Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 10: Sư huynh bị mê hoặc



Phượng Tuyên hợp lý hoài nghi Thích Trác Ngọc đang lừa y, nhưng y không thể tìm được chứng cứ.

Hơn nữa một giây sau Thích Trác Ngọc mặt dày vô sỉ thản nhiên mở miệng: "Có thể là do ngươi không cẩn thận đụng phải."

Được lắm.

Phượng Tuyên cũng không thể nói gì.

Khi những vết roi còn sót lại được khâu và băng lại hoàn toàn thì đã là canh ba.

Khâu qua khâu lại giằng co suốt cả một đêm. Phượng Tuyên ở phía sau mệt đến mức thiếu chút nữa không cầm được băng.

Thần trí bay bay đi về phòng mình, cứ như thế ngủ đến hừng đông.

Trước khi đi ngủ, y còn dành ra chút tâm tư lo lắng cho sổ mệnh trong thức hải của mình, sợ lại chọn lúc mình ngủ mà tác quái.

Nhưng không ngờ sau khi hoàn thành yêu cầu chăm nom Thích Trác Ngọc, sổ mệnh cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Trưa hôm sau, Phượng Tuyên mới từ từ tỉnh dậy.

Sau khi rửa mặt xong, y lặng lẽ nhìn thoáng qua động tĩnh phía đông sương phòng.

Cửa lớn đóng chặt, không biết người bên trong đã rời đi hay chưa.

Nhưng nhớ tới Thích Trác Ngọc trong chương sự nghiệp vương phê ở sổ mệnh có nói hắn kiên trì canh năm rời giường tu luyện, mặc gió mặc mưa

Bây giờ mặt trời đã lên đến ba sào.

Thích Trác Ngọc giờ phút này hẳn là đã tu luyện qua ba hiệp, có thể nói là khác biệt hoàn toàn với cái loại lười biếng chảy thây không có chí tiến bộ như mình.

Cũng không biết hắn có thay thuốc cho mình hay không.

Nhưng nghĩ lại, phiền toái của mình còn chưa giải quyết được, y căn bản không có tâm tư quan tâm người khác!

Chết ai cũng không chết được thằng con của thần may mắn Thích Trác Ngọc này.

Dùng qua bữa trưa, Phượng Tuyên từ trong miệng A Bảo thăm dò được vị trí của Tàng Thư Lâu.

Phiếu Miểu tiên phủ tuy toạ lạc ở tiên sơn kéo dài vạn dặm, nhưng nơi sinh hoạt chủ yếu của đệ tử nội môn đều tập trung ở bốn ngọn núi. Tàng Thư Lâu ở bên cạnh đài trừng giới, nửa đêm hôm qua Phượng Tuyên đến đài trừng giới đã đi qua con đường này, cho nên hôm nay đến rất quen đường quen nẻo.

Chỉ là chân trái bị trật vẫn chưa lành hẳn.

Y còn cố ý chọn một chiếc nạng rất đẹp làm từ gỗ cây ngô đồng, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt của các tu sĩ khác.

Có vài người nhận ra y chính là đạo lữ rẻ rúm phế vật của Thích Trác Ngọc, ánh mắt nhất thời thêm vài phần khinh bỉ. Ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết, lên núi đi hai bước còn phải dựa vào nạng.

Đồng thời từ toát ra cảm giác tiếc nuối Thích Trác Ngọc đúng thật là xui rủi.

Tuy rằng không nói rõ cấm tu sĩ tu chân không được khinh bỉ phàm nhân.

Nhưng Phượng Tuyên vẫn cảm giác được rõ ràng những kẻ tu tiên này rất miệt thị người bình thường.

Y cũng chẳng thèm quan tâm.

Y là thượng cổ thần thai, sinh ra ở chỗ liệt tôn thần. Cha y Thần Ứng Chúc là vạn tiên chi chủ, cha của vạn thần, thần vẫn trước đó cùng với đế quân Cửu Trọng Thiên Phượng Sóc hiện tại mang thai có một đứa con trai, chính là Phượng Tuyên y.

Địa vị có thể nói là tôn quý trong tôn quý, hoàn toàn xứng đáng là Thái tử điện hạ.

Tu sĩ thiên phú tốt hơn nữa, tu luyện đến chết cũng chỉ là thượng tiên. Coi như là phi thăng thượng giới cũng chỉ có thể đến Tam Trọng Thiên, không đi vào tới được Bạch Ngọc Kinh của Thượng Thần.

