Dương Khiêm đối với câu trả lời của Xích Viêm lại không chút ngạc nhiên.
Du sao đáp án như vậy đừng nói là Bạch Lạc, toàn bộ vương phủ có lẽ không có ai không biết.
Xích Viêm căn bản không thích Bạch Lạc, thậm chí còn chán ghét y.
Sẽ cùng Bạch Lạc phát sinh quan hệ thân mật như vậy, cũng bất quá là vì để giải trừ cổ độc trong người hắn mà thôi.
Chỉ là Dương Khiêm vẫn là không nhịn được có chút đau lòng cho Bạch Lạc.
Thực sự là quá mức đáng thương...
"Vương gia, thân thể ngươi chắc là gần khỏi rồi đi. Ta cảm thấy ngươi sau này chắc là không còn cần Bạch Lạc lại đi giải độc cho ngươi nữa. Ta nghe nói vị thê tử chưa qua cửa kia của ngươi lại vô cùng chán ghét Bạch Lạc..."
Ánh mắt Dương Khiêm mang theo một tia không chút để ý.
Hắn chậm rãi đem những cây châm cắm trên người Bạch Lạc rút ra.
"Nếu đã như vậy, tại sao không buông tha để Bạch Lạc rời đi? Ngươi rõ ràng chán ghét y như vậy, còn không bằng cho y chút tiền tài, tống cổ y đi, mắt không thấy tâm không phiền."
Xích Viêm hơi hơi nhíu mày, ngay cả sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn không thích người khác nói đến chuyện của hắn với Bạch Lạc ở trước mặt hắn.
"Dương Khiêm, ngươi vượt giới hạn rồi."
Dương Khiêm lại không bởi vì lời của Xích Viêm mà cảm thấy bất kỳ sự sợ hãi nào.
Hắn căn bản không phải không phải là người trong phủ Xích Viêm, cũng không chịu sự khống chế của Xích Viêm.
Vì vậy bây giờ cho dù Xích Viêm dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình, Dương Khiêm cũng không có chút nào sợ hãi.
Chẳng qua là...
Không thích lại cứ muốn giữ lại, điều này đối với Bạch Lạc mà nói thực sự là quá mức tàn nhẫn.
"Vương gia, ngươi có biết, Bạch Lạc sau khi giải độc cho ngươi xong, sẽ thế nào không?"
Trong lời nói của Dương Khiêm mang theo một tia châm chọc.
Hơi thở giống như bị chặn lại, hắn thật sự muốn nói hết chân tướng cho Xích Viêm.
Hắn muốn để Xích Viêm Viêm biết, tên ngốc kia vì hắn đã làm những gì?
Thân thể Bạch Lạc căn bản đã là dầu cạn đèn tắt. Không biết còn có thể sống bao lâu nữa trên thế giới này...
Y đều đã sắp chết rồi, lại vẫn bị Xích Viêm hiểu lầm.
Thậm chí trong lòng Xích Viêm, Bạch Lạc vẫn luôn là một người vì vinh hoa phú quý mà điều gì cũng có thể làm được.
Nhưng mà lại có ai biết, đối với một người chết mà nói, cần nhiều tiền bạc tài phú như vậy lại có tác dụng gì!
"Sẽ như thế nào?"
Xích Viêm hiển nhiên có chút hứng thú đối với câu hỏi của Dương Khiêm.
Nhưng mà, còn không đợi được câu trả lời của Dương Khiêm, Bạch Lạc lại bỗng nhiên mở ra hai mắt chính mình!
Không thể nói!
Bạch Lạc đôi mắt bất động nhìn Dương Khiêm, trong ánh mắt toang bộ đều là khẩn cầu.
"Dương thần y..."
Bạch Lạc ngay cả nói chuyện thanh âm đều tràn ngập run rẩy.
Y một chút cũng không muốn Dương Khiêm đem chuyện mình sắp chết nói ra.
Bởi vì y hiểu quá rõ Xích Viêm rồi.
Nếu như Xích Viêm biết, nhất định sẽ không hề để tâm mà nói: "Chết thì chết thôi, có gì to tát đâu?"
Bạch Lạc chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng như vậy, liền cảm giác như có ai đó đang đâm từng mũi từng mũi đao vào trái tim y. Đem y đâm đến mức máu tươi đầm đìa.
Y trước giờ đều biết Xích Viêm chán ghét y, ghê tởm y.
Nhưng mà lại không chịu đựng được những lời như vậy.
Ngay cả chết cũng bị Xích Viêm giễu cợt, y thực sự không muốn...
Bạch Lạc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Dương Khiêm, cuối cùng cũng khiến Dương Khiêm im lặng.
Nhưng mà y lại không biết rằng, hành động vô thức này của y khiến cho đôi mắt Xích Viêm đều mị lên.