Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 104: Hoàn



Tiên đế còn trẻ cũng được coi là một đế vương chuyên tâm cẩn thận, theo thời gian, tuổi tác dần dần suy yếu, đến lúc già, vì sự ổn định mà rất nhiều chuyện đã không còn tâm lực.

Đế vương Trinh Nguyên trẻ tuổi mười phần cương dũng, đối mặt cứng rắn với các triều thần, năm đầu tiên thượng vị đã thực hiện những cải cách quyết liệt, hạ chiếu tống ngục các trọng thần ngày một nhiều, trở lực ngày càng lớn, cơ hồ mỗi lần vào triều, đám quan Ngự sử đài kia đều liều chết dùng ngôn từ chính nghĩa can gián.

Khắp nơi đều không hài lòng, còn bị bề tôi chỉ trích, hoàng đế Trinh Nguyên gần đây hay nổi nóng, một năm mà có đến ba khâm sai đi kiểm tra thuế muối đều chết tại địa phương. Một người rơi xuống nước, một người gặp phải sơn tặc, khâm sai cuối cùng này chết càng kỳ quái hơn, uống rượu đến chết!

Những người này, ngay cả mặt mũi thể diện của hoàng đế cũng không thèm để ý, rõ ràng đang nói cho hắn, thuế muối của địa phương là không động đến được!

Mà quá nửa hàn môn đệ tử hắn cất nhắc hồi đầu năm đều bị thất bại tại triều đình.

Một số bị buộc phải đến những nơi xa xôi hẻo lánh, một số chỉ được làm những công việc nhàn rỗi trong nha môn, một số thì a dua theo thế môn đại gia, tham gia bè phái.

Hắn, vị hoàng đế này, quả thực là trắng tay!

Đến tháng 10, trong hậu cung xảy ra một chuyện kinh người, hoàng đế Trinh Nguyên cùng hoàng hậu và con trai ruột Ngũ hoàng tử bị hành thích, hoàng tử tôn quý suýt chút nữa đã bị giết!

Ngày đó, hoàng đế Trinh Nguyên tự mình hạ chỉ cho Cố Tu, phái nội quan đắc lực tâm phúc nhất bên cạnh mình đến biệt viện riêng nơi Cố Tu đang dưỡng bệnh.

Lúc đó Cố Tu đang trói chân trói tay, bị Thẩm Tinh Ngữ chỉ huy nhổ cỏ chỗ vườn hoa, cả người toàn là bùn đất.

“Hoàng tử nhất quốc lại có thể bị tai vạ bất ngờ như vậy, những người này quá ngông cuồng.

“Chẳng qua ta chỉ là đại giám*, thần tuy đồng cảm với cảnh ngộ của bệ hạ, nhưng bây giờ ngài thấy đó, tay ta giờ trói gà không chặt, bất quá chỉ có thể làm được mấy việc vặt vãnh, cầm kiếm cũng không dễ dàng, lại lui khỏi triều đình lâu như vậy, có lòng nhưng lực không đủ, ngài nói bệ hạ tìm người tài năng đức hạnh khác đi”

(*tên gọi của quan phủ thời xưa)

Hoàng đế Trinh Nguyên nghe nội quan bẩm báo, gương mặt xanh mét.

Đông đến, phương Bắc gặp nạn tuyết lớn, hoàng đế không để ý đến phản đối của triều thần, cố ý cất nhắc sĩ tử hàn môn của mình làm khâm sai cứu trợ thiên tai, mang lương thực cùng quần áo chống lạnh đến, nhưng chỉ có một phần mười số đó đến được với dân chúng, nhiều người đã chết.

Sĩ tử hàn môn kia cuối cùng bị phát hiện là kẻ cầm đầu tham nhũng, mặt mũi Trinh Nguyên đều bị mất hết!

Còn có tin đồn trong triều thần cùng trăm họ, rằng tiên đế băng hà có ẩn tình, hoàng đế Trinh Nguyên kế vị lai lịch bất chính.

Một năm vua tôi tranh giành, đế vương trẻ tuổi đã thua trên mọi mặt trận.

Đêm ba mươi, sau yến tiệc cho quần thần, vị đế vương trẻ tuổi này mặc thường phục, mang theo tuỳ tùng, chặn Cố Tu trên đường.

