Cuồn cuộn không ngừng tiểu quái cấp F từ trong trung tâm thương mại tuôn ra, Nghiêm Vanh cầm cung tên Lâm Vi Cửu cho anh ta bắn về phía đám tiểu quái.
Lâm Vi Cửu vứt bỏ trường kiếm không biết nhặt được từ nơi nào, cầm Nguyệt Nha loan đao, ở trong tiểu quái chém giết, thân pháp phiêu dật, di chuyển nhẹ nhàng, không làm cô dính vào nửa điểm máu của tiểu quái.
Mỗi khi giết một con tiểu quái, trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái bảo rương màu nâu xanh cấp thấp nhất, những người ở trên lầu của tòa nhà chung cư gần đó nhìn thấy mấy cái bảo rương này, sự tham lam trong mắt căn bản là che giấu không được.
Cho dù hai người được canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn không tránh khỏi có một số quái vật thoát khỏi vòng vây của bọn họ chạy ra ngoài.
Người bên trong tòa nhà chung cư gần đó nhìn đỏ mắt nhưng không dám trêu chọc hai sát thần này, tự nhiên là để mắt tới đám quái vật bị bọn họ bỏ sót chạy ra ngoài.
Thấy có người đi xuống, những người khác cũng đã chờ không kịp, nhìn hai người kia giết quái vật còn đơn giản hơn so với mổ heo, những quái vật này nhất định rất yếu.
Lại không xuống dưới, bảo rương chính là của người khác.
Ý nghĩ này liên tục lóe lên trong đầu mọi người, cuối cùng vẫn là bảo rương mang đến dụ hoặc lớn nhất. Cả hành lang tràn ngập tiếng bước chân vội vã.
Người nghe thấy tiếng bước chân đương nhiên có thể đoán được họ đang làm gì, người có thể chịu được dụ hoặc nghe được tiếng bước chân cũng khó tránh khỏi sẽ không nghĩ lung tung. Thế là, một đợt người mới cũng đi xuống lầu, hiện tại trong tòa nhà chung cư chỉ có lác đác vài người.
Ánh mắt Lâm Vi Cửu liếc nhìn những người phía sau, ra hiệu cho Nghiêm Vanh, một đường giết vào trung tâm thương mại.
Đương nhiên cô vẫn chưa quên thu thập bảo rương trên mặt đất. Cũng chính là vì nguyên nhân này, những người kia mới không dằn nổi rời khỏi nhà.
Giết vào trung tâm thương mại, cô đưa cho Nghiêm Vanh ba túi bánh quy, bên trong có chừng hơn hai mươi cái bánh quy, mỗi một cái đều có công dụng ẩn thân, chỉ có điều tác dụng trong thời gian hạn định rất ngắn.
Mục đích chủ yếu của bọn họ khi tới đây vẫn là vật tư, mà không phải là quái vật giết không bao giờ hết.
Vẫn là quá khó để hai người có thể xác định rõ có bao nhiêu quái vật, hơn nữa độ chính xác của Nghiêm Vanh cũng liền chính xác cao một chút, còn cận chiến chính là cái cùi bắp.
Trên đường đến trung tâm thương mại, cô đã dạy Nghiêm Vanh làm sao để sử dụng thẻ vật phẩm lại cho anh ta to to nhỏ nhỏ mười mấy tấm thẻ bài không gian.
Hai người chia ra hành động tìm kiếm vị trí nhà kho, sau khi tìm được liền gửi tin nhắn vị trí cho đối phương.
Quái vật ở trong trung tâm thương mại còn không có nhiều đến mức chen chúc không được, bởi vậy chỉ cần tránh đi là được.
Lâm Vi Cửu đi trước khu vực tầng ngầm một của trung tâm thương mại, nhìn thấy có đồ vật đóng gói hoàn chỉnh liền cất đi hết.
Trong bản đồ mà Hạng Ân Tình đưa, có bản đồ phân bố trung tâm thương mại, trong đó có một cái nhà kho ở bên trong tầng ngầm một.
Trong trung tâm thương mại có mấy con quái vật đang đi lảng vãng, thấy kích thước của bọn nó đại khái có thể đoán được ít nhất là cấp D, dựa theo phân tích lúc trước của Ôn Tắc Niên để xem, giữa các quái vật cũng là có ý muốn ăn thịt lẫn nhau. Nhìn xem, ở dưới tình huống xung quanh không có con người, bọn chúng sẽ chủ động ăn thịt lẫn nhau.
