Vạn Kiếm Đài là nơi mài giũa kiếm pháp cho những đệ tử ưu tú, kiếm ở đây nhờ hấp thụ linh lực trời đất mấy trăm năm mà có linh thức, kiếm khí vô cùng sắc bén, kiếm chiêu đều là thượng thừa của Tàng Vân Tông, lệ khí và sát ý cực nặng. Người có năng lực phi thường mới có thể ngăn cản kiếm khí, còn người bình thường đi vào chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng dù có nguy hiểm cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Trừ phi những thanh kiếm này cảm nhận được uy hiếp mới tạo nên lục sát tinh trận, muốn tru diệt đối phương tại chỗ.
Tại sao trận pháp lại kích hoạt? Giang Âm Ninh sao lại ở bên trong?
Tạ Hằng hơi mím môi, nhớ đến thương thế của mình, nhưng mà, nếu nàng không ra tay...
Đang còn do dự, nàng nhìn kiếm khí từ bốn phương tám hướng hội tụ thành một kết giới bao vây xung quanh, ngăn cản Ân Hàm đang muốn vọt vào trong.
"A." Ân Hàm quỳ một gối dưới đất, che ngực, khoé môi thổ huyết, lại muốn giơ tay rút kiếm tiếp tục tấn công kết giới ngoài trận pháp. Linh lực mạnh mẽ va chạm kết giới, kích thích kiếm trận đến mức sát khí càng ngày càng nặng.
Tình huống không tốt lắm.
Ninh Nhi đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc!
Ân Hàm liều mạng đánh vào bên ngoài kết giới, khoé mắt muốn nứt ra, "Ninh Nhi! Muội phải kiên trì! Mau tránh kiếm ở phía sau!"
Hắn một lần lại một lần phóng linh lực vào kết giới mà không biết làm vậy chỉ khiến Vạn Kiếm Đài cảm nhận uy hiếp, mắt thường cũng có thể nhìn thấy uy lực trận pháp đang tăng vọt.
Ân Hàm lúc này bị chắn ở bên ngoài, trơ mắt nhìn kiếm trận di chuyển ngày càng nhanh, ngày càng sắc bén, cho đến khi tình cảnh trở nên vô cùng đáng sợ.
Giang Âm Ninh đứng ở trung tâm kiếm trận cố gắng rút kiếm cản được mấy chiêu, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi quỳ xuống.
"A!"
Kiếm phía sau nàng ta lượn lờ giữa không trung, thân kiếm phát ra tiếng vù vù, bỗng dưng toả ra ánh sáng vô cùng mãnh liệt.
Thanh kiếm kia giống như đang gào thét, điên cuồng bay thẳng vào giữa lưng Giang Âm Ninh!
Đôi mắt Ân Hàm trừng lớn, bất ngờ sợ hãi kêu lên một tiếng: "Ninh Nhi cẩn thận!"
Choang!
Ánh sáng bạc đột nhiên rơi xuống như sao sáng giữa trời đêm, ngay lập tức "roẹt" một tiếng xé rách không khí.
Tạ Hằng vung kiếm nhanh như tia chớp, ngăn cản thanh kiếm kia đâm tới, vang lên một tiếng "keng", mũi kiếm cực mỏng nằm ngang lao tới, bất ngờ đánh bay thanh kiếm kia, sau đó cả người nàng uyển chuyển nhẹ nhàng dừng lại phía sau Giang Âm Ninh.
"Sao lại thế này?" Tạ Hằng trực tiếp túm Giang Âm Ninh trên mặt đất lên bằng một tay, một bên quan sát kiếm trận xung quanh, một bên hỏi nàng ta: "Tại sao kiếm trận lại đột nhiên kích hoạt?"
Sắc mặt Giang Âm Ninh trắng bệch, cánh tay bị Tạ Hằng nhéo có chút đau, nàng ta khóc nức nở kinh hoảng nói: "Ta, ta không biết... Ta chỉ muốn tới xem, không hiểu tại sao tự dưng bị tập kích..."
Trong lúc nói chuyện, sáu thanh kiếm đồng thời lao tới chỗ bọn họ.
Mũi chân Tạ Hằng trượt về phía trước, cơ thể cong về sau, nhẹ nhàng tránh được một đòn trí mạng.