Lúc đó Cố Tu với Thẩm Tinh Ngữ vừa ngắm đèn giao thừa xong.

“Không sao, để ta cho người đưa nàng về”, Cố Tu nắm tay Thẩm Tinh Ngữ trấn an.

Thẩm Tinh Ngữ mím môi, nàng biết những chuyện này nàng không quản được, chỉ còn cách lên xe ngựa về phủ đệ trước.

“Thế gia cầm giữ triều chính là tệ nạn đã có từ lâu, những người này chỉ biết tranh quyền đoạt lợi.

“Trẫm là đế vương, không phải có quyền chí cao vô thượng sao, vì sao lại không làm được những chuyện muốn làm?

“Chẳng lẽ trẫm là đế vương mà phải thuần phục những thần tử này?”

Hoàng đế Trinh Nguyên là quân chủ có thù tất báo, chuyên tâm làm một minh quân, hôm nay bị triều thần ép buộc, từng bước nhượng bộ, mỗi bước đi đều khó khăn, điều này khiến hắn rất thất vọng, cũng rất hoang mang.

Cố Tu: “Vậy ngài cam tâm bị thế gia ép buộc, trở thành một hoàng đế bù nhìn sao?”

“Không!”

Hoàng đế Trinh Nguyên nói: “Trẫm đương nhiên không cam lòng, trẫm muốn muôn dân có cuộc sống no ấm, thiên hạ thanh minh”

Cố Tu nói: “Nếu bệ hạ cảm thấy mình đúng thì đừng hoài nghi chính mình, cứ đi theo con đường đó”

“Cả triều văn võ, hiểu trẫm, nguyện ý thật lòng trợ giúp trẫm, chỉ có ngươi”

Hoàng đế Trinh Nguyên nghiêng người về phía trước, khoác tay lên vai hắn: “Trẫm nhớ năm 13 tuổi, ân sư bị phế Thái tử cuốn vào vụ án cướp biển. Ân sư vì ta mà bị khốc hình, vẫn không liên luỵ ta nửa chữ, cả nhà 160 mạng người đều bị giết.

“Khi đó ta gần như bị phụ hoàng buông bỏ, mỗi ngày trốn trong phủ sống mơ mơ màng màng, là ngươi kéo tay trẫm đứng lên, nói cho trẫm không thể để cho ân sư chết một cách vô ích, nói muốn trẫm một lần nữa đứng lên, ngồi lên ngai vàng này, vì lão sư mà lật lại vụ án, muốn tạo nên một thời đại thái bình thịnh thế, lưu danh thiên cổ, như vậy mới không phụ lòng ân sư.

“Cố Tu, ngươi quay về triều đi, ta cần trợ lực của ngươi”

Không phải “trẫm”, hắn dùng chữ “ta”, gọi thẳng tên.

Cố Tu nhướn mi, ánh nến phản chiếu trong con ngươi sâu thẳm: “Trăm họ có hơn mười triệu dân, triều thần có hơn mười nghìn người, chẳng lẽ trong đám hủ bại triều đình đó, trong mười ngàn triều thần đó, không có lấy một Nguỵ Trưng, Hải Thuỵ* hay sao?

“Đương nhiên là có, chỉ là không có ý chí tứ hải minh quân, càng là triều thần trung thành thì càng bị đặt dưới lưỡi đao, ngay cả một cơ hội mở miệng cũng không có. Bệ hạ muốn thần giúp ngài, vậy ta dám hỏi bệ hạ…”

Hắn kéo dài giọng, thanh âm lạnh lùng mà sắc bén: “Ngài là minh quân hay hôn quân?”

(*Nguỵ Trưng: nhà chính trị và sử học thời đầu đời nhà Đường, được phong chức Gián nghị đại phu có nhiệm vụ can gián vua không mắc phải những quyết định sai lầm. Sự thẳng thắn và sáng suốt của Nguỵ Trưng đã trở nên nổi tiếng trong sử sách và ông được coi là vị gián quan nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Hải Thuỵ: là vị quan phục vụ qua 3 triều vua Minh Thế Tông, Minh Mục Tông và Minh Thần Tông. Ông nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chính trực, nhiều lần bị bãi quan hay từ quan do sự cương trực thẳng thắn của mình. Trong 33 năm làm quan, Hải Thuỵ bị bãi quan/từ quan 3 lần, tổng số thời gian bị bãi quan ngang ngửa thời gian làm quan)

Hoàng đế Trinh Nguyên đối mặt với hắn hồi lâu: “Trẫm nguyện ý bị gián thần để làm minh quân”

Cố Tu nói: “Cái bệ hạ phải học chính là một chữ “điều hoà”

“Đảng phái, thế gia, hàn môn, hoạn quan, những thứ này triều đại nào cũng có, không tránh được.