Hiện tại trong trung tâm thương mại cuồn cuộn không ngừng quái vật, hiển nhiên điều này mâu thuẫn với phân tích trước đó.
Chẳng lẽ trong trung tâm thương mại còn có quái vật chỉ huy?
Lâm Vi Cửu gửi một tin nhắn cho Nghiêm Vanh, sau đó tiếp tục lấy đồ vật.
Cô thử nghiệm ở trước mặt quái vật lấy đi đồ vật mà nó có thể nhìn thấy, vừa quan sát vừa lấy đồ vật, quái vật không có một tia dao động, giống như máy móc đang du đãng, làm một cái quan tuần tra.
Bên này Lâm Vi Cửu dễ dàng thu hoạch vật tư, còn bên kia Nghiêm Vanh liền không tốt lắm.
Lúc anh ta nhận được tin nhắn của Lâm Vi Cửu thì đang cùng một con mèo yêu giằng co.
Anh ta ăn bánh quy, buff ẩn thân cũng có tác dụng trên người, nhưng không biết tại sao, chỉ cần anh ta khẽ động, con mèo yêu kia liền kêu meo meo uy hiếp anh ta.
Lúc dùng cung tên nhắm ngay nó, lông trên người nó lập tức dựng đứng lên, giống như là cảm nhận được uy hiếp.
Nghiêm Vanh cũng là bất đắc dĩ.
Đi hay không đi? đây là một vấn đề.
Một trận giằng co trong im lặng kéo dài năm phút, Nghiêm Vanh dẫn đầu làm ra phản ứng, anh ta tìm tới bạn tốt Lâm Vi Cửu, đem tình huống hiện tại nói cho cô.
Lâm Vi Cửu nhìn nhà kho bị khóa trước mắt, quay người rời đi, lên lầu tìm Nghiêm Vanh.
Lầu hai là bán quần áo nam, vị trí hiện tại của Nghiêm Vanh cách cầu thang không xa.
Anh ta ăn bánh quy ẩn thân nên Lâm Vi Cửu không nhìn thấy anh ta, hơn nữa Lâm Vi Cửu dùng kỹ năng [ Tiềm hành ] cũng mang theo tác dụng ẩn thân, nên Nghiêm Vanh cũng không nhìn thấy cô. Nhưng hai người bọn họ đều có thể nhìn thấy mèo yêu đang nhe răng uy hiếp, Lâm Vi Cửu thông qua mèo yêu nhắm ngay phương hướng tìm được Nghiêm Vanh, Nghiêm Vanh cũng thông qua động tác mèo yêu đột nhiên quay người phát hiện Lâm Vi Cửu.
Chỉnh dung cũng rất xấu ( Nghiêm Vanh ): Phải làm sao bây giờ?
Lâm Vi Cửu: Ám sát.
Sau khi nói xong, Lâm Vi Cửu tiện tay ném ra ngàn sợi tơ bay về phía mèo yêu.
Mèo yêu dù có biến dị thế nào đi nữa thì bản chất nó vẫn là mèo, thiên tính của mèo vẫn còn ở.
Quả nhiên, sau khi móng vuốt mèo yêu đụng phải sợi tơ mềm mại, thân thể đang chuẩn bị né tránh lập tức dừng lại, nhưng quán tính của thân thể vẫn không dừng lại, nó lộn mèo ra ngoài, trên móng vuốt còn cầm ngàn sợi tơ mà Lâm Vi Cửu ném ra.
Lúc đang chuẩn bị thừa cơ giết nó, Nghiêm Vanh lại gửi tin nhắn cho cô.
Chỉnh dung cũng rất xấu ( Nghiêm Vanh ): Anh Cửu, trước đừng giết.
Chỉnh dung cũng rất xấu ( Nghiêm Vanh ): Vừa thấy liền biết nó là con mèo có kỹ năng, ta muốn khế ước nó.
Chỉnh dung cũng rất xấu ( Nghiêm Vanh ): Trong tương lai kỹ năng của nó nói không chừng có thể mang đến cho chúng ta trợ giúp rất lớn, giết nó cũng không nhất định có thể tuôn ra kỹ năng của nó.
Nghiêm Vanh bùm bùm soạn tin nhắn, dùng tốc độ tay nhanh nhất trong cuộc đời vội vàng đem tin nhắn gửi ra ngoài trước khi Lâm Vi Cửu giết mèo yêu.
