"Cậu ta với cô con gái nhỏ của bá tước An Chấp Nguyên đã bên nhau rồi." Tần Tinh Viễn nói tiếp. "Chỉ vì Owen mà An Lâm còn cầu xin cha cho cô ta tham gia khóa huấn luyện 'Lưỡi kiếm của đế quốc'. Chậc chậc chậc, đúng là một câu chuyện tình yêu đẹp giữa chàng trai thiên tài thường dân và cô tiểu thư quý tộc."
"Tôi cúp máy đây."
"Này...?"
Tần Tinh Viễn nhìn thông báo "Cuộc gọi của ngài đã kết thúc" trên màn hình thì cười khẩy.
Sao hả, không ăn được cơm chó à? Cho anh ăn no chết.
Thời Hàn ngắt cuộc gọi, sau đó nhắm mắt lại. Anh nhảy vào thế giới ảo của mạng Ngôi Sao, lực tinh thần của anh ở tứ hướng từ liên kết này nhảy sang liên kết khác trong internet. Thu thập thông tin nhiều như sao trên bầu trời, cuối cùng được nhóm lại thành một cơ sở dữ liệu, sắp xếp theo mối tương quan, trích xuất tất cả từ khóa và ảnh có chứa manh mối, nhận dạng khuôn mặt, so sánh chéo.
Nhét những thứ này vào cùng một cơ sở dữ liệu, tiện thể đặt tên nó là "cuộc sống của Owen". Sau khi làm xong cái này, Thời Hàn bỗng thấy mình hơi biếи ŧɦái.
Không, là cực kỳ biếи ŧɦái.
Dù sao, Thời Hàn không còn làm người nữa. Anh bây giờ là AI rồi, đã làm AI mà gọi là biếи ŧɦái được ư?
Tất nhiên, Thời Hàn thu thập thông tin của Owen không phải vì anh đúng thật là biếи ŧɦái, mà do cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, giống như một bộ ghép hình được gắn chặt vào nhau, nhìn từ xa có vẻ như khít chặt, đến gần thì lại thấy xiêu vẹo.
Thiếu mất vài manh mối.
Ở kiếp trước, Thời Hàn làm cán bộ của cục Tình báo đã từng nhìn thấy tên của kế hoạch nhân tài 'Lưỡi kiếm của đế quốc' trong tài liệu, nhưng anh chỉ lướt qua nó. Thói quen của Thời Hàn ghi nhớ tất cả thông tin vào trong đầu, anh chưa đọc cái này bởi vì tệp tin 'Lưỡi kiếm của đế quốc' có độ bảo mật quá cao.
Anh nhớ rằng dự án 'Lưỡi kiếm của đế quốc' cuối cùng đã bị dừng lại, cùng thời điểm đó là vụ nổ lớn ở trường siêu năng lực Venus.
Rất đáng ngờ.
Về sau bá tước An Chấp Nguyên đã chết trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng, sau ngày Owen lên ngôi. Owen không đặc xá cho bất kì kẻ nào, ánh sáng năng lượng cao bắn từ súng la-de đã xuyên qua đầu An Chấp Nguyên trong nháy mắt, tỏa ra mùi thịt nướng.
——————
Một ngày sau, Thời Hàn trở lại tổng hành dinh của Phòng Trắng - "Rose".
Điều đầu tiên anh làm là tìm Thomas, người điều hành lúc trước đã dẫn anh đến phòng Aisa.
Thomas mở cửa buồng lái phòng, không chào hỏi mà xoay người ngồi về chỗ của mình, nhìn màn hình hiển thị trước mặt, hắn đang chỉnh sửa video. Hắn đeo thiết bị kết nối với lực tinh thần lên đầu, trong lúc làm việc thì hỏi: "Thời Hàn, đưa cô bé quý tộc đó về rồi à?"
Thời Hàn liếc qua thân ảnh đầy máu tanh cùng tiếng la hét non nớt, gương mặt nhuốm máu thoáng qua không ai khác chính là Francis.
Anh bước vào trung tâm điều khiển cơ thể người máy của mình, điều chỉnh phản ứng cảm xúc của mình xuống mức thấp nhất. Anh bình tĩnh nói: "Đúng thế. Mà này, thi thể của cậu bé này vẫn còn chứ?"
Thomas nhấn nút tạm dừng, nhấc chân ra, quay chiếc ghế văn phòng đang xoay nửa vòng, đối mặt với Thời Hàn mỉm cười, hạ giọng. "Sao thế, cậu thích chất giọng này à?"
Thời Hàn chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
"Vậy thì cậu phải thất vọng rồi, nó đã được hỏa táng. Tôi đã nói cậu bé xinh xắn này đáng lẽ nên có thêm thời gian đông lạnh, cậu đã cung cấp cho tôi ý tưởng lập kế hoạch khá tốt."
"Tinh thể xương đâu?"
"Cậu vẫn sẽ giữ lại tinh thể xương à? Quả là cảm động đất trời đó."