“Từ cổ chí kim, triều đại càng nhiều, có thế gia nào không bắt nguồn từ hàn môn? Hàn môn thay thế thế gia, sau khi lên chức, suy nghĩ đầu tiên là tham ô, có thể thấy lật đổ và thay thế toàn bộ không phải là cách trọn vẹn.

“Triều sự của một nước rất phức tạp, gạt bỏ các hủ tục cũ giống như cắt thịt gỡ xương, không thể làm trong một sớm một chiều, càng không phải sức lực của một người có thể làm được, con đường này rất dài, cũng cần rất nhiều nỗ lực.

“Ngài không cần đối đầu với thế gia, mà cân nhắc lẫn nhau, chỉ cần có lợi cho quốc gia, không cần phân biệt là thế gia hay hàn môn.

“Từ xưa đến nay, tham quan nhiều hay thanh quan nhiều? Người tâm tư tinh khiết chính trực đương nhiên rất tốt, nhưng những người này bất quá cũng chỉ như lông chim, bệ hạ phải suy tính cách dùng người, để cho nhiều người vì ngài hơn, phần lớn đều có tư tâm nhưng không phải ác đến cực hạn.

“Nếu chỉ ép buộc bãi quan, chỉ biết ép người về phía đối lập với ngài, ngài sẽ càng bị động, trở lực càng lớn.

“Tước phiên vương, chỉnh luật pháp, ban thuế muối, chỉnh quân đội, đảm bảo khoa cử công bằng, trăm họ xiêm áo đầy đủ sung túc nhưng lúc này lại đang gặp oan thì lên chức, mọi thứ hỗn loạn, đời này của ngài chỉ cần hoàn thành được 2 phần thôi, đã có thể lưu danh quân chủ khai minh với trăm họ”

Hoàng đế Trinh Nguyên nghe xong trong lòng chấn động, trước mắt dần dần sáng suốt: “Cố Tu, ngươi trở lại giúp trẫm đi”

“Bệ hạ, ngài muốn thiên hạ thanh minh, thần có thể làm điểm cân bằng giữa ngài với thế gia, hàn môn, giúp ngài tân chính thông thuận, nhưng nếu muốn thần trở lại, thần cần xin ngài một điều”

Cố Tu nhướng mi, nhìn thẳng vào hoàng đế nói.

“Cái gì?” hoàng đế Trinh Nguyên trong lòng bất an hỏi.

“Thần muốn bệ hạ tín nhiệm, bệ hạ muốn làm minh quân, thần có thể làm danh thần của quân vương.

“Thần muốn bệ hạ cùng thần, quân thần vĩnh viễn không bao giờ mâu thuẫn.”

Đế vương trẻ tuổi đứng dậy từ chiếc ghế bành bằng gỗ lê, nắm đấm đập vào lòng bàn tay, đi đi lại lại trong phòng ba lần rồi dừng lại trước mặt Cố Tu.

Tự mình khom lưng đỡ hắn đứng lên: “Ta đáp ứng ngươi.

“Ngươi và ta, quân thần vĩnh viễn không đối lập”

Hoàng đế Trinh Nguyên cùng Cố Tu đàm luận suốt một đêm, hôm sau trở lại hoàng cung, tinh thần sáng láng.

Lúc đó, một đám phi tần hậu cung đang dắt hoàng tử công chúa đến thỉnh an hoàng hậu, trong đó có cả Liên quý phi cùng Nhị hoàng tử của mình.

Trưởng tử qua đời, Nhị hoàng tử trở thành trưởng tử.

“Phụ hoàng”

“Bệ hạ”

Liên quý phi yêu kiều cười một tiếng, thanh âm mềm mại thanh thuý, bước chân yểu điệu nhào vào trong ngực hắn, trong mắt đều là ái mộ.

