Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y cười, sau đó gặm một ngụm trái cây có vỏ, không chút lưu tình bình luận: "Khó ăn. "
Dù nói là không ngon nhưng hắn vẫn ăn hết hoa quả trong nửa vỏ chim mà Tiểu Phượng Hoàng đưa cho.
Tiểu Phượng Hoàng vốn chỉ ăn phần của mình ở bên cạnh, ăn được một nửa, liếc trộm Thích Trác Ngọc một cái.
Hắn đang dựa vào một tảng đá, người đầy máu. Từ vừa nãy đến giờ vẫn chưa ngừng lại, như thể máu trên người hắn sắp chảy cạn hết rồi.
Tuy Tiểu Phượng Hoàng mới sinh ra, nhưng bản năng khắc sâu trong sinh vật vẫn có thể cho y biết.
Một người không thể chảy quá nhiều máu như thế, nếu như tiếp tục nguyên thần của hắn sẽ tiêu tan.
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu nhìn một lát do dự. Lại vểnh đuôi kéo phần trái cây ngon kia của mình qua, dùng đỉnh đầu đẩy đến trước mặt Thích Trác Ngọc.
Động tĩnh của y không tính là lớn, nhưng trên vách đá biển Hỗn Độn quá yên tĩnh, trong yên tĩnh lại xen lẫn bầu không khí tử vong nồng đậm.
Cho nên dù Tiểu Phượng Hoàng có làm gì thì ở trong sự im lặng này cũng vô cùng rõ ràng. Giống như rót vào một tia sinh mệnh duy nhất cho bức tranh tối tăm, giống như một quả cầu lửa nhỏ trong biển Hỗn Độn màu xám, trông vô cùng hấp dẫn và chói mắt, khiến người ta khó có thể không chú ý đến.
"Chiếp"Tiểu Phượng Hoàng ló đầu ra từ sau vỏ chim nhắc nhở Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, thản nhiên nói: "Không ăn. "
" Chiêm chiếp! "Tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh nhảy hai cái, sau đó lè lưỡi ngã xuống đất, bắt chước một con chim chết.
" Cơ thể bản tôn đặc thù, miệng vết thương có thể khôi phục như cũ, không ăn cũng không chết được." Thích Trác Ngọc mở miệng, sau đó nói: "Ta đã ăn no rồi, hơn nữa ngươi cho rằng bản tôn giống như con chim mập nhỏ ngươi, một bữa không ăn có thể chết đói sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lại đứng lên, nhào tới mu bàn tay hắn, sau đó "lạch cạch" mổ hắn.
Trông rất hung dữ.
"Ngươi sinh ra đã béo, vì sao còn không cho phép bản tôn nói. "Thích Trác Ngọc nhíu mày, nhưng không thu hồi tay mình.
Tiểu Phượng Hoàng mổ mệt cả người mới nhận ra người này da thịt đúng dày, mổ nửa ngày cũng không có vết thương xuất hiện.
Gặp khó khăn thì mặc kệ, đây là nguyên tắc sống đầu tiên chim con học được sau khi ra đời, y tức giận ngồi quay lưng về phía Thích Trác Ngọc.
Từ góc độ của Thích Trác Ngọc chỉ có thể nhìn thấy một cục lông màu cam, hai cánh hơi phồng lên. Lông đuôi không còn giơ cao như trước, có hơi không vui mà nằm bẹp xuống đất.
Hồi lâu sau, Phượng Hoàng bé nhỏ vẫn ngồi như vậy, bất động.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng y, thấy y thực sự không nói gì, tự nhiên bực bội vô cớ: " Cái con chim kia." Hắn không biết tên của con chim béo nhỏ này là gì.
"Không ăn thật à?" Thích Trác Ngọc lấy tay gạt vỏ chim đặt bên cạnh hắn một cái, trái cây bên trong lắc lư theo động tác của hắn.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn không có động tĩnh gì, Thích Trác Ngọc rất phiền "Chậc" một tiếng. Một lúc lâu sau mới mở miệng: "Bản tôn không nói ngươi béo."
Đại khái là chưa từng an ủi người khác, a không đúng, an ủi chim.
Lúc Thích Trác Ngọc nói lời này, giọng nói hơi mất tự nhiên, rất trầm thấp: "Ngươi không có béo, ngươi chỉ nhiều lông thôi."
Tiểu Phượng Hoàng vẫn không nhúc nhích như cũ. Thích Trác Ngọc chờ, rốt cục chờ tới mất kiên nhẫn.
