Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 18



Mộ Tương như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng. Hắn vội vàng bò dậy, hỏi Nhất Kiến trong bóng tối: “Ngươi có chắc chắn mình đi theo nàng ta sẽ không bị phát hiện không?”

“Bẩm…” Nhất Kiến vốn định nói bẩm bệ hạ, nhưng nơi này còn có người khác, đành phải lược bỏ xưng hô, “Nàng ta cũng không giỏi võ.”

Mộ Tương: “Ngươi đuổi theo nàng ta, xem kế tiếp nàng ta muốn làm gì.”

Nhất Kiến vẫn nhớ Quốc sư là người phe phế Thái tử nên hơi chần chừ: “Nhưng ngài…”

“Không sao đâu.” Mộ Tương nhìn Sư Hòa bên người, hơi khựng lại, “Chúng ta có thể phòng thân.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Gian phòng tức khắc an tĩnh. Liên Chi ngồi trước bàn đếm tiền, Sư Hòa đứng bên cửa sổ, Mộ Tương ngồi ở mép giường, tay chân không biết đặt đi đâu, thỉnh thoảng liếc Sư Hòa.

Sư Hòa nói: “Ngày mai tốt nhất nên tới gặp Trần Khắc.”

Mộ Tương hiểu ý y, không biết nữ tử dị vực này rốt cuộc định làm gì, tất nhiên muốn biết rõ ràng thỏa đáng.

Hắn nhíu mày hỏi: “Có thể là hạ cổ không?”

“Có thể…”

Sư Hòa chưa dứt lời đã thấy Liên Chi quỳ xuống trước bọn họ, hành đại lễ: “Đại ân của hai vị công tử, nô gia vô cùng cảm kích!”

“…” Mộ Tương sửng sốt, “Cái gì?”

Liên Chi vẫn quỳ, song đã ngẩng đầu lên: “Mặc dù nô gia không biết thân phận của hai vị ân khách, nhưng lại được hai vị ân khách cứu vớt giữa nước lửa.”

Theo lời kể chậm rãi của nàng, cuối cùng cũng sáng tỏ mọi chuyện đã xảy ra. Một năm trước, hai lão nhân trong nhà cô nương bị bệnh hết, còn có một muội muội cần nuôi dưỡng, nên nàng mới đến kinh thành cầu một con đường sống, việc khổ việc nặng nào cũng có thể làm, lại không ngờ mình sẽ bị người quen lừa, đi tới nơi ngõ hẻm thanh lâu ký khế ước bán mình…

Nàng không có sức chuộc thân, nhưng gia đình còn cần số bạc lớn, cái nghề tuy chẳng nở mày nở mặt gì mà tiền kiếm rất nhanh nên nàng đành cố chịu đựng.

Tuy nhiên, bạc đâu phải dễ kiếm như thế, gặp được ân khách dễ đối phó còn tốt, một khi gặp phải những kẻ có ít đam mê bi3n thái, không nằm yên trên giường hai ba ngày thì sẽ không dậy nổi.

Bạc kiếm được hàng tháng đều gửi về nhà, gần như không tiết kiệm được mức tiền chuộc thân giá trên trời.

“Nếu đã có thể chuộc thân thì đi mau trở về tìm một người tốt, quãng đời còn lại cũng có thể an ổn.”

Liên Chi lắc đầu: “Thân mình nô gia ô uế, cũng không muốn tìm nhà chồng, miễn bị lời ra tiếng vào, chỉ trông mong muội muội có thể xuất giá thuận lợi, bản thân được sống những ngày tháng yên ổn……”

Cũng là một người đáng thương.

Mộ Tương khẽ gật đầu với nàng rồi dẫn trước rời khỏi, Sư Hòa theo sát phía sau.

Trong phòng, Liên Chi rơi lệ lã chã, những uất ức một năm nay cuối cùng cũng đã kết thúc.

Song nàng còn chưa kịp gào khóc lớn thì thấy hai vị ân khách ban nãy quay ngược trở về, không biết đối phương hối hận đã cho nhiều ngân phiếu hay là cảm thấy cái gì cũng chưa làm quá thiệt thòi nên muốn tới một lần rồi đi……

Nàng hơi khiếp sợ bất an, nhưng không nghĩ đến hai vị công tử lập tức bỏ qua nàng, cầm lấy hoa đăng bên bàn.

