Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt

Chương 70: 70




Các fan phát hiện, thầy Ô kể từ lần công khai chủ quyền trước đó chưa từng đăng Weibo lại đột nhiên đổi ảnh đại diện.

Ảnh là một quyển sổ vẽ mở ra, trong đó là dáng vẻ của Ô Bách Chu.

[ Cái ni là ai vẽ, đẹp quá vậy, phác họa hoàn toàn thần thái của thầy Ô luôn.

]
[ Lầu trên vừa nhìn đã biết là chưa xem kỳ Sao mai của Bạch Bạch rồi.

]
[ Ha ha ha từng xem Sao mai là biết ngay Bạch Bạch biết vẽ tranh, còn ai trồng khoai đất này? Chắc chắn là Bạch Bạch vẽ đó! ]
[ Ngọt quá đi i i i i! Cảm giác bị nhét một mồm cơm chó.

]
[ Thầy Ô đây là im lặng khoe ân ái với bọn tui sao ha ha.

]
Sổ vẽ được Ô Bách Chu cẩn thận đặt xuống, Bạch Đường Sinh thì cảm thấy chẳng sao, cho dù có mất hoặc là hỏng rồi thì cậu cũng sẽ vẽ lại.

Ô Bách Chu ôm lấy eo Bạch Đường Sinh ngồi trên sô pha: “Đến chọn kịch bản đi.”
Trên bàn đặt bốn quyển kịch bản, là vài ngày trước Tề Kỳ đem đến.

Bốn bộ đều là điện ảnh, có hai bộ là nhắm vị trí nam chính cho Bạch Đường Sinh, hai bộ còn lại là nhắm đến Ô Bách Chu.

Trong đó có một quyển đề tài trinh thám hiện đại đưa vị trí nam chính với Ô Bách Chu, đồng thời tung cành oliu nam phụ với Bạch Đường Sinh.

“Một quyển là đề tài hình sự trinh thám, một quyển là đề tài khoa học viễn tưởng, em muốn tôi chọn cái nào?" Ô Bách Chu hỏi.
“Chuyện này sao có thể hỏi em?” Bạch Đường Sinh dựa lên người Ô Bách Chu: “Anh vừa ý cái nào?”
Hai kịch bản mỗi bên mỗi vẻ, đề tài khoa học viễn tưởng là về ở không gian xoay chuyển, quan trọng ở phần hiệu ứng hậu kỳ, đối với kỹ năng diễn xuất chắc chắn không quan trọng bằng quyển còn lại
Chủ đề bộ trinh thám hình sự này rất thú vị, nói về một vụ án khó hiểu mờ mịt, vai chính hãm sâu trong đó chậm rãi kéo tơ lột kén phát hiện chân tướng.
Nhưng thể loại phim này Ô Bách Chu đã từng quay, với hắn mà nói hiển nhiên là thử bộ khoa học viễn tưởng kia thì tốt hơn một chút.
“Đừng quan tâm tôi vừa ý cái nào.” Ô Bách Chu nâng lấy cằm Bạch Đường Sinh chậm rãi hôn mút, “Em muốn tôi quay cái nào?”
“…”
Bạch Đường Sinh không nói gì, đáp án của câu hỏi này hai người rõ vô cùng.


Thời gian diễn của phim điện ảnh từ trước đến nay đều vô cùng chặt chẽ, nếu hai người ở hai đoàn phim khác nhau, sợ là ít nhất hai ba tháng rất khó gặp mặt.
Mà bộ phim trinh thám hình sự kia lại tránh được cho hai người xa cách.

“Hửm? Nói đi, muốn tôi quay cái nào?”
Ô Bách Chu vê cằm Bạch Đường Sinh, hai người gần như không có khoảng cách, hơi thở ấm áp hoàn toàn phả trên mặt đối phương.

Bạch Đường Sinh cọ xát trên môi Ô Bách Chu, thật sự có chút khó mà mở miệng.
Ô Bách Chu bị cọ đến có chút ngứa ngáy, trong lòng mềm nhũn cả ra, hắn cố ý nói: “Tôi có nghiêng về bộ khoa học viễn tưởng kia, dù gì trong nước vẫn chưa có phim khoa học viễn tưởng nào tốt.

Lần này tài chính của bọn họ dồi dào, kịch bản chọn cũng tốt..."
Bạch Đường Sinh vùi mặt vào cần cổ Ô Bách Chu, có chút tùy hứng mà làm bộ ngoài mặt nói: “Vậy thì anh nhận cái này đi."
Ô Bách Chu tức khắc cười ra tiếng bên tai cậu, Bạch Đường Sing lập tức nhận ra mình bị chơi.

