Hai phút trước, vô luận là thí sinh trên đường đua, vẫn là khán giả hai bên đường đua đều đồng loạt tấn công cô.
Bạn ném một cái đạo cụ, tôi ném một cái đạo cụ, thỏa thỏa một cái trường hợp vung tiền như rác!
Lâm Vi Cửu dù mạnh đến đâu cũng khó tránh khỏi những đợt tấn công dồn dập từ nhiều hướng, chứ chưa nói đến những đợt tấn công theo nhóm.
Các thí sinh phía trước bị cô dùng làm lá chắn.
Các thí sinh cũng lần lượt tấn công cô, nhưng Lâm Vi Cửu cũng không né tránh mà dùng dáng người linh hoạt tới một cái mượn đao giết người.
Lâm Vi Cửu xuyên qua bên trong, đạo cụ của bọn họ không phải rơi vào khoảng không chính là bị Lâm Vi Cửu nhặt được chiếm vì của riêng, hoặc là đánh vào người đồng loại.
Kết thúc một trận chém giết náo nhiệt, Lâm Vi Cửu tiêu hao rất nhiều thể lực, bọn quái vật đã mất đi đồng bạn tốt nhất của mình.
Thật đáng buồn! Đáng tiếc!
Lâm Vi Cửu giả mù sa mưa vì chúng nó cảm thấy bi thương, thân thể lại thành thật bắt đầu bước tiếp theo.
Phía trước cô một mực kiềm chế bản tính, rốt cuộc có thể ở chỗ này giải phóng một cách hoàn toàn. Lâm Vi Cửu tỏ vẻ bản thân chơi phi thường vui sướng, nếu có lần sau, hãy mời cô một lần nữa.
Vị trí thứ ba là sự kết hợp giữa đầu bạch tuộc và thân người.
Lâm Vi Cửu có sự cảnh giác cao nhất đối với nó.
Chỉ nghĩ đến xúc tu của nó thôi đã nổi hết cả da gà. Nếu như không phải thật sự cần thiết, cô thực sự không muốn chiến đấu với nó.
Trước hai tên thú nhân theo thứ tự là sư tử cùng báo.
Hai loại động vật này vốn là lấy tốc độ nổi tiếng trong giới động vật.
Dù là hiện tại biến thành thú nhân, tốc độ của bọn họ cũng rất nhanh, trước tranh sau đoạt, tranh giành vị trí thứ nhất.
Vì vị trí xuất phát của mỗi thí sinh là khác nhau nên vị trí chạy nước rút cuối cùng cũng khác nhau.
Đừng nhìn vị trí hiện tại của Lâm Vi Cửu cùng vị trí thứ ba giống nhau, nhưng cô vẫn như cũ là thứ tư.
"Anh em này, nói thật, ta rất là hiền lành, thật không muốn cùng anh em động thủ chút nào." Lâm Vi Cửu ưu thương đối với đầu bạch tuộc nói.
Ở giữa cách đầu bạch tuộc cùng Lâm Vi Cửu có mấy cái đường băng, giọng Lâm Vi Cửu không lớn, nó thấy Lâm Vi Cửu nói chuyện, nhưng không biết cô đang nói cái gì.
Đang miên man suy nghĩ thì nó đột nhiên không động được.
"???" Đầu bạch tuộc chớp mắt mấy cái, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lại nhìn về phía Lâm Vi Cửu, cô đã chạy cùng hàng với vị trí thứ hai trên đường băng, khẽ mỉm cười nhìn đầu báo.
Một giây sau, đầu báo nắm chặt tay tạo thành nắm đấm, đánh về phía Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu dường như mất hứng, nụ cười trên mặt biến mất, cô ngây người nhìn đầu báo, thờ ơ trước đòn tấn công của nó.
"Định!"
Khán giả hai bên đường băng bất ngờ hò reo, cổ vũ nhiệt tình cho họ.
Bụi từ dưới đất bay lên lại rơi xuống, nụ cười của khán giả đông lại trên mặt, sau đó ngũ quan biến mất, khôi phục nguyên bản người không có khuôn mặt.
Bởi vì kết cục cùng bọn họ suy nghĩ vừa vặn tương phản.
Lâm Vi Cửu vượt lên phía trước đem đầu báo cố định tại chỗ.
Tốc độ của con báo không thể xem thường, Lâm Vi Cửu hợp thành một cái ám khí, nhắm ngay trái tim đầu báo vững vàng đâm tới.
Đầu sư tử đã tiếp cận nó chung điểm, Lâm Vi Cửu không có xem kết quả của ám khí, dùng hết sức chạy nước rút về phía trước.
Đầu sư tử ngay từ đầu đã chiếm vị trí thứ nhất, hiện tại đã là thân người, động tác chạy càng lúc càng chậm, cho Lâm Vi Cửu đủ thời gian để vượt mặt.
Dây thừng từ trong tay áo bay ra, quấn lấy chân của đầu sư tử, Lâm Vi Cửu dùng sức kéo một cái, đầu sư tử ngã trên mặt đất.
Cô nhanh chóng kết hợp hai chiếc bẫy màu trắng thành một chiếc bẫy màu xanh lá cây, ở khoảng trống mà đầu sư tử muốn chui lên, cô ném chiếc bẫy xuống dưới thân nó, lại dùng dây thừng làm đầu sư tử lại lần nữa té ngã trên đất.
