Mộ Tương rũ mắt uống hớp rượu, trong miệng tràn ngập mùi thơm ngào ngạt: “Hiện giờ tiên hoàng mới băng hà, lúc này nạp phi lập hậu là bất hiếu, đặt tiên hoàng ở chỗ nào?”
Lý An Quyết lập tức phụ họa: “Bệ hạ nói rất đúng.”
Mộ Tương cũng không hứng thú với chuyện nạp phi. Bình thường các hoàng tử khác mới vừa hiểu chuyện đời là sẽ có người sắp xếp cung nữ đến hướng dẫn cho bọn họ, nhưng đằng ngoại của Mộ Tương không có người, phụ hoàng cũng chẳng buồn quan tâm hắn, đương nhiên không có ai nhọc lòng vì việc này giúp hắn.
Hắn lấy lý do tiên hoàng vừa mất, nói ba năm không nạp phi vì phải để tang, khắp điện xôn xao.
“Dạ…” Ôn Anh Trác đứng dậy, “Lòng hiếu thảo của bệ hạ sẽ được trời cao ban phúc, nhưng nếu Đông Cung vẫn luôn vô chủ, sợ rằng khó có thể yên ổn dân tâm…”
Mộ Tương xua tay: “Việc này cứ định trước như vậy đi, ngày sau bàn tiếp.”
Hắn chẳng hề hứng thú với ôn hương nhuyễn ngọc, thậm chí lờ mờ bài xích việc nạp phi lập hậu. Nhưng nếu thật sự phải nghĩ rõ về chuyện này, hắn lại không tìm thấy nguyên nhân cụ thể.
Vị ngọt trong miệng tản mát ra khiến Mộ Tương có chút choáng váng đầu một cách khó giải thích. Hắn đứng lên: “Chư vị ái khanh cứ tùy ý, cô đi trước.”
Có lẽ là quá lâu rồi chưa uống rượu, nên nhất thời tửu lượng kém đi, dễ say.
Mộ Tương đi về hướng Dưỡng Tâm Điện, Thượng Hỉ theo sau hắn.
Trên đường đột nhiên nghe thấy tiếng lục lạc vang, Mộ Tương nhìn sang nguồn âm, một nữ tử váy vàng ngồi cạnh hồ nước, duỗi chân lắc lư trong nước….
Hắn khẽ liếc một cái, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của đối phương, tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng sau lưng lại vang lên một tiếng kêu, vị nữ tử váy vàng vội vàng đứng dậy rồi quỳ gối bên bụi cỏ: “Bệ hạ xin đừng chê trách, thần nữ đã tưởng rằng nơi này không có người, nên…”
Mộ Tương bóp ấn đường, sau đó xoay người: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Nữ tử váy vàng có khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt thoạt trông hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại ẩn chứa chút sợ hãi giả bộ: “Thần nữ biết… Chỉ là thần nữ lần đầu vào cung, nhìn thấy cảnh tượng long trọng này, nhất thời bị mê hoặc…”
Hôm nay tân hoàng đăng cơ tổ chức yến hội, tất nhiên không có khả năng chỉ mời triều thần. Gia quyến của triều thần và thậm chí nữ quyến đều có cơ hội vào cung thưởng thức cao lương mỹ vị.
Cũng sẽ có rất nhiều danh môn mượn dịp để giúp tiểu bối trong nhà làm quen nhau, dù chỉ là hai người nhìn nhau xa xa trong yến tiệc, chưa biết chừng cũng có cơ hội thành toàn một đoạn lương duyên.
Mộ Tương mỉm cười, nhất thời làm đối phương nhìn ngây ngẩn.
Dung nhan Mộ Tương vốn tuyệt sắc, tuy mẫu hậu và phụ hoàng hắn đều không phải người lương thiện gì, nhưng ngoại hình cả hai không chỗ nào để chê. Mộ Tương đã hội tụ tất cả những đặc điểm đẹp đẽ nhất từ dung mạo của họ.
