Lần đầu tiên hắn biết hoàng huynh rất thích Thường Thanh, là vào năm mười lăm tuổi.
Do cái gọi là tiên đoán kia, hắn được đón về nhưng sống trong một cung điện cách Đông Cung cực xa, thành ra tuy đã trở về nhiều năm, hắn cũng chưa từng gặp mặt Thái tử.
Song có một ngày, một đứa trẻ bé xíu xông vào đây vì muốn ăn quả anh đào trong sân cách vách.
Qua một bức tường, hắn nghe Thường Thanh gọi người bên cạnh là Thái tử điện hạ, hắn mới biết người này chính là vị huynh trưởng mà mình chưa từng gặp.
Huynh trưởng hắn nói với đứa bé kia bằng một ngữ khí ôn hòa và dung túng: “Cẩn thận một chút, đừng để ngã.”
“Sẽ không ngã đâu!” Giọng Thường Thanh trong trẻo êm tai, “Thái tử điện hạ phải đón được đó!”
Năm ấy Thường Thanh tám tuổi bò lên nhánh cây, đối diện với Mộ Tương đang ngửa đầu nhìn ở phía bên kia, hoàn toàn sững sờ.
Song vì Mộ Ngọc thúc giục nên cậu tụt xuống dưới mà không lên tiếng.
“Chẳng phải đã nói rồi à, lúc riêng tư có thể gọi là ca ca.”
“Nhưng ma ma nói không thể gọi như vậy…”
“Ta nói có thể là có thể.” Giọng Mộ Ngọc đượm ý cười, “Gọi hay không gọi, không gọi thì ta đi đây, ngươi ở trên cây chờ đi.”
Ở tường bên này, Mộ Tương phỏng đoán Thường Thanh nhỏ gầy, bò lên trên cây thì dễ nhưng đi xuống lại không tiện lắm, cần người đỡ.
Quả nhiên giây tiếp theo, Thường Thanh luống cuống. Cậu kêu vài tiếng mà Mộ Tương chưa gọi bao giờ: “Thái tử ca ca, ta sai rồi, ngài đỡ ta đi, cầu xin ngài đấy…”
Mãi tới tận khi rơi vào trong vòng tay Mộ Ngọc, Thường Thanh mới nhảy xuống từ trên người chàng ta và thì thầm: “Hình như sát vách có người.”
“… Ngươi thấy hắn rồi à?”
“Dạ…”
“Trông hắn thế nào?”
“Cực kỳ cực kỳ đẹp…” Thường Thanh có chút chột dạ, nói, “Chỉ kém Thái tử điện hạ một chút xíu…”
Mộ Ngọc cười mắng: “Được, ta biết rồi, ngươi muốn nói là đẹp hơn ta, đúng không?”
Phía tường bên này, Mộ Tương nghe hai thanh âm càng lúc càng xa xôi rồi chậm rãi yên tĩnh lại.
Hắn cũng không muốn một ca ca lắm, chỉ ôm một chút tò mò với người huynh trưởng chưa từng gặp mặt này mà thôi.
Từ lúc đón hắn về, mẫu phi đã không ngừng nói cho hắn biết, hắn phải cố gắng, phải đấu tranh, phải đoạt ngôi vị hoàng đế từ tay Mộ Ngọc.
Hắn cũng là con của Hoàng hậu, cũng là đích tử, hắn vẫn luôn được dạy dỗ tư tưởng này, dẫu hắn không bao giờ nghe lọt.
Mộ Tương biết mẫu hậu chưa chắc đã yêu mình, chỉ là mãi không mang thai đứa con thứ hai nên mới bất đắc dĩ đón hắn vào cung, coi như lợi thế cung đấu mà thôi.
…
Mộ Tương không biết tại sao mình lại có ký ức sâu sắc về ngày hôm đó như vậy, có thể là do hôm sau bị Mộ Hoài Hà phạt quỳ.