Nam tử áo đen nhíu mày nhìn chiếc kẹo đường dính chặt lên bàn, cố gắng dứt nó lên.

Công tử áo trắng nói: “Không thể ăn, đợi lát nữa lại mua cái khác.”

Công tử áo đen đành phải rời đi, khi tới cửa còn ngoái đầu lại, rất có cảm giác quyến luyến không nỡ. Ai không biết còn tưởng vị công tử áo đen này đang lưu luyến Liên Chi nàng đấy.

Tú bà đi đến, vừa đi vừa quay đầu ngó: “Hai vị công tử trông khí vũ hiên ngang, nhưng cũng quá ngắn, bay giờ mới hết nửa nén hương……”

“……” Liên Chi rũ mắt, rơm rớm nước mắt nói, “Thường mụ, ta có thể chuộc thân rồi.”



Nếu đã có Nhất Kiến đi theo, Mộ Tương và Sư Hòa lần nữa trở về bờ sông. Giờ phút này màn đêm thăm thẳm, nam nam nữ nữ đi lại trên đường phố ít đi rất nhiều, đa số đã trở về nhà.

Một số gian hàng đã bắt đầu thu dọn, chỉ có nhà trọ và ngõ thanh lâu vẫn vô cùng náo nhiệt.

Nhưng cũng đúng lúc, bờ sông không còn chen chúc, hai người cầm hoa đăng chuẩn bị thắp sáng và thả vào trong nước.

“Trong đèn hoa có mảnh giấy, điện hạ có thể viết tâm nguyện.”

Mộ Tương ngẩn ngơ, lấy hoa đăng ra dốc ngược, xác thực có một tờ giấy.

“Chúng ta không có bút.”

“Điện hạ chờ một lát.”

Sư Hòa bước đến một quầy hàng vẫn chưa đóng cửa và nói vài câu. Khi trở về, trên tay y cầm một hộp mực nước, cũng tiện tay nhặt lên một cành cây nhỏ, viết bốn chữ trên tờ giấy.

Sau đó y đưa cho Mộ Tương: “Điện hạ dùng tạm.”

Mộ Tương im lặng một lúc lâu, không nhận.

“Thôi, cô không có tâm nguyện gì cả.” Hắn khom lưng nhắm mắt rồi trực tiếp đặt hoa đăng vào bóng dáng hai người trong nước.

Hai chiếc hoa đăng đung đưa trên sông Kinh, càng trôi dạt càng xa xôi. Bọn họ sóng vai đứng dưới dương liễu, làn gió nhẹ chầm chậm cuốn lên vài sợi tóc đen của họ.

“Quốc sư viết gì?”

“Quốc thái dân an.”

Đáp án của Sư Hòa nằm trong dự đoán của Mộ Tương. Hắn mờ mịt suy nghĩ, mình thật sự không có tâm nguyện gì sao?

Hắn tin chắc rằng, có.

Nhưng cảm xúc bối rối trong lòng không thể diễn giải rõ ràng, không biết biểu đạt bằng lời ra sao cho chính xác, cũng không biết viết ra giấy như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Sư Hòa, nói hắn không có tâm nguyện.

——

Hai người trở về quán trọ, thỏ Kim Thần vẫn nằm bẹp trong lồng sắt, đôi mắt sáng rực, thấy bọn họ là tức khắc vểnh lỗ tai, trông rất vui sướng.

Mộ Tương nhặt hai lá rau bỏ vào lồng, thỏ Kim Thần lập tức ôm lấy và nhanh chóng nhấm nháp.

Mộ Tương ngồi xổm xuống và nói: “Ngươi đúng là giỏi ăn.”

Như thể đã nghe hiểu, thỏ Kim Thần cứng ngắc toàn thân, liếc mắt sang Mộ Tương.

Mộ Tương phủi tay đứng dậy: “Nếu là thỏ của Quốc sư, chi bằng Quốc sư lấy cho nó cái tên?”

Sư Hòa: “Điện hạ đặt đi.”

Mộ Tương híp mắt, “Vậy gọi nó là Hòa Hòa được không?”

“… Thật ra nó có tên.” Sư Hòa ngồi bên bàn nhấp hớp trà, “Điện hạ nhìn mặt sau.”

