Sáng sớm Bạch Đường Sinh đã bị tiếng di động reo réo rắt đánh thức.
Đầu tiên là WeChat, vô số người nhắn hỏi chuyện của cậu và Ô Bách Chu là như thế nào.
Bạch Đường Sinh theo bản năng mà sờ soạng bên cạnh.
Bên người đã không còn nhiệt độ cậu quen thuộc, đệm chăn đã lạnh, người bên cạnh kia hiển nhiên đã rời giường được một lúc.
Vẻ mặt cậu mờ mịt mở WeChat lên.
Ngụy Lạc: Hai anh kiêu ngạo thật đó…
Chu Đài: Hậu sinh khả uý mà…
Tiêu Duyệt: Má ơi một giấc ngủ dậy tui phát hiện nam thần số một và nam thần số hai đang khoe ân ái!
Đào Nghệ: Thầy Bạch, anh và ảnh đế Ô là chuyện gì, thật sự ở bên nhau à?
……
Tin nhắn như vậy còn rất nhiều, trên Weibo đã gà bay chó sủa, ba hot search đầu đều có liên quan đến cậu và Ô Bách Chu.
[ Couple tôi ship sắp real rồi sao! ]
[ Hai tám gặp người, trăm tuổi bên em, đây chính là ghi chú đôi mà! ]
[ Hôm nay lại là một ngày chính chủ phát đường~ Tao thài aaaa ]
[ Thầy Ô chỉ là sửa ghi chú Weibo mà thôi, cái này cũng có thể bị mấy người suy diễn ra được tôi cũng lạy.
]
[ Bạch Đường Sinh muốn bu bám lấy thầy Ô chúng tôi cả đời sao, thầy Ô tôi làm gì mấy người cũng lôi cậu ta vào được tôi chịu rồi.
]
[ Hôm nay lại là một ngày fan only tự lừa mình dối người.
]
[ Vốn không muốn ship, nhưng mà cơm chó chính chủ rải tận mặt tôi rồi, ép tôi lên thuyền.
]
[ “Hai tám gặp người, trăm tuổi bên em” cũng quá giết tôi rồi! ]
[ Hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu tuyệt mỹ.
]
…
Nửa tiếng sau, Bạch Đường Sinh buông điện thoại, đi xuống lầu một.
Ô Bách Chu đã nấu sủi cảo xong: “Ăn xong chúng ta cũng vừa lúc có thể xuất phát.”
"Sao đột nhiên lại nhớ tới sửa ghi chú Weibo thế?” Bạch Đường Sinh ăn sủi cảo hỏi.
“Không phải rất xứng với em sao?” Ô Bách Chu hỏi lại.
“…” Trong mắt Bạch Đường Sinh ngậm cười: “Thầy Ô biết ý nghĩa ghi chú của em là gì không?"
“Không biết.” Ô Bách Chu rất bình tĩnh: “Nhưng tôi biết của tôi là có ý gì.”
Ngực Bạch Đường Sinh nóng hổi, cậu gắp một viên sủi cảo đưa đến miệng Ô Bách Chu, cười nói: "Ý của em là "Vào tuổi ấy em gặp anh"."
Ô Bách Chu ăn viên sủi cảo Bạch Đường Sinh gắp cho.
Hắn chưa từng hỏi qua chuyện Bạch Đường Sinh lấy ghi chú này, tuy rằng hắn cảm thấy là có liên quan đến mình, nhưng người thương chính miệng thừa nhận vẫn khiến tâm tình hắn sung sướng thêm vài phần.
Hắn vẫn không hỏi Bạch Đường Sinh vì sao lại là tuổi “Hai tám”, mà lại trả lời: “Tôi vừa mới nhìn thấy một fan nói cô ấy muốn ăn cơm chó của chúng ta cả đời, tôi cảm thấy có thể.”
“Em cũng cảm thấy có thể.” Bạch Đường Sinh cười.
