Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 53: Thành toàn ngươi!



Sau khi Xích Viêm biết tình cảnh của Bạch Lạc, sai người đưa món ngon rượu thơm đến.

Thậm chí đem cả những dược cổ mà trước đây hoàng đế tặng cho đưa đến.

Những dược cổ này ai nấy đều rất xinh đẹp, không có ai kém Bạch Lạc cả.

Càng quan trọng chính là, những dược cổ này đều là nữ nhân, là nữ nhân mà lúc ban đầu Xích Viêm muốn nhất.

Năm năm trước, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lạc, Xích Viêm đã nghĩ, tại sao bọn họ lại đưa một nam nhân qua đây?

Hắn đường đường là một vương gia, lại cứ phải lên giường với một nam nhân, đây quả thực là quá khó mở miệng!

Lúc ấy, hắn nghĩ, cho dù đưa một nữ nân đến cũng tốt.

Xích Viêm hắn sao có thể làm loại chuyện thân mật kia cùng với một nam nhân?

Bây giờ ở trước mặt hắn cuối cùng có nhiều nữ nhân như vậy rồi...

Xích Viêm mỉm cười sờ mặt những nữ nhân này, biểu tình trên mặt nhìn qua tràn ngập hứng thú.

Những nữ nhân này cũng liều mạng uốn éo tạo dáng với Xích Viêm.

Ai nấy đều muốn chứng minh với Xích Viêm mình tốt cỡ nào.

Nếu như có thể được vương gia sủng hạnh, vậy thì các nàng sau này liền có được vinh hoa phú quý hưởng không hết.

Vậy nên các nàng phá lệ ra sức lấy lòng Xích Viêm.

Vậy mà, ở đây chỉ có một người lại lạc quẻ.

Người đó chính là dược cổ đến vương phủ sớm nhất, Giản Hằng.

Nam nhân mà Xích Viêm dùng để kích thích Bạch Lạc kia.

Giản Hằng trước đây rất muốn leo lên giường Xích Viêm, nhưng mà Xích Viêm căn bản ngay cả đụng cũng không đụng vào hắn.

Lúc ấy, Giản Hằng cũng đã biết Bạch Lạc đối với Xích Viêm mà nói, căn bản chính là không giống nhau.

Không phải là người mà bọn hắn có thể sánh được.

Giản Hằng ghét Bạch Lạc.

Nhưng mà hắn lại biết mặc dù hiện tại Bạch Lạc nhìn qua rất thảm.

Nhưng mà, ở trong lòng Xích Viêm, địa vị của Bạch Lạc nói không chừng còn cao hơn cả vị thiên kim phủ thừa tướng kia.

Chẳng qua là chính Xích Viêm còn chưa có phát hiện ra mà thôi.

Giống như bây giờ.

Xích Viêm rõ ràng trái ôm phải ấp, nhưng trong mắt hắn lại ngay cả một tia ý cười cũng không có.

Giản Hằng lặng lẽ lui ra ngoài, hắn biết, sự tồn tại giống như hắn, đối với Xích Viêm mà nói căn bản một chút giá trị cũng không có.

Giản Hằng căn bản chính là không cam tâm chính mình sau này cứ tiếp tục sa sút như vậy.

Những người khác trong vương phủ, kỳ thực hắn cũng từng câu dẫn...

Nhưng đám người kia căn bản không nhìn trúng hắn.

Thậm chí ngay cả một thị vệ nhỏ nhoi cũng coi thường hắn.

Hắn ở trong vương phủ này căn bản không có một chút xíu chỗ đứng nào.

Giản Hằng vẫn luôn nghĩ cách, lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến Dương Khiêm, người bằng hữu của Bạch Lạc bị Xích Viêm nhốt lại kia.

Bạch Lạc sau này nếu như đắc thế, Dương Khiêm nhất định cũng sẽ theo đó mà gà chó thăng thiên.

Hơn nữa nghe nói hắn còn là thần y...