Mộ Tương nghi ngờ quay lồng thỏ, thấy bên trên dán một tấm giấy, viết hai chữ —— Hương Hương.

Sau một khoảng lặng quỷ dị, Mộ Tương gật đầu đồng ý: “Thế thì dùng tên này.”

Sư Hòa không khỏi liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía bóng đêm: “Điện hạ rửa mặt xong thì đi nghỉ ngơi đi.”

——

Tuy nơi đây là phòng thượng hạng nhưng chỉ có một chiếc giường. Mộ Tương nhìn bộ dáng không có ý định đi ngủ của Sư Hòa, do dự phút chốc rồi nhích vào bên trong nhường chỗ: “Quốc sư có thể lên giường.”

Sư Hòa còn chưa nói ra hai chữ “không cần” thì đã thấy Mộ Tương nghiêng đầu với vẻ không vui: “Có hai bộ chăn đệm.”

Sư Hòa hơi sững lại, cuối cùng vẫn theo ý nguyện của Mộ Tương, cởi áo ngoài lên giường, nằm bên cạnh Mộ Tương.

Chiếc giường không quá nhỏ, nhưng chứa hai nam nhân vẫn có điểm khó khăn. Thân hình Mộ Tương tương đối mỏng gầy, chính hắn cũng đang cố gắng hết sức để co rụt vào trong, khiến phía ngoài chiếc giường rộng rãi hơn rất nhiều.

Có điều, khi thực sự hoàn toàn nằm thẳng người, Mộ Tương vẫn có thể chạm tới cánh tay Sư Hòa qua một lớp chăn, dù không cảm nhận được độ ấm.

Tiếng thở đều đều của đối phương ngay sát bên tai, hắn vô thức hít thở nhẹ hơn, đi theo tiết tấu của đối phương.

Sư Hòa nói: “Điện hạ, ngủ thôi.”

Mộ Tương: “… Ừ.”

Hắn vốn tưởng đây sẽ là một đêm không ngủ, lại chưa từng nghĩ mình sẽ chìm vào giấc ngủ cực nhanh, có lẽ là bởi đeo ngọc bội trên người.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Mộ Tương cảm thấy có một luồng hơi ấm phủ lên trán, muốn mở mắt ra nhưng toàn thân mất sức, rơi vào một cơn ác mộng sâu hơn.

Từng thanh âm chất vấn vang lên trong giấc mơ của hắn ——

“Ngươi quả thực càn quấy! Ngươi đang đẩy y vào chỗ bất nghĩa!”

“Người và vật mà bản tôn muốn có được, ai cũng đừng hòng ngăn cản!”

“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa khốn nạn! Y đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi có thể…… Sao có thể ôm loại tâm tư này với y chứ!”

“Ngươi điên rồi…”

“Y không có tim, ngươi không chiếm được…”

Giọng nói nhỏ dần, bốn phía tĩnh lặng trở lại, hoàn toàn không có một tiếng động.

Mộ Tương ngơ ngác nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một thư phòng xa lạ, tay cầm cây bút. Giấy Tuyên Thành trên án thư viết mười chữ to: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già…”

Cái chữ “già” cuối cùng như thể bị ngấm nước, hơi nhòe, đọc không rõ lắm.

Hắn bất giác nỉ non trong miệng: “Là ta hủy đạo duyên của ngươi, nếu ghét ta vứt bỏ ta, ta cũng nhận…”

“Ta chỉ muốn xem xem, rốt cuộc phải lặp lại bao nhiêu lần, ngươi mới có thể…”

Hình ảnh xoay chuyển, hắn nhìn thấy một nữ tử dị vực cầm một chiếc hộp có hoa văn đen: “Muốn y sao? Muốn cứu y không? Vậy hãy mang nó về Đại Tương của các ngươi, y chính là của ngươi.”

Nữ tử đột nhiên biến mất trước mắt, những cái xác thối rữa đi về phía họ, đi một bước là trên người sẽ rớt xuống miếng thịt vụn, tỏa ra một mùi thối ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông.

Hắn dường như bị thứ gì đó giam cầm, nhìn từng xác chết đang tiến về phía mình, ăn tươi nuốt sống cơ thể mình.

Nhưng thật lạ là hắn không cảm thấy đau.