Cậu kéo ra khoảng cách giữa hai người, đầu gối quỳ ở hai bên người Ô Bách Chu, đôi tay đè bả vai Ô Bách Chu lại: “Thành thật nói đi, anh quyết thế nào?”
Ô Bách Chu để mặc cậu đè mình: “Tôi định nhận cả hai."
Bạch Đường Sinh sửng sốt: “Không phải đụng thời gian sao?"
Bộ trinh thám hình sự giữa tháng tám bắt đầu quay, bộ khoa học viễn tưởng kia cuối tháng chín bắt đầu quay.

Tuy rằng hơn nhau một tháng, nhưng nhận một lúc hai bộ thì vẫn có chút không thực tế.

“Không đụng, chúng ta đổi vai, em nhận nam chính, tôi nhận nam phụ."
Bạch Đường Sinh thong thả chớp mắt: “Đạo diễn không ý kiến sao?”
Kịch bản trinh thám này tên là Sóng dữ, đạo diễn là người cả hai cùng biết, Yến Chập.

“Vốn ban đầu Yến Chập chọn nam chính là em, nhưng phía nhà đầu tư muốn mời cả hai chúng ta vào đoàn, muốn mượn nhiệt độ."
Bạch Đường Sinh hiểu ra, nhà đầu tư muốn mượn nhiệt độ của hai để đẩy phòng vé, nhưng nam chính Yến Chập vừa ý là Bạch Đường Sinh.

Song không thể nào để Ô Bách Chu đóng vai phụ, vì thế cũng buộc Yến Chập nhường nam chính cho Ô Bách Chu, nam phụ cho Bạch Đường Sinh.
“Như vậy đúng thật là có thể, thời gian cũng vừa vừa kịp… Chờ bên này em quay xong là có thể đến tìm anh..."
“Ừm.” Ô Bách Chu vòng lấy eo Bạch Đường Sinh, ấn cậu ngồi lên đùi mình: “Tôi đến diễn phụ cho em, có phần thưởng gì hay không?"
“Hôn một cái?” Bạch Đường Sinh chụt một cái bên môi Ô Bách Chu.
Ô Bách Chu ấn eo không cho cậu đi: “Không đủ thành ý…”
Áo ngủ mềm mại bị kéo lên, Ô Bách Chu bảo Bạch Đường Sinh ngậm trong miệng, "Cắn chặt…”
Có đôi khi Bạch Đường Sinh cảm thấy thật sự rất kỳ quái, buổi sáng Ô Bách Chu vào đoàn phim, buổi tối vào trong cậu, vậy mà hắn lại không có chút mệt mỏi nào, tinh thần càng phơi phới.

Cảm thấy cứ như Bạch Đường Sinh mới là người ra sức lao động, buổi sáng không cách nào nhấc người nổi, như là bị hồ ly tinh hút cạn tinh khí.


Hai người chiến đấu từ trên sofa đến trên giường.

Hai tay Bạch Đường Sinh nắm chặt lấy khăn trải giường: "Trước đó anh nói...!Ưm...!Mấy thứ kia thì sao?"
“Thứ gì?” Một giọt mồ hôi nhỏ xuống ngực Bạch Đường Sinh.
Ô Bách Chu thoáng sửng sốt mới nhận ra, nhịn không được cười: “Em nói mấy thứ đạo diễn đưa à?"
“Ừm…” Bạch Đường Sinh híp mắt, lông mi mảnh dài đã ướt sũng nước: "Không phải anh muốn phần thưởng…”
“Vứt đi từ lâu rồi.” Ô Bách Chu nắm lấy cái eo thon chắc của cậu: “Mấy thứ đó chừng mực quá lớn, sợ em chịu không nổi…”
Ô Bách Chu cúi đầu cắn một cái lên ngực cậu, bỏ đi là thật, chừng mực quá lớn cũng là thật.

Hai người ngày thường ở trên giường cũng rất ít khi dùng đến mấy thứ đó, Ô Bách Chu không muốn bắt nạt cậu tàn nhẫn quá.

“Là tôi ra sức không đủ sao, sao thầy Bạch lúc này còn muốn thứ khác vậy?” Ô Bách Chu một bên sinh tàn nhẫn, miệng lại một bên xuyên tạc lời của Bạch Đường Sinh, mang theo ý cười tán tỉnh.
Thời gian khi lăn lộn với Ô Bách Chu luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày Ô Bách Chu đóng máy.

Buổi tối nay có một bữa tiệc rượu, Ô Bách Chu phải qua một chuyến.

“Em và tôi cùng đi."
“Được.”
Trong tiệc rượu đa số đều là người trong giới, khi hai người nắm tay đi vào, có vài người lên chào đón, nói lời khách sáo từ phía chính phủ.
Bọn họ không hỏi gì về quan hệ của hai người, rất có mắt nhìn mà khen ngợi: "Hai người rất xứng đôi.”
Bạch Đường Sinh còn gặp được chàng trai gõ cửa vào ngày đầu tiên cậu đến đây.

