Bạch Đường Sinh làm theo, bảo vệ khóa trái cửa, đẩy bé gái ngã trên mặt đất, sau đó lại móc ra một sợi dây thừng trói bắt chéo hai tay của con tin mới sau lưng.
Đối xử với Bạch Đường Sinh bảo vệ đã không còn cẩn thận như đối xử với bé gái, dây thừng trói lấy cổ tay cậu siết đến thịt, mãi cho đến khi chắc chắn Bạch Đường Sinh không thể gây uy hiếp gì, gã mới dịu giọng nói với bé gái: "Chờ mẹ con đến, con có thể đi."
Cô bé rất sợ hãi cái người bảo vệ cầm dao này sợ gã tới gần, bảo vệ vốn định xoa xoa tóc của cô bé, giơ lên một nửa lại thôi, “Con gái của tôi nếu sống đến lớn như vậy, hẳn là cũng xinh xắn như thế.”
Bạch Đường Sinh nghe vậy nhìn lại, Tề Kỳ là người phụ nữ tướng mạo không tồi, con gái cô đương nhiên không kém.
Chỉ là, con gái của bảo vệ sống đến lớn như vậy có xinh đẹp hay không cậu không biết, bởi vì không ai bảo đảm được con gái của gã có thể sống đến ngày đó.
Cậu muốn giúp bảo vệ là thật, cậu muốn cứu bé gái gọi cậu là "anh trai" kia.
Nhưng cậu cũng chỉ có thể giúp được đến đấy, hẳn là không ai có thể biết phẫu thuật có thành công hay không.
Ghép tủy vốn là phẫu thuật nguy hiểm nhất, hơn nữa đứa trẻ còn nhỏ như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân cậu nhất định phải thế cho bé gái kia.
Nếu bảo vệ biết con gái phẫu thuật thất bại, không ai chắc được bảo vệ sẽ làm ra chuyện gì.
Gã có thể lấy mạng đứa nhỏ này cho hả giận, lên án vận mệnh bất công hay không?
Bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân dồn dập.
Vẻ mặt bảo vệ căng thẳng, một tay đưa qua còng chặt lại cổ cậu, một tay khác mở cửa, ngay sau đó nhắm mũi dao trong tay ngay trái tim Bạch Đường Sinh.
Khi Tề Kỳ nhìn thấy Bạch Đường Sinh thì kêu sợ hãi một tiếng, run rẩy hỏi: “Con gái của tôi đâu?”
Ô Bách Chu bên cạnh cô sắc mặt khó coi, vẫn mặc bộ quần áo trước đó, trong tay xách theo một cái màu đen túi, bên trong hiển nhiên là tiền.
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh liếc nhìn nhau, nhanh chóng dời mắt.
Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc, chỉ trong một giờ, Ô Bách Chu đã lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy cũng không dễ gì.
Chỉ là đáng tiếc, người hắn vốn muốn cứu đã không còn cần nữa.
Áo sơ mi trên người người này đã không chút cẩu thả mà đã cài đến nút trên cùng, tóc cũng coi như sạch sẽ, vẻ mặt nhìn không ra một chút dấu vết bị nhiễm dục vọng nào.
Dù là ai cũng không tưởng tượng nổi, Ô Bách Chu vừa mới ở phòng vệ sinh sau khi bị nhiễm tình dục lại điên cuồng như vậy.
Bảo vệ nhìn thấy túi màu đen, sắc mặt hơi có chút hòa hoãn, “Yên tâm, con gái cô không sao."
Tay bé gái còn bị trói, bảo vệ chặn ở cửa, nó cũng không dám lộn xộn, nghe giọng của mẹ mà còn mở miệng an ủi: “Mẹ ơi, con không sao."
Tề Kỳ nghe giọng của con gái mới thả lỏng ra đôi chút.
