Sau khi Xích Viêm trở về phủ, theo thói quen sai người đi gọi Bạch Lạc qua.
Xích Viêm cùng Bạch Lạc ở cùng nhau quả thực quá lâu rồi.
Lâu tới mức ngay cả bản thân hắn cũng không có phát hiện, sự tồn tại của Bạch Lạc đối với hắn mà nói, hoàn toàn đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
Trước kia có hai ngày Bạch Lạc không ở trong phủ, hắn liền ngay cả ngủ cũng không ngon.
Bây giờ, rõ ràng mới vừa tặng Bạch Lạc đi, nhưng mà hắn cư nhiên lại gấp gáp muốn gặp Bạch Lạc.
Nhưng mà, lời Xích Viêm vừa mới nói ra, hạ nhân liền vô cùng cẩn thận nhắc nhở hắn.
"Vương gia, ngài quên rồi sao? Bạch Lạc đã bị ngài đưa đến phủ Thẩm tiểu thư rồi."
Xích Viêm có chút bực bội ngồi xuống.
Cho đến lúc này, hắn mới nhớ ra, hắn đã tặng Bạch Lạc đi rồi...
"Đưa đi cũng tốt."
Bạch Lạc xấu xa kia, quả thực phải có người giáo huấn y một phen thật tốt mới được.
Trong lòng Xích Viêm mặc dù nghĩ như vậy.
Nhưng mà chính hắn nằm lên giường, lại lật tới lật lui không tài nào ngủ được.
Chỉ cảm thấy bên giường mình trống rỗng, giống như thiếu mất cái gì đó.
Thói quen quả thực là một thứ vô cùng đáng sợ...
Lúc người còn ở bên cạnh, lại sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng mà một khi không còn, liền sẽ có một loại cảm giác trống rỗng khiến người ta như bị mất đi linh hồn.
Xích Viêm làm thế nào cũng không ngủ được.
Hắn chỉ cần nhắm mắt lại, liền phảng phất nhìn thấy Bạch Lạc vẫn còn ở bên cạnh mình.
Sau đó cẩn thận từng chút mà lấy lòng mình.
Cũng không biết gia hỏa kia hiện tại thế nào rồi?
Xích Viêm cảm giác chính mình giống như bị ngốc rồi.
Rõ ràng mới tặng Bạch Lạc đi, hắn lại luôn không ngừng nghĩ tới y.
Xích Viêm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Sau đó tâm phiền khí loạn đi ra ngoài cửa, hỏi thị vệ canh ngoài cửa: "Bạch Lạc hiện tại thế nào rồi?"
Đột nhiên muốn biết tin tức về y...
Không biết y hiện tại có giống mình ngủ không ngon hay không? Hay là vô tâm vô phế mà ngủ thật ngon?
Xích Viêm đang nghĩ, nếu như gia hỏa kia dám ngủ ngon, hắn khẳng định sẽ trừng phạt y.
Đều đã tặng Bạch Lạc cho người khác rồi, nhưng mà lúc Xích Viêm nghĩ đến Bạch Lạc, khóe miệng lại vẫn là mang theo ý cười.
Hắn bỗng có chút hối hận rồi.
Kỳ thực Bạch Lạc hắn có thể tự mình giáo huấn, không cần phải cứ là Thẩm Vân Niệm mới được...
Thẩm Vân Niệm có mật thám trong phủ Xích Viêm, Xích Viêm tất nhiên cũng có.
Hắn muốn biết tin tức của Thẩm phủ, chỉ cần nói một tiếng liền biết.
Nhưng mà lời Xích Viêm vừa nói ra, những thị vệ kia lại ngẩn người.
"Hồi vương gia, Bạch Lạc chưa có tới phủ Thẩm tiểu thư."
"Ngươi... nói cái gì?"
Xích Viêm quả thực không dám tin nhìn bọn họ, cái gì gọi là Bạch Lạc chưa có tới phủ Thẩm Vân Niệm?
Bạch Lạc đã lên xe ngựa Thẩm phủ, hắn là tận mắt nhìn thấy.