Ngón tay nàng vừa nhấc, bội kiếm từ lòng bàn tay bay ra, "keng keng keng" đánh rớt mấy thanh kiếm phía sau Giang Âm Ninh, nàng xoay người một cái, trở tay bắt lấy Kiếm Tư Tà, thuận tiện kéo Giang Âm Ninh ra phía sau mà bảo vệ.
Một loạt động tác liền mạch lưu loát, vô cùng trôi chảy.
Đến khi đứng yên, đầu gối Tạ Hằng bỗng dưng mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
Tạ Hằng: "......"
Đúng là có chút chịu không nổi.
Hơi thở nàng mỏng manh, hai chân nhũn ra, bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy, cánh tay đau như đứt lìa.
Tạ Hằng cố gắng điều chỉnh hơi thở, sau đó dùng sức cầm chặt bội kiếm. Nàng đang định nói chuyện thì bất ngờ nghe tiếng thút tha thút thít của Giang Âm Ninh, chắc là bị biến cố đột ngột xảy ra dọa đến phát khóc.
Khóc đáng thương đến thế.
Chỉ nghe tiếng khóc thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh mỹ nhân rơi lệ, hoa lê đái vũ. Lời chất vấn vọt tới cổ họng bỗng dưng biến thành lời an ủi vụng về: "... Đừng khóc."
Tạ Hằng cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, vậy mà còn phải an ủi người khác.
Vốn là người bên cạnh Tạ Sầm Chi, đây không phải là lần đầu nàng bảo vệ người khác, càng không phải lần đầu gặp nạn nhưng chưa từng có ai trước mặt nàng khóc đến đáng thương như thế.
Nàng giống như hiểu ra vì sao bọn họ không nỡ trách phạt Giang Âm Ninh.
Tạ Hằng trong phút chốc cũng không biết làm sao bây giờ, lại nói thêm một câu: "Có ta ở đây, tỷ nhất định có thể sống sót ra ngoài."
Cho dù thế nào, nàng ta vẫn là tiểu sư muội của Tạ Sầm Chi.
Chỉ cần là người của hắn, Tạ Hằng đều sẽ bảo vệ thật tốt, thấy chết không cứu không phải là tác phong của nàng, cho dù là ai cũng thế.
Nói xong hai câu này, người phía sau rốt cuộc cũng ngừng khóc.
Trận pháp cấp tốc vận chuyển, lần này, là tia sáng đáng sợ từ mười thanh kiếm!
Tạ Hằng trực tiếp nhảy lên không trung, Kiếm Tư Tà giống như Phi Diệp bay ra ngoài, ào ào đánh bay những thanh kiếm đang lao tới phía trước.
Nàng một bên ra sức tiếp chiêu, một bên kéo tay Giang Âm Ninh lui về sau. Những thanh kiếm kia vẽ một đường cong trên không trung rồi một lần nữa lao xuống.
Kiếm khí của những thanh kiếm càng ngày càng sắc bén.
Vạn Kiếm Đài hấp thụ linh khí của trời đất cho nên vô cùng mẫn cảm với ma khí.
Tạ Hằng lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng.
Mục tiêu của những thanh kiếm hiện tại đã chuyển từ Giang Âm Ninh sang Tạ Hằng.
Ma khí toả ra ngoài.
Ma khí càng mạnh, uy hiếp càng lớn, sát khí trong kiếm trận càng nặng.
Chúng nó cảm nhận được ma khí trên người nàng.
Tay cầm kiếm của Tạ Hằng kịch liệt run rẩy, chỗ hổ khẩu* tê dại, chuôi kiếm chấn động lan tràn dọc theo cánh tay, giống như có một dòng điện chạy trên da thịt, rung rộng đến mức hàm răng nàng khó chịu.
Trong cổ họng đã ẩn ẩn có mùi máu tươi.
Nếu nàng không bị thương, còn có thể đấu một trận.
Nhưng hiện tại không được.
Tạ Hằng nghiến răng thật mạnh, mùi máu trong miệng càng ngày càng nồng. Nàng biết cứ trì hoãn như thế này cũng không phải là cách.
Hai mắt nhắm chặt lại đột nhiên mở ra.