Đây là giống chim gì không biết,một con nho nhỏ mà tính tình thì như ông lớn.
Hắn Nắm lấy cái đuôi muốn kéo y về phía sau, Kết quả lúc động vào lông vũ của tiểu phượng hoàng, tiểu Phượng Hoàng bèn thuận thế ngã vào lòng bàn tay hắn, mềm nhũn.
Thích Trác Ngọc tiến lên nhìn, Tiểu Phượng Hoàng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, đã ngủ thiếp đi rồi.
Hắn: "..." Sao trên đời lại có một con chim kỳ lạ như thế chứ? Giận dỗi người ta mà vẫn còn có thể đánh một giấc.
-
Thích Trác Ngọc cho rằng con chim mập này sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ sau khi y tỉnh lại thì giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vỗ cánh lại đi tìm trái cây ăn.
Giống như trong cuộc đời làm chim không gì quan trọng bằng ăn và ngủ, ngủ và ăn. Mỗi lần đi vào rừng cây khô bên cạnh hái trái cây, còn nhớ hái hai phần. Một phần giữ lại cho mình, một phần giữ lại cho Thích Trác Ngọc, khác với lúc trước chính là, Thích Trác Ngọc nhìn trái cây y để lại cho mình đã đổi thành trái cây ngọt ngào ngon miệng, còn không có vỏ.
Con chim nhỏ sau khi thức dậy dường như đã quên mất lý do tại sao mình đã tức giận trước đó.
Không biết y tìm từ đâu ra được một vũng nước nhỏ sạch sẽ, cách tảng đá Thích Trác Ngọc nghỉ ngơi không xa.
Sau khi ăn xong trái cây, Tiểu Phượng Hoàng sẽ nhào vào trong vũng nước nhỏ bắt đầu tắm rửa, bởi vì lúc trước luôn trốn trong lồng ngực Thích Trác Ngọc, lông vũ của y bị máu trên người Thích Trác Ngọc làm cho rối tinh rối mù, rất nhiều lông vũ xinh đẹp đều bị vón lại.
Chải lông của mình dường như quan trọng hơn cả việc ăn trái cây. Tiểu Phượng Hoàng ở trong vũng nước nhỏ kia chà tới chà lui ít nhất hai khắc mới đi ra, xoã lông, lại biến thành tiểu phượng hoàng xinh đẹp vừa mới phá vỏ kia.
Y nhảy tới nhảy lui bên cạnh vũng nước thầm thưởng thức đuôi của mình.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát, đứng lên. Vào giờ khắc này, hắn bỗng nhiên không muốn nằm đây chờ chết nữa.
Tiểu Phượng Hoàng còn đang ôm vũng nước tự soi.
Thích Trác Ngọc đã đi tới trước mặt y: "Lại đây."
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Chiếp?"
Bản tôn muốn tới nhân gian một chuyến, Thích Trác Ngọc bình tĩnh tuyên bố.
Nhìn hắn vươn tay, Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy " người cha" cổ quái này hẳn là muốn y đi theo hắn.
Chỉ là y nhìn máu trên người Thích Trác Ngọc, lại nhớ tới mình vừa tắm xong. Cúi đầu nhìn bộ lông xù khô ráo bông tơi, Tiểu Phượng Hoàng do dự: "Chiếp..."
Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy trên người "cha" rất bẩn, sẽ làm bẩn lông vũ của mình.
Thích Trác Ngọc nhớ tới tính cách yếu đuối yêu cái đẹp của y, trời chưa sáng đã chạy tới vũng nước nhỏ kia rỉa lông, sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Ngươi ngại bản tôn bẩn? "
Ma Thần là thần linh trời sinh, lớn bằng ngần này chỉ sợ đây lần đầu tiên bị người ta chê bẩn.
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng muốn dạy cho con chim mập mạp không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Trực giác của động vật nhỏ Phượng Tuyên trong nháy mắt linh nghiệm. Y vội vàng vỗ cánh, ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Thích Trác Ngọc.
"Vừa rồi không phải còn ngại bẩn sao?" Thích Trác Ngọc mở miệng.
Lúc nãy đúng là có hơi chút, nhưng khi ngồi trên vai Thích Trác Ngọc, Tiểu Phượng Hoàng không còn loại cảm giác này nữa. Lực chú ý của y đều bị góc nhìn mới này hấp dẫn, cao quá đi mất! Từ khi phá vỏ đến bây giờ mình còn chưa từng bay tới nơi cao như vậy.