Trên ghế, hoàng hậu ôm đích tử chưa được hai tuổi, dịu dàng nhìn cảnh tượng này.

Trong lòng hoàng đế Trinh Nguyên thấy ấm áp, bỗng nhiên vui mừng vì trước đây đã nghe lời Đan Quế. Khi đích tử của hắn suýt bị giết, người hắn nghi ngờ đầu tiên là Liên quý phi, nói chính xác, khi đó cái mà hắn liên tưởng đầu tiên chính là tranh giành địa vị, nhìn tất cả các mỹ nhân xinh đẹp ở hậu cung, thấy ai cũng đều ác độc, không phân biệt được ai là quỷ ai là người.

Ngược lại, chính người mẫu thân như Đan Quế không muốn tuỳ tiện hoài nghi Liên quý phi khi chưa có chứng cớ, ngăn hắn, không để cho hắn tuỳ ý định tội, không tuỳ tiện tổn thương tình nghĩa phụ tử, phu thê, cho nên mới có được ngày hôm nay.

Sau một màn chào hỏi náo nhiệt, Đan Quế thấy khoé mắt hoàng đế có sự mệt mỏi, sai các phi tần trở về cung của mình, đưa hài tử cho nhũ mẫu, tự mình dùng khăn lông nóng hầu hoàng đế rửa mặt chải đầu.

Khăn lông ấm xoa trên mặt, giọng thê tử mềm mại nhu hoà như mưa xuân, hơi ấm mềm mại như keo tan dần thấm vào lòng hắn, khiến hắn như bừng tỉnh.

Nhận thấy lòng mình ngày càng mềm mại, đối với Đan Quế ngày càng yêu thích, không thể rời bỏ, trong đầu hoàng đế Trinh Nguyên chợt nảy ra một suy nghĩ, Cố Tu năm đó đưa nàng tới, có phải muốn hắn dần dần yếu lòng đi sao?

Thôi, nghi ngờ sẽ không có giới hạn, hắn không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.

Đế vương có thể còn có được tình cảm ấm áp như người bình thường là một điều tốt, đắm chìm trong tình cảm dịu dàng thì có sao đâu?

Hoàng đế Trinh Nguyên đột nhiên nhớ đến một người, mệt mỏi dường như tan biến, không còn buồn ngủ chút nào.

“Bệ hạ, ngài một đêm không ngủ, còn muốn đi ra ngoài sao?”

Hoàng đế Trinh Nguyên sờ má hoàng hậu một cái: “Nhớ tới một chút việc, lát nữa sẽ trở lại”

Trinh Nguyên đế cho gọi Viên Tâm tới.

Từ sau khi xảy ra chuyện ở Nguyệt Ảnh lâu, hắn chưa từng hỏi qua tung tích của hài tử kia, đây là lần đầu tiên:

“Nó có khoẻ không?”

Viên Tâm trả lời: “Thần đã chọn một gia đình ở bên ngoài huyện Lễ Thuỷ, cách đây năm trăm dặm, hắn là bộ hạ cũ của thần, bị thương nên không thể có con cái, không tham gia quan trường triều thần, sẽ đổi xử tử tế với nó.

“Bệ hạ ngài muốn gặp một lần sao?”

“Không cần”, Trinh Nguyên đế nói: “Nó còn sống là tốt rồi, chuyện này nhất định phải giấu cho đến lúc chết, không thể để cho bất kỳ ai biết”

Viên Tâm nói: “Bệ hạ cứ yên tâm, gia đình kia không biết thân phận của nó, dựa vào lời khai trước đó của Kỳ Vận, thần đã theo chủ ý của ngài sửa lại lời khai đó, cho dù người ta có cố gắng truy tìm, cũng sẽ chỉ cho rằng đây là đứa trẻ mồ côi của phế Thái tử, sẽ không có ai tin rằng ngài sẽ cho nó một con đường sống”

Trinh Nguyên đế yên lặng hồi lâu: “Ngươi cảm thấy nô tỳ đó có nói thật hay không… nó là hài tử của ta sao?”