Nếu như còn muốn trở thành thần nhất định phải có thần cách.

Thần cách là thứ sinh ra có thì có, không có thì thôi.

Cho nên Phượng Tuyên chưa từng nghe qua tiên gia nào ở Tam Trọng Thiên phi thăng thành thần.

Suy nghĩ viển vông trong chốc lát mà đã tới Tàng Thư lâu.

Sau khi xuất trình lệnh bài, Phượng Tuyên đi thẳng đến đích.

Tối hôm qua sổ mệnh trong thức hải còn làm cho lòng y sợ hãi, vì tránh cho mình lại bị sổ mệnh giày vò, y nhất định phải tra cho ra manh mối.

Chỉ tiếc chính bản thân hiện tại đang lịch kiếp ở thế gian, không thì y có thể đi hỏi thẳng Tư Mệnh Tinh Quân.

Cũng may trên thế gian cũng tư liệu sâch cổ liên quan tới sổ mệnh, nhưng phàm nhân không biết đây gọi là sổ mệnh, thường dùng từ "thiên đạo" để hình dung nó.

Lật xem sách cổ, nhìn thấy câu "Ý của thiên đạo, không thể nghịch" trên trang đầu, đầu óc Phượng Tuyên giật nảy, thoáng cái nhớ tới lúc mình vừa mới hạ phàm, Tư Mệnh khi ở Bích Lạc Xuyên nói với mình câu nói kia.

"Điện hạ nhớ kỹ, sổ mệnh không thể trái."

Lúc ấy Phượng Tuyên đầy bụng oan ức, đối với những lời Tư Mệnh Tử Đồng Tiên Quân nói lúc đó cũng là tai trái vào tai phải ra, hoàn toàn không để ở trong lòng.

Bây giờ đọc lại lần nữa, chuông báo động trong lòng Phương Tuyên vang lên từng hồi.

Lời này không phải theo nghĩa đen chứ??

Cốt truyện nhất định sẽ xảy ra trong sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất này sẽ phát sinh, không có khả năng bị thay đổi đâu nhỉ?

Phượng Tuyên lại nhớ tới đoạn thời gian trước Thích Trác Ngọc thân trúng tình độc, theo đạo lý mà nói nguyên chủ khi đó nên vì hắn giải độc.

Nhưng y mặc kệ, vớ vẩn, ai lại muốn trải qua một lần lịch kiếp mà mất luôn cả sự trong sạch của bản thân.

Cho nên ngày đó không có giải độc cho Thích Trác Ngọc, hôm qua sổ mệnh mới phát ra cảnh cáo.

Mà đau đớn chằng chịt trên người mình cũng vừa vặn nói lên một điểm, cho dù không giải độc, tình độc vốn nên trúng của nguyên chủ cũng sẽ dùng một hình thức khác xuất hiện trên người y.

Bi kịch của Tiểu Thất cưỡi ngựa xem hoa trong tương lai cứ lặp đi lặp lại trong đầu y.

Tranh giành tình nhân là Thích Trác Ngọc với con trai trưởng môn, bị con trai chưởng môn quất ba mươi đạo roi, như tát vào mặt!

Vì Thích Trác Ngọc đánh nhau với công chúa điêu ngoa, bị công chúa vu oan hãm hại, như tát vào mặt!

Cùng với sư tôn đẹp đẽ mà Thích Trác Ngọc thầm mến, y bị coi là thế thân tự rước lấy nhục, tiếp tục như tát vào mặt.

......

Mẹ nó.

Y là hạ phàm lịch kiếp.

Không phải hạ phàm để bị đánh chứ.

Cái gì đây?

Cuộc sống của một vị thần không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn đúng không?

Phượng Tuyên thiếu chút nữa bị cuốn sổ mệnh biến thái này chọc giận đến hai mắt tối sầm.

Còn chưa kịp đọc xong sách cổ đã choáng váng đầu óc.

Y ngồi trên chiếc ghế gỗ mun chạm khắc hoa lá nghỉ ngơi một lúc, ngước nhìn bầu trời đầy vô vọng.

Bây giờ tự sát trở về Cửu Trọng Thiên còn kịp không? thật sự rất gấp.

-

Tâm tình rầu rĩ không vui của Phượng Tuyên không kéo dài quá lâu, bản thân đã nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Dù sao đến cũng đã đến rồi, cứ đi một bước xem một bước đi, thật sự không được, y vẫn còn tư chất thượng thần ưu tú.

Dũng cảm: Cùng lắm thì tự sát, sau đó lăn trở lại Cửu Trọng Thiên.

