Nghe thấy sự ghét bỏ trong lời nói của Xích Viêm, Bạch Lạc yên lặng nhắm lại hai mắt của mình, chỉ cảm thấy ngực một trận buồn đau.
Y có chút run rẩy nói: "Vương gia minh giám, thuộc hạ chưa bao giờ có vọng tưởng xa vời như vậy."
Nhìn người trước mặt sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Xích Viêm có chút bực bội. Hắn đi đến bên giường nệm ngồi xuống.
"Lại đây hầu hạ ta. Trước ngày đại hôn ta cần phải điều dưỡng thân thể đến trạng thái tốt nhất."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Bạch Lạc quỳ trên mặt đất, từng chút từng chút một dịch tới chỗ Xích Viêm.
Những năm gần đây, bọn họ luôn là không ngừng làm chuyện thân mật nhất ở trên giường.
Giống như là một đôi bạn lữ ân ái.
Nhưng mà, hiện thực tàn khốc khiến người ta căm phẫn.
Bạch Lạc thật cẩn thận cởi bỏ dây lưng của Xích Viêm, đôi tay vì thân thể suy yếu mà trở nên có chút run rẩy.
Xích Viêm duỗi tay nâng cằm y lên, nhìn gương mặt y tái nhợt, chậm rãi nói:
"Sao nào? Không muốn?"
"Sao có thể..."
Bạch Lạc nhìn Xích Viêm cười cười, chậm rãi cởi bỏ dây lưng của Xích Viêm, lại cởi áo hắn.
Xích Viêm khóe miệng lộ ra ý cười như có như không.
Hắn đột nhiên đem quần áo Bạch Lạc xé rách, sau đó quỳ ý ném qua một bên.
"Ngươi hiện tai sao tay chân lại chậm như vậy? Đây lại là chiêu trò ngươi nghĩ ra để câu dẫn ta sao? Làm bộ làm tịch."
Hoàn toàn không để ý đến sự khó chịu trên mặt Bạch Lạc, Xích Viêm xoay người đè lên người y.
"Ta khuyên ngươi đừng có suốt ngày nghĩ những thứ vô nghĩa kia, ngươi cho rằng, nếu không phải trên người có cổ độc, ta sẽ chạm vào ngươi? Ngươi có biết chạm vào một nam nhân như ngươi, ta ghê tởm biết bao nhiêu không?"
Bạch Lạc có chút thống khổ nhắm lại hai mắt của mình.
"Thuộc hạ không dám..."
......
Chiếm hữu Bạch Lạc tựa hồ đã trở thành thói quen của Xích Viêm, căn bản là không có hao phí bao nhiêu sức lực.
Bạch Lạc chỉ cảm thấy thân thể mình cơ hồ sắp rã rời, trong miệng bởi vì dục vọng khó nhịn mà khẽ rên.
Xích Viêm nhìn bộ dáng này của y, trong mắt không khỏi hiện lên một tia khinh thường.
"Ai có thể nghĩ đến một nam nhân như ngươi ở trên giường kêu còn nhiệt tình hơn cả nữ nhân. Thật là lẳng lơ."
Bạch Lạc trên mặt tức khắc trở nên một mảnh tái nhợt.
Y vội vàng dùng tay bưng kín miệng mình, làm chính mình không phát ra bất cứ thanh âm nào.
"Như thế nào không kêu? Ngươi cũng biết kêu lên rất mất mặt sao?"
"Xin, xin lỗi..."
Bạch Lạc trên mặt tràn đầy xấu hổ, trái tim bởi vì lời nói của Xích Viêm mà hung hăng co rút đau đớn.
"Bạch Lạc, ta nói cho ngươi biết, không được phép loan truyền ra bên ngoài quan hệ của chúng ta. Nếu không ta giết ngươi!"
"Thuộc hạ không dám..."
"Ngươi có cái gì không dám? Vì lưu lại bên cạnh ta, ngay cả cái kia dược cổ ngươi đều dám làm. Còn không phải là muốn hưởng hết vinh hoa phú quý sao? Đáng tiếc ngươi tính toán sai rồi, ngươi càng như vậy, ta chỉ càng chán ghét ngươi!"
Xích Viêm trong ánh mắt tràn ngập mỉa mai, không chút lưu tình nói: "Nghe nói muốn trở thành dược cổ, phải bị ve sầu vàng cắn xé, loại đau đớn này sẽ thâm nhập cốt tủy. Bạch Lạc, ngươi đúng thật là đủ liều mạng."
Nghe lời nói tràn đầy sự châm chọc trong miệng Xích Viêm, Bạch Lạc cả người đều có chút thất thần.
Kỳ thật Xích Viêm nói không đúng...
Hoặc là nói không hoàn toàn đúng.
Muốn trở thành dược cổ, quả thật phải bị ve sầu vàng cắn xé. Nhưng kỳ thực, không chỉ ve sầu vàng, thậm chí còn có nhện, rết, các loại rắn độc,...
Những sinh vật có độc đó chậm rãi bò lên trên cánh tay y, không ngừng gặm cắn, phóng thích độc tố kịch độc.
Độc tố nhập thể, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn giống như bị nghiền nát.
Sau đó lại dùng dược thảo giải độc...
Quá trình như vậy không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Thẳng cho đến khi y hoàn toàn biến thành một dược cổ...
Những tư vị chùy tâm thực cốt* đó cho dù bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
(*chùy tâm thực cốt: cảm giác giống như dùng dùi sắt đâm vào tim hay dùng dao khắc vào xương)
Tình huống như vậy, người bình thường e là ngay cả một ngày cũng không thể kiên trì nổi.
Nhưng mà, Bạch Lạc lại ở hoàn cảnh như vậy kiên trì suốt 3 năm.
Mà tác dụng của việc này cũng chỉ là đem độc tố trong người Xích Viêm chuyển sang người y mà thôi.
Thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được.
Này nào có phải vì vinh hoa phú quý gì? Nếu không phải bởi vì yêu sâu đậm người này...