Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 1



Thanh Quốc - mùa đông năm thứ hai mươi sáu.

Đông nghi mật tuyết, hữu toái ngọc thanh.

(Trích "Hoàng Châu tân kiến tiểu trúc lâu ký" của tác giả Vương Vũ Xưng thời Bắc Tống.

Dịch nghĩa: Mùa đông tuyết rơi dày, nghe có tiếng ngọc vỡ. Tác phẩm ca ngợi về cây trúc, mô tả nhà trúc một cách tinh tế bằng âm thanh, như là tiếng nước chảy trong nhà, tiếng ngọc vỡ trong đêm tuyết)

Đó là ngày lạnh nhất trong năm.

Những nhũ băng rủ xuống từ mái hiên nhà, dài như chiếc đũa, khắp nơi được trang điểm bằng những mảng trắng tinh khiết, cành cây đọng đầy những bông tuyết nhỏ, đầu cành rủ xuống như một đài hoa trắng muốt.

Vào một ngày lạnh giá như vậy, đường phố lẽ ra phải lạnh lẽo và vắng ngắt, nhưng ngày hôm đó lại huyên náo ồn ào.

Náo nhiệt này đến từ phủ Trấn Quốc công trên đường Dụ Xương. Trên những bậc đá rộng rãi là cánh cửa màu đỏ, bên trên bảng chữ vàng phóng khoáng “Phủ Trấn Quốc công” được trang trí bằng một tầng hoa lụa đỏ rực.

Thỉnh thoảng có khách quý mang theo lễ vật tới phủ, bởi vì hôm nay là đại hôn của thế tử Cố Tu phủ Trấn Quốc công.

Sau khi bái đường, tân nương được đưa vào động phòng.

Cố Tú vốn dĩ luôn lạnh như băng, hôm nay đại hôn, hồng trang đỏ rực của tân lang cũng không thể làm bớt đi vẻ lạnh lùng thờ ơ quanh người hắn, khiến không ai dám tới náo loạn lúc động phòng.

Trong sương phòng rất yên tĩnh, dường như có một bức tường vô hình, chặn mọi tiếng ồn bên ngoài.

Chiếc chuông vàng nhỏ treo một bên khăn đội đầu thêu hình uyên ương hí thuỷ, bên dưới phượng quan lộ ra một khuôn mặt sáng ngời.

Vầng trán đầy đặn, sống mũi thanh tú thẳng tắp, gò má mềm mại xinh đẹp, ngay cả đôi môi nhỏ cũng căng mọng đầy đặn, làn da bạch ngọc sáng bóng.

Nhất là đôi mắt, như dòng suối cong cong trong vắt, linh động, mềm mại.

Nhìn dung mạo này, hỉ bà Toàn Phúc đang bưng mâm không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, hoảng sợ nhận ra mình thất thố, theo bản năng nhìn về phía chủ tử.

Ách!

Thế tử gia lạnh nhạt khẽ liếc một cái, ngay cả một nụ cười cũng không có, cầm chén rượu giao bôi nhét vào tay tân nương, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ.

Hỉ bà bị thái độ này làm cho kinh sợ, thái độ thán phục Thẩm Tinh Ngữ lúc đầu chuyển thành đồng cảm.

Băng lạnh thế tử đối với đại mỹ nhân, giống như trâu bò nhai hoa mẫu đơn, thật lãng phí!

Thẩm Tinh Ngữ vốn là đứa trẻ trong sáng, thuần khiết, dĩ nhiên không đủ tâm nhãn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đồng cảm của hỉ bà.

Khăn cưới trùm lên phượng quan đã lâu được từ từ nhấc lên, chiếc chuông nhỏ tinh xảo vang lên lanh canh, trước mắt bỗng loé lên ánh sáng. Trong vầng sáng đang dần lan rộng, hiện ra trong tầm mắt là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Đó là một khuôn mặt nam tử nổi bật, ánh sáng nhảy múa trên làn da ngọc bích, đuôi mắt hẹp và dài, nhãn cầu màu đen giống như viên ngọc trai lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm, đường cong gương mặt sắc bén, đôi môi rõ nét, lộ ra một vẻ thanh cao không với tới được.

Hồng trang của tân lang được làm bằng chất liệu cực phẩm, ôm sát theo đường nét vòng eo săn chắc, dáng đứng thẳng tắp như tùng như trúc, ẩn chứa khí thế mạnh mẽ dời núi lấp biển.

