Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 14



Bởi vì hôm nay là dịp lễ nên nghỉ triều một ngày.

Mộ Tương cẩn thận lựa chọn một bộ trang phục tuy trông sang quý nhưng còn tính là thường phục: “Thế nào?”

Thượng Hỉ nịnh nọt tâng bốc: “Bệ hạ khí vũ hiên ngang, thoạt nhìn đã biết thân phận bất phàm.”

Mộ Tương nhíu mày, hắn muốn trông giống như một người bình thường, nhưng lại không có quần áo phù hợp hơn. Quần áo của hắn chủ yếu là màu đen, bên trên thêu rồng vàng hoặc hạc vàng, đó là biểu tượng của hoàng quyền.

Hôm nay Mộ Tương không đeo quan đỉnh, chỉ tùy ý tìm một dải lụa buộc nửa tầng tóc phía sau.

Thượng Hỉ chần chừ: “Bệ hạ đây là……”

Mộ Tương bình đạm nói: “Hôm nay cô sẽ rời cung, ngươi không cần đi theo.”

Thượng Hỉ lên tiếng: “Thế bệ hạ nên mang thêm vài người…”

Mộ Tương: “Có ám vệ là đủ rồi.”

Khi hắn đến cung Vị Ương, Sư Hòa hiển nhiên sững sờ một giây: “Điện hạ tới đây làm gì?”

Lời đã đến bên miệng rồi lại chuyển một vòng, Mộ Tương đáp: “Tới luyện chữ.”

Thượng Hỉ: “…”

Ban nãy ngài cũng không nói như thế!

Mộ Tương phát hiện hôm nay Sư Hòa không xem sách mà đang viết gì đó, hắn vô thức đọc ra: “Quân sinh ta chưa sinh…”

Sư Hòa: “Ừm.”

Sắc mặt Mộ Tương tái nhợt, đầu ngón tay run lên mà chính hắn cũng không nhận ra, cố hết sức kiềm chế bản thân: “Sao Quốc sư lại viết cái này?”

Sư Hòa lắc đầu, ngữ khí đều đều: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới những lời này.”

“Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Thượng Hỉ lo lắng hỏi, Sư Hòa nghe vậy cũng nhìn Mộ Tương.

Mộ Tương không nghe thấy thanh âm xung quanh, trong đầu thoáng hiện lên một tầng sương mù, không ngừng quấn lấy câu nói trên tờ giấy vừa rồi, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Cảm xúc của hắn tràn ngập đè nén, phẫn uất, đau đớn, không cam, hắn nhất định phải —— nhất định phải làm gì?

“Điện hạ?”

Giọng nói quen thuộc đánh thức Mộ Tương khỏi sự ngỡ ngàng. Hắn đưa tay sờ mồ hôi lạnh trên cổ, yếu ớt nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Được.”

Sư Hòa để Mộ Tương nằm trên giường, duỗi tay bắt mạch cho hắn: “Mấy ngày nay điện hạ nghỉ ngơi vào giờ nào?”

“… Canh ba.” Mộ Tương hơi chột dạ.

“Thượng Hỉ?” Sư Hòa liếc hắn nhưng lại gọi tên Thượng Hỉ mà còn chẳng ngoảnh đầu lại.

“Thưa Quốc sư đại nhân, là canh bốn.” Thượng Hỉ cúi đầu, cũng không không nhìn Mộ Tương.

“…”

Mộ Tương nghiến răng. Tuy nhiên hắn cũng chẳng có sức truy cứu hành vi phản đồ của Thượng Hỉ, hắn phải suy nghĩ xem nên nói gì để Sư Hòa không giận nữa.

Dù Sư Hòa vẫn bình tĩnh ôn hòa như ngày thường, nhưng không hiểu sao Mộ Tương cảm thấy y đang tức giận.

“Thật ra cô…” Mộ Tương nhìn cổ tay mình còn bị Sư Hòa nắm lấy, dứt khoát thành thật, “Cung Vị Ương luôn lặng yên trống trải… Hôm nay là lễ Chi Hương, ta muốn dẫn ngươi ra khỏi cung đi dạo.”

