Bạch Lạc không biết bản thân làm thế nào đi trở về.Y chỉ biết y đã chọc giận Xích Viêm, khiến Xích Viêm phát hỏa một trận lớn.Sau đó đuổi y ra khỏi căn phòng đầy ắp lễ vật đó.Trong tay Bạch Lạc vẫn còn nắm những hạt châu y nhặt về kia.Trước đây, chuỗi hạt được xâu bởi những hạt châu này, là thứ mà Bạch Lạc thích nhất trong cuộc đời này.Y cho rằng, cho dù là chết, y cũng muốn đem toàn bộ những thứ này cùng chôn trong mộ phần...Nhưng mà bây giờ, cầm những thứ này ở trong tay, y lại cảm thấy những thứ này thật nóng bỏng.Khiến cho tay của y đều bị bỏng đến mức đau đớn.Những thứ này, quả thực không thời khắc nào là không ngừng nhắc nhở y, y rốt cuộc có bao nhiêu ti tiện.Đúng vậy...Y vốn dĩ chỉ là thị vệ thân phận thấp hèn nhất mà thôi.Làm sao có thể vọng tưởng đến vương gia cao cao tại thượng chứ?Lại sao có thể so sánh với thiên kim phủ thừa tướng cơ chứ?Loại người ti tiện giống như y, đối với Xích Viêm mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ chữa bệnh.Nếu như Xích Viêm không cần một dược cổ, e là cả đời này hắn cũng sẽ không chạm vào y...Nfons tay hình như bị bỏng đến mức nắm không chặt nữa rồi.Những hạt châu sắc đỏ kia, từng hạt từng hạt rơi xuống đất.Nếu như là bình thường, Bạch Lạc khẳng định sẽ vội vàng nhặt chúng lên.Dù sao y cũng trân trọng những thứ mà Xích Viêm tặng như vậy.Nhưng mà bây giờ, y lại vẫn từng bước từng bước bước về phía trước...Chỉ để mặc những thứ kia rơi xuống.Nhưng mà, y lại cảm thấy, trái tim mình đang từng chút một nứt ra, sau đó dần dần tróc ra...Trái tim y đều đã không hoàn chỉnh nữa rồi...————Lúc Bạch Lạc trở lại nơi ở, Dương Khiêm đã ở đó đợi rất lâu rồi."Sao muộn như vậy rồi ngươi mới về?"Dương Khiêm vẫn còn lo lắng cho thân thể Bạch Lạc, nhìn thấy Bạch Lạc trở về, liền vội vàng bước tới.Nhưng mà biểu tình Bạch Lạc nhìn qua cực kỳ kỳ lạ.Y ngẩn ngơ bước về phía trước, không hề trả lời câu hỏi của Dương Khiêm.Dương Khiêm nhíu nhíu mày, sau đó cầm lấy cổ tay Bạch Lạc."Chuỗi hạt kia đâu rồi?"Dương Khiêm là bạn của Bạch Lạc, tất nhiên cũng biết đó là bảo bối quan trọng nhất của Bạch Lạc.Bạch Lạc từng kể cho hắn về nguồn gốc chuỗi hạt kia, y lúc ấy, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.Bất quá là một chuỗi hạt không đáng tiền, y lại coi trọng nó hơn cả mạng mình.Nhưng mà bây giờ, y cư nhiên lại làm mất thứ quan trọng như thế.Trong mắt Bạch Lạc không có lấy một tia biểu tình.Y vẫn ngây ngốc đi tới.Dương Khiêm bất đắc dĩ nhìn Bạch Lạc, nghĩ một chút rồi đi đến nhà bếp.Đợi đến khi Dương Khiêm lại lần nữa trở lại phòng Bạch Lạc, trên tay hắn đã bưng một bát mì."Trước đây, lúc sinh thần của ngươi, ta không biết. Bây giờ ta bù đắp cho ngươi."Dương Khiêm biết, Bạch Lạc chưa từng đón sinh thần.Cuộc đời này y lẻ loi một mình, từ trước tới nay chưa từng được ai quan tâm.Vì vậy, năm đó lúc ở Thần Y Cốc*, Xích Viêm đối với y có chút tốt, y liền ghi nhớ rất lâu.(*ở chương 3 thì lại gọi là Dược Vương Cốc)Chẳng qua là lúc sinh thần Bạch Lạc, tùy tiện tặng cho y một chuỗi hạt. Bạch Lạc cũng coi nó thành bảo bối.Mặc dù không biết tại sao Bạch Lạc lại làm mất chuỗi hạt kia.Nhưng Dương Khiêm đoán, chắc chắn lại là do Xích Viêm làm.Không phải chỉ là lễ vật lúc sinh thần thôi sao?Tự hắn cũng có thể tặng."Bạch Lạc, mặc dù sinh thần của ngươi đã qua rồi, nhưng mà ta vẫn muốn bù đắp cho ngươi một lần, bát mì trường thọ này tặng cho ngươi."Lúc này, đối mắt vô hồn của Bạch Lạc cuối cùng cũng có một tia sáng nhàn nhạt.Y không ngờ tới Dương Khiêm sẽ nói với mình những lời như vậy.Sinh thần...Mì trường thọ...Cả người y có chút sửng sốt.Khi Dương Khiêm làm mì trường thọ không có nghĩ quá nhiều, nhưng mà bây giờ nhìn Bạch Lạc có chút sửng sốt, mới bỗng nhiên cảm thấy không xong.Bạch Lạc đã không còn sống được lâu nữa, bát mì trường thọ này quả thực đang châm chọc y."Xin lỗi..."Dương Khiêm muốn đem bát mì trường thọ này đi, lại bị Bạch Lạc ngăn lại."Đừng đem đi... Dương Khiêm, cảm ơn ngươi."Bạch Lạc nhìn bát mì trường thọ trước mặt, ăn một miếng lớn.Vành mắt y đều đã phiếm hồng.Bạch Lạc chưa từng đón sinh thần, tất nhiên cũng chưa từng một lần ăn mì trường thọ...Lúc này bỗng dưng nhìn thấy bát mì này, y mới có chút sửng sốt.Thật không ngờ bản thân cuộc đời này còn có thể ăn được một bát mì như vậy...Bạch Lạc cảm thấy bản thân dường như cũng không phải là không được quan tâm như vậy.Dương Khiêm thấy Bạch Lạc không để tâm, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi.Hắn và Bạch Lạc quen biết lâu như vậy, sớm đã coi Bạch Lạc thành đệ đệ của mình rồi."Ta hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích. Có thể tìm được phương pháp chữa trị cho ngươi. Để ngươi có thể tiếp tục sống thật lâu thật lâu.Ăn bát mì trường thọ này, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.Ngươi cũng sẽ không chết nhanh như vậy, ngươi sẽ tiếp tục sống thật tốt."Bạch Lạc dùng lực gật gật đầu, khóe miệng rốt cuộc lộ ra một chút ý cười.Dương Khiêm đứng dậy nhẹ nhàng xoa xoa đầu Bạch Lạc.Giữa hai người nhìn qua tràn ngập sự hòa hợp.Lại không chú ý đến, ở nơi không xa, có một nam nhân đứng ở đó, trầm mặc nhìn chằm chằm một màn này, ánh mắt tràn đầy sự hung ác.