Tướng công mặc hồng trang tân lang của nàng thật đẹp!

Thẩm Tinh Ngữ ngây ra nhìn, không để ý đến chén rượu trong tay hắn.

Cố Tu khẽ cau mày, thấy nàng không động đậy liền trực tiếp nhét chén rượu vào tay nàng.

Hỉ bà nghiêm trang xướng lễ, buộc hai vạt áo của họ thành một nút kết đồng tâm: “Hồng trang tạo đồng tâm kết, bích thư mở ra đồng tâm kết, phu thê cùng uống rượu hợp cẩn, từ nay như chim liền cành, như sen tịnh đế liền gốc”

Chén rượu cầm trước mặt, cổ tay áo bị kéo xuống một chút, lộ ra cổ tay mảnh khảnh xinh xắn, gò má Thẩm Tinh Ngữ khẽ hồng lên một mảnh, vòng qua cánh tay tân lang cùng uống rượu giao bôi.

“Ách”

Rượu cay chảy vào cổ họng, nàng khẽ ho một tiếng, thè lưỡi, dùng tay quạt gió.

Đột nhiên nhớ ra, bàn tay nàng dừng lại trên môi, ngước mắt lên, gặp đôi mắt Cố Tu đang nhìn xuống, giữa lông mày có chút mất kiên nhẫn.

Nàng hoảng sợ hạ mi xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lấp loáng ánh nước gợn sóng.

Rượu hợp cẩn tượng trưng cho phu thê hợp thành một thể, vĩnh kết đồng tâm, nàng ngậm môi vào chén rượu, uống một hơi cạn.

Sóng nước trong mắt nàng dâng lên một tầng, đôi môi mím chặt lại, cố gắng không làm cho mình thất lễ nữa.

“Nàng ngồi nghỉ đi, ta đi ra trước”

Thẩm Tinh Ngữ muốn gọi hắn, nhưng cổ họng nóng rát, đôi môi tê dại, cũng không biết ai đã chuẩn bị loại rượu này.

Nàng vẫn còn đang đói bụng.

Muốn hỏi Cố Tu có thể cho người mang cho nàng một ít thức ăn được không.

Đến lúc có thể mở miệng thì chân Cố Tu đã bước ra ngoài ngưỡng cửa, thân người khẽ chạm vào khung cửa khiến nó lay động nhè nhẹ.

Lễ đã hoàn thành, hỉ bà cũng không có lý do gì để ở lại, nói đôi lời xã giao rồi cúi đầu rời đi.

Nha hoàn mặc áo xanh đứng bên cửa sổ, hai tay đặt dưới vạt áo làm lễ: “Phu nhân, nô tỳ là Đan Quế, nếu người cần gì thì cứ sai bảo nô tỳ”

Trong nhà xảy ra chuyện nên nàng mới phải dựa vào Cố phủ, Thẩm Tinh Ngữ cảm nhận sâu sắc ở Cố phủ có rất nhiều quy củ, ví dụ như nàng là hôn thê của Cố Tu, ở trong phủ hai tháng rồi mà chưa từng được gặp Cố Tu một lần nào.

Nàng có thể không ngại mà kêu đói với Cố Tu, nhưng lại không tiện nói với nha hoàn, đành bảo: “Không sao, các ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ một chút”.

Chốc lát, bốn nha hoàn trong phòng đã lùi hết ra, Thẩm Tinh Ngữ thấy ống tay áo bị kéo một cái, A Điều khuỵu gối, nhưng cổ vươn ra phía trước, nháy mắt với nàng, cười vẻ bí hiểm.

A Điều xoè tay ra, bên trong là gói đồ được bọc bằng khăn tay, là loại khăn tay bình thường có thêu trái anh đào tươi non ở góc. Mở khăn ra, có hai miếng bánh ngọt cùng mấy miếng bánh hoa đào tinh xảo.

Tay kia của nha hoàn làm động tác, ánh mắt tươi cười ngời sáng, tựa như muốn nói: “Nhìn xem, ta lợi hại không!”

Khoa chân khoa tay một trận, giải thích bánh ngọt cùng bánh hoa đào này là đồ nguội của tiệc cưới, nàng nhờ đứa nhỏ trong phòng bếp lấy giúp.

Thẩm Tinh Ngữ khẽ điểm tay lên trán cô bé: “A Điều là lợi hại nhất”

A Điều bị câm.