Lạc quan: Cười chết, vậy thì sao, cùng lắm thì tự sát trở về thần giới.

Thản nhiên: Lịch kiếp cái gì, tự sát quay về Cửu Trọng Thiên không phải là tốt rồi à.

Thân thiện: Không thì các ngươi cứ vác thẳng ta về Cửu Trọng Thiên đi.

Nghĩ như vậy, hình như lịch kiếp cũng không phải là việc khó.

Sau khi nằm bẹp dí, cuộc sống của thần lại tràn đầy hy vọng tốt đẹp.

Khép lại sách cổ, Phượng Tuyên để nó trở về vị trí cũ, lại chuẩn bị tới tủ sách cách vách mượn mấy quyển thoại bản của thế gian mà đọc.

Kết quả oan gia ngõ hẹp, xoay một vòng gặp được ngay trưởng lão dạy học ở Thượng Thanh học cung ngay chỗ này.

Phượng Tuyên xem như là một kẻ nổi danh vô tích sự trong học cung, thất bại không ai là không biết.

Trưởng lão dạy học vô cùng chấn động đối với chuyện nhìn thấy y ở Tàng Thư Lâu. Cứ như loại rác rưởi nhỏ như y không nên xuất hiện ở chỗ này. Xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ người còn cứu được.

Vừa mừng rỡ không đến hai giây, trưởng lão dạy học cúi đầu nhìn thấy những quyển sách tiêu khiển trong tay Phượng Tuyên, liếc mắt nhìn qua đều là cái gì mà "Bá đạo ma tôn luyến thượng quân", "Yêu nghiệt tiên quân muốn ôm một cái", "Khế ước đạo lữ sủng", "Sư huynh ở trên ta ở dưới."

Tức giận đến nỗi thổi phì phì chòm râu dê, người còn chưa tới, tiếng mắng đã đến: "Tiểu Thất, sao ngươi lại đọc những cuốn sách tiêu khiển này! ”

Phượng Tuyên thầm nghĩ xui xẻo.

Gặp ai không được, hết lần này tới lần khác gặp phải vị trưởng lão dạy học này. Trước kia lão dạy cho Thích Trác Ngọc, từ dưới trướng xuất hiện cao đồ, Thích Trác Ngọc quả thực dựa vào sức mình kéo cao tiêu chuẩn giảng dạy của lão già này, từ nay về sau lão nhìn ai cũng chướng mắt.

Phượng Tuyên với tư cách là đạo lữ Thích Trác Ngọc. Trưởng lão dạy học yêu ai yêu cả đường đi, cảm thấy long sinh long, phượng sinh phượng, cha nào con lấy, thê tử Thích Trác Ngọc hẳn cũng có thiên phú.

Vì vậy, lão tràn đầy tham vọng rằng mình có thể giáo dục Phượng Tuyên thật tốt.

Rốt cục sau nửa tháng giảng dạy, trình độ giảng dạy năm đó được Thích Trác Ngọc kéo cao lên, hiện tại với tốc độ ánh sáng bị Phượng Tuyên một mình kéo xuống luẩn quẩn mãi không giải phóng được.

Lão tức giận đến mức tâm ma phát tác ngay tại chỗ, ngã xuống đất không dậy nổi, xin nghỉ phép trở về động phủ tu dưỡng.

Phượng Tuyên không ngờ hôm nay xui xẻo như vậy, ở đây cũng gặp phải lão.

Y thành thật gọi một tiếng: "Thầy."

Sau đó bị trưởng lão dạy học chỉ vào đầu huấn luyện nửa giờ, bắt đầu bằng "Lão phu đời này chưa từng dạy qua học sinh ngoan cố như ngươi", lại lấy "Tiểu Thất thật ra ngươi không ngốc chỉ là tâm tư không để ở trong học tập" làm kết thúc, đánh một roi cho một viên đường, cuối cùng thuận đường ở Tàng Thư lâu chọn một đống sách giảng nghĩa, kinh thư, nhét vào trong ngực Phượng Tuyên.

Lưu loát bố trí bài tập về nhà 3 ngày trời, yêu cầu y lên Thượng Thanh Học Cung nộp lại.

Đúng vậy.

Khi thần xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ mắc vào kẽ răng.

Đặc biệt là khi ôm một đống bài tập trở lại trúc gian tiểu trúc, nhìn thấy Thích Trác Ngọc thế mà còn ở đông sương.

Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh làm thần của y không còn khá hơn được nữa.

