Tim của Tương Trọng Kính đập bình bịch, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn vào thụ đồng u ám của Cố Tòng Nhứ, đột nhiên nghiêng đầu tránh khỏi tay ác long.
Hắn vọt xuống bể tắm, vùi người vào nước chỉ chừa lại cái đầu, ở trong sương trắng tỏa ra xung quanh, buồn bực lên tiếng: “Canh Ba… Ngươi không còn giống như trước kia.”
Cố Tòng Nhứ rút tay về, nhẹ nhàng vân vê chút nước còn đọng lại trên ngón tay, không biết Tương Trọng Kính nói vậy là có ý gì, thắc mắc hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Tương Trọng Kính cũng biết phải nói thế nào, mặc dù ngày thường vẫn là bộ dáng ngốc hề hề hở tí là nhảy dựng kinh sợ, nhưng Tương Trọng Kính luôn cảm thấy càng tìm về nhiều long cốt, Cố Tòng Nhứ biến hóa càng rõ ràng ra.
—Kì lạ nhất là Tương Trọng Kính lại không thể nói được rốt cuộc là thay đổi chỗ nào.
Tương Trọng Kính đang rũ mắt nhìn nước trong bể đến ngẩn người, đột nhiên cảm thấy tay của Cố Tòng Nhứ nhẹ nhàng khều mái tóc ướt đẫm dính sát vào xương cánh bướm sau lưng hắn.
Cả người Tương Trọng Kính đâu đâu cũng là chỗ nhạy cảm, chạm nhẹ vào gáy cũng đủ khiến hắn run bần bật nửa ngày, bây giờ lại bị Cố Tòng Nhứ mơn trớn từ xương cánh bướm đến bả vai, trực tiếp làm hắn run rẩy cả người, năm ngón tay siết chặt mép bể tắm— Vì dùng sức quá nhiều nên móng tay trắng bệch, trên mu bàn tay còn nổi gân xanh.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, lọn tóc dài phần đuôi hơi cong từ vai xõa xuống dính sát vào bên má, ánh mắt ngước nhìn Cố Tòng Nhứ mang theo chút yếu ớt mông lung.
Cố Tòng Nhứ vân vê lọn tóc của Tương Trọng Kính trong tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, tựa như đầu độc mà gọi tiếp: “Chủ nhân.”
Tương Trọng Kính hít thở chậm lại, rõ ràng vừa nãy là hắn chủ động khiêu khích Cố Tòng Nhứ gọi hắn là chủ nhân, bây giờ được nghe như ý nguyện nhưng người xấu hổ lại là hắn.
“Ngươi…” Tương Trọng Kính lẩm bẩm nói: “Đừng gọi nữa.”
Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm năm ngón tay trắng bệch siết chặt mép bể tắm của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính sợ hãi suýt nhũn người ngã ngụp đầu xuống bể tắm, năm ngón tay càng thêm siết chặt mép bờ để giữ vững cơ thể, hắn khó khăn hít sâu một hơi rồi cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài đi, ta còn phải tắm.”
Hắn vừa nói vừa giựt lại lọn tóc của mình trong tay Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ ‘Ừm’ một tiếng, nói: “Ta cũng phải tắm.”
Tương Trọng Kính không ngờ con rồng này thế mà lại không biết xấu hổ như vậy, trợn mắt há mồm nhìn y.
Cố Tòng Nhứ nói là làm, ở trước mặt Tương Trọng Kính thong thả cởi áo ra.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lập tức quay đầu qua một bên, lật đật vịn mép bờ muốn đứng dậy, nói: “Ta… Ta tắm xong rồi, nhường cho ngươi…”
Còn chưa nói xong, Cố Tòng Nhứ mới cởi áo ngoài ra đột nhiên thụ đồng co rụt lại, duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay đang vịn mép bờ đứng dậy của Tương Trọng Kính, cưỡng ép hắn ngồi lại xuống nước, sau đó bản thân cũng nhảy vào bể tắm.
Ùm một tiếng, Tương Trọng Kính loạng choạng suýt sửa té xuống nhưng may được Cố Tòng Nhứ giữ lại kịp thời.