Y sao có thể chưa có tới phủ Thẩm Vân Niệm?
Xích Viêm vốn trong lòng đã có chút bất an.
Bây giờ nghe bọn họ nói như vậy, bất an trong lòng lập tức tăng lên vô hạn.
Trong đầu là cảnh tượng kỳ quái nhìn thấy ở vương phủ trước đó.
Lúc ấy hắn muốn qua đó kiểm tra xem.
Chỉ là bị Thẩm Vân Niệm cản lại.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng phát sinh lúc đó, hắn liền cảm thấy trái tim mình bỗng hoảng hốt muốn mạng.
Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng trở nên dị thường hung ác.
"Các ngươi tại sao không sớm nói ta biết, Bạch Lạc chưa có tới! Hắn bây giờ rốt cuộc đi đâu rồi?"
Những thị vệ kia hai mặt nhìn nhau, căn bản không trả lời được.
Bọn họ làm sao có thể biết Bạch Lạc đi đâu rồi?
"Thuộc hạ không biết..."
"Các ngươi sao lại không biết? Các ngươi tại sao không đi theo Bạch Lạc!"
Xích Viêm đột nhiên đá những người kia một cái. Chỉ cảm thấy da đầu mình đều đang tê dại.
Bạch Lạc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Những dự cảm không tốt trước đó, có một lần nhanh chóng lan tràn trong long Xích Viêm...
Thế nhưng những thị vệ này lại cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Vương gia chán ghét Bạch Lạc cỡ nào, bọn họ toàn bộ đều biết, vì vậy căn bản sẽ không có ai đặc biệt đi chú ý hành tung của Bạch Lạc.
Thậm chí cho dù Bạch Lạc chưa có tới phủ thừa tướng, bọn họ cũng không để trong lòng.
Dù gì vương gia chán ghét y như vậy...
Bạch Lạc này đối với vương gia mà nói, liền giống như một con chó.
Có nhà ai vứt một con chó đi, còn sẽ đặc biệt về bẩm báo với vương gia?
"Nhưng mà vương gia, ngài chán ghét Bạch Lạc như vậy, chúng ta cho rằng ngài sẽ không để tâm... vì vậy mới không báo cho ngài..."
Xích Viêm thấy những người này nói ra những lời như vậy, ngay cả trái tim đều trầm xuống.
Cái gì gọi là hắn không để tâm?
Hắn sao có thể không để tâm?
Xích Viêm túm lấy cổ áo thị vệ này đem hắn hung hăng quăng xuống đất, "Hỗn đản, bổn vương cần các ngươi có tác dụng gì?"
Không có thời gian xử lý đám thị vệ này, Xích Viêm ngựa không dừng vó đi đến phủ thừa tướng.
Trái với sự vội vàng của Xích Viêm, Thẩm Vân Niệm sau khi nghe thấy tin tức Bạch Lạc không ở đây, một chút cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình lo lắng nào.
Thậm chí còn có chút lãnh mạc nói:
"Vương gia, ta còn tưởng rằng có chuyện gì? Không phải chỉ là một hạ nhân không thấy đâu thôi sao? Vương gia làm gì mà vội vàng như vậy?"
Thẩm Vân Niệm tạm thời còn chưa biết tình hình bây giờ của Bạch Lạc. Nàng nghĩ Bạch Lạc kia hẳn là bị những người kia làm nhục rồi đi.
Trong mắt mang theo ý cười đắc ý, nhưng mà trong lòng lại có một tia ghen ghét tràn ngập chán ghét.
Bạch Lạc này quả nhiên nên sớm trừ khử.
Xích Viêm thế nhưng vì y mà đặc biệt tới tìm mình!
Thật sự muốn để Xích Viêm nhìn xem cảnh tượng Bạch Lạc kia bồi một đám nam nhân ngủ...
Bất quá, không cần vội.
Thẩm Vân Niệm không thể để Xích Viêm biết Bạch Lạc xảy ra chuyện có liên quan tới mình, trước tiên chỉ có thể giả bộ cái gì cũng không biết.