Hắn từng chút từng chút rơi vào giữa đám xác thối, không thể giãy giụa cũng không muốn giãy giụa. Giây phút cuối cùng, hắn nhìn trời lẩm bẩm: “Ta không hối hận.”

……

Mộ Tương choàng tỉnh, hắn đưa tay lên lau mồ hôi ướt đẫm trán.

Sư Hòa bên cạnh vẫn đang nhắm mắt, thức giấc vì động tác ngồi dậy của hắn: “Điện hạ gặp ác mộng à?”

“… Ừ.”

“Mơ thấy cái gì?” Sư Hòa xuống giường rót chén trà cho Mộ Tương.

“Không nhớ rõ.” Mộ Tương cố gắng nhớ lại, nhưng càng hồi tưởng càng nhức đầu như sắp nứt. Hắn nhận chén trà Sư Hòa đưa cho, uống một hơi cạn sạch rồi mới thấy dễ chịu hơn chút.

“Điện hạ lại phát sốt rồi.” Sư Hòa nhìn sắc trời, lúc này cửa cung hẳn là đã mở, “Về cung thôi.”

“Không.” Mộ Tương đột nhiên nhớ tới một góc hình ảnh trong mộng, chiếc hộp có hoa văn đen giống như đúc với thứ đồ của nữ tử dị vực cầm mà họ bắt gặp đêm qua.

“Đến Trần phủ trước.”

Sư Hòa khẽ nhíu mày, không quá đồng ý. Song y cũng không từ chối, mà đi xuống dưới nhà bếp tìm người nấu một bát dược thiện mang tới cho hắn.

Mộ Tương một lòng nghĩ về Trần Khắc, trực tiếp uống dược thiện một hơi cạn sạch, đắng tới nỗi cổ họng khàn khàn, nhưng chưa kịp ăn mứt hoa quả đã đứng dậy rời đi.

Sư Hòa xách Hương Hương theo sau, Mộ Tương gọi một người đánh xe đến thẳng Trần phủ.

Tuy là khoảnh khác bình minh, song cửa Trần phủ đã được mở ra. Hôm nay có tảo triều, lúc này họ hẳn sắp xuất phát.

Quản gia không biết thân phận của bọn họ, mà rất sáng suốt biết là nhân vật lớn, vội vàng mời bọn họ vào sảnh ngoài: “Tiểu nhân đi xin chỉ thị lão gia.”

Trần Lạc bên kia còn đang chăm sóc ái thê, nghe nói là hai người ăn mặc một đen một trắng ăn bèn nhanh chóng thẳng người. Dù cảm thấy khả năng không lớn, nhưng ngộ nhỡ chính là hai vị trong cung thì sao…… Gã không gánh được đâu.

Vì thế chưa đến nửa nén hương, Trần Lạc đã đi tới sảnh trước, nhìn thấy Mộ Tương và Sư Hòa thì gấp gáp hành đại lễ: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến Quốc sư đại nhân!”

Sư Hòa khẽ gật đầu, Mộ Tương nói: “Đứng lên đi.”

Bấy giờ Trần Lạc mới đứng dậy, sửa sang lại y quan nói: “Bệ hạ quang lâm thần phủ đúng là vinh hạnh, chỉ không biết là vì chuyện gì ạ?”

“Đêm qua lệnh đệ có về nhà không?”

“Đã trở về.” Sắc mặt Trần Lạc có chút cổ quái, “Nếu nó không về, sợ là Ôn đại nhân đã hủy Trần phủ rồi.”

Nói đùa à, hắn ta biết tối qua Trần Khắc dẫn Ôn Anh Nhuyễn ra ngoài chơi, nếu còn không về nhà, mang Ôn Anh Nhuyễn qua đêm bên ngoài, phỏng chừng Ôn Anh Trác sẽ cầm đao đến chém hai huynh đệ bọn họ đấy.

“… Về khi nào?” Mộ Tương hỏi tiếp.

Trần Lạc thành thật trả lời, thời diểm muộn hơn lúc nhóm Mộ Tương nhìn thấy Trần Khắc tối qua một chút.

Trần Lạc có chút thấp thỏm: “Tiểu đệ đã gây thị phi gì bên ngoài ạ?”

Mộ Tương khoan thai nói: “Quả thực chọc thị phi.”