Y trầm mặc quá lâu, vẻ mặt Thích Trác Ngọc đột nhiên trở nên phiền não. Một giây sau, một cảm giác mát mẻ lướt qua gò má tiểu Phượng Hoàng. Y còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác mùi máu tươi nồng đậm ở chóp mũi mình biến mất không còn.
Thích Trác Ngọc dùng thuật vệ sinh xoá hết tất cả vết máu trên người mình. Ngay cả y phục cũng đã thay sang bộ khác, từ một bộ trang phục màu đen của Ma Vực, biến thành một kiện nha sam màu xanh.
Phải nói rằng vải sau này thoải mái hơn rất nhiều, y ngồi trên vai Thích Trác Ngọc, cảm giác đuôi mình cũng mềm nhũn, thoải mái tới mức y sắp ngủ thiếp đi trên vai Thích Trác Ngọc, còn thân mật cọ cọ hai má Thích Trác Ngọc.
Mơ mơ màng màng, giống như nghe thấy "cha" hung dữ, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Đúng là khó nuôi."
Đến thế gian, tiểu Phượng Hoàng lập tức bị cảnh tượng ồn ào náo nhiệt thu hút. Vốn còn ngoan ngoãn ngồi trên vai Thích Trác Ngọc, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, trực tiếp vỗ cánh bò lên đầu hắn.
Con chim đực dang rộng đôi cánh!
Y sinh ra vô cùng nhu thuận đáng yêu, có lẽ phàm nhân chưa từng thấy linh điểu nào trên đời xinh đẹp như vậy.
Hơn nữa Thích Trác Ngọc thay đổi một bộ đồ màu xanh, ăn mặc tựa như một vương gia nhàn tản trên nhân gian, công tử tuấn tú cùng với linh điểu tổ hợp lại với nhau, trong nháy mắt đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt trên đường.
Tiểu Phượng Hoàng không nhận ra mình đang bị mọi người theo dõi, ánh mắt dừng trên đồ ăn vặt bên đường, thấy cái gì cũng muốn, vừa muốn là nhào vào đầu Thích Trác Ngọc, sau đó bắt đầu cào tóc hắn loạn xà ngầu.
Thích Trác Ngọc bị y cào bực bội, lạnh lùng nói: "Gây chuyện nữa ta sẽ ném ngươi đi."
Tiểu Phượng Hoàng: " Chiếp" Nhút nhát, sợ hãi, nhưng muốn ăn vẫn phải làm, bèn thăm dò bên bờ vực chết chóc, bắt đầu mổ vào đầu Thích Trác Ngọc.
"Ngươi là linh điểu, không ăn được đồ của phàm nhân." Thích Trác Ngọc không kiên nhẫn giải thích.
" Chiêm chiếp. " Tiếng bắt đầu yếu đi.
"Bánh bao đường nâu còn lớn hơn một con chim nhà ngươi, sao ngươi có thể ăn được chứ?" Thích Trác Ngọc tức giận nói.
"Chiêm chiếp..." m thanh càng thêm uất ức yếu đuối. Còn dùng cánh vỗ vỗ vào mắt Thích Trác Ngọc.
Y muốn vỗ đầu Thích Trác Ngọc, nhưng không ngờ cánh mình dang ra lớn tới vậy.
Ý nghĩa là ăn không hết, nhưng có thể cho "cha" ăn.
Thích Trác Ngọc: "..."
Một khắc sau, tiểu Phượng Hoàng ôm chiếc bánh bao đường nâu còn to hơn hơn mình, ăn rất vui vẻ trên đầu Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc âm trầm nói: "Nếu ngươi dám làm rớt đường nâu lên đầu bản tôn, bản tôn sẽ..."
Tiểu Phượng Hoàng mổ ra một miếng đưa cho Thích Trác Ngọc.
"Chiếp chiếp chiếp."Cho ngươi ăn.
Thích Trác Ngọc nhéo nhéo mi tâm: "Bản tôn không ăn! "
Lại một khắc đồng hồ sau, Thích Trác Ngọc mặt lạnh cắn răng ăn hết bánh bao đường nâu tiểu Phượng Hoàng ăn không hết.
Dáng vẻ này của hắn, lúc vào Thuần Thú lâu, chưởng quầy bán sủng thú trong lầu bị sắc mặt của hắn làm cho hoảng sợ. Khách quan này vào cửa trông không giống là muốn mua sủng thú, giống như là tới phá cửa hàng của bọn họ thì đúng hơn.