"Vương gia, ta cũng không biết Bạch Lạc kia đi đâu? Những hạ nhân kia cũng không có báo tới chỗ ta.
Ta hiện tại liền sai bọn họ đi tìm. Đợi tìm thấy rồi ta lại cử người đi thông báo cho vương gia...
Đã muộn như vậy rồi, vương gia có thể nghỉ ngơi ở phủ ta trước."
Nói xong Thẩm Vân Niệm bước qua, muốn níu lấy cánh tay Xích Viêm, để hắn tạm thời ở lại phủ thừa tướng.
Nhưng mà Xích Viêm lại sao có thể nghỉ ngơi được?
Trong lòng hắn quả thực ruột gan cồn cào khó chịu.
Xích Viêm nói với những thị vệ của mình: "Các ngươi đi tìm cho ta, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Bạch Lạc cho ta! Hôm nay nếu như không tìm được, các ngươi kẻ nào cũng không được ngủ!"
Nói xong Xích Viêm lại trực tiếp hất tay Thẩm Vân Niệm ra, đi ra ngoài cửa.
Thẩm Vân Niệm nhìn tay mình bị hất ra, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Nàng không ngờ Xích Viêm lại sẽ đối xử với mình như vậy.
Trước đây có lần nào Xích Viêm nhìn thấy nàng mà không che chở có thừa? Liền ngay cả nói chuyện với nàng đều chưa từng lớn tiếng một lần.
Bây giờ thế nhưng vì Bạch Lạc kia mà hất tay mình ra!
Thẩm Vân Niệm đột nhiên gọi.
"Vương gia! Ngươi rốt cuộc là làm sao? Bạch Lạc kia bất quá là một hạ nhân mà thôi. Cho dù hắn không thấy nữa, cũng chả có gì đáng để tìm.
Bây giờ vương gia thế mà vì hán đẩy ta ra. Lẽ nào nói, Bạch Lạc kia còn quan trọng hơn ta sao?"
Lời của Thẩm Vân Niệm khiến Xích Viêm đột nhiên ngây người.
"Sao có thể chứ?"
Xích Viêm théo thói quen nói như vậy, hắn nhìn khuôn mặt tức giận của Thẩm Vân Niệm, vội vàng đi qua an ủi nàng.
"Xin lỗi, Vân Niệm. Là lỗi của ta... Ngươi nói đúng. Bạch Lạc kia chỉ là một hạ nhân mà thôi. Cho dù tìm không thấy cũng chả có gì to tát cả..."
Nói xong, Xích Viêm liền ôm Thẩm Vân Niệm vào trong lòng.
Cảm thụ người trong lòng, Xích Viêm cũng cảm thấy phản ứng vừa nãy của chính mình quả thực quá đáng rồi.
Hắn sao có thể vì Bạch Lạc mà đối xử với Vân Niệm như vậy?
Thẩm Vân Niệm liền nói với Xích Viêm:
"Vương gia nếu như muốn thị vệ, chỗ ta có rất nhiều, đến lúc đó ta tặng cho vương gia vài người là được!
Bạch Lạc kia không thấy thì không thấy đi, ta thấy vương gia ngay cả tìm cũng không cần thiết. Đây không phải là lãng phí binh lực sao?"
"Ừ..."
Xích Viêm gật gật đầu.
Hắn ở trong lòng, liều mạng nói với chính mình.
Vân Niệm nói đúng.
Bạch Lạc bất quá chỉ là một hạ nhân thấp kém nhất.
Bây giờ cổ dộc của mình giải xong rồi, Bạch Lạc đối với mình mà nói không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.
Người như vậy cho dù không còn nữa, cũng chả có gì to tát cả.
Nhưng mà...
Cho dù Xích Viêm đã nỗ lực nói với chính mình như vậy rồi.
Nhưng mà cũng không có cách nào khống chế sự khó chịu trong lòng.
Cái cảm xúc tràn ngập nóng nảy này, quả thực từ bốn phương tám hướng đánh tới, bao trùm khắp cả người hắn!
Xích Viêm không biết nên làm thế nào hình dung cảm giác kia.