Nàng nói với Giang Âm Ninh ở phía sau: "Trận này cũng không phải không còn đường sống, sau khi sinh môn xuất hiện, ta sẽ quăng tỷ ra ngoài. Bên ngoài có Ân Hàm trợ giúp, tỷ đừng sợ."
Cho dù rơi vào tình cảnh này, Tạ Hằng vẫn vô cùng bình tĩnh.
... Tất cả đều nhờ lâu ngày phò tá Tạ Sầm Chi, nàng mới có thể quyết đoán và bình tĩnh như thế.
Tạ Hằng một bên điều chỉnh hơi thở, một bên dịu dàng trấn an Giang Âm Ninh, mãi đến khi nghe thấy Giang Âm Ninh do dự lên tiếng: "Ta... đã biết, sư muội hôm nay lại cứu ta lần nữa, Ninh Nhi sau này sẽ cố gắng báo đáp sư..."
Tạ Hằng ngắt lời nàng: "Không cần cảm ơn."
Vừa mới dứt lời, Tạ Hằng lại một lần nữa xông ra ngoài.
Lần này nàng không hề áp chế ma khí trên người nữa mà cấp tốc vận chuyển tâm pháp trong cơ thể. Linh lực tích lũy ở chỗ đan điền giống như được phóng thích, "rầm" một tiếng đẩy ra toàn bộ ma khí, ở ngón tay xuất hiện một tia sáng trắng của linh tiên*.
Đầu ngón nàng khẽ vung linh tiên.
"Bang" một tiếng, linh tiên gõ vào vô số thân kiếm, phát ra tiếng vang đứt quãng, hệt như tiếng châu lạc mâm ngọc. Kiếm quang lưu lại một mảnh tàn ảnh hỗn loạn, linh tiên nhanh như dệt võng, ngăn chặn những tia sáng phát ra từ kiếm, kích thích những thanh kiếm rung lắc càng thêm mạnh mẽ.
Vô số thanh kiếm chôn bên trong Kiếm Trủng bắt đầu chấn động.
Càng ngày càng nhiều kiếm nhằm vào giữa kiếm trận, linh khí bạo trướng, lấy Tạ Hằng làm trung tâm mà tạo ra từng trận cuồng phong.
Nhưng vào lúc này!
"Sinh môn!"
Tạ Hằng đột ngột nâng tay, Giang Âm Ninh đứng bên cạnh bỗng dưng bị đẩy ra ngoài.
"Ân Hàm! Bắt lấy!"
Ân Hàm canh giữ bên ngoài gấp đến độ không biết phải làm sao, tuy hắn biết Tạ Hằng đã đi vào trong, nhưng hắn vẫn lo Tạ Hằng không đấu lại kiếm trận. Còn đang tìm cách vọt vào cứu người thì nghe thấy tiếng kêu của Tạ Hằng.
Vừa ngẩng đầu đã thấy tiểu cô nương bị ném ra khỏi trận pháp.
Ân Hàm nhanh chóng phi thân bay lên, ôm lấy vòng eo của Giang Âm Ninh vững vàng rơi xuống đất. Hắn vội vàng hỏi: "Ninh Nhi! Muội sao rồi, có bị thương hay không?"
Khuôn mặt nhỏ của Giang Âm Ninh trắng bệch, đáy mắt tràn đầy hơi nước, chỉ biết nắm lấy cánh tay Ân Hàm khóc nức nở lắc đầu, "Ân Hàm ca ca, Ninh Nhi lúc nãy suýt chút nữa bị giết..."
Ân Hàm thấy nàng khóc đáng thương đến thế, trong lòng mềm nhũn, rối như tơ vò, vội vàng dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, không sao rồi."
Giang Âm Ninh lại kinh hoảng nói: "Nhưng mà... Tạ Hằng sư muội vẫn còn bên trong..."
Tạ Hằng.
Ân Hàm lúc này mới nhớ đến Tạ Hằng, hắn bỗng dưng quay đầu nhìn lại, bóng dáng thiếu nữ bay vút bên trong pháp trận, từng tia kiếm quang hỗn loạn kéo thành một quầng sáng, vặn vẹo tạo thành thiên la địa võng, khiến ai nhìn vào cũng thấy hoa mắt.