Hơi nóng bốc lên, Tương Trọng Kính có cảm giác hơi nóng sắp hấp mình thành bánh bao chín nhừ, hắn đang định mở miệng hung hăng trách mắng Cố Tòng Nhứ thì cảm giác thân thể trong nước ấm bị ôm trọn một vòng, bả vai bị người đè xuống, sau lưng tựa vào thành bể bóng loáng mát lạnh.
Mắt của Tương Trọng Kính bị nước vào, phút chốc không thể thấy rõ xung quanh, khi hắn qua loa dụi hai cái xong thì phát hiện Cố Tòng Nhứ chỉ mặc áo lót trắng mỏng nhảy vào trong bể tắm, đã thế còn mạnh mẽ ép hắn vào thành bể không thể động đậy.
Tương Trọng Kính cực kỳ không thích bị người khác cưỡng chế, cũng không chú ý đến vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ mà nổi giận đùng đùng đá một cước vào người trước mặt.
Nước nóng làm mạch máu giãn nở gân cốt thư giãn nên khiến hắn nhấc chân đá người cũng không có bao nhiêu sức lực, ngược lại còn đá sượt qua bên hông Cố Tòng Nhứ, bị Cố Tòng Nhứ sớm chuẩn bị bấu chặt lấy mắt cá chân rồi sấn tới dựa sát vào người hắn.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lần này bất chấp ngượng ngùng, trực tiếp bị làm tức cười, hắn cười lạnh nhấc chân đặt lên hông Cố Tòng Nhứ để y dựa sát vào thêm, còn duỗi tay níu chặt vạt áo ướt nhẹp của y, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Cố Tòng Nhứ hưng phấn co rụt con ngươi thành cây kim, cúi người ngậm môi Tương Trọng Kính, lẩm bẩm nói: “Thích ngươi, muốn thân thiết với ngươi.”
Tương Trọng Kính nhíu mày, hơi nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của Cố Tòng Nhứ, tim đập loạn xì ngầu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng rắn: “Trông ngươi bây giờ có thật là chỉ muốn thân thiết với ta?”
Tương Trọng Kính luôn cảm thấy nếu mình mà không phản kháng thì con ác long này sẽ ăn cả thịt lẫn xương của hắn không còn cái nịt.
Khi Cố Tòng Nhứ trán tựa trán với Tương Trọng Kính, sừng rồng nhẹ nhàng đâm vào đầu hắn, hai lọn tóc rối bời bị mắc trên sừng rồng, y giống như hơi ủy khuất không dám lộn xộn nữa, giữ nguyên tư thế này ngập ngừng nói: “Ta biết, ngươi là thích ta.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, lại bắt đầu âm thầm mắng mấy cốc đèn kia, giận đến mức muốn chui vào Thức hải diệt sạch chúng.
Có lẽ là mấy cốc đèn quá sáng quá bại lộ, Tương Trọng Kính dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, túm chặt vạt áo trước ngực của Cố Tòng Nhứ, lãnh đạm nói: “Ừ, ta thích. Vậy còn ngươi, ngươi đối với ta là cảm giác gì?”
Rốt cuộc là vì kỳ giao hoan của ác long, hay là vì không phân rõ giữa tình yêu và tình cảm ngưỡng mộ dành cho chủ nhân.
Tương Trọng Kính muốn trao ra một chân tâm tròn vẹn hoàn chỉnh, nhưng với điều kiện Cố Tòng Nhứ cũng phải trao ra tình cảm ngang bằng— Hắn không cần nhiều, dù Cố Tòng Nhứ chỉ có một chút xíu ái mộ dành cho hắn thì hắn cũng nguyện ý trao ra chân tâm.
Chỉ cần đó là ái mộ.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính vẫn còn lo lắng chờ câu trả lời, chợt nghe được một câu trả lời không đứng đắn như vậy, suýt chút nữa thở không ra hơi: “Cái gì?!”
“Không phải vì ngươi là chủ nhân…” Cố Tòng Nhứ lẩm bẩm: “Cũng không phải vì kỳ giao hoan, chỉ vì ngươi là ngươi.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Cố Tòng Nhứ càng nói càng thấy ủy khuất, y thả cổ chân của Tương Trọng Kính xuống, áp hắn dựa vào thành bể rồi ôm chặt lấy, mắt rồng lóe sáng rực rỡ: “Thật sự rất thích ngươi, muốn ăn ngươi theo kiểu thích đó.”