Nghe người bên cạnh giới thiệu có vẻ người đó tên La Bác, còn nghe nói là con lai.

Lần trước Bạch Đường Sinh không nhìn kỹ, lúc này đây lại thấy rõ ràng.

Vẻ ngoài của La Bác đúng thật không làm phí hoài dòng máu lai của cậu ta.

Khóe mắt sâu, màu con ngươi khá giống Bạch Đường Sinh, là màu xám nhạt, sống mũi cao thẳng, môi tú khí.

Tổng thể chỉ có thể dùng một từ “Tinh xảo” để hình dung.
Có vài người sinh ra có thể dựa vào khuôn mặt kiếm ăn, La Bác ở trong đám người tất nhiên rất nổi tiếng, không ngừng có trai gái khác khác nhau tiến lên tiếp cận.


Bạch Đường Sinh vốn sẽ không để ý, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không mà ánh mắt La Bác vẫn luôn nhìn về chỗ cậu.

Nói đúng hơn, là nhìn đến chỗ Ô Bách Chu bên cạnh cậu.
Ô Bách Chu dắt Bạch Đường Sinh giới thiệu với từng người, đều là vài vị đạo diễn, diễn viên và nhà đầu tư nổi tiếng.

Uống hết một vòng rượu, Bạch Đường Sinh để lại không ít phương thức liên lạc.
Không bao lâu, bên kia có người tìm Ô Bách Chu muốn bàn bạc về chuyện hợp tác sau này.

Ánh mắt người nọ chần chờ thoáng nhìn qua Bạch Đường Sinh, hiển nhiên là cảm thấy cậu không thích hợp nghe lắm.

Ô Bách Chu nắm lấy cổ tay cậu vừa chuẩn bị nói chuyện, Bạch Đường Sinh liền lắc lắc đầu, khẽ chuyển cái tay bị nắm lấy kia, cọ vào lòng bàn tay Ô Bách Chu mấy cái: "Anh đi đi, en ở bên này chờ anh."
“… Được, tôi sẽ về nhanh thôi."
Sau khi nhìn theo Ô Bách Chu rời đi, Bạch Đường Sinh liền tìm một góc sofa vắng vẻ ngồi xuống, ánh mắt di chuyển trên người La Bác đứng giữa đám đông trong chốc lát.

“Đang nhìn La Bác sao?” Một người đàn ông tóc vàng đi tới.
Bạch Đường Sinh chậm rãi nâng mắt lên, nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không nói gì.
“La Bác một mỹ nhân, cậu cũng vậy.” Người đàn ông tóc vàng chỉ vào chỗ bên cạnh Bạch Đường Sinh cười: “Tôi ngồi đây có tiện không?"
“Không tiện lắm.” Bạch Đường Sinh bưng ly rượu nhấp một ngụm: “Tôi có cặp rồi.”
“Tôi biết.” Nụ cười của tên đàn ông tóc vàng ngược lại càng sâu: “Là Ô đúng không, anh ta đúng thật rất quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt của hai mỹ nhân.”
“Chỉ là không biết, anh ta sẽ thích mỹ nhân nào hơn?"
Bạch Đường Sinh nâng mí mắt, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi không theo cùng Ô Bách Chu.
Người bên này cởi mở hơn trong nước nhiều, rất nhiều người hoàn toàn mặc kệ người khác có cặp hay chưa, thẳng thừng tiếp cận bắt chuyện tán tỉnh, Bạch Đường Sinh phiền không chịu được.

Nhưng đối mặt với châm ngòi của tên tóc vàng cậu cũng không có ý định nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã rồi không nói gì nữa.

Bên kia cuối cùng La Bác cũng có động tĩnh, nói vài câu gì đó với người bên cạnh, chỉ chỉ về chỗ cậu rồi đi tới.

“Tôi có thể ngồi ở đây không?” Cậu ta chỉ vào vị trí đối diện Bạch Đường Sinh.
“Ở đây là nơi công cộng, muốn ngồi ở đâu tất nhiên là tự do của cậu." Mắt Bạch Đường Sinh còn chưa nâng.
“Vậy thì muốn hôn môi ai không phải cũng là tự do của tôi sao?”
Bạch Đường Sinh chậm rãi nâng mắt lên, hơi híp lại: “Vậy thì phải xem người đó đã có chủ chưa."
“Tình nhân có thể có rất nhiều.”
“Nhưng người yêu thì chỉ có một.”
Cuối cùng Ô Bách Chu vẫn không yên tâm để Bạch Đường Sinh ở lại một mình.

Người ở đây rất cởi mở, hắn sợ cậu chịu thiệt, vì thế chưa nói được vài câu đã trở về tìm Bạch Đường Sinh.
Khi nhìn thấy Bạch Đường Sinh và La Bác ngồi mặt đối mặt, trong lòng hắn thoáng nhảy lên, bước nhanh đến.

