Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 39: Ma Tu Cửu Châu.



Cố Tòng Nhứ do dự nhìn hắn: “Thật sự… Phải nuốt?”

Tương Trọng Kinh đã gác chân lên giường nhỏ, lười biếng nâng đầu lên nói: “Ủa? Không phải ngươi muốn diễn xiếc sao, bây giờ không muốn nữa?”

Cố Tòng Nhứ là chân long nói được là làm được, lúc này y hung ác cắn răng biến thành rồng nhỏ cuộn tròn nằm trên giường, ngậm chóp đuôi vào miệng rồi từ từ thử nuốt xuống.

Khúc Nguy Huyền và Mãn Thu Hiệp hôm nay đến đây đã là lần thứ ba, vốn nghĩ Tương Trọng Kính vẫn còn ngủ mê man giống như hai lần trước, bọn họ cũng định tới xem chút rồi quay về nhưng ai ngờ vừa tới trước cửa thì nghe thấy giọng nói của Tương Trọng Kính từ trong phòng truyền ra.

“Nuốt đi, nuốt sâu thêm chút, thu mấy cái răng nanh vào, chậc, rốt cuộc ngươi có biết làm không vậy?”

“Ưm, huệ!”

“…”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Mãn Thu Hiệp ngược lại hít sâu một hơi, trong đầu thoáng hiện lên vô số hình ảnh không dành cho thiếu nhi mà bản thân muốn vẽ, sau đó toàn bộ bể tan tành.

Hắn vẽ sai vị trí trên dưới mất rồi.

Trong khi Mãn Thu Hiệp vì vẽ sai vị trí mà đầu óc bấn loạn, còn Khúc Nguy Huyền ngây ngô không biết gì trực tiếp nhấc tay gõ cửa.

Mãn Thu Hiệp khiếp sợ nhìn hắn.

Trực, trực tiếp gõ cửa?!

Khúc Nguy Huyền không biết tại sao Mãn Thu Hiệp lại tỏ ra kích động như thế, hắn chỉ biết là Tương Trọng Kính đã tỉnh.

“Trọng Kính, ta đến rồi.”

Mãn Thu Hiệp thầm nghĩ Tương Trọng Kính đang làm chuyện không thể nói, đồng ý cho ngươi vào mới lạ.

Một giây sau, giọng nói vững vàng của Tương Trọng Kính từ bên trong truyền ra: “Ừ, vào đi.”

Mãn Thu Hiệp giật nảy người.

Cho, cho vào?!

Mãn Thu Hiệp vừa nhíu mày ôm trái tim tan vỡ vừa che mặt dùng vai đẩy Khúc Nguy Huyền vào trước.

Sau khi vào phòng, Mãn Thu Hiệp còn tưởng sẽ nhìn thấy cái gì đó quá sức tưởng tượng, hắn lấy tay che mắt, nhưng vẫn kiềm lòng không đặng nhìn lén cảnh tượng dâm tà kia qua kẽ tay.

Nhưng khi hắn nhìn rõ hoàn cảnh bên trong thì phát hiện Tương Trọng Kính ăn mặc chỉnh tề đang dựa lưng vào giường nhỏ, trên cổ tay đặt lên bàn bên cạnh giường có quấn một con rồng nhỏ, giống như đang ngậm lấy chóp đuôi để làm thành một cái vòng đeo tay vậy.

Chẳng hề có hình ảnh mà người ta mong đợi.

Mãn Thu Hiệp thất vọng thả tay xuống. (=)))))

Khúc Nguy Huyền đi tới ngồi xuống bên cạnh Tương Trọng Kính, gọi hắn: “Trọng Kính, Trọng Kính, ngươi có đỡ hơn chút nào không?”

Tương Trọng Kính xoa đầu hắn, cười nói: “Đã đỡ hơn nhiều.”