Cho dù không có được vinh hoa phú quý từ trên người Xích Viêm, cũng có thể có được từ trên người Dương Khiêm.

Giản Hằng có chút đắc ý cười.

Bây giờ vừa hay là lúc Dương Khiêm sa sút nhất, chính là thời cơ tốt nhất để mình lấy lòng hắn.

E là lúc này đối với hắn tốt một chút, cũng sẽ khiến hắn ghi nhớ cả đời.

Giản Hằng không còn do dự nữa, trực tiếp đi đến nơi Dương Khiêm bị giam giữ.

Xích Viêm hiện tại trái ôm phải ấp, trước mặt hắn còn có một dàn mỹ nữ nhảy múa trước mặt.

Rượu ngon, người đẹp, cái gì cũng có rồi...

Bây giờ nên là thời khắc vui vẻ và đắc ý nhất trong đời hắn.

Trừng phạt được tên phản đồ Bạch Lạc kia, Vân Niệm hẳn là cũng rất vui vẻ.

Xích Viêm rất nhanh liền có thể đem Thẩm Vân Niệm cưới về nhà rồi.

Thật sự giống như cái gì cũng là tốt nhất...

Nhưng mà Xích Viêm lại không có cảm thấy một chút vui vẻ.

Xích Viêm cầm ly rượu của mình, ý bảo mỹ nữ bên cạnh rót rượu cho hắn.

Hắn muốn chìm đắm vào trong sự ôn nhu như vậy.

Đúng lúc này, mỹ nữ kia thế nhưng đem rượu trong hũ rượu kia rót vào trong miệng nàng.

Một màn trước đây Xích Viêm bảo Bạch Lạc bón rượu cho hắn sớm đã lan truyền đi.

Những nữ nhân này mỗi này đều vắt óc suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể câu dẫn Xích Viêm?

Vậy nên biết được Xích Viêm có sở thích như vậy, các nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Nữ nhân này học Bạch Lạc ngày hôm đó bón rượu cho Xích Viêm, đem rượu rót vào trong miệng mình, sau đó muốn dán lên môi Xích Viêm.

Nhưng mà nàng lại không ngờ được, hai mắt Xích Viêm đều đã mị lên.

Xích Viêm nghiến chặt răng, thần sắc trong mắt quả thực âm lãnh nói không nên lời.

Hắn nguyên bản đã hồn vía trên mây rồi.

Ám vệ nói với hắn tất cả những gì Bạch Lạc phải chịu, khiến hắn căn bản không có tình thần tập trung lực chú ý.

Hắn rất nỗ lực tự nói với mình ở trong lòng.

Cho dù không có Bạch Lạc cũng chả có gì to tát cả.

Tên phản đồ đáng chết kia, làm sai nhiều chuyện như vậy, hại mình và Vân Niệm đều mất hết mặt mũi.

Hỗn đản như vậy, cho dù giết một ngàn lần một vạn lần cũng không quá!

Bây giờ Vân Niệm bất quá là trừng phạt y chút xíu.

Căn bản không có gì to tát cả...

Xích Viêm muốn để chính mình chìm đắm vào sự ôn nhu trước mắt, để mình không nghĩ đến tên hỗn đản kia nữa.

Nhưng mà, trong đầu hắn luôn là không khống chế được hiện ra gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia của Bạch Lạc.

Hiện giờ, nhìn thấy nữ nhân này thế mà học theo dáng vẻ của Bạch Lạc bón rượu cho mình.

Chính một màn trước mắt này, khiến cho trái tim Xích Viêm đột nhiên run rẩy.

Cái cảm giác đau đớn căn bản không cách nào áp chế kia, khiến trái tim hắn hung hăng co rút.

Trong lòng Xích Viêm căn bản căng chặt như dây cung, cuối cùng đứt đoạn rồi!

Hắn độ nhiên đẩy nữ nhân trước mắt ra, cả người đại phát lôi đình!

"Cút! Tất cả đều cút cho ta!"

Hắn vừa nói, còn vừa cầm ly rượu lên ném xuống đất.