Đại ma đầu này lại xảy ra chuyện gì thế không biết?

Sổ mệnh đã nói rồi đấy, cái con người chán ghét y cho nên chưa bao giờ ở nhà quá hai ngày đi đâu rồi?!

Trải qua chuyện tối hôm qua, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt.

Phượng Tuyên cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu xấu hổ, sau khi buông bài tập trong tay xuống, khô khan mà nói một câu: "Sư huynh, sao huynh lại ở đây? ”

Đại khái là biểu cảm của Phượng Tuyên quá mức kinh ngạc.

Thích Trác Ngọc nhìn y một cái rồi quay đi, nhưng vẫn sinh ra một loại ảo giác phảng phất mình không nên ở chỗ này.

Trúc gian tiểu trúc là động phủ của hắn, Phượng Tuyên là đạo lữ của hắn.

Tại sao hắn không thể xuất hiện ở đây?

Thích Trác Ngọc lời nói ngắn gọn tự nhiên: "Thay thuốc."

Phượng Tuyên nghe hiểu, nhưng y không thể hiểu được, Phiếu Miểu tiên phủ nhiều y tu như vậy, tại sao không đi tìm bọn họ đổi thuốc, tìm y làm gì?

Y chưa kịp nêu ra nghi vấn này, A Bảo đã bưng bữa tối lên: Bánh ngọt hấp đường phèn, chân vịt hầm nấm, măng ngọc xào dưa chua, và cá thác lác om.

Còn có hai món ăn Phượng Tuyên không thể biết chúng là loại động vật gì, đại khái là linh thú tu chân giới, bưng lên đã nhìn thấy linh khí dồi dào.

Tuy rằng người tu chân phần lớn đều sẽ tích cốc, nhưng bởi vì trên cơ thể linh thú ẩn chứa linh khí còn mạnh hơn so với nhân loại, cho nên đại bộ phận tu sĩ còn giữ lại truyền thống ăn uống bình thường.

Huống chi cơ thể Phượng Tuyên còn chưa tới Trúc Cơ Kỳ.

Sau khi liếc nhìn bữa tối trên bàn, lập tức cảm thấy bụng trống rỗng.

Trời đất bao la, của ăn là lớn nhất.

Huống hồ có Thích Trác Ngọc ở trúc gian tiểu trúc, thức ăn do phòng bếp ở đầu kia Đa Bảo Các đưa tới còn cao cấp gấp mười lần.

Bình thường còn lâu mới ăn được thịt linh thú.

Ẩm thực thế gian tuy rằng không được tinh chế như ở Cửu Trọng Thiên, nhưng cũng có một hương vị rất riêng biệt.

Phượng Tuyên vội vàng lấp đầy bụng, trong nháy mắt đã bỏ luôn chuyện của Thích Trác Ngọc ra phía sau đầu.

Chờ ăn xong bữa tối, Thích Trác Ngọc vẫn còn đang ngồi ở tây sương phòng chưa đi, Phượng Tuyên lúc này mới nhớ ra y còn phải giúp hắn đổi thuốc.

Mềm nắn rắn buông, lúc này cũng ngại từ chối.

Nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú gây phẫn nộ của Thích Trác Ngọc, nhớ tới chính là do cái dáng vẻ yêu nghiệt trêu hoa ghẹo nguyệt này tương lai dẫn tới nhiều ong bướm hại dẫn đến mệnh đồ mình làm nhiều điều sai trái như vậy, nội tâm ít nhiều vẫn có chút khó chịu.

Lúc tháo băng thay thuốc, hai người đều không nói gì.

Xuống tay hơi nặng, Thích Trác Ngọc bình tĩnh nói: "Đau. ”

"À." Phượng Tuyên bực bội: "Vậy ta nhẹ một chút. ”

Trừ lần đó ra không còn trao đổi gì nữa.

Một lát sau, Thích Trác Ngọc nhìn y, chẳng được mấy giây, Thích Trác Ngọc lại tiếp tục quay đầu nhìn.

Tâm tình Phượng Tuyên vốn không tốt.

Chính là thái độ đi qua ven đường thấy chó là muốn chọc, Thích Trác Ngọc nhìn vài lần là y bực mình, giọng nói có chút hung dữ: "Huynh nhìn ta làm gì? ”

Thích Trác Ngọc rất khác thường, không có thù hận, cũng không tức giận.

Không nhanh không chậm mở miệng, trong mắt có một tia mê mang: "Sao hôm nay ngươi không thổi? ”