Mãn Thu Hiệp nhìn chằm chằm vào mặt Tương Trọng Kính không chớp mắt, giống như hắn có thể nhìn ra Tương Trọng Kính bị rụng bao nhiêu cọng lông mi, khi nghe thấy vậy liền hừ lạnh: “Cái mặt của ngươi trắng bệch như cương thi, đỡ là đỡ chỗ nào? Ta thấy ngươi sắp sửa xuống lỗ rồi đó.”

Vừa nói xong, lập tức bên ngoài cửa truyền tới giọng nói hưng phấn: “Ai? Ai sắp xuống lỗ?!”

Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn thấy Tống Hữu Thu đang bám vào khung cửa sổ như kẻ trộm, mở to mắt hào hứng nhìn hắn như thể nhìn thấy người sắp chết— Nếu hắn tới sớm hơn một chút, Tương Trọng Kính không khỏi nghi ngờ Tống Hữu Thu thấy hắn còn bất tỉnh, rất có khả năng sẽ trực tiếp bưng hắn đem đi chôn.

Mãn Thu Hiệp trừng Tống Hữu Thu: “Không có lỗ liếc gì hết. Ngươi tới đây làm gì?”

Tống Hữu Thu nghênh ngang đi tới, quan tài nhỏ treo trên người hắn đập lạch cạch vào nhau vô cùng ồn ào: “Bây giờ bên ngoài đang sôi sùng sục với tin tức kiếm tôn rửa sạch oan khiên, ta đặc biệt tới đây chúc mừng ngài, cuối cùng đã được giải oan.”

Tương Trọng Kính cười như không cười nói: “Đến tìm ta muốn ngọc thạch?”

Tống Hữu Thu ngượng ngùng nhìn hắn: “Chỉ có kiếm tôn là hiểu ta nhất.”

Hắn vừa nói vừa xòe móng chờ kiếm tôn ban thưởng: “Hân hạnh được chiếu cố, một ngàn ngọc thạch.”

Tương Trọng Kính: “…”

Khúc Nguy Huyền nghe cái hiểu cái không, sốt sắng nói: “Trọng Kính thiếu tiền?”

Tương Trọng Kính bất đắc dĩ vỗ tay hắn tỏ ý kêu hắn đừng lên tiếng, nếu không sẽ bị Tống Hữu Thu hố cha.

“Được, sẽ cho ngươi ngọc thạch.” Tương Trọng Kính có thanh linh kiếm Quỳnh Nhập Nhất ngày ngày nhai ngọc thạch như nhai cơm, tự nhiên sẽ không thiếu tiền, hắn nói: “Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện, ngươi muốn bao nhiêu thù lao thì sẽ trả ngươi bấy nhiêu.”

Hai mắt Tống Hữu Thu sáng rực, hắn vì tiền mà chuyện gì cũng đáp ứng, trực tiếp gật đầu: “Được được được.”

Tương Trọng Kính ngoắc tay kêu hắn tới gần: “Đến đây.”

Mặc dù Tống Hữu Thu không hứng thú với nam nhân, nhưng được một nam nhân xinh đẹp ngoắc tay như vậy suýt chút nữa hồn phách của hắn bị hút đi mất, hắn ho khan một tiếng, hí ha hí hửng chạy tới dưới ánh mắt oán hận của Mãn Thu Hiệp.

Tương Trọng Kính nói nhỏ bên tai Tống Hữu Thu: “Ta muốn toàn bộ tin tức về tội nhân trong bí cảnh tam độc và ác long của hắn.”

Tống Hữu Thu tỏ vẻ kinh hãi.

Tương Trọng Kính nhìn chằm chằm vào mắt hắn, mỉm cười nói: “Ngươi không làm được?”

Tống Hữu Thu bặm môi, quai hàm bạnh ra hết cỡ.