Thích Trác Ngọc vừa vào cửa, lười nói nhảm với chưởng quầy đi thẳng vào vấn đề nói: "Trong cửa hàng các ngươi có lồng không?"
Chưởng quầy vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con chim nhỏ ngủ gật trên đầu Thích Trác Ngọc, nhất thời gật đầu: "Ôi có, khách quan bên trong mời. "
Thuần Thú lâu nhà gã có thể nói là Thuần Thú lâu lớn nhất cả hoàng thành. Mặc kệ là đồ ăn uống chơi đùa liên quan đến sủng thú gì, nhà gã cũng đứng đầu chứ đừng nói chỉ là một cái lồng chim.
Con chim trên đầu Thích Trác Ngọc, chưởng quầy nhìn không ra giống gì. Nhưng nhìn phẩm tướng, liền biết không phải phàm điểu bình thường, vì thế trực tiếp đem tất cả lồng sắt hoa lệ nhất trong cửa hàng bày ra cho Thích Trác Ngọc chọn.
Thích Trác Ngọc nhìn qua nhưng chẳng hài lòng cái nào, hắn cau mày: "Tại sao tất cả chỉ nhỏ như vậy?"
Chưởng quầy vừa nghe, cái này còn nhỏ sao? Cái lồng lớn nhất này chứa đứa nhỏ ba bốn tuổi còn dư ấy chứ!
Trong lúc nhất thời gã cảm thấy khách quan này tới đây gây chuyện, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Khách quan, Thuần Thú Lâu chúng tôi đã là cửa hàng sủng thú lớn nhất trong hoàng thành rồi, nếu ngài còn ngại lồng chim của cửa hàng chúng tôi nhỏ, vậy ngài không thấy được cái lồng nào lớn hơn đâu. Nếu ngài muốn tìm cái lồng lớn nhất thiên hạ này, vậy chỉ có thể tới hoàng cung, vào chỗ thánh thượng tìm!"
Vốn chưởng quỹ cũng chỉ là chửi bới một câu. Kết quả Thích Trác Ngọc nghe xong cảm thấy cũng có lý.
Một lát sau, Thích Trác Ngọc đứng ở cung điện cao nhất trong hoàng cung, khi nhìn xuống, cung điện tầng tầng lớp lớp thu vào đáy mắt.
Không sai, cái lồng này lớn hơn những cái lồng hắn nhìn thấy lúc trước. Mặt Thích Trác Ngọc lộ ra vẻ mặt hài lòng. Tiếp theo lắc tiểu phượng hoàng đang ngủ dậy, tiểu phượng hoàng ngủ mơ mơ màng màng, tỉnh lại trên đầu hắn rồi nhìn thấy cảnh cung điện hoa lệ này.
Sau đó nghe được giọng Thích Trác Ngọc âm trầm: "Hoàng cung này như thế nào. "
Tiểu Phượng Hoàng: "Chiếp? "Trông rất đẹp.
Thích Trác Ngọc trầm giọng nói: "Từ hôm nay đây là chỗ ở của ngươi. "
Mắt Tiểu Phượng Hoàng đờ đẫn: "Chiếp?" Y mới ngủ một khắc mà sao có ảo giác như ngủ mười năm vậy chứ?
Phượng Tuyên là thần thai trời sinh, sau khi phá vỏ không lâu sau, thiện ác thị phi sẽ chậm rãi hình thành trong lòng y.
Hơn nữa, ngay cả khi không có quan điểm thiện ác. Y cũng biết, hành vi của "cha" mình gọi là cưỡng đoạt nhà dân!
Nhìn bề ngoài hoa lệ của nhà dân này, hẳn là cũng không thể tính là nhà dân, nhất định phải nói nên tính là mưu triều soán vị. jpg
Có chuyện gì vậy?
Cha, cha tỉnh dậy đi! Chúng ta là thần tộc! Sao Thần tộc có thể đốt giết cướp bóc chứ!!
"Ngươi không thích ư?" Giọng Thích Trác Ngọc trầm xuống.
Đây là lúc nên hỏi ta có thích hay không sao? Phượng Hoàng nhỏ cố gắng nói lý cho hắn nghe: "Chiếp chiếp chiếp, chiếp chiếp chiếp."
Thích Trác Ngọc khinh thường nói: "Vậy thì sao? Bản tôn giết hết những người này, hoàng cung sẽ thành vật vô chủ." Nói xong còn định đi làm luôn.
Trong tay đã hội tụ lôi kích như ẩn như hiện, mây đen cũng sắp sửa áp xuống trên bầu trời hoàng cung.
