng Nhứ không nhịn được nữa, nắm lấy vai Tương Trọng Kính đẩy người nằm xuống, Tương Trọng Kính không kịp đề phòng ngã vùi vào nệm chăn trên giường.
Tương Trọng Kính: “…”
Cố Tòng Nhứ đá giày leo lên.
Tiếng hô đầy kinh hoảng của Tương Trọng Kính vang lên.
“Canh Ba! Càn rỡ—”
“Cố Tòng Nhứ! Cố Tòng Nhứ ta cần mặt mũi! Nếu hôn phục bị ngươi xé rách, ta làm sao đi tìm Mãn Thu Hiệp lấy bộ mới hả?!”
“Kỳ giao hoan cái đầu ngươi! Rõ ràng bây giờ sắp đến mùa đông…”
Một đêm hoang đường.
Ba ngày sau, Tương Trọng Kính vác cái mặt tái nhợt uể oải đi tìm Mãn Thu Hiệp muốn một bộ hôn phục mới.
Thật giống như Cố Tòng Nhứ rất thích xé hôn phục đỏ tươi được mặc trên người hắn, thậm chí còn hưng phấn hơn khi xé quần áo bình thường, ngay cả một miếng vải nguyên vẹn cũng không còn.
Mãn Thu Hiệp dường như đã biết được gì đó, hắn chậc lưỡi tỏ vẻ lấy làm lạ, vừa đưa bộ hôn phục mới cho Tương Trọng Kính vừa nói: “Cũng may là ta đặt làm đến mười mấy bộ trừ hao.”
Tương Trọng Kính nhận lấy, buồn bực nói cảm ơn rồi xoay người khập khiễng rời khỏi.
Mãn Thu Hiệp ở phía sau hô theo: “Nếu không ngươi lấy nốt mấy bộ còn lại đi đi, nếu chân long đại nhân xé nữa, ta thấy ngươi không còn mặt mũi tới lấy thêm lần nữa đâu.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính đi cà nhắc nhanh hơn.
Mãn Thu Hiệp cũng không nói nhiều, tiếp tục ngồi xuống vẽ tranh.
Còn chưa tới nửa tiếng sau, Tương Trọng Kính quay trở lại, trên mặt đổi màu liên tục, nói: “Đưa nốt mấy bộ còn lại cho ta.”
Vẫn là nên lấy về phòng ngừa, đỡ cho hắn còn chưa hợp tịch xong thì đã vì chuyện hôn phục mà xấu hổ chết mất.