Vừa đi đến bên cạnh Bạch Đường Sinh đã nghe cậu nói không rõ ý tứ: “Về rồi?”
“Ừ…”
Tay Bạch Đường Sinh nắm lấy cà vạt hắn, như là đang giúp hắn sửa sang lại, sau đó đột nhiên kéo xuống.


Ô Bách Chu cũng chịu lực cong eo theo, bị Bạch Đường Sinh khóa môi.
Đêm nay hai người đều đã uống không ít rượu, khoang miệng mang theo chút cảm giác kích thích cay ngọt.

Bạch Đường Sinh mút mát môi dưới hắn, đầu lưỡi quét qua kẽ răng, như là muốn chiếm trọn lấy hơi thở hắn.

Bạch Đường Sinh rất ít khi bày ra tính công kích như vậy khi hôn, mang theo ngang ngược mạnh mẽ và ham muốn chiếm hữu.

Ô Bách Chu thuận theo động tác cậu, cánh tay chống lên một bren sofa, đầu cúi xuống tiện cho Bạch Đường Sinh hôn.
“Thứ nhất, tôi không phải tình nhân của anh ấy, thứ hai, người này là của tôi.” Bạch Đường Sinh buông Ô Bách Chu ra, hơi nghiêng đầu nói với La Bác: “Người đã có chủ thì đừng tơ tưởng, tự hạ thấp mình."
Đến khi trở lại khách sạn, Ô Bách Chu cũng có thể cảm nhận được vị chua bên cạnh luôn rồi, “Ghen à?”
Bạch Đường Sinh trừng hắn một cái: “Em làm gì mà ghen, anh cũng chẳng có gì với cậu ta."
Ô Bách Chu ôm người lên trên giường, dỗ dành: “Không giận nữa nào, tôi và cậu ta căn bản không thân.”
“Dám thân thì anh cũng xong đời.” Bạch Đường Sinh cắn lên gáy Ô Bách Chu một cái: “Sao anh lại có nhiều thứ dòm ngó* như vậy…”
“Nào có?”
Ô Bách Chu dở khóc dở cười, chuyện này thật đúng là Bạch Đường Sinh nghĩ oan Ô Bách Chu.

Người thích Ô Bách Chu quá nhiều, nhưng từ khi ở bên Bạch Đường Sinh, hắn cũng công khai danh phận cho Bạch Đường Sinh, đến nay người gọi là thật sự dám lượn lờ trước mặt Bạch Đường Sinh cũng chỉ có mình La Bác này.

Nhưng người đã uống say, lại còn hờn dỗi thì mặc kệ mấy chuyện đó, không nói đạo lý mà ghép tội Ô Bách Chu.
“Hôm nào đó mua cái lồng sắt, nhốt anh vào, không cho ai nhìn.”
“Được, không cho ai nhìn.” Ô Bách Chu vuốt lông vừa hôn vừa dỗ.

Buổi tối Bạch Đường Sinh uống khá nhiều.

Đầu tiên là trước đó đi cạnh Ô Bách Chu, giới thiệu với rất nhiều người có tên tuổi trong giới, cậu là gương mặt mới, cho nên uống không ít, ngược lại Ô Bách Chu còn uống ít hơn.
Sau đó khi đụng độ với La Bác lại uống thêm không ít, tình trạng bây giờ tuy là còn lý trí, nhưng say thì cũng là say thật.
“Thèm muốn ánh mắt của anh cũng móc xuống hết!”
“Được.” Ô Bách Chu nhịn cười: “Thèm muốn là dùng tâm, cũng đâu phải dùng đầu óc.”
“Vậy đánh gãy chân, bọn họ không cách nào sáp lại gần anh nữa..."
“Được, nghe em hết…”
Nụ hôn của Ô Bách Chu phủ kín rơi xuống, hắn hôn rồi, lại phát hiện người dưới thân chẳng có chút động tĩnh nào.

Hắn vừa chống người dậy đã thấy Bạch Đường Sinh nghiêng đầu mơ mơ màng màng muốn ngủ mất rồi.

Hắn dở khóc dở cười tắt đèn, đè ngọn lửa nóng trong người lại, trân quý mà đặt một nụ hôn lên trán Bạch Đường Sinh.

“Ngủ ngon, Đường Sinh của tôi.”
___________________
(*)ở đây dùng 烂桃花, đại loại là đào hoa nhưng mà thối=))theo ngữ cảnh ở đây là muốn chỉ mấy người muốn ve vãn tán tỉnh thầy Ô là đào hoa của thầy, bị bạn Bạch gọi là đào hoa "thối" hết^^ diễn giải của t là vậy thôi nha..