Tuy rằng cô không biết vì sao Bạch Đường Sinh cũng bị trói lại, nhưng vẫn nói: “Chúng tôi đã đem tiền đến, anh thả bọn họ ra đi.”
Cảm xúc của bảo vệ căng thẳng, “Yên tâm, tôi sẽ thả con gái cô."
“Có ý gì?”
Giọng Ô Bách Chu thanh truyền tới bên tai Bạch Đường Sinh.
Khác hắn với trước đó thở dốc trầm thấp bên tay cậu, không thô nặng như vậy, còn mang theo từ tính khàn khàn.
Bảo vệ hơi do dự, tránh người ra: “Ra ngoài đi.”
Lớp trang điểm trên mặt Tề Kỳ đã lem luốc, sau khi nhìn thấy con gái thần kinh mới thả lỏng lại, “Nghiên Nghiên, đừng sợ.”
Tô Nghiên chạy nhanh tới, bổ nhào vào trong lòng mẹ: “Mẹ ơi!”
Sau khi nhận ra mình đã an toàn, tủi thân của Tô Nghiên òa ra, cô bé khóc nức nở trong lòng Tề Kỳ hồi lâu, “Mẹ ơi, con không sao, là anh trai kia đổi với con, mẹ cứu ảnh được không?”
“Chắc chắn rồi.” Tề Kỳ ôm con gái, “Tiền chúng tôi đã mang đến, có phải anh nên thả cậu ấy ra hay không?"
Bảo vệ lắc đầu, dựa theo cách của Bạch Đường Sinh nói ra, không cần tiền mặt, bảo bọn họ đi đóng phí: “Con giá của tôi ở bệnh viện Nhất thị."
Tiếp theo là một hồi im ắng kéo dài, sắc mặt Tề Kỳ có chút khá hơn, biết đối phương là vì cứu con gái mới trói người khiến cô khẽ thở phào, cô chỉ sợ gặp phải những kẻ thật sự hung ác.
Bạch Đường Sinh bị cánh tay của bảo vệ siết đến mức có chút khó chịu, khóe mắt cậu vẫn còn đỏ ửng chưa tan trong nhà vệ sinh trước đó.
Cậu nhìn Ô Bách Chu cười cười: “Phí ghép tủy hẳn là không đến một trăm vạn, anh coi như là tiền boa vừa rồi đi.”
Tề Kỳ cảm thấy này hai người có chút kỳ quái, tiền boa gì đắt như vậy? Nhưng giờ phút này rõ rangd không phải thời điểm phù hợp để đặt câu hỏi.
Ô Bách Chu không rõ ý tứ nhìn cậu một cái, lời ra lại nói với bảo vệ: “Anh đã từng gọi quyên góp chưa?"
Bảo vệ hiểu lầm ý của Ô Bách Chu, hơi thở dồn dập mà nói: “Đã từng gọi! Nhưng chỗ đó còn lâu mới đủ, chỉ mỗi giai đoạn trước nằm viện cũng đã tốn rất nhiều tiền!"
Ô Bách Chu xoa mi tâm, dược hiệu trước đó tuy đã qua, song đầu hắn vẫn choáng váng rất không dễ chịu: “Tài khoản quyên tiền.”
Bảo vệ ngây ngẩn cả người, Bạch Đường Sinh nhắc nhở nói: “Báo tài khoản quyên tiền cho anh ta."
Bảo vệ hoàn hồn, nhanh chóng đọc một chuỗi số.
Rất nhanh, vợ gã liền gọi điện tới báo tin vui: “Có người quyên một số tiền, đủ cho con gái yêu làm phẫu thuật, ông về nhanh lên!”
Bảo vệ dùng cái tay cầm dao tay nhấn mở di động, sắc mặt hòa hoãn đi, “Bây giờ anh có việc, công ty phải tăng ca, em chăm sóc con gái đi.”
Bây giờ Bạch Đường Sinh cả người không thoải mái, một chút sức cũng chẳng có.
