Đường Uyển nhìn một rương gỗ lớn châu báu đồ trang sức, còn có thật nhiều dược liệu đến ngây dại.
Thái hậu khẽ nhíu mày.
"Đây là..."
"Quận vương... Phủ nói, dược liệu cần cho thân thể của Nhị tiểu thư Quận vương phủ cũng chu cấp đầy đủ, không cần Thái hậu nương nương phụ trách." Nội thị cẩn thận dặn từng li từng tí.
Thái hậu dừng một chút, từ trong ánh mắt mờ mịt của Đường Uyển bật cười.
"Cái này cũng muốn tranh với ta."
Nàng thấp giọng cười một tiếng, thấy Đường Uyển vẫn mờ mịt như cũ, liền ôn hòa nói: "Ngươi cũng nhanh tứ hôn gả vào Quận vương phủ, đồ vật Quận vương phủ đương nhiên cũng là đồ vật của ngươi, hiếu kính ngươi là đáng làm. Đồ đều đã chuyển đến, vậy ngươi liền nhận lấy."
Nàng từ ái nói vậy Đường Uyển khiến hoảng hốt một chút, vô thức nghĩ đến, cái này có lẽ chính là thái độ của cả Quận vương phủ đối với Quận vương phi tương lai là nàng.
Mặc dù Thanh Bình Quận vương đã qua đời, thế nhưng những quản sự cùng người hầu trung thành với Thanh Bình Quận vương đều ở lại trong Quận Vương phủ. Ở kiếp trước Đường Uyển được bọn họ chiếu cố rất nhiều, bởi vậy một đời này mặc dù bọn họ sớm lấy lòng Quận vương phi là nàng, nhưng Đường Uyển lại chưa nhận ra được điều kỳ quái.
Họ chính là những nô bộc vô cùng trung thành với Thanh Bình Quận vương.
Bọn họ vốn đều là người rất tốt.
Ở kiếp trước Đường Uyển mang theo con trai cô nhi quả mẫu, xem như được trong cung che chở, thế nhưng Quận vương phủ to như vậy, còn có vô số tài sản của Quận vương phủ, đều là bọn họ trung thành quản lý thay Đường Uyển.
Nhi tử của nàng trưởng thành, hiểu được quản gia, những gia sản này liền được các quản sự trung thành ấy giao vào tay Phượng Niệm- con trai của nàng.
Về phần Đường Uyển... Nàng không có năng lực, lại chưa bao giờ học qua quản gia, bởi vậy khi con trai còn nhỏ đều giao phó cho nhóm quản sự, cả ngày chỉ biết vì Thanh Bình Quận vương quỳ lạy lễ Phật, thời gian trôi qua coi như thanh nhàn.
Giờ phút này nhìn thấy Quận vương phủ đưa tới rất nhiều thứ, Đường Uyển mím môi, không tiếp tục cự tuyệt.
Trong nội tâm nàng có chút cảm động, thế nhưng không biết làm sao, lại có chút kỳ quái, bởi vì ở kiếp trước Thanh Bình Quận vương phủ cũng không lấy lòng nàng sớm như vậy, mà là lúc nàng thanh thản ổn định ở lại Quận vương phủ toàn tâm toàn ý thủ tiết cho Quận vương, chưa hề nghĩ tới rời đi hoặc sau này tái giá, những quản sự Quận vương phủ kia mới bắt đầu chân chính tôn kính tín nhiệm nàng.
Thế nhưng một đời này nàng được người Quận vương phủ thừa nhận tiếp đón sớm như vậy, thậm chí có chút hoảng hốt ôm mâm vàng, nhìn xem một rương gỗ lớn châu báu đồ trang sức cùng dược liệu trĩu nặng nghĩ, nếu không phải nàng có được ký ức ở kiếp trước, biết Thanh Bình Quận vương thật sự chết trận, có lẽ giờ phút này nàng còn đang cảm thấy Quận vương có thể đã trở về.
Bằng không thì, người Quận vương phủ làm sao dám lấy lòng nàng như vậy chứ?
Thế nhưng Đường Uyển chán nản nghĩ, bất kể tưởng tượng nhiều thế nào, Thanh Bình Quận vương đều thật sự đã chết trận.
Hắn thật sự không thể trở về.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Đường Uyển không khỏi có chút khổ sở.