Nhà dì Chúc ngược hướng với nhà Ô Bách Chu, biệt thự của Ô Bách Chu ở phía tây, dì Chúc lại ở phía đông.
Hai người lái xe đến mất khoảng hai tiếng, may mà hôm nay trong cao tốc không đông lắm.
Bạch Đường Sinh ngồi trên ghế phụ, hơi có chút cănh thẳng.
Cậu hỏi: “Dượng nhỏ anh dễ chịu không? Có thể có ý kiến với chúng ta hay không?"
“Dễ chịu.” Ô Bách Chu có chút bó tay, “Dượng có thể có ý kiến gì với chúng ta? Con của dượng cũng kết hôn với một cậu bé rồi."
“A…” Bạch Đường Sinh nở nụ cười, cảm thấy bản thân có chút căng thẳng thái quá.
Rõ ràng hôm qua khi mua quà còn rất bình tĩnh, không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ đang đi trên đường, Bạch Đường Sinh đột nhiên lại căng thẳng.
Cậu đột nhiên nhận ra, mình đây xem như là đi gặp phụ huynh mà…
Cha chồng mẹ chồng không gặp, lại đi gặp dì nhỏ dượng nhỏ trước…
Sắp hết cao tốc nên có chút kẹt xe, một tay Ô Bách Chu nắm vô lăng, một tay cầm tay Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng nắm lấy, “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ thích em.”
“Ừm…” Bạch Đường Sinh hỏi: “Bạn trai của Hạ Đông bao lớn rồi, anh gọi là cậu bé?”
Ô Bách Chu nói: “Nhỏ hơn em gần bốn tuổi.”
Bạch Đường Sinh “Chậc” một tiếng: “Biết rõ thế à?”
Ô Bách Chu sửng sốt, ngược lại cười rộ lên: “Tôi nhớ hôm nay hương lọc trong xe không phải là hương chanh mà…”
“…”
Bạch Đường Sinh khẽ cào lên lòng bàn tay Ô Bách Chu, “Đèn xanh kìa, có thể đi rồi.”
Ô Bách Chu nắm tay lái, trên môi không nén được nụ cười, “Tôi biết rõ ràng như vậy là vì lúc trước Hạ Đông comeout suýt nữa bị cha anh ta đánh chết.”
“Bình thường, đổi lại là cha mẹ nào đột nhiên biết con trai mình nuôi hơn hai mươi năm lại đoạn tử tuyệt tôn của mình cũng đều tức giận."
“Cha anh ta tức giận không chỉ là vì con trai mình là đồng tính.”
“Vậy thì còn vì cái gì?” Bạch Đường Sinh hiếu kỳ.
“Cha anh ta tức anh ta không chỉ là đồng tính mà lại còn tìm một cậu bé vị thành niên.”
“Vị thành niên?” Bạch Đường Sinh thật sự kinh ngạc.
“Diệp… Em nhớ cậu ta tên Diệp Dạng phải không, Hạ Đông thật là…”
Bạch Đường Sinh nhất thời không biết nên đánh giá như thế nào.
Vừa rồi Ô Bách Chu nói Diệp Dạng nhỏ hơn cậu gần bốn tuổi cậu vẫn chưa nhận ra.
Bây giờ mới sực mình nhớ ra bản thân tuy rằng linh hồn hai mươi tám tuổi, nhưng thân thể này chỉ vừa hai ba.
Nhỏ hơn gần bốn tuổi, đó là còn chưa tới hai mươi?
“Ừ, khi hai người quen nhau Diệp Dạng vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba." Ô Bách Chu đánh tay lái.
“Hai người này phải kém ít nhất mười tuổi đúng chứ?”
Tâm tình Bạch Đường Sinh hơi phức tạp, khi học cấp ba cậu còn chưa có khái niệm gì về đồng tính đâu.
“Ừm, vừa đúng mười tuổi.” Ô Bách Chu chậm rãi lái vào trong một tiểu khu.