Tạ Hằng giờ phút này vô cùng cường hãn, ngay cả Ân Hàm cũng cảm thấy kinh hãi.
Ân Hàm biết uy lực của lục sát tinh trận, lúc trước Tàng Vân Tông vì muốn bắt giết một tướng lãnh Ma Vực mà bất đắc dĩ thiết lập pháp trận này, sau đó giết sống vị tướng lãnh đó trong trận pháp.
Tạ Hằng có thể chiến đấu lâu như vậy, sau đó còn đưa Giang Âm Ninh ra ngoài an toàn, tất cả đủ thể chứng minh thực lực của nàng.
Càng thương càng cường.
Đúng là danh bất hư truyền.
Cho dù đã biết Tạ Hằng có thể chất đặc thù, thực lực cũng không yếu, nhưng Ân Hàm hoàn toàn không nghĩ đến nàng có thể mạnh tới vậy!
Trong mắt hắn, Tạ Hằng tuy không giống người khác, nhưng cũng chỉ là một người trấn giữ phong ấn mà thôi. Nàng bình thường không hay cùng người khác nói cười, cứng nhắc vô vị, chỉ biết đứng yên bên cạnh quân thượng, nghe lời dịu ngoan, không ngờ lại ẩn giấu thực lực cường đại thế này.
"Chúng ta... Chúng ta suy nghĩ biện pháp cứu nàng đi? Sư muội vì ta mới đi vào đó."
Giang Âm Ninh duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Ân Hàm lo lắng nói: "Tình huống thế này, chắc chỉ còn cách đi tìm sư huynh mà thôi?"
Ân Hàm phục hồi tinh thần.
Ánh mắt hắn từ trên gương mặt nhỏ thuần tịnh của Giang Âm Ninh chậm rãi di dời đến thân ảnh bên trong trận pháp của Tạ Hằng, nhìn ma khí nồng đậm toả ra xung quanh nàng.
Ma khí cũng nặng quá rồi.
Giống như nhập ma.
Tìm quân thượng?
Nếu quân thượng tự mình lại đây, Tạ Hằng làm sao có thể giải thích thỏa đáng về ma khí trên người nàng?
Người trấn thủ phong ấn, trên người lại chứa đầy ma khí.
Ân Hàm không biết đang nghĩ gì mà cười cười, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Âm Ninh phất tay áo nói: "Đi, chúng ta đi tìm quân thượng, cứu nàng."
Tuy không có Giang Âm Ninh gây cản trở, nàng cũng không cần phải áp chế ma khí trong cơ thể, ngay cả toàn bộ thực lực đều dùng tới, nhưng bị thương vẫn là bị thương, đấu không lại chính là đấu không lại.
Mặc dù nàng đã bước vào Đạo Hư Cảnh, nhưng vẫn khó có thể ứng phó được loại sát trận bậc này.
Sát trận này còn có một chỗ vô cùng lợi hại... cho dù nàng có đánh thắng tất cả những thanh kiếm kia, linh lực cũng sẽ dần dần cạn kiệt, sống sờ sờ biến thành cái xác khô bên trong.
Tạ Hằng gian nan thở phì phò, xương cốt toàn thân đều run lên.
Xiêm y trên người nàng bị chém rách vài đường, vai cùng lưng đều có thương tích, miệng vết thương toát ra nhè nhẹ hắc khí.
Nàng đang đợi sinh môn tiếp theo.
Chỉ cần nàng kiên nhẫn, chắc chắn sẽ tìm được đường sống.
Mọi người khi hay tin thì vội vàng chạy đến, lúc đến nơi thì thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Kiếm trận cấp tốc xoay chuyển, linh khí xung quanh hội tụ thành một mắt gió mạnh mẽ, uy lực của lục sát tinh trận đã trở nên vô cùng đáng sợ, khiến bọn họ nhớ đến tình cảnh tru diệt ma tướng khi xưa.
Giữa trận pháp, thiếu nữ mặc hắc y môi đỏ nhiễm máu, quanh thân lượn lờ ma khí, tóc dài vốn rơi rụng trên vai bị thổi bay lên, trong tay nắm Kiếm Tư Tà, ra sức né tránh sát khí của những thanh kiếm từ bốn phía.