Viên Tâm chắp tay nói: “Bệ hạ, ngài nghĩ đến chuyện này cũng vô ích. Cho dù nó sống bên cạnh ngài, ngài cũng sẽ hoài nghi, nó cũng không có khả năng được ghi vào hoàng tộc, cuối cùng cũng vẫn chỉ có một kết quả, không cần phải để cho mình thống khổ”

Trinh Nguyên đế trầm mặc một lúc: “Đúng vậy, sau này không cần bẩm báo chuyện của nó nữa, ngươi cũng không cần phải để ý đến nó, ta đã tha cho nó một mạng, ân nghĩa cũng đã tận”

- --

Ngày 7 tháng Giêng, phiên thượng triều đầu tiên của năm mới, tin tức Cố Tu khôi phục địa vị nhất đẳng Lộc đỉnh công lan khắp triều đình, cho thấy rõ Cố Tu đã chính thức quay lại.

Cố Tu cũng tự mình một lần nữa cầu hôn với Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ trợn tròn mắt, cái này không theo quy củ, ai lại thành hôn đến hai lần: “Sẽ không thích hợp đâu, lễ nghi là để cho người ngoài nhìn, cần gì phải để cho họ bàn luận thêm?”

Cố Tu ôm nàng từ phía sau, dán mặt vào gò má nàng: “Ngốc ạ, chính là vì lễ nghi để cho người khác nhìn vào, người khác mới biết, nàng không phải là người có thể chọc được, người khác mới không dám khinh thị nàng.

“Nàng không danh không phận trở về mới dễ bị người khác khinh thị”

Thẩm Tinh Ngữ nhắm mắt hưởng thụ nhiệt độ cơ thể hắn: “Ta không thèm để ý những thứ này”. Dù sao nàng bị người ta nói ra nói vào cũng không ít rồi.

“Ta để ý”, hắn dụi vào tóc nàng: “Ta không muốn nàng bị coi thường, ta muốn nàng được người tâng bốc, vinh hiển giống như ta”

“Được rồi”

Thẩm Tinh Ngữ hoàn toàn bị thuyết phục, tuỳ ý cho hắn làm một hôn lễ vô cùng trọng thể.

Thẩm Tinh Ngữ không biết những lo âu của mình hoàn toàn là dư thừa. Năm ngoái, thế gia đều bị đế vương mới lên ngôi chơi đùa quá sức, bây giờ Cố Tu quay lại, bao nhiêu ngươi thoát được lưỡi đao treo trên đỉnh đầu, đối với Cố Tu cảm kích còn không hết!

Nàng trùm khăn đỏ một lần nữa ngồi lên kiệu hoa, vốn đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái nhìn khinh miệt của người khác, sau đó liền phát hiện, các quý phụ coi nàng như tổ tông mà tâng bốc, mà đối với dư luận của dân chúng, Cố Tu cũng đã chuẩn bị đầy đủ, truyền ra tin đồn đôi phu thê ân ái trùng phùng sau khi bị buộc phân ly.

Sau thành hôn, Thẩm Tinh Ngữ ba năm sinh hai đứa nhỏ, Cố Tu không muốn nàng phải chịu đau đớn khi sinh nở nữa, lại thấy nàng thích nữ hài, định bảo nàng chọn một đứa trong dòng tộc để nuôi dưỡng. Nhưng Thẩm Tinh Ngữ không muốn cướp hài tử của người khác, lại thấy Cố Tu đối với hai nhi tử của mình lãnh đạm nghiêm khắc, lại cắn răng sinh một nữ hài, nhưng Cố Tu đối với đứa nhỏ này cũng nhàn nhạt.

Khác biệt duy nhất chính là hai nhi tử có muốn ôm cũng không được ôm cái nào, còn nữ nhi này còn thỉnh thoảng nguyện ý ôm một chút.

Phần lớn thời gian của hắn bận bịu với triều chính, nhưng là một nghiêm phụ, dạy dỗ rất nghiêm khắc hai nhi tử, từ khi còn rất nhỏ đã ném vào quân doanh bắt tập luyện, đến khi đế vương muốn chọn một thư đồng cho Ngũ hoàng tử, đem trưởng tử Cố Lang vào trong cung, Cố Minh liền chịu thảm, còn nhỏ mà đã phải ở quân doanh chịu khổ.

Cố Lang cùng Cố Minh có lúc hết sức hoài nghi bọn chúng là hai nhi tử được nhặt ở ngoài đường về, ví dụ như cha mẹ đi du ngoạn về, quà cho bọn chúng là sách vở bài tập! Chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại thường xuyên.