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Cảm giác mình chỉ là một con chim vừa mới vỡ vỏ, bỗng nhiên phải gánh trên lưng huyết án mấy vạn mạng người là chuyện gì xảy ra.
Phượng Tuyên bắt đầu điên cuồng vỗ cánh, ý đồ ngăn cản Thích Trác Ngọc. Nhiều lần cánh vỗ lên mặt Thích Trác Ngọc khiến hắn ăn phải một đống lông phượng hoàng.
Thích Trác Ngọc bị y làm phiền, một tay bắt y vào lòng bàn tay: "Cái này không được, cái kia không được. Bản tôn chưa từng thấy qua con chim béo nào khó nuôi như ngươi! " Nói xong, Thích Trác Ngọc liền biến mất.
Tiểu Phượng Hoàng lại " chiếp" một tiếng tại chỗ, không đợi được hồi phục, lại tiếp tục vỗ cánh xoay một vòng, " chiêm chiếp" hai tiếng.
Cung điện trống rỗng không quá lớn, Tiểu Phượng Hoàng tìm khắp nơi nhưng không tìm được Thích Trác Ngọc mới mờ mịt nhận ra, dường như mình bị "cha" vứt đi rồi.
Sự thật này làm cho y khó chịu suốt một thời gian dài. Thời gian dài đến lúc nên ăn bữa tối thì không còn khó chịu nữa.
Suy cho cùng thiên địa rộng lớn, chuyện chim ăn cơm là lớn nhất.
Thần thai sinh ra đang không ngừng hấp thu linh khí của trời đất, chẳng mấy chốc là có thể vỗ cánh bay đi.
Y cũng không biết phải đi đâu tìm đồ ăn, bay rất lâu mới tìm được một ngọn núi linh khí vô cùng dồi dào, nghe phàm nhân nói, ngọn núi này gọi là núi Phiếu Miểu.
Tiểu Phượng Hoàng ở trong rừng hái trái cây ăn, theo thói quen lấp đầy hai vỏ chim, cố sức kéo trái cây đến một bãi đất trống,
Tiểu Phượng Hoàng ăn xong phần mình, nhìn thấy vỏ chim trước mắt đầy quả nhưng không có ai ăn.
Y nhìn thật lâu, dường như hơi sửng sốt mới nhớ tới, "Cha" đã không cần y nữa.
Nhưng dường như ban đêm trời sẽ mưa, nếu y không nhanh chóng làm một tổ chim, y sẽ không có nơi để ngủ.
Thế nhưng thế gian không có cành ngô đồng mà y có thể đậu. Tìm nửa ngày cũng chỉ có một mảnh lá chuối rách nát, vất vả lắm mới đặt được lá chuối trên đầu, mưa to đã trút xuống.
Lá chuối bị sâu bọ ăn lâu ngày gần như chỉ còn lại chút cành, căn bản không ngăn được mưa to.
Nhưng khi cơn mưa lớn đang đến gần, cảnh tượng ngâm mình trong nước tưởng chừng như không hề xuất hiện.
Phượng Tuyên cảm giác mình được một đôi tay quen thuộc nắm lấy, sau đó thấy được biểu cảm rắm thối của Thích Trác Ngọc.
Nhìn con chim mập này, cái này không cần cái kia không cần, chẳng phải hắn đi rồi thì chẳng làm được gì đó sao?
Kết quả không đợi đến khi mình mở miệng trào phúng y hai câu, tiểu Phượng Hoàng đã cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn rơi nước mắt.
Thích Trác Ngọc: "..."
Thật lâu sau, hắn phiền não dùng ngón tay lau đi nước mắt cho Phượng Tuyên, tuy rằng biểu cảm vẫn rất thối nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
"Đừng khóc." Thích Trác Ngọc nói: "Không phải bản tôn không cần ngươi nữa."
Cơn giông mùa hè chỉ kéo dài chốc lát rồi bầu trời lại trong xanh. Thích Trác Ngọc lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Chỉ vì bản tôn đi lấy một món đồ cho ngươi."
-
Ngàn năm sau.
Ma vực cung Ứng Hứa.
"Cái gì?" Lúc nghe đến đó, Phượng Tuyên không kìm được tò mò hỏi.
"Muốn biết thật à?" Thích Trác Ngọc nhìn y.
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm hắn một lát, rất thuần thục biểu diễn một màn trầm lặng.
Nếu ngươi không nhịn được muốn nói thì có thể cho ta 50 trước.
