Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Chương 88



“Xin chào, chúng ta lại găpn nhau rồi, không biết anh còn nhớ tôi không?”

Tần Nghiên Hi vui vẻ chào hỏi Hà Hoài khi thấy hắn đang mua cơm ở căn tin.

Từ sau lần bình thủy tương phùng đó, thì cô ấy dù rất muốn, nhưng không thể tìm hiểu được Hà Hoài là ai. Mặc dù khó khắn lắm Tần Nghiên Hi mới xin được ảnh trong camera giám sát ở đường phố để đối chiếu.

Hôm nay vẫn như mọi ngày cô ăn trưa sau khi kết thúc công việc, bởi vì bây giờ chỉ còn quản lý một mình Cố Tuyết, nên thời gian của Tần Nghiên Hy rất trống trãi và rảnh rỗi. Hoạt động của Cố Tuyết mấy ngày này cũng không có gì nhiều ngoài tham gia chương trình “Tôi là diễn viên”.

“Nhớ chứ, tôi biết cô mà, sao lại không nhớ được chứ!”

Hà Hoài lãnh đạm đáp.

“Anh biết tôi à? Sao anh lại biết được? Lẽ nào tôi trở thành người nổi tiếng rồi hả?”

Tần Nghiên Hi sờ sờ mặt mình tự luyến hỏi.

Cô và Hà Hoài mới gặp nhau một lần, lại còn trong tình huống gấp gáp, theo lý mà nói thì hắn không thể nào biết cô là ai được, trừ phi hắn cố tình điều tra về cô hoặc là cô đang nổi tiếng trong giới quản lý.

“Tôi biết cô là vì chúng ta cùng quen biết mợ chủ Cố Tuyết. Tôi là trợ lý của chồng cô ấy, chính tôi đã sắp xếp cho cô thành người quản lý của mợ chủ.”

Hà Hoài liếc xéo Tần Nghiên Hi nhưng vẫn tỉ mỉ giải thích về việc làm sao hắn biết về cô ấy.

“Mợ chủ? Ý anh muốn nói đến Tiểu Tuyết hả? Anh là trợ lý của chồng cô ấy… vậy anh chính là Hà Hoài rồi? Trợ lý Hà, lần thứ hai gặp mặt, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”

Tần Nghiên Hy hơn hở nắm lấy tay của Hà Hoài phấn khích.

Làm việc dưới trướng tập đoàn Niên Thị có ai lại chưa từng nghe qua tên Hà Hoài. Hắn là trợ lý vô cùng đắc lực của Niên Bác Văn, bất kể chuyện gì giao vào tay hắn đều hoàn thành xuất sắc. Tần Nghiên Hy còn nghe Cố Tuyết nói, vì cô ấy không có trợ lý, nên Hà Hoài cũng tạm được sắp xếp làm trợ lý, dĩ nhiên là hắn sẽ hường hai phần lương, nhưng mà công việc cũng cực khổ hơn người khác.

“Ừ, nhưng tôi không có gì để chỉ bảo cô hết. Chúng ta cũng không thân thiết, đừng nắm tay tôi giữa chốn đông người, kẻo làm người ta hiểu lầm lại phát sinh nhiều chuyện đó!”

Hà Hoài nghiêm nghị.

“Có gì đâu mà phát sinh nhiều chuyện, chúng ta cùng làm việc trong tập đoàn Niên Thị mà. Giải thích một chút là được thôi.”

Tần Nghiên Hi cười nói.



“Tôi không thích nói nhiều, cũng không muốn bị hiểu lầm, gán ghép với ai hết. Chuyện tôi giúp cô, cũng là chuyện bất lỳ ai có lòng chính nghĩa cũng sẽ làm, nên cô đừng giữ ơn nghĩa trong người để nặng lòng, mệt mỏi.”

“Anh cứu tôi, tôi biết ơn anh thì sao mêtk mỏi được? Trợ lý Hà, chúng ta là người nhà mà.”

Tần Nghiên Hy vui vẻ vỗ vai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Anh Cũng Có Ngày Này

2. Thư Tình Gửi Vệ Lai

3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

4. Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã

=====================================

“Cô Tần, tôi với cô còn chưa phải là bạn, cô đừng tùy tiện gán ghép hai chữ người nhà như vậy. Tôi không thích bị hiểu lầm, càng không thích giao du với con gái. Mợ chỉ còn đang chờ tôi mang cơm, tôi đi trước đây!”

Hà Hoài lạnh nhạt dứt khoát cầm cơm hộp đi khỏi nhà ăn, gần đây vì Niên Bác Văn và Cố Tuyết xảy ra hiểu lầm gì đó, nên cô ấy thường xuyên ăn cơm ở căn tin, còn Niên Bác Văn lại hẹn hò dùng bữa với Lâm Nhã Thi. Tình hình hai người đó ăn trưa với nhau nhiều đến mức đang trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong Niên Thị.