Nếu Mộ Tương là nữ, ngày thường không lộ ra vẻ ốm yếu trước người khác, cũng xóa đi nét hung ác nham hiểm giữa mặt mày, hẳn danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành sẽ không thuộc về con gái của Ôn gia Ôn Anh Nhuyễn.
Hắn đột nhiên thu lại ý cười, gương mặt cực kỳ lạnh nhạt: “Giáo dưỡng của Giang gia cũng chẳng qua chỉ đến thế thôi, lộ chân trần ở nơi xa lạ, cũng không sợ nhục danh khuê tú.”
Nàng đúng là cháu gái Giang Thư Ngạn của Giang Thành, dẫu kém xinh đẹp sáng sủa hơn Ôn Anh Nhuyễn, nhưng cũng xem như lung linh yêu kiều.
Đáng tiếc, Mộ Tương không để mình bị đẩy vòng vòng.
Giang Thư Ngạn hơi hoảng loạn, không ngờ tình thế không phát triển theo tưởng tượng của mình.
“Bệ hạ, thần nữ vô tình…”
Trong mắt Mộ Tương nhiều thêm vài phần thiếu kiên nhẫn, cảm giác choáng váng ngày càng mạnh mẽ còn chưa tính, trong cơ thể lại toát ra hơi nóng táo bạo.
“Nếu ngươi thích Hoàng thành như thế, vậy ở lâu thêm một lát đi.” Mộ Tương lạnh giọng phân phó Thượng Hỉ, “Mang giày tất của nàng đi, phạt quỳ một canh giờ.”
Giang Thư Nngạn trắng bệch mặt: “Bệ hạ, thần nữ biết sai! Xin bệ hạ ——”
Không muốn nghe nàng nói xong, Mộ Tương đã rời khỏi không quay đầu lại.
Thượng Hỉ từ từ thở dài: “Cô nương, bệ hạ không thích người khác chơi kế vặt ở trước mặt ngài nhất, ngươi tội gì phải khổ như thế?”
Đến cả Thượng Hỉ cũng có thể nhìn ra Giang Thư Ngạn cố ý ở đây chờ Mộ Tương đi ngang qua, sao Mộ Tương có thể nhìn không ra chứ.
Thượng Hỉ sai người cầm giày tất của Giang Thư Ngạn: “Hôm nay gió lớn, cô nương nhớ phải bảo vệ chân, một canh giờ sau nô tài sẽ tự phái người đưa giày tất về.”
Khuôn mặt Giang Thư Ngạn hiện lên vài tia khuất nhục, còn có một sự hoảng sợ dày đặc.
Một nữ tử chưa thành hôn bị nam tử xa lạ nhìn chân, đối phương chẳng những không hề hứng thú với nàng, mà còn dùng quyền lực trong tay để trừng phạt nàng quỳ một canh giờ.
Nói cách khác, trong vòng một canh giờ, bất luận nam nhân nào đi ngang qua nơi này đều có thể trông thấy chân của nàng, thái giám và thị vệ, triều thần đến tham gia yến tiệc hôm nay….
Chưa biết chừng, sang ngày mai, chuyện của nàng đã lan truyền khắp kinh thành, vị trí bí mật của nữ nhi bị nhiều người nhìn thấy, về sau nàng muốn gả một phu quân môn đăng hộ đối cũng khó, có nghĩa là phần đời còn lại sẽ bị hủy hoại.
Trong mắt nàng ngập vẻ tuyệt vọng đau buồn. Nàng muốn mặc một bộ y phục khá quyến rũ tới k1ch thích tân hoàng, vì thế vô luận nàng cuộn mình thế nào, áo khoác trên người cũng không đủ để che chắn hoàn toàn hai chân.
——
“Gọi ngự y!” Giờ phút này Mộ Tương đã nhận ra rượu mình vừa uống rượu có gì đó không ổn, xem xét nhiệt độ tỏa ra từ bụng thì có vẻ là xuân dược, nhưng triệu chứng cả người đổ mồ hôi lạnh lại không giống lắm.
Hắn mê man nằm trên giường, thân thể lúc lạnh lúc nóng, đầu đau muốn nứt ra.