Hạ thân còn có chút dính dấp, cậu thấy ở đây hai ngày có thể bay hơn nửa cái mạng cậu.
Nhưng cũng may cậu không bận tâm, Ô Bách Chu hiển nhiên là biết trạng thái của cậu, hắn lấy di động ra nhấn một dãy số, sắc mặt bảo vệ thay đổi: “Không được báo nguy, dám báo nguy tôi sẽ chặt ngón tay cậu ta.”
Bạch Đường Sinh cảm giác được cánh tay của mình bị cắt một vết, máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo sơ mi.
Sắc mặt Ô Bách Chu trở nên âm trầm, nhưng vẫn giải thích: “Tôi quen biết một chuyện gia lĩnh vực bệnh bạch cầu, gần đây người nọ đang nghỉ phép, tôi xin người đó nhìn giúp con gái anh xem."
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút, nói tiếng “Cảm ơn”.
Tề Kỳ và bảo vệ không biết vì sao cậu cảm ơn, nhưng bản thân cậu lại rất rõ, Ô Bách Chu đây là muốn đi cùng cậu đến cùng.
Ô Bách Chu sợ phẫu thuật thất bại, bảo vệ chó cùng rứt giậu sẽ “Giết con tin”.
Với thể lực hiện tại của Bạch Đường Sinh, hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.
Nói chuyện điện thoại xong, Ô Bách Chu lại nói với Tề Kỳ: “Chị đưa Nghiên Nghiên trở về đi, tôi ở đây được rồi.”
Tề Kỳ lập tức phản đối: “Như vậy sao được?”
Nhưng nhìn vẻ mặt con gái, cô vẫn nghe lời làm theo: “Tôi đưa Nghiên Nghiên trở về sẽ tới đây ngay.”
Cô xoay người cong lưng với Bạch Đường Sinh, trịnh trọng: “Cảm ơn!”
Bạch Đường Sinh không thoải mái, cũng lười đáp lại, bảo vệ cầm dao nhắm ngay bên gáy cậu, uy hiếp nói: “Không được báo nguy!”
Ba người nhất thời không nói gì, Ô Bách Chu hỏi một câu: “Thân thể… Có chỗ nào không thoải mái không?”
Ý thức Bạch Đường Sinh đã có chút tan rã, giọng nhẹ đến mức như là lửng lơ trong không trung: “Chỗ nào cũng không thoải mái…”
Cơ bắp giấu dưới lớp quần áo của Ô Bách Chu căng chặt, hắn còn muốn mở miệng, nhưng mắt Bạch Đường Sinh đã nhắm lại: “Buồn ngủ quá, tôi ngủ một lát trước…”
Khi Bạch Đường Sinh tỉnh lại, mặt trời đã xuyên qua cửa sỗ căn phòng nhỏ cũ kỹ chiếu lên mặt cậu.
Bảo vệ nói với cậu, dưới sắp xếp của Ô Bách Chu, phẫu thuật của con gái gã chuyển sang hôm nay, bây giờ đamg phẫu thuật.
Cậu phát hiện dây thừng trên tay mình đã được cởi ra, chỉ còn lại có hai vòng vết đỏ nhàn nhạt, miệng vết thương bị bảo vệ rạch trên cánh tay cũng đã được băng bó.
Bảo vên ngồi ngay bên cạnh cậu, mũi dao đối diện cậu giải thích, “Cái gì đó, chính cái cậu ảnh đế bên ngoài kia bảo tôi băng cho cậu."
Cửa căn phòng cũ mở ra, Bạch Đường Sinh không thấy Ô Bách Chu, giờ phút này cậu vẫn không có sức lực gì, toàn thân còn đau nhức hơn tối hôm qua.
Bạch Đường Sinh: “Cảm ơn, nhưng amh có biết anh làm việc này là phải ngồi tù hay không?”
