"Hắn à, là một cẩu đồ vật ta đem đến để mua vui cho mọi người."
Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Bạch Lạc nói nói cười cười lúc nãy khi ở bên Dương Khiêm, lửa giận trong lòng Xích Viêm lại không thể nguôi được.
Hắn muốn khiến Bạch Lạc biết, cẩu đồ vật giống như y, chỉ có thuận theo ý mình, mới có thể sống thoải mái một chút.
Chỉ cần phản bội chính mình, cũng chỉ có thể giống như hiện tại bây giờ!
"Nhưng mà hắn bẩn quá đi, có gì vui đâu?"
"Đúng vậy, nhìn thấy người buồn nôn như vậy, thật là xui xẻo."
"Hay là chúng ta đến thi xem, xem ai có thể bắn được nước lên người hắn. Hắn bẩn như vậy, cần phải rửa cho sạch."
Đề xuất của người này nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.
Bọn họ liền đem tới rất nhiều súng trúc, đổ nước vào bên trong súng nước, bắn lên trên người Bạch Lạc.
Vốn dĩ giống như một trò chơi săn bắn bình thường, nhưng mà thân thể Bạch Lạc đã suy yếu tới cực điểm, ngay cả súng nước bắn lên người, đều đã vô pháp tránh đi.
Nước hồ lạnh lẽo kia cứ thế bắn lên người y, khiến toàn thân y ướt đẫm.
Cả người y thật sự giống như một con chó, cuộn tròn trong một cái góc nhỏ.
Vậy mà những người khác lại nhìn y cười.
Bạch Lạc càng bi thảm, những người kia lại càng vui vẻ.
Thậm chí bọn họ còn bất mãn với trạng thái như vậy của Bạch Lạc, hướng về phía y hô:
"Ây, ngươi động chút đi. Chó còn biết phải chạy, ngươi sao lại không chạy?"
"Đúng vậy, không bằng cả con chó! Chó còn làm tốt hơn hắn!"
Bất quá là một thị vệ thấp hèn nhất, nơi này không có ai để ý đến sống chết của y.
Ngay cả bản thân Xích Viêm cũng cho là như vậy.
Bây giờ bệnh của hắn đã trị gần khỏi rồi, dược cổ này có cũng được không có cũng chả sao, cho dù chết đi cũng không có gì to tát cả.
Trong lòng lại không bởi vì trừng phạt Bạch Lạc như vậy, mà cảm thấy một chút ít vui vẻ.
Ngược lại tràn đầy nôn nóng.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, tại sao bản thân lại sinh ra cảm xúc như vậy?
Hắn chỉ hy vọng Bạch Lạc nói với hắn một câu: "Y sai rồi... Y sau này sẽ không dám nữa."
Chỉ cần y nói với mình câu này, Xích Viêm liền có thể để đám người này cút đi.
Nhưng mà Bạch Lạc lại không nói tiếng nào mà cuộn tròn ở nơi đó, cả người bất động, giống như một khúc gỗ vậy.
Có lẽ là bởi vì thời tiết quá mức lạnh giá.
Gió thổi trên người đều giống như là bị đao cắt qua vậy, càng đừng nói nước lạnh băng như này tạt trên người một người.
Cơ thể Bạch Lạc không ngừng run rẩy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, trắng đến mức khiến cho Xích Viêm cảm thấy hoảng hốt không giải thích được.
Giống như người này ngay lập tức sẽ biến mất khỏi thế gian này.
Xích Viêm nhíu chặt mày lại.
Hắn nhấc tay lên, ý bảo những người này dừng lại, sau đó bước tới trước mặt Bạch Lạc, dùng lực bóp chặt cằm y, nâng đầu y lên, từ trên cao nhìn xuống y.
"Ngươi hiện tại đã biết sai chưa?"
Bạch lạc ngây ngốc nhìn người trước mặt, trong mắt toàn bộ đều là khổ sở...
Y sai rồi sao?
Nhưng mà, y lại không biết bản thân sai ở đâu?
Có lẽ thật sự sai rồi đi...
Y liều mạng yêu người này.
Hận không thể đem cả trái tim mình đến trước mặt người này, tặng cho hắn.
Nhưng mà hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, còn muốn hung hăng giẫm đạp.