"Vậy quên nó đi." Thời Hàn bước đến cửa, đặt tay lên nút mở rồi quay lại nói: "Tôi là kỹ sư mạng, nếu có vấn đề gì về trang thiết bị, sau này anh cũng có thể nhờ tôi giúp."
"Cảm ơn nhé."
Thời Hàn lại mấp máy môi, Thomas không nghe thấy gì, tháo tai nghe ra hỏi: "Cậu vừa mới nói gì thế?"
Thomas nhìn chàng trai tóc bạc trước mặt đang cười, trong ánh mắt anh lại không chứa ý cười, dường như trong đó chứa một đầm sâu lạnh thấu xương. Khuôn mặt tuấn tú, đôi môi trông rất duyên đang chầm chậm nhếch thành một vòng cung, rồi dừng tại đó tạo thành một vẻ tươi cười lễ phép hoàn hảo.
Nụ cười không hiểu sao lại khiến Thomas lạnh cả sống lưng.
Thời Hàn mở miệng, giọng điệu điềm đạm.
"Vừa nãy tôi nói, đừng khách sáo."
——————
Thời Hàn cuối cùng đã tìm thấy một chút di vật của Francis.
Ở tầng trệt của Rose, trong thùng rác ở góc phòng thiêu, có một đống quần áo được lột ra từ xác chết vẫn chưa kịp xử lý.
Đêm nay lại là một đêm hoan lạc, nơi những kẻ cặn bã ở đây luôn tìm đủ mọi lý do để tiệc tùng, bởi cuộc sống của họ cằn cỗi đến mức không thể nhờ vào việc kíƈɦ ŧɦíƈɦ giác quan thì sẽ không sống nổi.
Sẽ không có ai đến phòng thiêu, ngay cả thời gian người máy làm vệ sinh cũng là sáng hôm sau. Thời Hàn mặt không đổi sắc lục tung trong đống quần áo bẩn thỉu dính đầy máu, nội tạng, lúc sau anh lấy ra một bộ quần áo đỏ như máu, trên túi có in số 0867: chữ Francis.
Anh cầm nó ra rồi giũ giũ nó, giũ ra một con mắt, nó lăn vài vòng trên mặt đất. Lại giũ tiếp, một lá bài rơi xuống chân. Thời Hàn cho lá bài vào trong túi kín, tiếp đó nhặt con mắt màu xanh lên đặt về vị trí ban đầu.
Ném chiếc găng tay vào lò thiêu, Thời Hàn trở về phòng.
Anh nhìn lá bài dưới ánh đèn. Đó là một lá bài của Vương quốc quái vật, mặt trên vẽ một con rồng khổng lồ, món đồ chơi cao cấp mà trẻ em quý tộc ưa chuộng, bởi vì để tạo nên cảm giác cao cấp cho bức vẽ chuyển động đủ màu lấp la lấp lánh, kỹ thuật và vật liệu đều có giá trị xa xỉ. Anh lập tức nhớ ra thứ duy nhất mà Aisa đem đi từ nơi này là một bộ bài.
Bên trong hẳn thiếu mất một con rồng.
Chờ mọi việc kết thúc, Thời Hàn sẽ gửi lá bài này cho Aisa, đó là điều duy nhất anh có thể làm cho Francis.
Nhưng trước lúc đó, anh vẫn có thể làm được rất nhiều việc để tiếp tục tồn tại.
Thời Hàn trở về khoang tàu, nhắm mắt lại rồi đi vào thế giới internet của con tàu chiến này.
Hệ thống tàu của Rose sử dụng là hình thức trung tâm máy chủ-khách hàng với hệ thống trung tâm cộng thêm nhiều hệ thống con. Các luồng dữ liệu được thu thập bởi các cảm biến của phần cứng khác nhau đi qua giao diện đến hệ thống con tương ứng của chúng, tính toán mỗi phần rìa được thực hiện trong hệ thống con, phần phức tạp hơn và đòi hỏi an toàn hơn sẽ chảy vào máy chủ trung tâm, sau đó kết quả truyền đi cùng lệnh tới được phần cứng thông qua giao diện.
Không quá khó để xâm nhập vào hệ thống con, nhưng trong lúc đó máy chủ trung tâm sẽ tuân theo chương trình đưa ra đủ loại lệnh cho các phần cứng khác nhau, giao diện được bao bọc sau một bức tường lửa. Để thay đổi lộ trình của Rose, Thời Hàn phải vượt qua các biện pháp bảo mật, xâm nhập vào giao diện trong hệ thống trung tâm thì mới xong.
Kế hoạch của anh là chặn các gói dữ liệu được gửi từ hệ thống trung tâm về hệ thống điều khiển. Sau đó khống chế hệ thống điều khiển của Rose đi đến tuyến đường đã định của anh, rồi lại đột nhập vào màn hình ở buồng lái, vân vân thiết bị, để chúng hiển thị một tuyến đường ngẫu nhiên không có tí khả nghi nào.