Lâm Vi Cửu: Anh đi đi, ta nhìn anh.
Chỉnh dung cũng rất xấu ( Nghiêm Vanh ): Cám ơn anh Cửu.
Lâm Vi Cửu nhắm mắt tĩnh tâm lại, cô cảm nhận được tiếng gió rất nhỏ, còn có tiếng hít thở cực kỳ rõ ràng, ở cách cô không xa.
Là Nghiêm Vanh mang đến sao?
"Là ta là ta, không phải Nghiêm Vanh." Giọng nói non nớt của bé gái vang lên ở trong đầu Lâm Vi Cửu.
Chờ đã, trong đầu?
Lâm Vi Cửu nhớ tới mèo yêu vương của mình.
Cô nghĩ nghĩ, thử ở trong lòng hỏi: "Là mèo yêu vương sao?"
"Không sai, chính là ta."
"Bây giờ mày có thể biến thành người rồi sao?"
"Đương nhiên la không thể rồi, cô đang suy nghĩ gì vậy?" Lâm Vi Cửu Chỉ có thể nghe ra khinh bỉ của nó từ trong giọng nói.
Lâm Vi Cửu: ......
Cô còn chưa lên tiếng, mèo yêu vương nói tiếp: "Cô mau đặt tên cho ta đi? Còn có mau thả ta ra khỏi cái phòng vừa tối vừa nhỏ này đi, liền cái đèn cô cũng không lắp đặt cho ta, trong phòng đồ đạc gì cũng không có, sao ta lại thảm như vậy a."
"Bên trong không gian khế ước còn có thể đặt những vật này hả?" Phát hiện mới này hấp dẫn lực chú ý của Lâm Vi Cửu, cô cũng không để ý tới sự ghét bỏ của mèo yêu vương.
"Đương nhiên rồi, đây chính là nhà của ta."
"Không thành vấn đề, chúng ta đang ở trung tâm thương mại, trên lầu năm có đồ đạc chuyên dụng cho mèo, đến lúc đó mày có thể tự mình chọn lựa."
Lâm Vi Cửu cùng nó hỗ động, trong lòng tính toán đem những thứ đó phóng tới trong không gian khế ước tương đối tốt.
"Cô nhanh cho ta lấy cái tên đi."
"Mày có dòng họ của chính mình sao?"
"Không có." Mèo yêu vương sa sút nói.
"Vậy mày liền theo ta dòng họ của ta đi, ta họ Lâm, mày gọi là Lâm Diệu, thế nào?"
"Chữ Diệu nào?"
"Nha, mày còn biết chữ đâu? Chữ Diệu trong kỳ diệu là trái nữ lại thêm ít diệu, mày là giống cái, lại là mèo yêu vương duy nhất, mang ý nghĩa số lượng ít, cái chữ này cùng mày có phải rất phù hợp hay không?" Lâm Vi Cửu chững chạc đàng hoàng che giấu sự thật bản thân mình đặt tên phế, nói đến cuối cùng càng nói càng thuận miệng.
"Đúng đúng đúng, ta sau này liền gọi Lâm Diệu."
"Cô mau thả ta ra ngoài a."
A, trí nhớ thật là không tệ, còn không quên đi ra ngoài đâu. Lâm Vi Cửu âm thầm kinh ngạc.
Xem ra cách đối đãi với nó cần phải sửa đổi một chút.
"Bây giờ bên ngoài đều là quái vật nguy hiểm, mày vừa mới đột phá xong, nơi này rất là nguy hiểm, chờ sau khi rời đi nơi này lại thả mày ra ngoài, cho mày một cái đèn, chính mày mở ra chơi đi."
Lúc trước cô không có tìm hiểu qua mèo, không biết đột nhiên sáng lên đối với mắt của nó có có tổn thương hay không, thế là cô tìm cái đèn đầy sao trời bỏ vào không gian khế ước.
Phía trên chỉ có một cái nút, chỉ cần ấn xuống, đèn từ bên trong sao trời sẽ sáng lên chiếu đến trên trần nhà.
Ánh sao mờ nhạt mang theo chút ánh sáng, sẽ không làm người cảm thấy chói mắt, sau khi mở ra còn có một số hiệu ứng âm thanh của động vật nhỏ, sẽ làm người có cảm giác như đang ở trong thiên nhiên hoang dã.