Về sau dần dần thành thói quen, đến năm 11 tuổi, Cố Lang hoàn toàn bùng nổ phản kháng với Cố Tu.

Lúc đó ở triều chính, các hoàng tử dần lớn lên, sự tranh giành vị trí trữ quân càng khốc liệt. Hài tử của Trinh Nguyên đế cùng hoàng hậu theo thứ tự là Ngũ hoàng tử, là đích tử nhưng không phải trưởng tử. Nhị hoàng tử của Liên quý phi theo thứ tự mới là trưởng tử.

Nhị hoàng tử có ngoại tộc hiển hách, nhìn lại Ngũ hoàng tử, sinh mẫu xuất thân từ nô tỳ, mặc dù xuất giá từ phủ Lộc đỉnh công, nhưng Cố Tu là thuần thần, những năm này cắt đứt hoàn toàn quan hệ với hoàng hậu, nhi tử của hắn làm thư đồng cho Ngũ hoàng tử cũng là do đế vương mở miệng chọn.

Là thư đồng của Ngũ hoàng tử, Cố Lang chủ động giúp Ngũ hoàng tử tỏa sáng trong tiệc mừng thọ của hoàng đế. Khi hắn về phủ, Cố Tu lạnh giọng phạt Cố Lang quỳ, sau đó, Cố Minh không liên quan gì cũng bị phạt quỳ theo.

Cố Lang đang ở thời điểm phản nghịch nhất, quỳ hai canh giờ, đầu gối sưng đỏ, nhưng không nhận sai.

“Nhi tử từ nhỏ đã cùng lớn lên với điện hạ, làm thư đồng của hắn, mắt thấy hắn là đích tử, chỉ vì còn nhỏ mà bị Nhị hoàng tử đè ép ở khắp nơi, vì sao không thể giúp hắn?”

Cố Tu ho khan hai tiếng mới nói:

“Không phải là không thể giúp hắn, nhưng cái sai đầu tiên là không nên chủ động giúp hắn, cái sai thứ hai là không đúng lúc”

Cố Lang không hiểu: “Đây là ý gì?”

“Thêu gấm trên hoa sẽ không có ai ghi nhận lòng tốt của con, giúp người khi gặp nạn mới có được lòng người. Con nên khoanh tay đứng nhìn, nhìn hắn một mực bị đàn áp, áp đến mức thấp nhất, áp đến mức lưng cong, quỳ gối xuống đất, cảm nhận được lạnh ấm của nhân gian, vào địa ngục, hắn mới biết phải trái, khi phải khom người hèn mọn, hắn mới có thể cảm niệm trợ giúp của con, coi con là tâm phúc”

Cố Lang trợn tròn mắt: “Đây không phải là mỗ lộng nhân tâm? Thánh hiền nói, quân tử phải hành xử cao thượng."

“Sách thánh hiền có nói kết quả của những quân tử này như thế nào không?

“Xưa nay sách sử đều ghi lại lương tướng có bao nhiêu anh dũng, chiến tích như thế nào, con có nhìn thấy sách sử ghi lại kết cục của họ không?” Cố Tu chắp tay đi tới, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nhi tử: “Tiên đế lúc tại vị, thất tử bị địch bắt, Hộ quốc công vì cứu tiên đế đã từng bị trúng sáu đao, một chân đã bước vào cửa tử, là một người kiêu dũng thiện chiến, đánh Hung nô, bảo hộ phương bắc mấy chục năm, nhưng con thử nhìn xem, các sử gia Đại Khánh có ghi chép gì về công lao của ông ta ngoài tội phản quốc không?”

Cố Lang sửng sốt, đây là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới, gần như lật đổ kiến thức sách vở mười năm của hắn.

“Những thay đổi trong triều đình, tranh giành quyền lực luôn đen tối và sóng gió, cha không chống đỡ được bao lâu, gia đình này sớm muộn cũng phải do hai con gánh vác, phải biết, quan hệ của các con không chỉ là bản thân con, thân là người trong gia tộc, có vinh cùng hưởng, có tổn cùng chịu”

Cố Tú ho khan hai tiếng, nhấc hai đứa nhỏ từ dưới đất lên, đứng ở bên cửa sổ, trong sân, Thẩm Tinh Ngữ cùng tiểu nhi nữ Cố Hoạ chơi trong vườn, tiếng cười như chuông bạc, cành non mềm mại vươn lên, những bông hoa đung đưa, rực rỡ sắc màu đan xen tựa như tiên cảnh.