Vì hắn và Mộ Ngọc “chạm mặt”, mặc dù cách một bức tường, mặc dù rõ ràng là tự Mộ Ngọc chạy tới nơi này.
Hắn lấy lại tinh thần, Thường Thanh đang bi thương nói với Mộ Ngọc: “Quốc sư đại nhân cũng không đứng ở phía, điện hạ…”
“A ——”
Mộ Tương ra hiệu, miệng Thường Thanh bị chặn lại.
Mộ Ngọc mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Chàng ta ngẩng đầu nhìn Mộ Tương: “Thường Thanh còn nhỏ, ngươi buông tha cậu ấy, muốn ta thế nào cũng được.”
Mộ Tương mỉm cười: “Sao toàn cảm thấy là cô sẽ làm gì với cậu ta thế nhỉ?”
Mộ Ngọc im lặng nhìn hắn.
“Thường Thanh tốt của ngươi giữa ban ngày ban mặt tự tiện xông vào hoàng cung, mưu đồ ám sát cô, nếu không phải…”
Mộ Tương hơi dừng, ngữ khí dịu lại, tiếp tục: “Nếu không phải có Quốc sư đại nhân ra tay cứu giúp, giờ phút này sợ là cô đã cách biệt âm dương với hoàng huynh rồi.”
Ngoài dự liệu của hắn, trong mắt Mộ Ngọc lóe lên vài tia tức giận, nhưng ngay sau đó lại quy về mỏi mệt, hận sắt không nên kim: “Thường Thanh!”
Thường Thanh bị bịt miệng, giãy giụa khổ sở nhìn Thái Tử điện hạ của cậu.
Mộ Tương thờ ơ lạnh nhạt: “Cô không có hứng thú với cái mạng của cậu ta, hôm nay dẫn cậu ta tới chỉ để muốn nói cho hoàng huynh biết, nếu ngươi an phận, cậu ta sẽ không sao.”
“Bằng không, chỉ riêng một tội danh ám sát hoàng trữ này đã đủ khiến cậu ta chết mười lần.”
Mộ Ngọc vô lực cúi đầu: “Tại sao không giết ta luôn đi?”
“Có vài người để ý đến tính mạng của hoàng huynh hơn cả hoàng huynh đó. Hoàng huynh còn sống, mới có thể hạn chế Thừa tướng, hạn chế ——”
Giọng Mộ Tương khựng lại, khẽ cúi người bóp chặt cằm Mộ Ngọc nâng lên: “Cô cũng nhân đây cảnh cáo hoàng huynh, đừng để cô phát hiện ngươi và Quốc sư lại có thêm bất kỳ dây dưa gì, nếu không con người ta từ trước đến nay tàn độc…”
Mộ Ngọc sửng sốt vài giây, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, như thể giật mình trước điều gì đó, lại như đã hiểu thông thấu sau khi tích lũy hoài nghi một thời gian dài.
“Vì sao?”
“Y là người của ta, bây giờ là thế, tương lai cũng chỉ có thể như thế.”
Trước khi Mộ Tương hoàn toàn rời khỏi, chàng ta hỏi: “Cho nên sau này ngươi rất chán ghét ta, là bởi… Kính ngưỡng Quốc sư đại nhân à?”
Bước chân Mộ Tương dừng lại, chẳng hiểu sao không thích cái từ “kính ngưỡng” này lắm.
Cũng không phải là kính ngưỡng, vậy còn có thể là cái gì đây?
Thường Thanh bị Mộ Tương mang theo, nhốt trong mật thất, một nơi tối đen như mực không có gì cả.
Đương nhiên, để giữ cậu sống sót, Mộ Tương sẽ phái người đưa cơm đưa nước một ngày ba bữa đúng giờ.
Lúc này bóng đêm đã bao trùm.
Mộ Tương đi trong hoàng cung trống rỗng, phía sau chỉ có một mình Thượng Hỉ.