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng thả vạt áo của Cố Tòng Nhứ ra, mất tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, lẩm bẩm: “Ngươi cứ hở một tí là đòi ăn thịt người, làm sao ta biết ngươi muốn ăn theo kiểu nào chứ?”
Cố Tòng Nhứ là chân long, trung thành theo dục vọng bản năng, y còn tưởng Tương Trọng Kính thật sự không hiểu, lúc này nghiêm túc nói: “Ta muốn đè…Ưm!”
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ không biết xấu hổ muốn nói ra, nhanh tay lẹ mắt bịt miệng y lại, nghiến răng rít ra hai chữ: “Câm, miệng.”
Cố Tòng Nhứ mơ hồ nhận ra lòng phòng bị của Tương Trọng Kính đối với y dường như biến mất một ít, thử dùng sừng rồng nhẹ nhàng chọt chọt vào má Tương Trọng Kính, buồn thiu nói: “Vậy bây giờ ta có thể âu yếm ngươi được không?”
Người như Tương Trọng Kính không muốn ăn thiệt dù chỉ một chút, nghe nói vậy bèn bực bội tằng hắng một tiếng, ém hết ngượng ngùng xấu hổ xuống, sau đó duỗi tay học theo Cố Tòng Nhứ nâng cằm y lên, ngước mắt kiêu căng nhìn người trước mặt.
Hắn tỏ ra cường thế cười như không cười nói: “Hửm? Vậy ngươi nói xem, muốn thân thiết với ta như thế nào?”
Trong phạm vi hiểu biết của ác long, y biết đây là ngầm chấp nhận.
Lúc này Cố Tòng Nhứ thuận thế đè hắn vào thành bể, cúi người hôn lên môi hắn.
Cường thế của Tương Trọng Kính chưa chống đỡ được bao lâu thì đã bị Cố Tòng Nhứ phá sụp, bị y hôn đến thở không nổi, muốn nghiêng đầu né tránh nhưng Cố Tòng Nhứ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, trực tiếp giữ chặt cằm không cho hắn tránh thoát.
Cố Tòng Nhứ từng độ long khí cho Tương Trọng Kính, khi đó y còn ngây ngô không hiểu yêu là gì, chỉ cảm thấy miệng lưỡi dính vào nhau sẽ khiến vảy rồng lẫn sừng rồng đều mọc hết cả lên.
Lần này mới là nụ hôn tình yêu chân chính của hai người, con ngươi của Cố Tòng Nhứ lập lòe ánh đỏ, trên cổ tay và gò má bắt đầu mọc lan tràn vảy rồng, ngay cả sừng rồng cũng hơi ửng đỏ, dục vọng ùn ùn kéo đến khiến y sắp không kiểm soát nổi, gian nan duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng.
Nếu ma hóa, không chừng y sẽ làm tổn thương Tương Trọng Kính hoàn toàn không đề phòng y.
Trước kia Tương Trọng Kính từng khiêu khích có nói rằng ‘Rồng bản tính dâm’, lúc đó Cố Tòng Nhứ không thèm bỏ vào tai, còn nghĩ mình là một người hoàn toàn kiểm soát dục vọng trong tay, sẽ không bị cái gọi là bản tính cướp mất thần trí.
Cho đến bây giờ Cố Tòng Nhứ mới nhận ra, chẳng qua là y chưa gặp đúng người mà thôi.
Nếu gặp được người khiến y động tâm, y có thể không học tự hiểu thế nào là ‘cái dâm’ của rồng.
Tương Trọng Kính cảm thấy bản thân giống như sắp bị ác long nuốt sống, không thể hít thở như bình thường, cả người như sắp hết dưỡng khí, chỉ có thể siết chặt vạt áo của Cố Tòng Nhứ, bắp chân dưới nước cố dùng sức duỗi ra để đạp văng người trước mắt.
Mặt nước gợn sóng theo cử động của hai người.
Cố Tòng Nhứ nhận ra Tương Trọng Kính đang cố gắng giãy giụa đẩy y ra, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm mặt Tương Trọng Kính, trông như thể muốn chờ hắn giãy mệt rồi hôn thêm lần nữa.
Tương Trọng Kính trắng bệch cả mặt, trong nhất thời chưa kịp tỉnh hồn lại, ngay cả hít thở đều quên.