Rượu chảy khắp nơi, ly rượu cũng đã vỡ vụn.

Những nữ nhân kia người nào người nấy đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, các nàng thét chói tai chạy tán loạn.

Xích Viêm nghiến chặt răng, đem đồ đạc trong phòng khách liều mạng ném xuống đất giống như phát điên.

Ngay cả án đài* trước mặt cũng bị hắn đạp đổ.

(*án đài: bàn làm việc)

Không thể khống chế được, Xích Viêm mang theo một đám người đi đến phủ Thẩm Vân Niệm.

Thẩm Vân Niệm mặc dù cực kỳ hận Bạch Lạc, nhưng nàng cũng không ngốc, cho dù nàng hận không thể đem Bạch Lạc lăng trì đến chết, tận tay róc từng miếng thịt trên người y xuống.

Nhưng mà nàng cũng không thể lưu lại trên thân thể Bạch Lạc một chút dấu vết chính mình ngược đãi y.

Vậy nên Thẩm Vân Niệm mặc dù đánh Bạch Lạc gần chết, nhưng lại để thần y trong phủ nàng chữa trị toàn bộ vết thương trên người Bạch Lạc.

Đợi khi Xích Viêm chạy tới, Bạch Lạc chỉ là bị trói trên một cái cột.

Mặc dù sắc mặt y khó coi vô cùng, nhưng trên người lại lành lặn không chút tổn hại.

Xích Viêm nguyên bản nghe những gì ám vệ kia nói, người của Thẩm Vân Niệm thế mà dùng roi quất Bạch Lạc, hắn lúc đó cả người đều tâm thần không yên.

Lại không ngờ rằng, lúc qua đây, nhìn thấy trên người Bạch Lạc lại không có bất kỳ vết thương gì cả.

Xích Viêm không khỏi cảm thấy có chút ảo não.

Hắn cảm thấy chính mình thật sự điên rồi!

Cư nhiên sẽ lo lắng tên phản đồ này bị đánh quá nghiêm trọng.

Vân Niệm thiện lương cỡ nào!

Cho dù nàng muốn trừng phạt Bạch Lạc, khẳng định cũng không muốn ra tay tàn nhẫn.

Thẩm Vân Niệm thấy Xích Viêm tới, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên khó coi.

Nàng biết Xích Viêm không nỡ Bạch Lạc, lại không ngờ hắn thế mà sẽ không nỡ tới như vậy.

Ngay cả thời gian còn chưa tới một ngày, hắn thế mà lại gấp không chờ nổi muốn dẫn Bạch Lạc đi!

"Vương gia, Bạch Lạc này làm ra chuyện quá đáng như vậy, khiến ta mất hết mặt mũi, vương gia cư nhiên còn không nỡ hắn sao?"

Đối diện với Thẩm Vân Niệm hùng hổ dọa người, trong lòng Xích Viêm có chút áy náy.

Quả thực là hắn không có đứng ở góc độ Thẩm Vân Niệm mà nghĩ.

"Sao có thể? Bổn vương bất quá là đến xem xem ngươi rốt cuộc trừng phạt hắn như thế nào? Kẻ độc ác này, trừng phạt càng nặng càng tốt!"

Khóe miệng Thẩm Vân Niệm mang theo một tia mỉm cười.

"Vậy thì tốt! Vương gia không biết, vừa nãy Thành vương đến chỗ ta, muốn Bạch Lạc từ chỗ ta.

Ta đang do dự, không ngờ vương gia ngươi liền đến rồi!"

Thành vương trong miệng Thẩm Vân Niệm, chính là Xích Phòng, đệ đệ Xích Viêm.

Là người lần trước ở trước mặt Xích Viêm, muốn dạy dỗ Bạch Lạc.

Thẩm Vân Niệm để ý đến hình tượng của mình, không dám đối xử với Bạch Lạc như thế nào.

Nhưng nàng biết, Xích Phong có thể!