Mãn Thu Hiệp đứng bên cạnh thấy vậy liền vô cùng ngạc nhiên, miễn có tiền thì ngay cả chuyện dơ bẩn nhất Tống Hữu Thu vẫn sẽ đồng ý làm, cho dù đó là chuyện chạm tới giới hạn cuối cùng thì hắn cũng thản nhiên mặt không đổi sắc, nhiều năm qua chưa từng thấy hắn phản ứng như bây giờ.

Tống Hữu Thu do dự hồi lâu mới ngước mắt nhìn Tương Trọng Kính: “Sau khi chuyện thành công…”

Tương Trọng Kính tất nhiên biết: “Ta sẽ không tiết lộ bất kì chuyện gì liên quan đến ngươi.”

Lúc này Tống Hữu Thu mới vui vẻ: “Đồng ý.”

Hiếm thấy Tống Hữu Thu không làm trò tấu hài, sau khi nói xong liền hối hả chạy đi, nhanh đến nỗi không nghe thấy tiếng kêu lạch cạch ồn ào của đống quan tài trên người hắn.

Mãn Thu Hiệp thầm nghĩ xem ra đây là chuyện cực kỳ lớn.

Có điều trong đầu Mãn Thu Hiệp chỉ có mỗi khuôn mặt của Tương Trọng Kính, dù hắn có tò mò những chuyện khác cũng không điều tra tới cùng.

Tương Trọng Kính thấy Khúc Nguy Huyền vẫn còn đang nhìn mình, hắn nghiêng đầu hỏi: “Nguy Huyền, sao thế?”

Mỗi lần nói chuyện với Khúc Nguy Huyền, Tương Trọng Kính sẽ tự động dịu dàng hơn rất nhiều, giống như sợ dọa đến hắn.

Cố Tòng Nhứ còn đang ngậm đuôi làm vòng đeo tay nghe thấy vậy liền cảm thấy trong lòng chua lè.

Huệ, nhất định phải ăn hết chóp đuôi.

Huệ huệ huệ!

Khúc Nguy Huyền nhìn hắn, do dự hồi lâu, sau đó nói nhỏ trong họng giống như sợ làm Tương Trọng Kính đau lòng: “Trọng Kính đừng tức giận.”

Tương Trọng Kính mỉm cười: “Ta không giận, ngươi cứ nói.”

Khúc Nguy Huyền nghe vậy mới yên tâm, dè dặt hỏi hắn: “Trọng Kính có gặp cha ta không?”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Hắn không quay về?”

“Không có.” Khúc Nguy Huyền lắc đầu: “Từ sau khi ông ấy dẫn ngươi đến cấm địa, mãi đến giờ vẫn chưa quay về.”

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Sau khi ta vào cấm địa thì không biết chuyện bên ngoài, lúc ra ngoài thì đã không thấy hắn đâu.”

Khúc Nguy Huyền có lòng tin tưởng mù quáng với Tương Trọng Kính, sẽ không nghi ngờ Tương Trọng Kính có nói dối hay không— Nếu là người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ Tương Trọng Kính đã lén lút ra tay sát hại Khúc Hành ở cấm địa phía sau núi.

“Làm sao đây?” Khúc Nguy Huyền lẩm bẩm: “Cha sẽ không rời khỏi Khứ Ý Tông mà không nói với ta một tiếng nào, vậy ông ấy đã đi đâu?”

Khúc Nguy Huyền được Khúc Hành nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên rất ỷ lại cha mình, Tương Trọng Kính còn chưa kịp nghĩ sẽ xử lý Khúc Hành như thế nào thì bây giờ người lại biến mất không thấy.

Tương Trọng Kính nói: “Phái người đi tìm chưa?”

“Đã lùng sục trên núi ba ngày rồi, cũng để Tống Hữu Thu đi tìm khắp Cửu Châu, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì.”