La phi đã bị một rương lớn châu báu còn có dược liệu trĩu nặng này trấn trụ, lại thấy Đường Uyển trong tay còn bưng Kim Nguyên Bảo, lòng bàn tay của nàng lạnh ngắt, cảm thấy mình mới vừa phóng khoáng mười phần ồn ào một tiếng "Một ngàn lượng", giờ phút này so sánh với Kim Nguyên Bảo còn có châu báu nhiều như vậy, vả mặt nàng đau rát.
Thời điểm nàng cảm thấy mình không thể chịu được đả kích như vậy, Đại công chúa đã nhanh chóng tiến lên mở rương kia ra, thấy trong rương không phải các loại tơ lụa lộng lẫy đắt đỏ, thì chính là các loại Trân Châu bảo thạch, ánh mắt thâm ý nhìn Đường Uyển một chút nhỏ giọng nói: "Thật sự quá hào phóng."
Trong khoảng thời gian ngắn có thể từ trong cung tìm được một phần lễ vật phong phú như vậy, thật sự cũng quá khó.
Đường Uyển thấy Đại công chúa nhìn mình mười phần thổn thức, không khỏi có chút xấu hổ.
Ngày sau nàng sẽ cùng nhóm quản gia trung thành của Quận vương phủ ở chung thật tốt.
Nàng bưng lấy Kim Nguyên Bảo lộ ra nụ cười nhỏ chân tình, Đại công chúa nhìn xem bộ dáng nàng cong mi mắt cười lên, dường như một chút thiện ý đã thỏa mãn, một chút ấm áp đã khiến nàng hạnh phúc, không khỏi ngẩn người, bật cười nửa ngày cong mày nói: "Đương nhiên ngươi phải nhớ kỹ! Ngoại trừ ngươi, ta cùng a huynh đều không có đãi ngộ tốt như vậy đâu! Phải không a huynh?"
Nàng nhìn về phía Lý Mục ngồi ở một bên trầm ngâm, Lý Mục ngẩng đầu nhìn Đại công chúa một chút, sắc mặt u ám dường như lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, hồi lâu sau mới thản nhiên gật đầu nói: "Hoàn toàn không có."
Hắn cùng Đại công chúa rất thân thuộc, dáng vẻ huynh muội hòa thuận, La phi thấy được trong lòng không khỏi đau xót, hừ một tiếng nói: "Nhị hoàng huynh còn chưa đủ tốt với ngươi sao? Hắn thân cận với ngươi như vậy, đối với ta cũng hiếu thuận, so sánh những người khác chỉ biết lấy chức quyền kia mạnh hơn nhiều."
Từ nhỏ Lý Mục đã thân cận hoàng hậu, bây giờ hoàng hậu làm chủ lục cung, lại có nhi tử ruột nhập chủ Đông cung, Lý Mục đương nhiên là được nâng đỡ, làm sao còn đem mẫu phi nàng để vào mắt.
"Hắn rác rưởi như vậy, trong cung ta không mong được giúp đỡ, không gây phiền toái cho ta cũng không tệ rồi." Đại công chúa thật tâm ghét bỏ Phượng Chương, bĩu môi, khắp khuôn mặt rực rỡ tươi đẹp đều là xem thường, cầm một chuỗi dây chuyền ngọc trai Đông Châu thật dài đi tới ngồi xuống bên người Đường Uyển, đem vòng cổ trân châu từng viên châu tròn ngọc sáng cực lớn đều đặn, đeo lên cổ Đường Uyển, để nàng lượn quanh hai vòng, nhìn tầng tầng lớp lớp trân châu trên thân Đường Uyển, quả nhiên càng phát ra khí phái quý khí thanh lịch, liền cười một tiếng đem vòng tay Dương Chi bạch ngọc trong tay cũng đeo lên người nàng, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Hắn hiếu thuận sao? Nếu hắn hiếu thuận, hôm nay sao ta lại không thấy hắn tiến cung chứ?"
Đường Uyển nhìn vòng tay Dương Chi bạch ngọc thượng hạng tinh tế ôn nhuận trên cổ tay, lại cúi đầu nhìn vòng cổ trân châu một chút, không khỏi nhìn về phía Đại công chúa.
Vậy cũng quá xa xỉ.
Mặc kệ là vòng cổ trân châu Đông Châu, hay vòng tay Dương Chi bạch ngọc, đây đều là vật đắt đỏ giá trị mười phần.