Vì là năm mới, rất nhiều xe đều không ở trong tiểu khu, đã ra ngoài chơi, về nhà cha mẹ… Ô Bách Chu vô cùng dễ dàng tìm được một chỗ đỗ xe, chẳng cần phải xuống bãi xe tầng hầm.
“Nhưng tình cảnh của Diệp Dạng khá phức tạp…”
Lời Ô Bách Chu còn chưa dứt đã ngừng lại.
Bạch Đường Sinh nhìn theo ánh mắt Ô Bách Chu, một người đàn ông mặc áo phao lông vũ đang kéo một cậu bé gầy gò đi ra từ trong tòa nhà.
Không biết người đàn ông nói cái gì, mặt cậu bé đỏ bừng cả lên.
Cũng có thể là bị lạnh.
Bốn người chỉ còn cách mấy mét, Bạch Đường Sinh mới nhận ra hỏi: “Là ZERO?”
Không đợi Ô Bách Chu đáp lời, Hạ Đông đã thấy hai người bọn họ, hắn nắm tay Diệp Dạng đi tới: “Hai người có hơi trễ đấy, vốn còn đang nghĩ cùng nhau ăn sáng.”
Ô Bách Chu nói: “Chúng tôi đã ăn rồi.”
Ánh mắt Hạ Đông dạo một vòng giữa Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu, vươn tay: “Mấy tháng trước cứ được nghe đồn bên cạnh ảnh đế Ô có thêm một người.
Hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy tận mắt… Tôi tên Hạ Đông.”
“Bạch Đường Sinh.” Bạch Đường Sinh khẽ bắt tay với hắn, “Tôi cũng vậy… Hôm nay cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy ZERO.”
Mặt Diệp Dạng vẫn còn chút hồng, cậu bé vươn tay ra, giọng không lớn nhưng rất trong trẻo: “Em là Diệp Dạng.”
Bạch Đường Sinh cũng bắt tay lại, ấn tượng đầu tiên của cậu với cậu bé ngại ngùng này cũng không tệ lắm.
Nhưng đúng thật là có hơi nhỏ, từ trên mặt cậu bé cũng có thể thoáng nhìn thấy nét thiếu niên ngây ngô.
Hạ Đông cũng thật có thể xuống tay được, không hổ là ZERO mà…
“Chúng tôi đi mua chút gia vị trước, rượu gia vị và dầu hào hết rồi.” Hạ Đông nói: "Hai người lên trước đi.”
Cùng Ô Bách Chu đi vào hàng hiên, Bạch Đường Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Người Hạ Đông và Diệp Dạng thân mật rúc vào nhau, dưới ánh nắng chiếu xuống, không sợ ánh mắt người qua đường.
Nhà dì Chúc ở tầng hai mươi hai.
khiến Bạch Đường Sinh kinh ngạc chính là căn hộ này là một căn duplex*.
Thoạt nhìn ít nhất cũng hơn ba trăm mét vuông, tuy rằng diện tích không lớn như biệt thự của Ô Bách Chu, nhưng căn phòng tinh xảo này đặt ở trong tiểu khu cũng rất khiến người ta thích.
(*) raw: 高层的复式格局, đại loại là căn hộ có tầng chứ cấu trúc rõ t cũng kh biết, để căn hộ kiểu duplex cấu trúc thông tầng cho mng dễ hình dung.
Chúc Anh chào đón: “Hai đứa thật là, không tới sớm một chút, còn có thể cùng ăn bữa sáng nữa.”
“Bọn con ăn rồi.” Ô Bách Chu khom lưng lấy hai đôi dép lê ở của ra, một đôi đặt bên chân Bạch Đường Sinh.
Cha của Hạ Đông tên là Hạ Thành Nghiệp, chẳng có chút dáng vẻ nào của tuổi năm mươi, "Đến rồi à?"