“…” Sư Hòa thả tay hắn ra, “Điện hạ có lòng, chỉ là điện hạ suy nhược khí huyết, không nên buông thả bản thân.”

“Biết rồi.”

Cuối cùng bọn họ vẫn thuận lợi ra cửa, Thượng Hỉ đứng tiễn ở cổng cung, nhìn bóng dáng bọn họ mà không khỏi cảm thán, quả nhiên chỉ mỗi Quốc sư có thể trị được bệ hạ.

Đáng tiếc, Quốc sư đại nhân có thể ở lại cung Vị Ương bao lâu nữa đây?

Bệ hạ không thể nào vĩnh viễn không lập hậu không cưới phi, chung quy một ngày nào đó, sẽ có người khác sống trong cung Vị Ương.

Thượng Hỉ thầm bật ra một suy nghĩ kỳ quái, đột nhiên cảm thấy trước mắt thế này cũng không tồi, không cần gì khác, không cần hoàng hậu phi tử, chỉ hai người Quốc sư đại nhân và bệ hạ, như vậy cũng rất tốt.

——

Hoàng thành ngày thường vốn đã náo nhiệt phồn hoa, dịp lễ còn hơn ngày thường một bậc.

Mộ Tương mặc đồ đen, Sư Hòa mặc đồ trắng, cũng coi như bổ sung lẫn nhau.

“Điện hạ đã dùng bữa sáng chưa?”

“Rồi…”

Sư Hòa dừng bước, nhìn vào mắt Mộ Tương: “Điện hạ làm hoàng đế, một lời đã ra…”

Mộ Tương vội vã cắt ngang lời Sư Hòa: “Ăn một chút.”

Thật ra bữa sáng đã được mang lên, nhưng tâm tư Mộ Tương một nửa đặt ở giấc mộng triền miên tối qua, một nửa đặt ở chuyện hôm nay dẫn Sư Hòa đi chơi, vì thế hắn chỉ ăn hai miếng một cách vô cùng kén chọn rồi buông đũa rời đi. Sau khi người thuộc Ngự Thiện Phòng biết được còn bị dọa hoảng hồn, tưởng rằng món ăn hôm nay có vấn đề gì đó không ổn khiến tân đế bất mãn, sợ rơi đầu.

Cho nên là đã ăn, nhưng không hoàn toàn là đã ăn.

Sư Hòa gọi hai tô hoành thánh với ông chủ sạp hàng bên cạnh. Ông chủ mời họ ngồi xuống: “Hai vị tới chỗ ta ăn sáng là đúng rồi! Đừng thấy chỗ ta trông xập xệ, tuyệt đối là sạch sẽ ngon miệng!”

Sư Hòa nói thêm: “Hai phần đều không cần hành lá.”

Ông chủ lên tiếng: “Có ngay.”

Nói xong, ông rót tách trà cho hai người rồi đi bận việc. Cửa tiệm quả thật có rất đông khách, cũng không thiếu người ăn mặc sang trọng đắt tiền, xem ra hương vị cũng rất ngon.

Mộ Tương hơi ngạc nhiên trước hành động gọi không cần hành lá của Sư Hòa. Hắn không thể không nghĩ nhiều rằng đối phương nói như thế là vì mình.

Dù sao thì bình thường Sư Hòa rất ít kén chọn khi dùng bữa, về cơ bản là món gì cũng ăn.

Sư Hòa khẽ nhấp một hớp trà: “Làm sao?”

Mộ Tương lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn nhìn phố xá đông đúc tấp nập, đâu đâu cũng có tiếng bán hàng rong, cũng có người khua đèn lồng rao bán.

Hắn rất hiếm khi có cơ hội nhìn thẳng vào Hoàng thành như thế này, từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà ngoại của mẫu hậu, không được ra ngoài, sau đó lại bị đón về cung, càng khó có cơ hội rời cung hơn.

Sự ấm áp và náo nhiệt của thế gian không liên quan gì đến hắn. Một mình hắn ở trong bức tường cao, chỉ có cỏ dại và chim vàng bầu bạn, trải qua các mùa xuân thu.

“Bọn họ đều là con dân của điện hạ.”