Trần Lạc hoảng sợ, lại quỳ xuống lần nữa: “Bình thường tiểu đệ cư xử vẫn tính là quy củ, không biết có phải có hiểu lầm gì không…”

Sư Hòa: “Có thể cho bổn tọa gặp lệnh đệ không?”

Trần Lạc vội vã gật đầu, gọi hạ nhân tới: “Đi gọi tam gia dậy, bảo nó mau mau đến sảnh trước!”

Nhưng trong lúc chờ đợi, Trần Lạc thật ra hơi thở phào. Trần Khắc hẳn là không đụng phải chuyện nghiêm trọng, nếu không Mộ Tương và Sư Hòa sẽ không có loại tư thái này.

Nhưng đợi một nén nhang mà Trần Khắc vẫn chưa đến. Hạ nhân sốt ruột cuống quít chạy vào, quỳ xuống bịch một cái: “Tam gia, tam gia không còn thở nữa!”

Sư Hòa và Mộ Tương cùng cau mày: “Dẫn đường, chúng ta đi xem.”

Trần Lạc cũng đờ đẫn, hắn ta vừa đi vừa hỏi hạ nhân: “Có chuyện gì? Không còn thở là sao?”

“Nô tài kiểm tra hơi thở, không hề có chút động tĩnh nào.” Ánh mắt gã sai vặt ngập tràn kinh hãi, “Ngực cũng không phập phồng…”

“Mau gọi y sư!” Trần Lạc và đệ đệ có tình cảm không tệ, nghe vậy thì hoảng hốt cực kỳ, sải bước cũng nhanh hơn rất nhiều.

Đã tới phòng ngủ, hắn ta vội vàng nhào vào người Trần Khắc, kiểm tra hô hấp, quả thực không còn thở nữa.

“Bệ hạ!” Trần Lạc quỳ bịch xuống, “Quốc sư đại nhân, cầu ngài cứu giúp thần đệ…”

“Cầu y có ích lợi gì?” Mộ Tương nhíu mày, không thích hành vi túm góc áo Sư Hòa của Trần Lạc, “Y là quốc sư, không phải thần tiên, không thể khởi tử hồi sinh.”

Chủ yếu là bởi trải nghiệm tối hôm qua nên có ấn tượng thật sự không tốt về Trần Khắc.

Sư Hòa lặng lẽ tránh né Trần Lạc định ôm đùi mình, sau đó đi đến trước trường, thăm dò Trần Khắc hơi thở, quả nhiên không có động tĩnh gì.

Nhưng nữ tử Nam Vực kia đến kinh thành, hẳn sẽ không chỉ nhằm giết hại người nhà của một triều thần nhỉ? Chuyện này có ích lợi gì với nàng ta?

Sư Hòa còn chưa giơ tay thì đã bị Mộ Tương ngăn lại: “Ngươi đừng chạm vào gã.”

“…” Sư Hòa nghi hoặc nhìn Mộ Tương.

“Để ta.” Mộ Tương trốn tránh tầm mắt y, dù sao cũng không thể nói là hắn không muốn nhìn thấy Sư Hòa tiếp xúc với người chết chứ?

Hắn nhấc mí mắt của Trần Lạc lên, Sư Hòa đứng cạnh hắn quan sát kỹ lưỡng. Vì sốt chóng mặt, Mộ Tương suýt nữa đứng không vững, được Sư Hòa bên cạnh ôm eo: “Điện hạ cẩn thận.”

Nỗi lòng Mộ Tương lại hơi xuyến xao, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của nhau. Sau đêm qua tra xét ngoài cửa sổ thanh lâu bị nữ tử dị vực bị phát hiện, Sư Hòa còn ôm eo hắn thân mật hơn nhiều so lúc này, nói câu “Điện hạ, đã mạo phạm”, trực tiếp mang hắn rời khỏi chỗ cửa sổ kia.

“Dậy đi.” Sư Hòa ôm eo Mộ Tương xoay người, xuống khỏi bậc thềm trước giường mới buông ra, “Lệnh đệ còn sống.”

Trần Lạc vui mừng khôn xiết: “Lời này của Quốc sư đại nhân là thật sao?”

Tuy Mộ Tương không biết Sư Hòa nhìn ra Trần Khắc còn sống bằng cách nào, nhưng nghe thấy câu chất vấn của Trần Lạc thì vẫn không vui: “Chẳng lẽ Quốc sư đại nhân sẽ lừa ngươi à?”