*Dương Chi bạch ngọc: Từ xưa, Hòa Điền Ngọc đã được người dùng tạo ra bảng phân loại dựa trên màu sắc. Trong đó, dẫn đầu về độ quý giá có lẽ phải nói đến đó là Bạch Ngọc.
Đây được xem là chất ngọc quý, có màu trắng tinh khiết như mỡ dê nên được gọi là ngọc dương chi. Ngoài ra, viên ngọc còn có độ trong suốt cao không hề bị trộn lẫn bởi tạp chất. Có thể xem đây là loại ngọc cực phẩm nhất.
Quản sự trong phủ Thanh Bình Quận vương đời này... Vậy đã thừa nhận nàng là Vương phi tương lai sao?
"Đừng nhúc nhích, để ta nhìn cho kỹ." Đại công chúa cảm thấy Đường Uyển ngoan ngoãn, tùy ý để mình chỉnh trang, mắt không khỏi sáng rực lên, sờ gương mặt Đường Uyển nhẹ nói: "Ngươi mặc xiêm y thanh lịch lộ ra nhã nhặn ôn nhu, thế nhưng mặc xiêm xinh đẹp rực rỡ, sợ là sẽ càng đẹp mắt thôi."
Nàng cười nói chuyện với Đường Uyển, giống như vừa mới ghét bỏ Nhị hoàng tử vạn phần, không chút nào để ý, La phi thấy nàng khinh mạn Nhị hoàng tử như vậy, không khỏi đỏ ngầu cả mắt, phản bác nói: "Nhị ca ngươi hiếu thuận, ta không cho phép ngươi nói ca ca ngươi như vậy! Còn nữa, hắn làm phiền ngươi lúc nào? Hắn có cái gì mà làm phiền ngươi."
Thái hậu cũng cười tủm tỉm nhìn Đại công chúa chỉnh trang cách ăn mặc của Đường Uyển, hoàn toàn không đem La phi để trong lòng.
Đường Uyển có chút chột dạ.
Lý do Phượng Chương không tiến cung hiếu thuận La phi người bên ngoài không biết, nhưng nàng sao có thể không biết chứ?
Không phải là bị nàng đánh cho mặt mũi bầm dập, vì tránh cho xấu hổ, mới không thể tiến cung sao?
Chuyện này dính đến một vị đại nhân trượng nghĩa chính trực khác, cứ cho rằng thanh niên kia sẽ không bị La phi tâm nhãn hẹp hòi trả thù, Đường Uyển cũng không thể nói cho La phi là nàng đánh Phượng Chương mặt sưng lên vì vậy mới không thể vào cung.
Nàng cúi thấp đầu quyết định giả chết, Đại công chúa dường như khắp nơi đều muốn đối nghịch với La phi, lạnh lùng phản bác: "Hắn còn chưa cho ta đủ phiền phức sao? Bây giờ nửa kinh thành đều biết hắn bỉ ổi vô sỉ, cùng đường tỷ của vị hôn thê tư thông! Mẫu phi, người cảm thấy ta không mất mặt sao?" Nàng cùng Phượng Chương là bào huynh muội*, lại còn là long phượng thai, Phượng Chương làm ra loại chuyện bất nhân bất nghĩa như thế, Đại công chúa quả thực không còn mặt mũi.
*bào huynh muội: anh em ruột thịt
Quận chúa, huyện chủ Hoàng gia có mối quan hệ không tốt với nàng, đều cố ý đến hỏi tẩu tử mới tốt như vậy sao? Tốt đến mức khiến hoàng huynh kìm lòng không được, ngay cả nhân luân cũng không để ý?
Tính ra, Đường Huyên thế nhưng là đại di* của Phượng Chương!
*đại di: chị vợ
Đặc biệt Phượng Chương cùng Đường Huyên không cảm thấy xấu hổ ngược lại còn tự hào, khắp nơi đều khoe khoang cái gọi là "Chân ái".
Thời điểm lúc trước Đại công chúa vừa mới nghe được cái gọi là chân ái, suýt nữa phun ra bữa cơm tối qua.
"Thế nhưng, thế nhưng ngươi ca ca cũng là bất đắc dĩ. Hắn cùng A Huyên yêu nhau thật lòng."
Đại công chúa che ngực buồn nôn nửa ngày, nghe lời nói thẳng thắn không suy nghĩ của La phi, tức giận run rẩy đầu ngón tay.