Bên tai vang lên giọng Sư Hòa, Mộ Tương ngẩn ngơ, qua một hồi lâu mới nhìn Sư Hòa: “Ở ngoài cũng đừng gọi ta là điện hạ, gọi ——”

Mộ Tương im bặt, thật đúng là không biết nên bảo Sư Hòa gọi thế nào.

Nếu Sư Hòa không gọi hắn là điện hạ, vậy hắn cũng không thể gọi Sư Hòa là quốc sư. Hắn không để bụng Sư Hòa gọi thẳng tên huý của hắn, nhưng lại không biết nên xưng hô Sư Hòa ra sao.

Mộ Tương thầm đọc tên y trong lòng, rõ ràng trước đây cũng không phải là chưa từng gọi bao giờ, nhưng giây phút này vẫn trào dâng cảm giác trái đạo đức khó tả.

Hắn kìm nén cảm xúc quái dị không nói thành lời, nói với Sư Hòa: “Gọi sao cũng được, nhưng nếu muốn che giấu thì không tiện quá lộ liễu.”

Hoành thánh được dọn ra nhanh chóng, nước dùng cũng đậm đà thơm phức, không có sự tô điểm của hành lá xắt nhỏ nên hơi đơn điệu, song không ảnh hưởng đến hương vị.

Hoành thánh có vỏ mỏng, nhân thịt vừa phải, cho vào miệng chưa mất vài giây đã có cảm giác như tan chảy.

Bữa này Mộ Tương ăn rất ngon miệng, món mì phở thường ngày không thích ăn cũng trở nên ngon lành hơn hẳn, có lẽ chỉ bởi câu “không cần thêm hành lá” của Sư Hòa.

Thật ra lễ Chi Hương ban ngày không khác nhiều với ngày thường, nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều phụ nhân ngày thường không ra cửa dẫn nữ nhi đi trên đường phố, hoặc như thiên kim hai nhà nào đó tay dắt tay cùng đi dạo, nhìn trái ngó phải, mua chút son phấn và đồ trang sức.

Hai người Mộ Tương và Sư Hòa đi cạnh nhau cực kỳ bắt mắt, một là do diện mạo bất phàm, hai là do khí chất xuất trần của Sư Hòa.

Mộ Tương nghe thấy tiếng cười và tiếng thảo luận của các cô nương, khẽ nhíu mày khó chịu.

“Chúng ta sang bên kia.”

Mộ Tương chỉ vào một con đường vắng bóng người qua lại, không thấy những ánh mắt e lệ ngượng ngùng kia nữa, tâm trạng rốt cuộc đã thoải mái hơn chút.

Con đường này chủ yếu là nhà trọ và cửa hàng. Mộ Tương bị thu hút bởi một chuồng thỏ, con thỏ có bộ lông màu vàng xám, trông rất đắt tiền và xinh đẹp.

“Đây là giống gì?” Mộ Tương chưa thấy bao giờ.

“Thỏ Kim Thần của Khánh Quốc.” Sư Hòa trả lời, “Sạch sẽ hơn giống thỏ bình thường, không có mùi lạ.”

Vì vậy rất nhiều đại quan quý nhân hoặc cô nương nhà giàu thích nuôi chúng bên cạnh xem như sủng vật. Trước đây Mộ Ngọc có mua một con tặng cho Thường Thanh, có điều nó đã mất tung tích trong đợt cung biến.

Mộ Tương đột nhiên hỏi: “Quốc sư ở cung Vị Ương có cảm thấy tịch mịch không?”

Sư Hòa: “…”

Mộ Tương không biến sắc mặt: “Không bằng đem nó về làm bạn cạnh ngươi.”

Sau khi nói với ông chủ là muốn con thỏ này, hắn mới sực nhớ mình không mang bạc theo.

Sư Hòa nhìn hắn không nói lời nào, sau đó lấy một túi vải nhỏ, rút từ bên trong ra một tấm ngân phiếu.

Mộ Tương: “…”

Hắn chợt nghĩ tới món mình vừa ăn: “Hoành thánh…”

Sư Hòa: “Đã thanh toán.”