Túc Thánh công Thẩm Kỳ không chỉ tài giỏi, giúp trăm họ có cơm no áo ấm, mà còn có lòng nhân từ, thu nhận những người tàn tật vào làm ruộng vườn, cho cơm ăn áo mặc, trong phủ cũng có không ít người hầu bị câm, A Điều là một trong số đó.

Túc Thánh công tuy không phải là hầu tước hoàng thân, chỉ là một danh xưng nhưng trong lòng dân chúng, ông rất được kính trọng, tiếc rằng một trận hoả hoạn đã huỷ diệt tất cả.

Chỉ còn lại A Điều chăm sóc nàng.

Cả ngày hôm nay A Điều đều ở bên cạnh nàng, Thẩm Tinh Ngữ biết con bé cũng chưa được ăn gì, bèn chia một nửa số thức ăn cho nó.

A Điều ra dấu tay, bảo nàng ăn đi, Thẩm Tinh Ngữ bỗng nhớ ra, vén chăn lên, quả nhiên một giường đầy táo đỏ, đậu phộng, óc chó, còn có bạch quả được nhuộm vỏ đỏ, cầm lên nói: “A Điều, ta còn có những thứ này.

“Đây là những trái cây thành hôn”

A Điều gật đầu một cái, vâng!

Đối với những thứ có vỏ cứng như óc chó và bạch quả, A Điều cũng có cách, nhét vào khe cửa rồi kẹp chặt lại, vỏ nứt ra, có thể lấy ra toàn bộ phần thịt của óc chó bạch quả, không bị vỡ chút nào.

Thẩm Tinh Ngữ nhét một hạt óc chó vào miệng, nhai mấy miếng vỡ nát, trái cây sấy khô có mùi thơm đặc trưng, chủ tớ hai người ăn thật cao hứng.

A Điều cẩn thận nhặt hết vỏ hạt cho vào trong tay áo, mang ra ngoài vứt đi.

Ăn no xong, Thẩm Tinh Ngữ nhìn vòng quanh căn phòng lần thứ hai, thấy vẫn còn ở đó.

Một chậu hoa sơn trà.

Biểu cô nương Thịnh Như Nguyệt lần đó ôm chậu hoa sơn trà vào sân, nói cho nàng biết đây là loại hoa thế tử thích nhất nhưng bị người hầu làm hỏng, hỏi nàng có cách nào cứu được không.

Thế nhân biết Thẩm gia giỏi trồng trọt, nhưng không ai biết rằng Thẩm Tinh Ngữ không biết gì hết, bởi cha nàng không cho nàng động tay vào.

Thẩm Tinh Ngữ vẫn nhận, hoặc là nàng bị đánh giá thấp, hoặc vô tâm vô phế, không biết được, chỉ biết rằng nàng đã cứu sống cây hoa đó.

Khi nàng mất hết người thân, hoang mang bất an ở trong sân nhỏ của Cố gia, chờ Cố gia cân nhắc quyết định, việc chăm sóc cây hoa sơn trà này là điều duy nhất nàng bấu víu

Đưa tay chạm vào những chiếc lá tươi non, phát triển rất tốt, xem ra đúng là thế tử rất thích cây sơn trà này.

A Điều quay lại lần nữa, lấy từ trong ngực ra một cái chai nhỏ bằng ngón tay, ra hiệu: “Cái này có thể giảm đau, nhớ dùng”

Thẩm Tinh Ngữ nhất thời không kịp phản ứng: “Ta không có bị thương”

A Điều chống nạnh, ánh mắt chê bai coi thường, ra dấu tay: “Buổi sáng mama nói… sẽ đau… phải cố chịu”

Mặt Thẩm Tinh Ngữ bỗng nóng rực lên, lọ thuốc bé tí trong lòng bàn tay bỗng như được phóng đại, nặng không đỡ được.

Thẩm gia không còn lại gì, các nàng sống dựa vào tiền lương tháng trước của hạ nhân Thẩm phủ, tiền này… A Điều đã tiết kiệm rất lâu.

Trong phủ này không có ai biết thủ ngữ, không biết A Điều đã mua bằng cách nào.

“A Điều… sau này, mỗi ngày ta sẽ mua ngọc lộ cao cho ngươi ăn”

A Điều gật đầu, mắt sáng ngời, ngay cả nàng cũng cảm thấy, từ hôm nay, cuộc sống của họ sẽ thay đổi.