“Là thần đi quá giới hạn!” Trần Lạc quỳ rạp trên đất, hành đại lễ.

“Không sao.”

Sư Hòa bảo gã sai vặt đang quỳ run bần bật đi lấy bút và giấy Tuyên: “Bổn tọa viết một toa thuốc, ngươi đi bốc thuốc theo phương thuốc này.”

“Dạ.”

Giấy Tuyên Thành tới, Mộ Tương chủ động mài mực, cướp nhiệm vụ của gã sai vặt, để tiện cho Sư Hòa viết.

Viết xong vị dược thảo cuối cùng, Sư Hòa nói: “Đi nhanh về nhanh.”

“Dạ!”

Sau khi biết tính mạng đệ đệ không đáng lo, Trần Lạc hoàn toàn thả lỏng, rồi lại chứng kiến cách bệ hạ và Quốc sư đại nhân ở cạnh nhau, luôn cảm thấy vô cùng cổ quái.

Hắn ta nhớ lời đồn đại nghe được vào mấy ngày trước, kể từ lúc tân đế đăng cơ đến nay, Quốc sư đại nhân vẫn luôn sống ở cung Vị Ương, đó chính là chỗ ở của hoàng hậu các triều đại…

Trần Lạc lại nhớ tới bí ẩn về Nhã Đế mà tổ tiên truyền lại, sắc mặt không khỏi càng lúc càng kỳ lạ…

“Trần khanh?”

Trần Lạc giật mình cả kinh: “Bệ hạ có gì phân phó ạ?”

“…” Mộ Tương đã gọi tiếng thứ ba, “Đêm qua lệnh đệ trở về có gì khác thường không?”

“Không có gì khác thường cả, chỉ là uống say…” Trần Lạc hồi tưởng, đột nhiên cũng có chút nghi hoặc, “Không dối gạt bệ hạ, gia đệ cư xử xem như quy củ, tuy ngôn ngữ lỗ m4ng nhưng chưa từng làm việc bại hoại gia phong.”

Theo như lời Trần Lạc, mỗi tháng Trần Khắc đều sẽ đi ngõ thanh lâu, cũng vì thương cảm cho số phận của một vị cô nương nào đó, hoặc đi uống ly rượu nhỏ, nghe ít đàn, cho đối phương chút bạc, tặng chút phấn son.

Đây chính xác là những gì Liên Chi đã nói đêm qua.

“Nhưng gia đệ chưa bao giờ uống say bí tỉ như thế…”

Mộ Tương nhìn Trần Lạc như nhìn một kẻ ngốc: “Tự ngươi đi ngửi thử xem, có mùi rượu không?”

Trần Lạc ngẩn ra, hắn ta đứng dậy đến gần mép giường, đúng là không có mùi rượu nào cả.

Sau khi trở về vào tối qua, Trần Khắc không rửa mặt mà lăn ra ngủ luôn, còn bị hắn ta mắng một trận, nhưng chung quy là thương đệ đệ, cuối cùng cũng không kéo gã dậy.

Trần Lạc chần chừ: “Không phải uống say thì là…”

Sư Hòa đột nhiên nói: “Mang con thỏ ở sảnh trước đến đây.”

“Dạ dạ.” Trần Lạc lập tức rời khỏi phòng ngủ, để lại hai người Sư Hòa và Mộ Tương đứng tại chỗ.

Mộ Tương còn muốn đi xem thân thể Trần Khắc có gì khác thường không, song lại bị Sư Hòa kéo lại: “Đừng tới gần.”

Mộ Tương không rõ nguyên nhân: “Sao vậy?”

“Trên người gã có cổ.” Trong mắt Sư Hòa lóe lên một tia nghiêm nghị, “Thỏ Kim Thần khắc cổ, nếu có thể trực tiếp ép ra là tốt nhất.”

“Cổ gì?”

Sư Hòa đáp: “Tạm chưa xác định, bổn tọa cần về phủ Quốc sư một chuyến.”

Mộ Tương lập tức nói: “Cô đi cùng ngươi.”

Còn Trần Khắc vẫn nằm trên giường, như xác chết im phăng phắc, song sắc mặt càng ngày càng đỏ bừng.