Đường Uyển nhìn sắc mặt của nàng phá lệ không tốt, vội vàng ở một bên rót nước trà đến, sờ lên, đặt ở bên miệng thổi nguội một chút mới đưa cho Đại công chúa nhỏ giọng nói: "Không nóng." Đại công chúa là con mèo nhỏ đầu lưỡi nhạy cảm, trà nóng cùng món ăn nóng canh nóng đều chịu không nổi, sẽ nóng đầu lưỡi, lúc trước Đường Uyển cùng nàng kết giao lâu, đương nhiên sẽ tỉ mỉ nhớ kỹ.
Nàng thổi nguội trà mới cho Đại công chúa, Đại công chúa hơi sững sờ, nhìn về phía Đường Uyển ánh mắt không khỏi nhiều hơn mấy phần ôn nhu, không thèm nghi ngờ nước trà Đường Uyển đưa cho mình, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nhìn La phi châm chọc cười nói: "Nếu thật tâm yêu nhau như vậy, nhớ thời điểm ngày đó hắn vẫn là nhi tử Lý gia, Đại tiểu thư Đường gia sao lại không gả cho hắn?"
Chân ái không thể tách rời như vậy, bất luận bần hàn hay phú quý, sống hay chết nên ở cùng một chỗ với hắn.
"Có thể khi đó ca ca ngươi không phải, không phải..."
"Thời điểm hắn nghèo túng, nàng ta coi hắn là muội phu tốt. Hắn làm Hoàng tử, nàng ta liền coi hắn là người yêu thật lòng, đúng không? Vậy ra làm Hoàng tử cũng có vài chỗ tốt, chí ít có thể thu được chân ái nha."
Đại công chúa đem nước trà uống hết, nắm chặt tay Đường Uyển, thấy nàng cúi đầu tựa hồ vui vẻ, liền cười nói: "Bất quá ánh mắt của ta nhìn hắn chẳng ra làm sao, coi ngọc trai là gạch ngói vụn, đem thủy tinh làm ngọc thạch. Mẫu phi, hắn ngay cả nữ nhân tốt xấu đều không thấy rõ, sao có thể phân biệt trung thần gian nịnh? Người còn muốn gọi hắn vào triều? Cũng đừng gọi người đem quần lót đến khiến người khác chê cười."
Nàng nói cái này phảng phất như trêu chọc, nhưng lại nói trúng đáy lòng chờ mong của La phi.
La phi luôn luôn mười phần yêu thương Đại công chúa, nhưng mà nghe được lời ghê tởm này, La phi cũng nhịn không được lớn tiếng răn dạy: "Nói bậy! Lời này cũng là lời ngươi có thể nói sao? Ngươi ngang nhiên chỉ trích khinh miệt ca ca ngươi!"
Tâm nguyện lớn nhất của La phi chính là hi vọng Nhị hoàng tử trở thành Thái tử, trở thành Hoàng đế.
Dù sao thân thể Thái tử tuổi còn trẻ đã suy nhược, thái y đều nói thân thể của hắn nếu như ngày sau lấy Thái Tử phi, sợ cũng bất lợi chuyện con cái.
Bây giờ tân quân dưới gối chỉ có hai Hoàng tử, La phi cảm thấy mình chờ được.
Trong cung có Thái hậu, có hoàng hậu, nàng không dám càn quấy.
Thế nhưng nàng đợi được, đợi lúc thân thể Thái tử yếu ớt, ngày sau nếu có nguy hiểm, chẳng phải đến phiên Phượng Chương rồi sao?
Nhưng nếu như Thái tử sống thọ, thì Thái tử vẫn không có con cháu huyết mạch, Phượng Chương làm Hoàng đệ cũng có thể tiến vào Đông cung.
Vì muốn Phượng Chương ở trong mắt tân quân nhìn như tài giỏi, có thể được trọng dụng, La phi một mực cầu Bệ hạ cho Phượng Chương ngày thường vào triều chấp chính như Thái tử, tham dự vào trong quốc sự, cũng để triều thần nhìn thấy năng lực của Phượng Chương, để bọn hắn biết ánh mắt không chỉ nên chuyên chú đặt trên người Thái tử, mà là nhìn thêm Nhị hoàng tử đi.
Phượng Chương tuổi trẻ trúng tú tài, vậy nói rõ Phượng Chương ưu tú không thua gì Thái tử, không phải sao?