Có lẽ là chuyện của con gái đã thu xếp xong, giờ phút này bảo vệ lại có thể miễn cưỡng cười một cái: “Đợi lát nữa sau khi tôi thả cậu đi, trừ mấy người ra, sẽ không còn ai biết chuyện xảy ra tối hôm qua."
Nói thế, gã như là đang an ủi chính mình: “Cho dù mấy người có báo án, tôi chỉ cần cắn chết không thừa nhận là được.
Tôi vừa mới tra rồi, cậu gửi tiền vào tài khoản quyên tiền của tôi, thuộc vào hành vi tự nguyện…”
Thật sự là quá ngây thơ...
Bạch Đường Sinh có chút không đành lòng kích thích người bảo vệ trước mặt này.
Một khi báo án, trên con dao này có vân tay của bảo vệ, trên người cậu còn có vết thương, dây thừng trên mặt đất chắc chắn có thể kiểm tra ra mô da thịt của Bạch Đường Sinh và Tô Nghiên, hơn nữa còn có lời khai của con bé và ba người lớn...!
Đã làm sai thì luôn phải trả giá.
Đôi mắt Bạch Đường Sinh bị ánh mặt trời đâm vào, thân thể cậu có chút rét run, đầu cũng có chút nặng nề.
Cậu nhìn bảo vệ cười khẽ một chút, nâng đôi tay nắm lấy cánh tay cầm dao của bảo vệ, vừa mạnh vừa nhanh đâm tới chỗ trái tim mình.
Ô Bách Cho mới vừa thay quần áo xong quay lại liền thấy cảnh tượng này.
Hắn vọt vào căn phòng cũ kĩ đẩy tên bảo vệ đã ngây người ra, ôm lấy Bạch Đường Sinh đã ngã quỵ xuống đất.
Máu dần trào ra, chỗ áo sơ mi của người trong lồng ngực biến thành màu đỏ, đâm vào trong mắt hắn.
Bạch Đường Sinh bị cơ thể nóng rực của Ô Bách Chu ấp trong ngực, cậu còn có chút sức nói chuyện: “Đau hơn tôi nghĩ một chút.”
Ô Bách Chu nhanh chóng gọi 120, sắc mặt âm trầm nói: “Câm miệng.”
Ở chỗ Ô Bách Chu bị mắng cho á khẩu, Bạch Đường Sinh lại nói với người bảo vệ đang dại ra: “Đoán thử xem…anh sẽ bị phán bao lâu?”
Bạch Đường Sinh chân chính mới hai mươi hai tuổi, là một người có chút lý tưởng hóa, mềm lòng, gặp phải chuyện như vậy có lẽ sẽ không cực đoan như thế.
Ngôn Tình Hài
Nhưng linh hồn của thân thể này lại là cậu hai mươi tám tuổi, đã nhìn thấu rất nhiều thứ, cũng chán sống rồi.
Có thể cậu vẫn mềm lòng, sẽ vì lòng thương cảm nhất thời mà giúp đỡ bé gái bệnh bạch cầu, nhưng cậu sẽ không bỏ qua cho người trưởng thành phạm tội.
Nếu làm chuyện pháp luật không cho phép, vậy phải nhận trừng phạt.
Cơn đau nhức trên ngực dần mất đi, hai mắt Bạch Đường Sinh chậm rãi nhắm lại, cậu nhẹ giọng nói với Ô Bách Chu một câu "Cảm ơn."
Cảm ơn kiếp trước anh cho tôi tài nguyên đó, cũng cảm ơn bốn năm trước…
Hình ảnh cuối cùng trong đầu cậu là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Ô Bách Chu, cùng với đôi môi khẽ mím hiện lên nét không vui.
Cậu đột nhiên nghĩ tới lời thoại trong bộ phim của Ô ảnh đế trước khi máy bay cất cánh, trong miệng lẩm bẩm: “Đời người thật khó, chết thì có làm sao…”
Ở nơi gió thổi qua, dường như cậu thấy đường về của mình..