Tất cả mọi người đang xem đều ngây ngốc: "..."
Này này này, đây là sự thật sao?
Thì ra Tạ Hằng mạnh đến vậy?
Có thể chiến đấu đến bây giờ, tu vi của nàng hẳn đang ở Đạo Hư Cảnh chăng? Nàng đột phá Đạo Hư Cảnh khi nào?!
Bọn họ còn chưa phục hồi tinh thần thì một thân ảnh lạnh nhạt đã xẹt qua nhanh như chớp.
Là Tạ Sầm Chi.
Tạ Sầm Chi khoanh tay đứng nhìn, giữa hai mày lạnh băng, mắt đen nặng nề mà nhìn chằm chằm Tạ Hằng bên trong pháp trận.
Tất cả mọi người đều nhìn ra hắn đang không vui.
Ân Hàm vội vàng tiến lên, khom lưng nói: "Quân thượng, ngài xem Tạ Hằng sắp chịu không nổi nữa rồi, chỉ là ma khí trên người nàng..."
Một câu này, nháy mắt khiến cho mọi người ồ lên.
Ma khí?
Mọi người đều vội vàng xoay đầu lại quan sát Tạ Hằng, lúc này họ mới chú ý tới, dưới ánh sáng tỏa ra từ kiếm, quả nhiên có một luồng ma khí nồng đậm.
Ma khí trên người Tạ Hằng... từ đâu mà có?! Nàng nhập ma?!
Ân Hàm xoay chuyển ánh mắt, trưởng lão Vương Càn ngày thường có giao tình rất tốt với hắn vội vàng lên tiếng: "Chắc là do luồng ma khí này mà những thanh kiếm trong Vạn Kiếm Đài mới mất khống chế như vậy. Tạ Hằng tuy là người trấn thủ phong ấn nhưng ma khí trên người cũng quá nặng, nào giống nhân sĩ chính đạo?"
Lập tức có người phụ họa nói; "Đúng vậy! Nếu chuyện này còn không làm rõ, người khác sẽ cho rằng Tạ Hằng thật sự nhập ma. Đến lúc đó người có ý đồ xấu truyền lời đồn ra ngoài, chẳng phải nói người Tàng Vân Tông chúng ta thu nạp người tà đạo hay sao?"
Ân Hàm cười lạnh nói: "Lời đồn cũng không sao, nhưng trạng thái của Tạ Hằng lúc này đúng thật là nhập ma."
Tạ Sầm Chi đứng ở một chỗ nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, đột nhiên lãnh đạm nói: "Nàng không nhập ma."
Hắn vừa mở miệng, những người xung quanh lập tức ngậm miệng không dám nói lời nào.
Tạ Sầm Chi ở xa xa nhìn Tạ Hằng, rốt cuộc nhấc chân, chậm rãi tới gần Vạn Kiếm Đài.
Hắn bỗng dưng phi thân nhảy lên, giơ tay, linh lực cuồn cuộn hội tụ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài, sau đó mạnh mẽ phất tay áo hướng về phía kiếm trận.
"Rầm ——"
Trong phút chốc, ánh sáng trắng nổi lên, cường đại mãnh liệt như hải triều, bắn ra bốn phía.
Vạn kiếm trồi lên, đất núi rung chuyển.
Linh lực cường đại biến thành những lát cắt sắc bén, mắt thường cũng khó nhìn được tốc độ của nó, đánh bay tất cả. Da thịt của những người đứng ngoài trận đều lưu lại một vệt máu nhỏ.
Trận phá.
Trong trận, Tạ Hằng bất ngờ thu kiếm, mất hết sức lực chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu thở phì phò.
Một đôi ủng đen hoa văn quen thuộc dừng trước mặt nàng.
Tiếng nói Tạ Sầm Chi cực lạnh.
Lạnh đến mức toàn thân nàng như rơi vào hầm băng.
"Biết sai chưa?"
——-
(*) Lục sát tinh: gồm sáu sao: Địa Không, Địa Kiếp, Kình Dương, Đà La, Hỏa Tinh, Linh Tinh. Trong tử vi đây là những sao gây tai họa lớn tới đời sống con người (ví dụ như chấm dứt sự nghiệp, tài sản, gia đạo, thậm chí mất mạng...)