Sáng sớm nàng đã liên lạc với Xích Phong, bảo hắn đem Bạch Lạc đi.

Xích Phong người này thích nhất chơi đùa nam tử, một mình hắn chơi còn không đủ, còn thích cùng chơi với những thuộc hạ của hắn.

Sau khi hắn chơi đùa xong còn thích đem trải nghiệm của mình chia sẻ cho người khác nghe, lấy đó để khoe khoang.

Vậy nên, sở thích này của hắn, căn bản không khiến nhiều người thấy xấu hổ.

Nhưng mà, Thẩm Vân Niệm lại hận không thể ngay lập tức đem Bạch Lạc tặng cho hắn!

Thẩm Vân Niệm vừa dứt lời, Xích Phong liền tự mình đi tới.

Xích Phong lần trước chưa chơi được Bạch Lạc, vẫn luôn nhớ mãi không quên y.

Nhưng mà Bạch Lạc là người của vương huynh hắn, hắn không dám đòi.

Lần này Bạch Lạc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, Xích Viêm và Thẩm Vân Niệm đều rất tức giận.

Chỉ có Xích Phong vô cùng hưng phấn.

Bởi vì hắn biết, hiện tại Bạch Lạc triệt để đắc tội Xích Viêm, vừa hay là thời cơ tốt nhất để hắn có được Bạch Lạc.

Kỳ thực cho dù Thẩm Vân Niệm không có ám thị hắn, hắn cũng sẽ nói với Xích Viêm.

Bây giờ Thẩm Vân Niệm nguyện ý đưa Bạch Lạc cho hắn, hắn quả thực cầu còn không được.

Mắt thấy Xích Viêm lại xuất hiện ở đây.

Xích Phong gấp không chờ nổi nói với Xích Viêm:

"Vương huynh, Bạch Lạc này đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Không bằng giao hắn cho ta, ta giúp huynh trừng phạt thật tốt!

Huynh a, sau này cùng với Thẩm đại thiên kim song túc song phi. Bất quá, ta cũng sẽ không lấy không đồ của vương huynh. Thẩm tiểu thư trước đây nói nàng đặc biệt thích một bức tranh chữ trong phủ ta, ta liền từ bỏ yêu thích tặng cho nàng.

Còn về Bạch Lạc này, đợi ta chơi chán rồi, ta liền tặng hắn cho đám thuộc hạ kia của ta, để bọn hắn người người đều chơi đùa hắn thật tốt! Đảm bảo giày vò hắn sống không bằng chết! Để hắn hối hận về những chuyện bất kính mà mình đã làm với các ngươi!"

Xích Phong cho rằng Xích Viêm đã hận chết Bạch Lạc rồi, vì vậy mới nói năng tàn nhẫn như vậy.

Xích Viêm căn bản chính là không ngờ Xích Phong sẽ nói ra những lời như vậy với mình.

Nháy mắt ngay cả trái tim đều trầm xuống.

Lại đúng lúc này, Thẩm Vân Niệm còn kinh hỷ nói: "Thành vương, ngươi thật sự nguyện ý đem bức tranh kia tặng cho ta?"

"Đương nhiên rồi, bất quá phải đem Bạch Lạc tặng cho ta mới được!"

Thẩm Vân Niệm nháy mắt tràn ngập chờ đợi nhìn Xích Viêm.

"Vương gia, ngươi liền đem Bạch Lạc cho Xích Phong đi.

Bạch Lạc này xấu xa như vậy, khiến ta mất hết mặt mũi, hắn còn ở trước mặt tất cả mọi người nhục mạ vương gia.

Người như vậy cho dù thiên đao vạn quả cũng không quá. Nhưng mà vương gia lại vẫn nhân từ giữ lại mạng hắn.

Bây giờ, nếu như Thành vương nguyện ý giúp chúng ta trừng phạt Bạch Lạc, vậy không phải là quá tốt sao.

Vương gia ngươi nhân từ như vậy, ta biết ngươi không nỡ ra tay tàn nhẫn. Vậy nên không bằng giao hắn cho người khác.