Mặt trăng đêm nay tròn vành vạnh lạ thường, ánh sáng cũng vô cùng lạnh lẽo, rơi rắc trên đỉnh tường cao, tản ra một quầng sáng lành lạnh.
Thượng Hỉ kính cẩn theo sau hắn: “Điện hạ, trời đã tối lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
“Cô không buồn ngủ.”
“Nhưng Quốc sư đại nhân nói…” Thượng Hỉ nhìn sắc mặt Mộ Tương, “Quốc sư đại nhân nói, mấy hôm nay ngài cần phải nghỉ sớm mới tốt.”
Mộ Tương không phản bác, nhưng hắn lại dừng bước, vài giây sau liền đổi hướng: “Tới cung Vị Ương.”
Thượng Hỉ: “…”
Các Hoàng đế khác buổi tối đến cung Vị Ương để tìm Hoàng hậu ân ái, chủ tử nhà gã thì ngược lại, nửa đêm không ngủ được thì đi cung Vị Ương tìm Quốc sư.
Mộ Tương nhanh chóng đến chủ điện, đáng tiếc đèn đuốc đều đã tắt cả. Hắn vẫy lui Thượng Hỉ, một mình đứng trước cửa hồi lâu.
Ánh trăng trải một lớp sáng bạc nhàn nhạt lên nửa người hắn, phủ lên cái dáng vẻ cô tịch.
Hắn giơ tay dừng giữa không trung đã lâu, nhưng rồi không gõ cửa mà xoay người, chuẩn bị định ngồi ở trường đình bên tay trái.
Từ trong cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Điện hạ đến đây muộn như vậy là có chuyện gì à?”
Mộ Tương khẽ giật mình, ngoảnh đầu lại, cửa gỗ mở ra vang tiếng cọt kẹt. Sư Hòa xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt thanh lãnh như ánh trăng.
Hắn không chút nghĩ ngợi bật ra một câu: “Vết thương đau.”
Sư Hòa nói: “Vậy điện hạ nên đi triệu kiến ngự y.”
Mộ Tương: “… Tình cờ đi ngang qua.”
Hai người đối diện nhau rất lâu, vẫn là Mộ Tương mất tự nhiên mà dời tầm mắt, Sư Hòa trực tiếp xoay người đi vào bên trong.
Y không đóng cửa, Mộ Tương tự nhiên nghĩ rằng y kêu mình vào, vì thế hắn đi theo sau.
Tuy cung Vị Ương Cung là nơi ở của Hoàng hậu, nhưng do không được trang trí bày biện nên có vẻ hơi đơn sơ.
“Ngày mai ta sẽ sai người đưa vài thứ lại đây. Về phần cung nữ thái giám, không biết Quốc sư đã chọn chưa?”
Y vén ống tay áo Mộ Tương lên, giúp hắn gỡ ra miếng băng gạc ở vết thương bị Thường Thanh cắt phải hôm nay.
Sau đó y lấy ra một bình thuốc, rắc ít thuốc bột lên miệng vết thương của Mộ Tương.
Căn phòng nhất thời có chút an tĩnh, chỉ có tiếng lanh canh giòn giã khi bình thuốc va vào bàn.
Động tác của Sư Hòa không hề chậm, nhưng cũng tốn gần một nén nhang mới giúp Mộ Tương băng bó xong lần nữa.
Mộ Tương quả thật cảm thấy cơn đau nhói nơi vết thương đã giảm bớt nhiều, hẳn là thuốc mà Sư Hòa dùng có tác dụng giảm đau.
Hắn không vội vàng rời đi, nhìn bóng dáng Sư Hòa thu dọn bình thuốc chốc lát rồi hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”
Sư Hòa không dừng lại: “Điện hạ là trữ quân, tất nhiên bổn tọa sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
“…”
Những lời này có nghĩa là, nếu đổi thành bất luận ai đó khác, Sư Hòa đều sẽ cứu.