Đồng hồ cát ở góc tường chỉ vào giờ hợi, Cố Tu mang theo mùi rượu nồng nặc bước vào phòng tân hôn. Mùi rượu này khá dễ ngửi, mang chút hương của lương thực lên men, khứu giác của Thẩm Tinh Ngữ vốn nhạy bén hơn người bình thường còn ngửi thấy ngoài mùi rượu ra, còn có một tia hương gỗ tuyết tùng rất nhạt, lạnh lẽo trong trẻo, cảm giác như được nước mưa gột rửa sạch sẽ.

Nàng khép chân ngồi trên giường, mi mắt rũ xuống, cảm giác có tầm mắt trên đỉnh đầu mình, tim đập bịch bịch.

Ngón tay khẩn trương vặn xoắn chiếc khăn đang nắm chặt trong tay.

Đôi giày xanh đậm đang trong tầm mắt bỗng đổi hướng, Thẩm Tinh Ngữ từ từ ngẩng mặt lên, Cố Tu đứng bên cạnh bàn đang uống rượu hợp cẩn, một ly lại một ly dường như không muốn dừng lại, không nhìn tân nương là nàng lấy một cái.

Nhìn gò má thẳng căng trước mặt, trong lòng nàng bỗng tức giận vô cớ, bỗng thấy căn phòng trở nên ngột ngạt.

Nàng cũng chỉ là một nữ tử khuê các bình thường, hy vọng phu thê hoà thuận, gia đình ấm áp.

Vừa mới mất gia đình, nàng hiểu rõ nhất, đối với gia đình mới, phu quân mới này có biết bao nhiêu mong đợi.

Giờ phút này, rượu lạnh, người thờ ơ, tiếng rượu trôi trong cổ họng khiến trái tim nàng rơi xuống ngày một sâu.

Nàng vốn đã không có nhà mẹ làm chỗ dựa, nếu đêm nay cũng không trọn vẹn…

Nàng đánh bạo đứng dậy: “Gia, có phải ta làm sai cái gì?”

Cố Tu đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt liếc mắt: “Không phải do nàng, chỉ là chút chuyện triều chính”

Nàng đưa tay ra mời, nếu nhìn kỹ có thể thấy tay nàng run run, thật sự là quá xấu hổ.

Nàng cũng đã từng được học qua thi thư, biết lễ nghi, loại chuyện này phải chủ động, ít nhiều cũng làm cho nàng thấy khó chịu.

Nghĩ đến việc vượt qua được khúc này, nàng sẽ có một gia đình nhỏ, được phu quân yêu thương, cầm sắt hài hoà, nàng chủ động một chút… cũng là có thể.

Tự thuyết phục mình, cánh tay đang ngừng giữa không trung lại tiếp tục đưa tới trước, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, đến khi chạm vào cái lưng thẳng tắp của hắn, nàng không biết thắt lưng của đàn ông phải cởi ra như thế nào, làm không được lại càng hốt hoảng.

Sao mình lại ngốc như vậy, nàng cắn chặt môi, sắp khóc.

Rơi vào trong mắt hắn lại là sự không sẵn lòng.

Cố Tu giữ thắt lưng: “Ta không thích miễn cưỡng, ngủ sớm đi”

Đặt ly rượu xuống, hắn gỡ tay nàng ra, định đi ra ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ níu vạt áo hắn: “Ta không có… ta, ta nguyện ý”

Nàng chỉ hoảng sợ thôi.

Người đàn ông dừng bước, cơ thể vẫn hướng ra cửa nhưng không hất tay nàng ra nữa.

Khuôn mặt lãnh đạm, đôi môi mỏng dưới ánh sáng cam có một loại cảm giác cao thâm khó lường, hồng trang của tân lang trên người hắn lộ ra khí chất lãnh đạm của kẻ quyền cao chức trọng.

Người như hắn sao lại có thể cúi đầu trước một nữ nhân, mình quả thực không nên làm bộ yếu đuối nữa, Thẩm Tinh Ngữ tỉnh ra.

Nàng bỏ đi sự xấu hổ, từ từ sát lại gần, ngón tay thon dài ôm lấy cánh tay hắn, con ngươi ngập nước đỏ hoe, êm ái thấp giọng kêu:

“Thế tử…”