Tương Trọng Kính nhìn vẻ mặt uể oải của Khúc Nguy Huyền, không giống đổ bệnh mà là do nghỉ ngơi không đầy đủ, hắn vỗ nhẹ sau lưng Khúc Nguy Huyền, dịu dàng nói: “Khoan hãy sốt ruột, hắn không phải là ngươi, sẽ không quên mất đường về nhà, có đúng không? Nguy Huyền, trông ngươi rất mệt mỏi, trở về ngủ một giấc thật ngon rồi nói tiếp, được không?”

Mấy ngày qua Khúc Nguy Huyền bôn ba tìm kiếm Khúc Hành, người khác khuyên thế nào hắn vẫn không chịu nghỉ ngơi, nhưng Tương Trọng Kính chỉ mới nói một câu là hắn răm rắp nghe theo, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được.”

Tương Trọng Kính dẫn Khúc Nguy Huyền đến giường ngủ trong buồng, bây giờ Khúc Nguy Huyền đã mệt thảm, vừa nằm xuống liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.

Tương Trọng Kính nhìn hắn hồi lâu rồi đứng dậy ra ngoài.

Mãn Thu Hiệp đang lấy một chén thuốc trong túi trữ vật ra, thờ ơ nói: “Ngươi sẽ tốt bụng giúp hắn tìm Khúc Hành?”

“Sao không thể giúp?” Tương Trọng Kính ngồi xuống bắt chéo chân, nói: “Nguy Huyền là Tông chủ Khứ Ý Tông, nhưng toàn bộ Khứ Ý Tông chỉ nghe lời Khúc Hành, không chừng long cốt đang ở chỗ Khúc Hành. Ta muốn lấy được long cốt thì nhất định phải tìm ra hắn.”

Mãn Thu Hiệp giễu cợt: “Không hổ là ngươi, một tí xíu lòng thương đều không có.”

Tương Trọng Kính thờ ơ sờ cổ tay, phát hiện Cố Tòng Nhứ vẫn còn đang ngậm chóp đuôi, không dám nhúc nhích chút nào, giống như rất sợ hắn lại tức giận.

Tương Trọng Kính đột nhiên phụt một tiếng bật cười, hắn ngủ mê man ba ngày, sau khi tỉnh lại trong phút chốc cảm tình có chút mong manh, dù không còn giận Cố Tòng Nhứ nhưng những cốc đèn bị tắt vẫn chưa phản ứng kịp mà bừng sáng lại.

Lần này Tương Trọng Kính cũng có chút thời gian suy nghĩ về vấn đề tình cảm, những cốc đèn trong Thức hải chưa được Cố Tòng Nhứ thắp sáng bỗng chốc nối đuôi nhau sáng lên.

Mãn Thu Hiệp cầm chén thuốc đặt trước mặt Tương Trọng Kính.

Nụ cười trên mặt Tương Trọng Kính thoáng xìu xuống, cốc đèn trong Thức hải lại tắt thêm mấy cái.


Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp thấy sắc mặt của hắn đổi màu liên tục, nói: “Là vì tốt cho thân thể của ngươi.”

Tương Trọng Kính sâu xa nói: “Ngươi nói câu này, không biết còn tưởng là ta đang có chửa.”

Mãn Thu Hiệp thế mà lại nghiêng đầu nói: “Nếu ngươi muốn mang thai đứa bé của con rồng kia, ta có thể chế ra linh dược cho ngươi.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính không cảm xúc chỉ tay về phía cửa: “Ngươi cút.”

Mãn Thu Hiệp không đi: “Ngươi uống thuốc xong đã.”

Lúc nãy khi Tương Trọng Kính mới tỉnh lại còn chưa phát hiện, nhưng sau khi nghe Mãn Thu Hiệp lải nhải một hồi thì mới nhận ra cả người mình quả thật hơi giống người bệnh thoi thóp, chứ không phải là vì ngủ quá lâu nên cơ thể mệt mỏi rã rời.