Thích Trác Ngọc nhìn thấu ý đồ của y, véo mặt y: " Nhóc con mê tiền." Hắn nói, "Đưa ngươi đến một nơi."
Lúc này Phượng Tuyên đã thay xong một bộ xiêm y mới. Còn tưởng rằng Thích Trác Ngọc thần thần bí bí không biết muốn dẫn mình đi đâu đây.
Kết quả sau khi ra khỏi Ma vực, chẳng mấy chốc dưới chân chính là Phiếu Miểu tiên sơn.
"Ngươi dẫn ta đến trúc gian tiểu trúc làm gì?" Phượng Tuyên không hiểu ra gì cả.
"Thật sự không nhớ gì à?" Thích Trác Ngọc hỏi y.
Vừa nói như vậy, trong đầu Phượng Tuyên quả thật hiện lên một ít ký ức mơ hồ, y bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ ngọn núi ta tùy tiện tìm được lúc đó, chính là núi Phiếu Miểu?"
Thích Trác Ngọc cười mà không nói, Phượng Tuyên nghĩ thầm, đây là duyên phận gì vậy. Tư Mệnh nói nhân quả tuần hoàn, đúng là không lừa mình, thế gian này chỉ có có nguyên nhân trước, mới có thể có kết quả.
Phượng Tuyên chạy vài bước: "Ngươi còn chưa nói lúc ấy ngươi mang cho ta cái gì về đây! ”
Thích Trác Ngọc đứng vững trong sân trúc gian tiểu trúc.
Phượng Tuyên chạy nhanh thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn, y vịn Thích Trác Ngọc đứng vững, phát hiện Thích Trác Ngọc đang đứng trước cây ngô đồng kia.
Lại nói tiếp, cây ngô đồng này coi như là nhiều tai nạn, cơ hồ chết khô hai lần. Bây giờ là mùa đông, lá ngô đồng rụng chỉ còn lại cành cây, trần trụi đứng trong sân.
"Ngay tại chỗ này." Thích Trác Ngọc nói: "Ta vì ngươi trồng cho ngươi cây ngô đồng đầu tiên. ” Thích Trác Ngọc nắm tay y, lại một lần nữa rót nguyên thần của mình vào cây ngô đồng trước mặt y.
Cây ngô đồng giống như hạn hán kéo dài gặp được cam lộ, cho dù là vào mùa đông cũng bắt đầu vươn cành, đâm ra những chùm nụ xanh, rồi dần dần mọc thành từng chùm lá ngô đồng.
Phượng Tuyên ngơ ngác nhìn, một ký ức đã phủi bụi từ lâu dường như hiện lên trong đầu y. Khoảnh khắc này đang dần trùng lặp với khung cảnh trước mắt.
Ma thần tuấn mỹ cô độc cũng đứng như vậy, chẳng qua chính mình đổi thành đứng ở trên vai hắn.
Trong tay hắn là cành ngô đồng chôn ở trong đất, ma thần dùng nguyên thần cuối cùng, làm cho nó trở thành một gốc ngô đồng đại thụ che trời, từ nay về sau vĩnh viễn che chở con chim mập lười biếng này.
Cây ngô đồng càng ngày càng cao, tiểu phượng hoàng nghe được ma thần nói, "Bản tôn sắp chết rồi."
Chết là cái gì?
Trong đôi mắt ngây thơ của tiểu Phượng Hoàng dường như vẫn chưa thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Y mở miệng, không còn là tiếng chim hót, mà đã huyễn hoá ra được giọng nói của thiếu niên: "Chết là tách ra sao?"
"Ừm."
Trái tim tiểu Phượng Hoàng bị tắc nghẽn: "Vậy chúng ta có thể gặp lại nhau không?"
Ma Thần nhìn y một cái, mở miệng nói: "Có." Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như mọi khi: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi cây ngô đồng đầu tiên này sống lại.” Thích Trác Ngọc mở miệng chồng lên tiếng nói của ma thần kia: “Ta đã nói là chúng ta sẽ gặp nhau.”
Ngàn năm trôi qua, cây ngô đồng lại một lần nữa tỏa sáng. Mà người cùng hắn ước định gặp lại rốt cục cũng vượt qua vô số sinh tử cùng thời gian, lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hốc mắt Phượng Tuyên có hơi chua xót, bước hai bước nhào vào trong lòng hắn, buồn bực trả lời: "Biết rồi."
Y biết lần này gặp mặt, sau này sẽ không bao giờ tách ra nữa.