Cố Tòng Nhứ khẽ nhíu mày, không ngờ Tương Trọng Kính lại mẫn cảm đến vậy, chỉ mới hôn một cái mà đã khiến thần trí của hắn mơ hồ.
Y sợ Tương Trọng Kính xảy ra chuyện nên nhanh chóng cúi người độ hai hớp long khí cho hắn.
Cuối cùng Tương Trọng Kính cũng hít thở lại bình thường, hắn cúi đầu thở ra hít vào mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Cả người Tương Trọng Kính mềm oặt, không cần Cố Tòng Nhứ đỡ liền ỉu xìu dựa vào thành bể, trên mặt không biết là nước trong bể hay là nước mắt sinh lý vì hôn mà chảy ra, một giọt nước đọng trên hàng mi dài chậm rãi nhỏ xuống rơi trên mặt nước.
Chẳng biết từ lúc nào, hơi nóng xung quanh đã tản đi gần hết.
Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính như vậy không dám làm bước tiếp theo, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn hắn.
Tương Trọng Kính cũng không biết tại sao cơ thể mình vừa bị ác long đụng vào là trở nên nhạy cảm như vậy, thật giống như bất kỳ chỗ nào trên người đều là cấm địa không thể chạm vào, chỉ hôn một cái thôi mà mém xíu nữa đứt hơi.
Hắn vịn cùi trỏ lên thành bờ, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Xung quanh yên tĩnh hồi lâu, Tương Trọng Kính mới thử liếc mắt nhìn Cố Tòng Nhứ thì phát hiện trên mặt y viết đầy ‘Sao ngươi mong manh dễ vỡ thế’, ngay cả bàn tay ôm eo hắn cũng hơi nới lỏng ra, thật giống y như xem hắn là một món đồ dễ vỡ.
Tương Trọng Kính: “…”
Hai người trố mắt nhìn nhau.
Ngay lúc này, Mãn Thu Hiệp ở bên ngoài gõ cửa, nhỏ giọng nói.
“Kiếm tôn, nước trong bể còn nóng không?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính day mi tâm, nhất thời không biết nên mở miệng nói thế nào, ngược lại Cố Tòng Nhứ bị quấy rầy phát ra một luồng uy áp, suýt chút nữa khiến Mãn Thu Hiệp đứng ngoài cửa nằm bẹp xuống đất.
Ác long lạnh lùng nói: “Cút—”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp vừa nghe giọng điệu này là biết ác long bị hắn chặn ngang dòng hưng phấn, hắn tằng hắng một tiếng, không đợi ác long tỏa ra uy áp lần thứ hai liền dành nói trước.
“Kiếm tôn, hay là tạm dừng lại… E hèm, có, có chuyện lớn rồi.”
Tương Trọng Kính nhíu mày: “Có tin của Tố Nhất?”
Mãn Thu Hiệp nói: “Dịch Quận Đình mất tích.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy khỏi bể tắm: “Ta lập tức đi ngay.”
Hắn lo lật đật bước ra khỏi bể tắm mà quên mất mình vừa bị hôn nhũn cả chân, nhấc tay vịn thành bể đứng dậy thôi là đã rất khó rồi, lúc này loạng choạng té ập xuống nước một lần nữa.
Cố Tòng Nhứ bị dọa vội vàng vớt hắn lên.
Tương Trọng Kính bị sặc ho khù khụ mấy tiếng mới đẩy Cố Tòng Nhứ ra, sau đó lên bờ qua loa lau khô người rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cố Tòng Nhứ ngồi chống cằm trong nước ngắm nhìn đôi chân thon dài đi qua đi lại của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính nhanh chóng mặc xong quần áo, nhác thấy Cố Tòng Nhứ vẫn còn ngồi trong bể tắm ngẩn người, nhíu mày nói: “Làm gì thế, mau đứng dậy đi chứ, chúng ta phải đến Lâm Giang Phong.”
Cố Tòng Nhứ thấy hắn cũng chịu để ý đến mình, trên mặt lộ rõ sự bất mãn không vui, trực tiếp nói thẳng: “Ngươi quan tâm Dịch Quận Đình, ta rất chi là không vui.”
Tương Trọng Kính: “…”
Hả?