Tuy vậy, chỉ một giây sau, cô ta lập tức trở nên mặt dày, bắt đầu vu oan cho tôi: "Em đang trách chị độ.c chiếm anh cả sao? Nhưng vừa rồi em nói là không để ý mà."
Nói rồi, nước mắt cô ta cứ như không cần tiề.n mà điê.n cuồng rơi xuống.
Người không biết còn tưởng tôi đã làm gì cô ta rồi.
Anh cả tôi thấy Lâm Kiều Kiều khóc dữ dội như thế, giọng có chút trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì." Lâm Kiều Kiều đáng thương nói: "Sau này em nhất định sẽ chú ý chừng mực. Noãn Noãn, em đừng giận được không? Chị đến nhà này là để hòa nhập với mọi người, chứ không phải đến để phá hoại gia đình em đâu."
Mặc dù đã là lần thứ hai nghe thấy, tôi vẫn không nhịn được bật cười.
Lâm Kiều Kiều phải vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể nói ra những lời trơ trẽn như vậy?
"Noãn Noãn!"
Anh cả nhìn thấy nụ cười chế giễu trên khóe môi tôi, sắc mặt lại càng đen thêm.
Thậm chí anh ấy còn không thèm hỏi đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp đứng về phía cô ả: "Kiều Kiều mới đến nhà này, cái gì cũng không quen. Mẹ và em hai lại không quan tâm đến. Em là em gái thì không thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn sao?"
"Anh cả thật sự cho rằng em nên chăm sóc cô ta sao?" Tôi nghiêm túc hỏi anh ấy.
"Chẳng lẽ không nên?" Anh cả hỏi ngược lại: "Từ nhỏ đến lớn em đều được cả nhà chiều chuộng, không biết nhường nhịn là gì. Vừa khéo, sau khi Kiều Kiều đến, em cũng nên học cách hòa đồng với bạn bè cùng trang lứa."
Nói rồi, anh cả tôi định dắt Lâm Kiều Kiều đi về một hướng khác, để mặc tôi một mình trong phòng tiệc.
Tuy rằng kiếp trước tôi đã từng trải qua một lần, thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Tôi cố nhịn xúc động, dù sao thì vở kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi nhìn anh cả dắt Lâm Kiều Kiều định rời đi.
Vừa đi được hai bước, chiếc váy hồng trên người Lâm Kiều Kiều đột nhiên phát ra tiếng "xoạt" rồi rách toạc.
Phần tà váy phía sau rất dài, rất dễ bị dẫm phải.
Nhưng tôi không dẫm.
Là Lâm Kiều Kiều thừa dịp anh cả không chú ý. Cố tình tự giẫm rách váy của mình.
Khi anh cả tôi quay đầu lại, cô ta lập tức rụt chân lại. Sau đó ôm chặt lấy chiếc váy bị rách khiến phần n.g.ự.c hơi trễ xuống, cả người trông vô cùng suy sụp. Cô ta không nhịn được hét lớn chất vấn tôi: "Noãn Noãn, sao em có thể đối xử với chị như vậy?"
Vừa nãy, chỉ có anh cả tôi chú ý đến màn đấu khẩu nhỏ giữa tôi và Lâm Kiều Kiều.
Có lẽ còn có cả ba tôi nữa.
Tối nay, ba tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lúc này, vì tiếng hét của Lâm Kiều Kiều, mọi người trong phòng tiệc đều bị thu hút.
Lâm Kiều Kiều trông càng đáng thương hơn, còn vô cùng xấu hổ.
Anh cả tôi vội vàng cởi áo vest trên người đưa cho Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều tủi thân nhận lấy, quấn chặt quanh người, trông giống như một chú chim nhỏ, làm người thương tiếc.
"Có chuyện gì vậy?" Lúc này, ba tôi cũng đi tới.
"Con, con …" Lâm Kiều Kiều run rẩy, trước mặt nhiều người như vậy, không dám nói gì.
"Tống Huy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" ba tôi hỏi anh cả tôi.
Anh cả tôi nói thẳng, không cho tôi chút thể diện nào, trực tiếp đổ tội cho tôi: "Noãn Noãn giẫm rách váy của Kiều Kiều."
"Noãn Noãn, sao con có thể đối xử với chị như vậy? Hôm nay là sinh nhật của chị, con không thể bớt ghen tị sao? Chị đã mười lăm năm rồi, chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật tử tế nào!"
Không có một bữa tiệc sinh nhật tử tế nào?
Vậy thì mười lăm năm nay, ông ta đều là ăn mừng sinh nhật với con ch.ó của mình sao?