Thể chất của Tương Trọng Kính hơi đặc biệt nên chưa bao giờ uống thuốc, từ nhỏ đến lớn hắn luôn dùng linh lực để chữa bệnh, bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều cố gắng chịu đựng cho qua, hơn nữa còn rất ghét mùi thuốc, hắn nhíu chặt mày bưng chén thuốc lên ngửi: “Ngươi bỏ thêm thứ gì vào trong vậy?”

Mãn Thu Hiệp nói bậy nói bạ: “Các loại thuốc bổ, đảm bảo ngươi uống xong, mặt sẽ trở nên căng mịn hồng hào.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính liếc xéo hắn.

Mãn Thu Hiệp giơ tay bụm ngực, dáng vẻ như thể đau khổ muốn chết: “Ngươi không soi gương nhìn khuôn mặt của ngươi sao, nếu lúc trước chấm nó được mười ngàn điểm thì bây giờ phải trừ bớt hai điểm vì quá tái nhợt thiếu sức sống, ta… Ta thật sự nhìn hổng nổi, ngươi uống lẹ lên.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính dù sao cũng là một kẻ điên, mặt không đổi sắc cầm chén thuốc lên một hơi cạn sạch, lông mày suýt chút nữa chụm lại làm một.

Lúc này Mãn Thu Hiệp mới cầm chén thuốc đi ra, trông bộ dạng của hắn dường như định đem thêm thứ đại bổ gì đó đến nữa, muốn bù đắp lại hai điểm trừ nhan sắc kia.

Sau khi mọi người đều rời đi hết, Cố Tòng Nhứ mới buồn thiu lên tiếng: “Ngươi xem xong chưa?”

Tương Trọng Kính đặt cổ tay có đeo vòng tay làm từ Cố Tòng Nhứ lên bàn, cười híp mắt nói: “Ngươi ăn xong chưa?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ ỉu xìu nói: “Ăn, ăn không nổi.”

Tương Trọng Kính lười biếng nhìn y: “Vậy thì ráng mà ăn.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Tương Trọng Kính híp mắt nhìn Cố Tòng Nhứ trên bàn, tựa hồ muốn cúi đầu xuống để nhìn cho rõ, nhưng hắn vừa nghiêng người thì đột nhiên cảm giác chóng mặt quay cuồng ập tới, thân thể nghiêng sang một bên muốn ngã xuống.

Cả người bủn rủn vô lực, dù biết mình sắp té nhưng Tương Trọng Kính lại không có ý định chống đỡ mà mặc kệ để bản thân ngã xuống— Giống như hắn sắp ngã xuống nệm giường êm ái chứ không phải sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo.

Cũng may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cố Tòng Nhứ hóa thành hình người đỡ lấy hắn.

Cố Tòng Nhứ để cả người nóng ran của Tương Trọng Kính dựa vào ngực mình, nhíu mày giơ tay sờ trán hắn, không ngoài dự đoán trên trán nóng bừng như đổ lửa.

Toàn thân của Tương Trọng Kính quá nóng, mặc dù ác long đã hóa thân nhưng cơ thể vẫn mát lạnh như vảy rồng khiến Tương Trọng Kính không tự chủ được mà dựa sát vào.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Mãn Thu Hiệp hạ độc trong thuốc?”

Nếu không thì tại sao trong thời gian ngắn, cả người Mãn Thu Hiệp lại nóng thành ra như vậy?

Tương Trọng Kính lắc đầu, kẻ điên Mãn Thu Hiệp kia cho dù có giết sạch người trong thiên hạ thì vẫn không nỡ tổn thương mặt của hắn, sao có thể hạ độc hắn được?

Có lẽ là do dược tính quá mạnh, cộng thêm thể chất kì lạ của hắn, bây giờ lại không có linh lực hộ thân nên không cẩn thận bổ quá thành bổ ngửa.

“Ngủ một giấc là ổn.” Tương Trọng Kính híp mắt cà cà vào cơ thể mát lạnh của Cố Tòng Nhứ: “Người ngươi mát quá, ta rất thích.”