“Dì Chúc, chú Hạ.” Bạch Đường Sinh cười đặt quà đã chuẩn bị lên, Chúc Anh cười nhận lấy: “Tiêu pha.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Đường Sinh thấy dáng vẻ cô Chúc mặc thường phục tóc dài xoã ra, có một phong vị phụ nữ trưởng thành.
Chúc Anh dẫn hai người vào phòng cho khách lầu hai, “Hai đứa ở phòng này."
“Ở đây cứ coi như là nhà mình thôi, đừng khách sáo cũng không cần ngại." Lời này hiển nhiên là nói với Bạch Đường Sinh, Chúc Anh còn nói thêm: “Sau này hai đứa không bận gì thì cứ thường xuyên đến đây ở vài ngày, ở chỗ dì cha con cũng chẳng nói được."
“Vâng.” Ô Bách Chu cười nhạt: “Cảm ơn dì nhỏ.”
Phòng ngủ này rất lớn, trang hoàng rất tỉ mỉ, bên cạnh tủ còn một lọ xông hương vị trái cây, rất thơm.
Bởi vì ở vài ngày, Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu dùng chung một vali xếp quần áo.
Phòng ngủ này không có ban công, nhưng lại có một cửa sổ sát đất rất lớn.
Bạch Đường Sinh kéo màn ra, phát hiện ở đây có thể nhìn thấy bờ sông, còn có nhà cửa bên sông.
Nếu là buổi tối, tầm nhìn của cửa sổ sát đất này tuyệt đối đẹp mê người.
“Thích à?” Ô Bách Chu đã dọn đồ xong đi tới.
“Ừ.…” Bạch Đường Sinh gật đầu, tầm nhìn thoáng đãng đưa mắt nhìn một cái đúng là rất vui vẻ thoải mái.
“Nhà hướng sông tôi không có, chúng ta có thể mua thêm một căn nữa.” Ô Bách Chu ôm lấy Bạch Đường Sinh, “Nhưng tôi có một căn hướng biển."
Ô Bách Chu nói tên một thành phố ở phía nam, “Lần sau chúng ta có thể sang đấy nghỉ phép.”
“Được.” Đời này so độ giàu cậu vĩnh viễn cũng không làm lại Ô Bách Chu.
Bạch Đường Sinh cười quay đầu lại hôn lên môi Ô Bách Chu một cái, vừa đúng chạm mắt với Hạ Đông ở cửa.
Hạ Đông: “… Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi."
Mặt Bạch Đường Sinh có chút nóng lên, Ô Bách Chu nắn vành tai phớt đỏ của cậu, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Yêu đương vào là khác mà.” Hạ Đông cảm thán nói: “Không có gì, hai người tiếp tục rủ rỉ đi.
Dì Chúc làm chút điểm tâm hỏi hai người có ăn không, tôi thấy hai cậu cũng không cần lắm."
Hạ Đông chớp chớp mắt: “Hoặc là một tiếng nữa tôi có thể bưng lên cho các cậu, hai người ăn trong phòng."
Bạch Đường Sinh: “…”
Ô Bách Chu: “…”
Thấy bọn họ không nói lời nào, Hạ Đông nhìn cửa sổ sát đất, câu môi “Đây là kính một chiều, phòng tôi cũng có, nhưng tầm nhìn không thoáng như phòng này, hai người có thể thử xem.”
Bạch Đường Sinh sửng sốt vài giây mới nhận ra "thử xem" mà Hạ Đông nói là chỉ cái gì.
Cậu cực kỳ thấy may vì da mặt mình cũng không phải mỏng, cho dù có đỏ mặt cũng không hiện lên.
Bạch Đường Sinh kéo Ô Bách Chu xuống lầu, mãi cho đến khi nhìn thấy Diệp Dạng, vành tai cậu bé vẫn còn hồng.
So với tên già lưu manh Hạ Đông này, hai người hổ thẹn không bằng, cam bái hạ phong..