“Này, anh làm gì chạy gấp thế, tôi cũng có ăn thịt anh đâu?”

Tần Nghiên Hy gọi với, dĩ nhiên là Hà Hoài phớt lờ cô ấy, giả hộ như không nghe thấy gì bước vào thang máy.

Tần Nghiên Hy cũng không thể không biết điều, chừa chút mặt mũi chạy theo hắn. Vì vậy cô bĩu mỗi một cái rồi quay lại căn tin, lẩm bẩm:

“Người gì khó đùa giỡn quá!”

(…)

Hàng lan dẫn đến phòng nghỉ của Cố Tuyết xôn xao, Trương Ly và Trình Lạc đang túm tụm lại nói xấu cô ấy. Hà Hoài đứng trước cửa thang máy vẫn nghe lồng lộng mấy lời cay nghiệt của hai người họ.

“Này, cái cô mợ hai nào đấy sắp bị đuổi khỏi nhà họ Niên rồi đó, gần đây nghe Kiều Lan - trợ lý của Lâm Nhã Thi nói là, tổng giám đốc Niên và ảnh hậu ngày nào cũng ăn cơm, dạo phố với nhau, mợ hai nào đấy hoàn toàn bị tổng giám đốc Niên bỏ mặt.”



Trương Ly hả hê nói.

Nghĩ tới đột nhiên bị cách chức, chuyển giao mọi quyền lực cho Tần Nghiên Hy, là cô ta lại cảm thấy cay cú. Bây giờ không chỉ không được tiếp quản nghệ sĩ, mà còn phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, cuộc sống huy hoàng ngày xưa vẫn luôn khiến cô ta hoài niệm.

“Tôi nghe nói tổng giám đốc Niên viết đơn ly hôn rồi đó, còn chờ ai kia ký nữa thôi. Mà người nào đó mặt dày lắm, không chịu ký tên đó.”

Trình Lạc thêm vào.

“Hai người có bịa chuyện không vậy? Sao tổng giám đốc lại viết đơn ly hôn được? Lúc trước nghe nói có sống chết thế nào cũng không ly hôn mà? Còn nữa, việc tổng giám đốc và cô Lâm đi ăn, đâu nói lên điều gì, nếu có thì cũng là cô Lâm không biết liêm sỉ tung tin đồn nhảm thôi.”

Thư ký trực ban bĩu môi ý kiến, sau khi nghe Trương Ly và Trình Lạc nói.

“Tôi nói thật đó, không tin thì cô tự mình đi hóng hớt đi.đảm bảo sẽ không làm cô thất vọng.”

Trình Lạc khích bác.

“Tôi không đi đâu, tôi sợ tai bay vạ gió lắm.”

Thư ký xua tay từ chối.

Việc hóng hớt chuyện của chủ là điều không nên làm, lỡ như vô tình phát hiện chuyện gì đó động trời thì sẽ mất việc như chơi. Hơn nữa cô và Cố Tuyết không có xích mích, cô biết nhiều quá làm gì, cũng có lợi gì cho cô đâu?

“Uầy cô nhát gan thế! Mạnh dạng hóng chuyện lên. Cô như vậy sẽ trở thành người tối cổ trong công ty mất.”

Trương Ly xem thường.

“Tối cổ cũng được, miễn là tôi không làm chuyện xấu với chủ là được. Vừa rồi tôi thấy trợ lý Hà ra ngoài mua cơm chắc sắp về rồi, hai người coi rồi bớt bớt miệng của mình lại.”

Thư ký thật lòng nhắc nhở.

“Bọn tôi vẫn cứ cười cợt đấy thì sao nào? Ai bảo cô ta đối xử không tốt với chúng tôi chứ? Bây giờ cô ta gặp tình huống này cũng đáng đời, cứ nghĩ sao khi giải quyết Lục Trạch Thâm thì mợ hai nào đó được ngủ ngon, ai ngờ bây giờ lại bị nghiệp quật. Chúng tôi còn chưa cười đủ thì sao lại im chứ.”

Trương Ly cười ha hả.

Thái độ của cô ta khiến Hà Hoài không vừa mắt, hắn đi về phía mấy người đang tám chuyện, đằng hắng, lạnh giọng: “Nói đủ chưa? Trương Ly, Trình Lạc, hình như không phạt nặng hai người, thì các cô vẫn không biết giới hạn của mình ở đâi phải không? Ngang nhiên nói xấu mợ chủ, ngày mai các người không cần đi làm nữa, công ty dưới quyền của Niên Thị không chứa chấp nổi mấy vị phật lớn như hai cô!”