Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng Lòng Phóng Túng Của Tôi

Chương 2



Tôi lật giở tài liệu, bắt đầu thao thao bất tuyệt, miệng liên tục nói về công việc, nhưng trong lòng toàn là:

A Thẩm đẹp trai quá!

A a a a tớ đang ở gần A Thẩm, hãy để thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này!

Nói  một hồi, tôi phát hiện dái tai sếp lại đỏ lên. Mặc dù vẫn bình tĩnh nhìn tôi, nhưng ánh mắt đã hơi lơ đãng.

Tôi hiểu rồi, sếp chắc chắn cũng thích tôi. Nhìn xem, anh lại ngại ngùng rồi!!!

Chỉ là anh không giỏi tiếp xúc với phụ nữ, nên mới ngại ngùng như vậy.

Anh cúi đầu, chỉ ra chỗ có vấn đề trong tài liệu, "Tốt lắm. Nhưng có một vài chỗ có thể tối ưu hóa."

Tôi gật đầu lia lịa, ánh mắt chăm chú nhìn anh.

Sếp dường như cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói xong chuyện công việc, tôi lại nhìn xung quanh, cố gắng tìm chủ đề để kéo gần khoảng cách.

Laptop, màn hình, tài liệu, giấy bút, cốc thủy tinh không có hoa văn... Bàn làm việc của sếp rất gọn gàng, không tìm thấy chút dấu vết cá nhân nào.

Không được, không thể lãng phí cơ hội ở riêng này!

Tôi mở miệng, thốt ra một câu: "Sếp, Tiểu Cốc đã vô địch trượt tuyết, anh có thích trượt tuyết không?"

Anh hơi sững người, giọng điệu bình tĩnh trả lời: "Cũng được, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đi trượt."

"Thật tuyệt, em cũng thích trượt tuyết, lần sau đi cùng nhau nhé?"

"..."

Nói chuyện cứng nhắc ba phút, bầu không khí hơi ngại ngùng.

Thôi, hôm nay đến đây thôi. Dục tốc bất đạt, câu dẫn đàn ông phải kiên nhẫn.

Tôi lưu luyến nhìn anh từ trên xuống dưới, muốn lưu giữ hình ảnh A Thẩm của ngày hôm nay trong tâm trí.

Ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy đôi tất của anh. Trên đôi tất lộ ra ở mắt cá chân, lại có hình chú gấu nhỏ.

Không ngờ, sếp lạnh lùng lại có mặt dễ thương như vậy. Đồ ẻo lả, hì hì.

Tôi thầm chế giễu trong lòng.

Tất nhiên, đây chỉ là lời trêu chọc dành cho người trong lòng, giống như "chú heo con của tôi" vậy.

Sếp đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút bất mãn phản bác: "Tôi không phải đồ ẻo lả."

 

3

Tôi giật mình, kinh ngạc và nghi ngờ nhìn anh.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi, tôi vừa nói ra suy nghĩ trong lòng?

Mắng sếp là đồ ẻo lả trước mặt anh, chẳng phải là muốn c.h.ế.t sao? Vẫn là A Thẩm mà tôi thầm mến bấy lâu nay hu hu, nếu anh chỉ nhớ đến câu này về tôi thì phải làm sao.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức giải thích, lưỡi cứ như muốn thắt lại.

"Vâng, xin lỗi anh. Không phải ý xấu đâu, ý em là đôi tất đó rất dễ thương..."

Đúng vậy, dễ thương!

Sao sếp có thể là đồ ẻo lả được?



Sếp của chúng ta lạnh lùng như trăng, là đóa hoa trên núi cao không thể chạm vào, khiến các cô gái trong văn phòng mê mẩn, sao có thể là đồ ẻo lả được?

Hơn nữa, tôi, Chu Điềm, tuyệt đối không thể thích một kẻ ẻo lả.

Phải giải thích thế nào đây, thực ra cách gọi này chỉ giống như biệt danh "chú heo con của tôi" vậy?

Tôi vắt óc suy nghĩ, mặt đỏ bừng, suy nghĩ làm thế nào để không bị đuổi ra ngoài.

Sếp đột nhiên ngắt lời tôi, "Tôi biết."

Anh vậy mà không hề tức giận, chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi.

"Em vừa rồi, thật sự nói ra miệng sao?" Tôi nghi ngờ nhìn anh, vẫn muốn cứu vãn một chút.

Chủ yếu là, tôi thực sự không nhớ mình vừa nói gì.

Tôi luôn khỏe mạnh, tinh thần tốt, không đến mức không kiểm soát được miệng mình chứ.

Sếp ngồi thẳng người, trầm giọng nói: "Phải."

"Không phải chứ, em không nói."

"Em nói rồi."

"Thật sao, em nói rồi?" Tôi vẫn rất nghi ngờ, nghi ngờ mình có nên đi khám bác sĩ không.

"Nói rồi." Sếp rất kiên quyết, giọng nói cũng trầm xuống.

"...Tôi biết em không cố ý, đừng để tâm."

Nhưng dái tai đỏ ửng lại càng rõ ràng hơn. Xem ra sếp nói miệng là đừng để tâm, nhưng thực ra vẫn rất để tâm đến cách gọi này. Bề ngoài rộng lượng, nhưng tai đã bị chọc tức đến đỏ bừng.

"Vâng, sếp."

Tôi chìm đắm trong vẻ đẹp trai của sếp, cũng không còn bận tâm đến chuyện vừa rồi nữa, chỉ cần sếp tha thứ cho tôi là được.

Sếp dường như đã chán bị nhìn, khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế nhướng mày nhìn tôi, "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không... không còn."

Mang theo niềm vui "Hôm nay đã nói chuyện với A Thẩm", và nỗi buồn "Vô tình mắng A Thẩm là đồ ẻo lả", tôi vừa vui vừa buồn, luyến tiếc bước ra khỏi văn phòng.

Trở về chỗ ngồi, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Nghĩ lại thế nào cũng thấy, tôi căn bản không hề nói ra câu "đồ ẻo lả" đó. Chẳng lẽ, anh tự đoán ra?

Sếp có đọc tâm thuật?!

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, nhanh chóng bị tôi phủ nhận. Đây đâu phải phim truyền hình, làm gì có nhiều siêu năng lực như vậy.

Cứ như vậy, tôi gạt chuyện này ra sau đầu.

Vốn đã trôi qua rồi, nhưng…

Buổi chiều, sếp mời mọi người uống trà chiều, coi như là lời động viên mọi người trong thời gian gần đây.

Sếp của chúng tôi, tuy người lạnh lùng ít nói, nhưng hành động thực tế đối với nhân viên vẫn được.

Sau khi một thùng trà sữa lớn được đưa đến, sếp bị vây quanh bởi đám đông, không thể thoát ra được.

Các cô gái vây quanh sếp, nhìn thấy sếp mắt ai cũng sáng lên, tuy không dám làm càn nhưng ai cũng muốn nhìn thêm vài lần.

Những đồng nghiệp không thể chen vào vòng trong, thì đứng bên ngoài nói mình đã đặt gì, sếp và những đồng nghiệp nhiệt tình khác ở bên trong đưa ra ngoài.

Đặc biệt là Trần Kiều Kiều, cô gái có ý đồ xấu với sếp trong văn phòng, đang đứng sau sếp, nũng nịu nói mình đặt trà sữa trân châu khoai môn.

Chết tiệt, cô ta đang “phóng điện” với sếp.