Nhưng Mộ Tương vẫn muốn hỏi, chẳng phải Mộ Ngọc là học trò của y sao, cái chết của mình chỉ có lợi mà vô hại với Mộ Ngọc, tại sao còn muốn cứu hắn?
Mộ Tương không sợ chết, hầu hết thời điểm hắn thậm chí cảm thấy, chưa chắc tử vong không phải là một kết cục tốt.
Hắn cũng biết rõ, với cái thân thể ốm đau bệnh tật này của mình, chưa biết chừng ngày nào đó lâm bệnh nặng, chịu đựng không nổi đi đời nhà ma luôn, nhưng hắn chẳng buồn quan tâm.
Chỉ cần lúc còn sống đạt được điều mình muốn, tự do thoải mái, thì mọi thứ đều đáng giá.
Hắn nói: “Ta buồn ngủ.”
Sư Hòa quay người lại: “Vậy mời điện hạ trở về đi thôi.”
Mộ Tương và Sư Hòa nhìn nhau vài giây. Không biết Sư Hòa đã lĩnh hội điều gì, y lấy ra ngọc tỷ đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Vốn định mang cho điện hạ vào bữa tối, nhưng điện hạ trúng độc, ý thức không tỉnh táo, nên trì hoãn chút thời gian.”
“…” Mộ Tương không nhận, “Bộ tranh chữ kia còn ở chỗ Quốc sư à?”
“Đúng thế, điện hạ có thể lấy bất cứ lúc nào nếu muốn.” Sư Hòa hờ hững nói, “Chẳng qua là có dính máu, nếu điện hạ không thích, bổn tọa có thể viết lại một bộ.”
“Không cần, bức này rất tốt.” Mộ Tương không vòng vèo mà vào thẳng chủ đề, “Tối nay cô muốn ở lại cung Vị Ương.”
Để thể hiện sự kiên quyết của mình, hắn thậm chí còn tự xưng là cô trước mặt Sư Hòa.
“…” Trong mắt Sư Hòa hiện lên cảm xúc kỳ quái hiếm thấy, y liếc chiếc giường, “Cơ sở vật chất ở đây sơ sài, chỉ sợ điện hạ ngủ không quen.”
“Sẽ không đâu.”
Sư Hòa nghe xong khẽ gật đầu: “Vậy thỉnh điện hạ lượng thứ, hàn xá đơn sơ.”
Sau khi Mộ Tương nằm xuống, y đi đến trước giá cắm nến, dập tắt ánh nến chập chờn. Bóng dáng y cũng dần bị màn đêm nuốt chửng.
Mộ Tương thành công nghe theo con tim mình, hắn ngủ trên chiếc giường mà Sư Hòa từng ngủ, dường như hơi thở mát lạnh của Sư Hòa không ngừng quẩn quanh nơi đầu mũi.
Không rõ Sư Hòa đi phòng bên cạnh hay là đi nơi nào, trong bóng tối đen kịt, Mộ Tương không nhìn thấy gì cả.
“Sư Hòa?” Hắn hiếm khi gọi thẳng tên Sư Hòa.
“Ta ở đây, điện hạ.”
Thật sự nghe thấy Sư Hòa đáp lời, song Mộ Tương lại im lặng.
Thông qua nơi phát ra thanh âm, có thể phán đoán Sư Hòa hẳn là ở căn phòng bên trái, nơi ấy có một cái giường nghiêng.
Trong lòng Mộ Tương dâng trào một cảm giác kỳ lạ khó tả, trái tim căng phồng đập loạn, đồng thời lại cảm thấy vắng vẻ, giống như thiếu mất một cái gì đó.
Hắn nhìn chằm chằm đêm đen như mực rất lâu, thật sự cảm thấy có chút buồn ngủ. Hai mắt chậm rãi nhắm lại, lông mi đen dài khẽ rung hai lần, hô hấp cũng chầm chậm bình ổn
Một suy nghĩ cuối cùng —— nếu y ngủ ở bên cạnh cô…