Cách sử dụng bẫy ở đây tốt hơn nhiều so với hiện thực.
Chỉ cần cơ thể của nó chạm vào bẫy, tác dụng của bẫy sẽ xuất hiện trên cơ thể của nó. Cái bẫy màu xanh lá cây không làm tê cứng các chi trong thời gian dài như cái bẫy màu xanh lam. Nhưng đối với Lâm Vi Cửu tới nói, như vậy đã đủ rồi.
Không nhìn đầu sư tử phẫn nộ gào thét, cô tập trung lực chú ý, tiếp tục lao về phía trước.
Chỉ cần cô chạy nhanh, những đòn công kích của khán giả hai bên sẽ không thể đến trên người cô.
Không ngừng lao về phía trước Lâm Vi Cửu không có phát hiện mình chạy càng lúc càng nhanh, nếu so sánh với tốc độ của một vận động viên chuyên nghiệp, tốc độ của cô đã vượt qua kỷ lục thế giới.
Nặc Lạp trong bóng tối âm thầm quan sát Lâm Vi Cửu, khi nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc tự mình lẩm bẩm: "Thật là may mắn, ở chỗ này tăng lên thể chất của bản thân."
Tiếng hoan hô nhiệt liệt đánh thức Lâm Vi Cửu ra khỏi trạng thái huyền diệu vừa rồi.
Lấy lại tinh thần, sân thể dục trong trường học biến mất không thấy, cô quay trở lại căn phòng nhỏ tối tăm.
"Chúc mừng người chơi đã giành chức vô địch giải chạy đường dài trong khuôn viên trường học, hãy chọn một trong các phần thưởng sau."
1. Khi tiến vào mỗi cái phó bản thu được nhắc nhở quy tắc khác biệt.
2. Nhận được điểm sinh tồn +1000.
3. Nhận được ngẫu nhiên một cái vũ khí màu cam vĩnh cửu."
Cô đã cảm nhận được phần thưởng đầu tiên, ưu khuyết điểm rõ ràng. Ưu điểm là cô sẽ không trái với quy tắc ngầm bên trong phó bản, khuyết điểm là quy tắc này sẽ không giúp ích gì đặc biệt cho cô để hoàn thành nhiệm vụ.
Điểm sinh tồn cô biết là có thể đề cao tố chất thân thể, nếu có được một ngàn điểm này, cô sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn những người khác. Cùng cái thứ nhất ban thưởng vừa vặn tương phản, cô sẽ không biết quy tắc ngầm bên trong phó bản, cứ như vậy liền có thêm một cơ hội thăm dò quy tắc.
Phần thưởng thứ ba Lâm Vi Cửu không thế nào cân nhắc qua.
Nếu như phía trên không có viết hai chữ ngẫu nhiên, nói không chừng cô sẽ còn cân nhắc một chút.
Cùng loại rút thưởng đồ vật, cô một mực sẽ không đi đụng vào. Từ nhỏ đến lớn, cô mãi mãi cũng không có rút đến vật mình muốn, này đại khái chính là phi tù đi……
Lâm Vi Cửu tại chọn một hay chọn hai do dự trong chốc lát, quyết định lựa chọn: "Ta chọn một."
Điểm sinh tồn cũng có thể nhận được trong tương lai, nhưng các quy tắc ngầm của phó bản trong tương lại không nhất định có thể thu được.
"Phần thưởng đã được gửi đi, người chơi có thể xem và sử dụng phần thưởng trong ba lô."
Nặc Lạp nói xong liền biến mất mặt trước Lâm Vi Cửu.
Trước mắt Lâm Vi Cửu lóe lên tia sáng trắng nhãn, lại mở mắt ra, tay của cô đặt trên cửa lớn nhà máy đồ hộp, đang chuẩn bị đẩy vào bên trong.
Lâm Vi Cửu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Ôn Tắc Niên vừa vặn cũng mở mắt ra.
"Anh cũng đi phòng tối?"
"Ừ, còn hoàn thành một cái phó bản chạy trốn."
"Em cũng vậy!"
Hai người đơn giản giao lưu vài câu, cùng nhau đẩy ra cửa nhà máy đồ hộp.
Một mùi hỗn hợp khó ngửi tràn tới trước mặt.
Lâm Vi Cửu nhăn mặt, sinh lòng kháng cự.
"Đeo lên sẽ tốt một chút." Ôn Tắc Niên lấy ra hai cái khẩu trang màu đen, đưa một cái trong đó cho Lâm Vi Cửu.
Bên trong một bao chỉ đặt một cái khẩu trang, là loại bọn họ bình thường hay dùng.
Lâm Vi Cửu xé mở đóng gói, lấy ra khẩu trang, quả thật là tốt hơn nhiều.
"Trước kia anh đã từng đến nhà máy này chưa?"
"Không có."
Bên trong tối đen như mực, Lâm Vi Cửu đem đến bên miệng ‘ phân công nhau hành động ’ nuốt vào trong bụng.
“Không sao, chúng ta trước dọc theo tường đi một vòng, nhìn xem tình huống.” Lâm Vi Cửu khô cằn nói.
Ôn Tắc Niên bật cười, đem đèn pin đưa cho Lâm Vi Cửu, "Đừng lo, anh có mang theo đèn pin, có ánh sáng liền không sợ."
“Thật sự không sao chứ?” Lâm Vi Cửu nghi ngờ nhìn Ôn Tắc Niên.