Lâm Diệu ngoan ngoãn ấn xuống cái nút, sau đó ở trong không gian nhảy tới nhảy lui, hiển nhiên là cực kỳ thích, tự động bỏ qua Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu cũng không thèm để ý, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia Nghiêm Vanh tốn công sức ý đồ cùng mèo yêu khế ước, rốt cuộc cũng khế ước thành công.
Thông qua ánh mắt có thể xác định, nó là một con mèo yêu thích xù lông (tạc mao).
Có mèo yêu bản địa chỉ đường, bọn họ giảm bớt rất nhiều thời gian để tìm kiếm nhà kho.
Nghiêm Vanh không có để mèo yêu trở về không gian khế ước mà là để nó chạy trên mặt đất đi trước dẫn đường.
Có mèo yêu ở, vấn đề an toàn của Nghiêm Vanh đề cao rất lớn, vì thế cô không có hành động cùng bọn họ, mà là trở lại khu vực kho hàng trong trung tâm thương mại đem đồ vật mang đi.
Không ngờ, vừa đến chỗ rẽ liền nghe được bên trong có người đang nói chuyện.
Không phải một hai người đang nói chuyện, mà là một đám người rất ồn ào đang làm ầm ĩ.
Lâm Vi Cửu sử dụng kỹ năng ẩn thân đi qua, trên đường nghe xong một lỗ tai, đại khái chính là có một người trốn ở phía sau một người khác, đem đối phương làm kẻ chết thay cho mình.
Có người nhìn thấy một màn này, vừa lúc anh ta cùng đối phương có quan hệ không tồi, bây giờ đang chỉ trích đối phương, sau đó những người khác đều che chở cho người còn sống này.
Toàn bộ khu trung tâm thương mại ồn ào nhốn nháo.
Lúc trước quái vật nơi này đều biến mất không thấy, xung quanh còn có dấu vết đánh nhau, Lâm Vi Cửu liền biết đây là bọn họ đã đem quái vật giải quyết.
Không thích hợp.
Lâm Vi Cửu chợt dừng bước.
Hiện tại có những người khác đi vào, có nghĩa là tất cả quái vật ở cửa chính lầu một đều đã bị giết, hoặc là xuất hiện vấn đề gì đó.
Càng quan trọng hơn là, cô không có gặp được người trong tòa nhà chung cư gần đây, lúc từ trên lầu đi xuống, cũng không có gặp tung tích của những người khác.
Nếu như nói quái vật ở cửa chính lầu một không có bị giết hết, như vậy đám người này là từ chỗ nào toát ra?
Lâm Vi Cửu lấy ra một cái mắt kính đeo lên, ấn vào cái nút ẩn nấp, hoàn cảnh xung quanh vẫn như cũ.
Không phải là ảo cảnh.
Đó chính là người thật.
Do dự một giây đồng hồ, nhưng vật tư đối với cô càng thêm dụ hoặc.
Im lặng không tiếng động tránh đi đám người kia đi vào trước nhà kho.
Lại có vấn đề mới xuất hiện.
Khóa cửa kho hàng không thấy.
Sau khi gửi tin nhắn cho Nghiêm Vanh về phát hiện của mình, Lâm Vi Cửu nín thở, lưng dựa vào tường, lấy ra trường kiếm có giá trị bền bỉ bị hư hao không sai biệt lắm bắt đầu chữa trị.
Loan đao không thể dùng vào lúc này, chiều dài của nó không đủ.
Sau khi chữa trị xong một nửa giá trị bền bỉ, Lâm Vi Cửu cầm chuôi kiếm, thông qua khe hở trên cửa đem thân kiếm xuyên vào.
Cô rõ ràng cảm nhận được kiếm của mình đụng phải đồ vật gì đó, có lẽ là người cũng có lẽ là quái vật. Tóm lại không phải là vật chết.
Đem kiếm rút ra, cô cẩn thận xem xét mũi kiếm, có một cọng lông rất ngắn.
Là quái vật a, vậy dễ làm.
Cô cười nhẹ, sử dụng kỹ năng [ Khống chế thẻ bài ] khống chế thẻ bài phi đao thông qua khe hở xuyên vào, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên không kịp chuẩn bị làm cô giật nảy mình, theo bản năng đem hình thái thẻ bài đổi thành hình thái vật phẩm đâm vào con mắt của nó.
Thời khắc khẩn cấp như vậy, Lâm Vi Cửu còn có tâm tư tìm kiếm vật tư.
Cái thùng đầy ắp được đặt ngay ngắn phía sau đôi mắt đỏ như máu, cô hài lòng.