Mộ Tương ăn xong liền đi, hoàn toàn không nghĩ đến việc trả bạc.

Tuy rằng quá trình khác với những gì Mộ Tương tưởng tượng, nhưng cuối cùng vẫn mua con thỏ, nhưng không thể tính là hắn tặng Sư Hòa, chỉ có thể nói là Sư Hòa tự mua.

Sư Hòa nói: “Đi tìm nhà trọ trước đã.”

Mộ Tương không rõ phải tìm nhà trọ làm gì. Sư Hòa nhìn con thỏ trên tay hắn: “Điện hạ muốn xách nó theo luôn à?”

Mộ Tương cúi đầu nhìn con thỏ, vô thức lắc đầu: “Thế cũng được, tối nay nghỉ ở ngoài cung một đêm đi… Cổng cung đóng sớm lắm.”

Sư Hòa ừ một tiếng, bước vào nhà trọ đông đúc: “Cho hai gian phòng hảo hạng.”

Tiểu nhị vội vàng chào đón: “Ai da! Thật xin lỗi hai vị khách quan, chỗ chúng ta đã không còn phòng nữa.”

Mộ Tương nhìn bên trong tiệm, quả nhiên có rất nhiều người, hơn nữa vào ngày như lễ Chi Hương, sợ là đều bị đặt trước cả rồi.

Bọn họ lại tìm hai nhà khác, không có ngoại lệ, cùng một kết quả.

Đến nhà thứ tư, vừa khéo gặp được một người khách trả phòng, bấy giờ mới có một gian trống.

Mộ Tương hỏi: “Chỉ có một gian thôi à?”

“Chỉ có một gian.” Tiểu nhị khom lưng nói, nhìn cách ăn mặc là biết mình không đắc tội nổi, “Hai vị khách quan không ngại thì tạm chấp nhận vậy. Hôm nay mọi người mừng lễ, các phòng đã được đặt trước hết rồi, hai vị đi nhà khác phỏng chừng cũng tương tự thôi.”

“Được.” Sư Hòa lời ít ý nhiều, cũng trực tiếp đưa bạc.

“…” Nếu Sư Hòa đã không có ý kiến, Mộ Tương tự nhiên sẵn lòng.

Trước đây Tương Quốc không có chuyện đặt trước phòng trọ, đây là phương án mà phế Thái tử Mộ Ngọc đề xuất cho một người bạn làm ăn trong khoảng thời gian đến trải nghiệm Giang Nam.

Một khi triển khai thì phát hiện nó thực sự không tồi, dần dần được mở rộng ra các ngành nghề khác nhau, kinh thành cũng bắt đầu thực hành theo xu hướng.

Nhà trọ có hoàn cảnh khá tốt, lưng dựa sông Kinh, bên bờ là liễu rủ xanh mướt, cách rất gần cửa sổ còn có một cây dành dành cổ thụ, khắp thân cây là hoa dành dành trắng, mùi thơm tỏa ngát hương ùa vào cửa sổ, rất nồng

Mộ Tương vừa chuẩn bị đóng lại cửa sổ thì nghe thấy một nhóm trẻ con đang hát vang với giọng trong trẻo lanh lảnh bên ngoài: “Quân sinh ta chưa sinh —— “

Mộ Tương lập tức cứng ngắc tại chỗ.

Giọng trẻ con vẫn đang tiếp tục: “Ta sinh quân đã lão —— “

“Quân hận ta sinh muộn —— “

“Ta hận quân sinh sớm —— “

“Ta hận quân sinh sớm —— “

Đầu đau sắp nứt, Mộ Tương bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như muốn bạo phát. Hắn nắm chặt cánh cửa sổ bằng gỗ, trái tim quặn thắt nhức nhối…

Một cơ thể ấm áp chợt kề sát đến, tách tay hắn khỏi cánh cửa, sau đó khép cửa sổ lại.

Tiếng hát của trẻ con và hương thơm dành dành bị ngăn cách bên ngoài, càng lúc càng xa, càng lúc càng hư ảo…

Giống như đi trong sương mù, không biết mình đang ở đâu, không biết con đường phía trước xa vời.