Bỗng nhiên, một bàn tay mát mẻ chạm vào cổ tay hắn. Mộ Tương vô thức dán lên, rõ ràng cảm giác được thân thể người nọ sững lại.
Song hơi thở lạnh lẽo quen thuộc xung quanh đối phương khiến hắn an tâm. Vòng tay của đối phương thật ấm áp, vừa vặn xua tan hơi lạnh trên người hắn, nhưng tay của đối phương lại lạnh giá, mà không đủ để giảm bớt hơi nóng trên ngực bụng hắn.
Mộ Tương bị người nọ đẩy ra. Hắn bất mãn nhíu mày rồi đuổi theo áp sát lên, đầu óc hỗn loạn.
Hắn di chuyển không quá thoải, bên tai ù ù như có một đàn ong vo ve, thanh âm đứt quãng.
“Hợp hoan tán… Thể yếu…”
“Thương tổn rất lớn…”
“Có thể là Giang thượng thư…”
Mộ Tương vẫn chưa tỉnh táo nhưng đã nổi nóng: “Câm miệng hết, ồn muốn chết.”
Bên tai hắn yên tĩnh lại. Không đợi lúc hắn rơi vào vực sâu, hắn đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Đi ra ngoài cả đi.”
Sau câu đó, bên tai là hoàn toàn an tĩnh lại, Mộ Tương mơ hồ cảm giác mình được người khác bế lên rồi đi một quãng.
Hắn nghe theo tham niệm bản tâm mà cọ cọ trong cái ôm này, giây tiếp theo ——
Giây tiếp theo, toàn thân hắn bị bao phủ bởi chất lỏng rét căm căm, rét tới nỗi hắn rùng mình tỉnh luôn.
“Điện hạ tỉnh rồi à?”
Mộ Tương cúi đầu nhìn. Hắn đang ở trong một cái thùng gỗ, hơn nửa thùng chứa chất lỏng lạnh buốt, hình như có chứa thuốc bột, mặt nước có màu vàng nhàn nhạt.
“Ta…”
“Điện hạ trúng hợp hoan tán, gi4o hoan với người khác là có thể giải độc, nhưng điện hạ có thể chất yếu ớt, nên đã hôn mê vì không chịu nổi ảnh hưởng của thuốc.”
Mộ Tương sầm mặt: “Là do rượu kia à?”
Sư Hòa đáp: “Đúng vậy.”
Mộ Tương lập tức hỏi: “Quốc sư và ta uống cùng một chung, sao rồi?”
“Chưa từng.” Mộ Tương nhắm mắt, chịu đựng sự khô nóng trong người, “Ai sẽ nhọc lòng bận tâm những chuyện này vì một hoàng tử bị xa lánh chứ?”
Dường như hắn biết Sư Hòa định làm gì: “Đừng gọi ai, cũng đừng gọi Thượng Hỉ…”
Dứt lời, hắn cuộn tròn, mang theo vài phần quật cường, run giọng nói với Sư Hòa: “Ngươi cũng đi ra ngoài đi.”
Không chắc đó có phải là ảo giác của Mộ Tương hay không, hắn nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
“Điện hạ nắm lấy nơi đó.” Giọng Sư Hòa vẫn thanh lãnh như xưa, nhưng lại đang hướng dẫn Mộ Tương làm cách nào tự mình giải quyết, “Trên dưới…”
…
“Đừng đi…” Sau khi nắm được quy tắc, Mộ Tương không tỉnh táo hô lên.
Sư Hòa hơi dừng bước, Mộ Tương đột nhiên hối hận. Làm ra hành vi khó diễn tả như thế ở trước mặt người khác, không khỏi quá vô liêm sỉ.
Huân hương thoang thoảng lan tỏa trong tẩm cung, ngọn nến cũng từ từ cháy hết, trong phòng rất yên tĩnh. Mộ Tương biết Sư Hòa vẫn ở đây, nên cố nén tiếng thở d0c hết mức có thể, giấu mình trong nước.
Sư Hòa ngồi rũ mắt phẩm trà ở phòng ngoài, như thể không nghe thấy những âm thanh kiều diễm phát ra từ phòng trong.