Cố Tòng Nhứ sắp bị hắn cà ra lửa, đỏ mặt đỡ hắn nằm xuống giường, sau đó nhanh chóng vọt tới bên cạnh cửa sổ mở cửa ra.

Y định là để cho gió lùa vào giúp Tương Trọng Kính hạ nhiệt, nhưng vừa mở cửa ra, thụ đồng của Cố Tòng Nhứ bất chợt co rụt lại, lạnh lùng nhìn thấy trên lưng chừng ngọn núi đối diện bên ngoài cửa sổ có một đôi mắt đỏ rực xuyên thấu qua rừng rậm đang nhìn thẳng vào y.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày nhận ra mùi vị quen thuộc trên người kẻ đó.

Tương Trọng Kính vẫn còn rất nóng, nói: “Canh Ba, ta nóng quá, ngươi quấn ta một lát đi.”

Cố Tòng Nhứ đang định đạp chân lên cửa sổ phóng ra ngoài tóm kẻ đó tha về nghe thấy vậy đột nhiên trượt chân, mém xíu nữa treo cả người lên khung cửa.

Ác long thẹn quá hóa giận: “Nói nhảm gì đó, ta đang làm chuyện quan trọng!”

Tương Trọng Kính nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên mặt hắn bây giờ đã ‘hồng hào’ như lời Mãn Thu Hiệp nói, ngay cả ánh mắt cũng che lấp một màn sương mờ đỏ ửng, hắn cười hê hê: “Làm chuyện gì mà quan trọng thế, không bằng đến làm ta nè.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ đành phải từ khung cửa nhảy xuống rồi đi tới trước mặt Tương Trọng Kính, áp tay vào một bên má đỡ đầu hắn nằm ngay lại, nhíu mày nói: “Bây giờ ở Cửu Châu vẫn còn ma tu?”

Tương Trọng Kính hít mũi nhẹ giọng nói.

“Ừm?”

“Ma tu.” Cố Tòng Nhứ đỡ đầu hắn ngay ngắn lại, dằn tính tình nóng nảy của mình xuống nói: “Mới nãy ta thấy một người, hình như trên người hắn có ma khí.”

Tương Trọng Kính cọ má vào lòng bàn tay mát lạnh của Cố Tòng Nhứ, mơ màng nói: “Không có, sáu mươi năm trước ở Cửu Châu chưa từng xuất hiện ma tu, bây giờ… Ưm, chắc là không có đâu.”

Có lẽ là vì chuyện này nên Cửu Châu Tam giới mới gọi Cố Tòng Nhứ suýt nhập ma là ác long.

Tương Trọng Kính thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Tòng Nhứ, hắn nắm lấy cổ áo kéo y cúi người xuống, để mặt y kề sát mặt mình, nở nụ cười như mang theo men say: “Sao thế?”

Hai tai Cố Tòng Nhứ nóng lên, không dám nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt của Tương Trọng Kính, cố gắng ép bản thân tập trung vào chính sự: “Tu sĩ tu luyện nếu có tâm ma ắt hẳn sẽ bị mê muội nhập ma, hơn nữa linh lực sinh ra từ địa mạch của Cửu Châu vốn không được tinh khiết, như vậy nhiều năm qua tại sao không có người nào nhập ma?”

Linh dược ngày càng phát huy công hiệu, Tương Trọng Kính dần mê mang không còn sức để suy nghĩ, cọ mặt vào lòng bàn tay Cố Tòng Nhứ, lẩm bẩm nói theo: “Đúng đúng, sao lại như vậy?”

Cố Tòng Nhứ không thể tin nổi nói: “Ngươi không say rượu, nhưng lại say thuốc hả?”

Tương Trọng Kính mê mê mang mang: “Đúng đúng, không say rượu nhưng lại say thuốc, ngộ hen?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Không chỉ say, mà còn bắt chước vẹt nhại giọng?