Mắt không thấy tâm không phiền. Ngươi sẽ không có nhiều không nỡ như vậy nữa.

Bạch Lạc này vẫn luôn là cái gai giữa chúng ta, vẫn là nhổ đi càng sớm càng tốt!"

Xích Viêm nghe Thẩm Vân Niệm nói, ngay cả hô hấp đều có chút đốn trệ.

Lý trí của hắn nói với hắn, Thẩm Vân Niệm nói đúng.

Bạch Lạc hỗn đản như vậy, bất kể đối xử với y như thế nào đều không quá.

Hơn nữa đem y tặng cho Xích Phong, không những Xích Phong vui vẻ, Vân Niệm cũng có thể có được vật mà nàng mong chờ đã lâu.

Bạch Lạc cũng sẽ không khiến hắn dao động nữa, làm ra chuyện tổn thương Vân Niệm.

Nhưng mà Xích Viêm lại làm thế nào cũng không mở miệng được...

Xích Viêm sống chết nhìn chằm chằm Bạch Lạc, hắn hy vọng Bạch Lạc khóc lóc cầu xin chính mình.

Chỉ cần Bạch Lạc cầu hắn, hắn liền có thể cứu Bạch Lạc.

Hắn sẽ sống chết bảo hộ Bạch Lạc dưới đôi cánh của mình.

Cho dù là Thẩm Vân Niệm yêu cầu, hắn cũng không muốn đáp ứng!

Chỉ cần Bạch Lạc mở miệng...

Cho dù nói một chữ cũng được!

Nhưng mà Xích Viêm không biết.

Tâm Bạch Lạc sớm đã chết rồi...

Y biết những người này sẽ không tha cho y...

Bạch Lạc căn bản không tồn tại một chút xíu hy vọng nào.

Ở trong lòng y, bất kể là Xích Phong hay là Thẩm Vân Niệm, hoặc là Xích Viêm, kỳ thực bọn họ đều giống nhau...

Bạch Lạc từ lúc lần nữa rơi vào trong tay họ, tâm sớm đã chết rồi.

Y hiện giờ quả thực giống như là một người không có linh hồn.

Y căn bản không có nghĩ tới sẽ có người nguyện ý cứu y.

Bạch Lạc ngây ngốc đứng ở đó, giống như là việc mà bọn họ thảo luận, không có quan hệ gì tới y, cả người không nói một lời.

Xích Viêm cho rằng Bạch Lạc sẽ từ chối.

Lại không ngờ tới y cư nhiên một chữ cũng không nói!

Xích Viêm nghiến răng nhìn y.

"Bạch Lạc, nói chuyện!"

Bạch Lạc thật sự không biết Xích Viêm còn muốn mình nói cái gì?

Lẽ nào đều đã như vậy rồi, còn muốn mình cảm ơn hắn sao?

Chết lại không dám chết...

Còn phải chịu sự đối đãi tàn nhẫn vô nhân đạo như vậy.

Bạch Lạc thật sự không biết mình sống trên thế giới này có ý nghĩa gì?

Nếu như Xích Viêm muốn vũ nhục y, y liền thuận theo Xích Viêm vậy.

Dù sao y bây giờ đều đã thành như vậy rồi, chỉ cần Xích Viêm vui vẻ, tha cho đệ muội của y là được...

Vì vậy Bạch Lạc chỉ nói 3 chữ.

"Tạ vương gia."

Xích Viêm quả thực muốn điên rồi.

Hắn không nhờ tên kỹ tử này cư nhiên cam tâm tình nguyện đi cùng Xích Phong!

Xích Viêm đột nhiên đi tới túm lấy vạt áo Bạch Lạc, sắc mặt khó coi không nói nên lời.

"Ngươi cmn lại gấp không chờ nổi muốn làm một tên kỹ tử ngàn người cưỡi vạn người thượng như vậy!"

"Được!"

Xích Viêm dùng sức cắn răng mình.

"Bổn vương thành toàn ngươi!"