Thẩm Tinh Ngữ tóc vẫn đen mượt óng ả, nụ cười trên môi vẫn trong sáng như ngày nào, khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng, đứng cùng nhi nữ, nhìn giống như một cặp chị em.

“Số mạng nữ quyến gắn chặt trên người nam nhân, là mẫu thân, muội muội của con. Các con bất bại, các nàng mới có cuộc sống sung túc phú quý, mới có được những nụ cười như vậy.

“Ngược lại, nếu các con bại trận, các nàng bị làm nhục hơn nam tử gấp mười lần.

“Vô luận như thế nào, các con cũng phải bảo hộ mẫu thân và muội muội của mình, lòng người không chắc chắn, dựa vào tình nghĩa hư vô sẽ chỉ có thất bại.

“Chỉ khi luôn được cần đến, mới có thể vĩnh viễn bất bại trên triều đình.

“Bảo vệ tốt mẫu thân của các con”

Từ lúc này, Cố Lang mới thật sự hiểu được một chút con người bên trong của Cố Tu, nhìn hắn chống đỡ bệnh tật, nhìn hắn từng ngày già đi, đến năm 17 tuổi, khi Cố Lang đã có thể chống đỡ phủ Lộc đỉnh công, hắn mới sụp xuống.

“Phụ thân, ngài nhất định rất yêu mẫu thân”, Cố Lang bưng chén thuốc đi vào, Cố Tu đang sửa lại bức hoạ, ánh mắt hắn quét qua bức hoạ, những đường nét mảnh mai của sợi tóc bên thái dương hay màu sắc xiêm y của nàng ngày hôm qua hắn đều nhớ rất rõ. Cố Lang ôn nhu nói: “Hôm qua mẫu thân còn than phiền với nhi tử, bây giờ ngài đã không khoẻ, còn không chịu dành nhiều thời gian cho bà, nói ở trong lòng ngài, triều chính luôn chiếm vị trí thứ nhất”

Cố Tu chậm chạp đặt bút, bưng chén thuốc lên:

“Nàng có vườn hoa, có ruộng đồng, có con, đệ đệ, muội muội, khi ta đi, nàng sẽ không quá đau buồn”

Đúng là tiểu lão đầu cố chấp.

Cố Lang nhiều lúc muốn gõ đầu cha mình: “Rõ ràng ngài rất quý trọng thời gian ở chung với bà, vì sao không để cho mẫu thân ở bên cạnh cha nhiều hơn?”

Bóng hoa sơn trà chiếu xuống đất.

Mười tám năm phu thê mật ngọt, giống như hắn ăn trộm được của lão thiên gia.

Cõi đời này, không thể có điều vừa thật tốt mà vừa thật muốn được.

Hắn đã an bài xong hết thảy, nàng sẽ có một tuổi già yên bình, hắn đã rất thoả mãn.

“Mọi chuyện đã được định sẵn, cũng không thay đổi được cái gì, sau này các con phải ở bên cạnh nàng nhiều hơn là được rồi.

“Bảo vệ tốt phủ Lộc đỉnh công, bảo vệ tốt mẫu thân con, không để nàng phải chịu nhục.

“Bảo vệ tốt mẫu thân của con”

Cố Lang không biết phải làm sao, những lời này hắn đã được nghe từ nhỏ, đã khắc vào xương tuỷ của ba huynh muội bọn họ, trở thành chấp niệm không thể quên được.

“Ngài cứ yên tâm ra đi, con nhất định sẽ chiếu cố thật tốt mẫu thân”

Sức khoẻ Cố Tu ngày càng kém, cho đến khi ý thức trở nên mơ hồ, hắn rốt cuộc một bước cũng không xa được Thẩm Tinh Ngữ, luôn muốn nắm tay nàng, luôn tìm nàng, cùng nàng nói chuyện, một phút cũng không xa rời.

Lúc thanh tỉnh, hắn nắm tay Thẩm Tinh Ngữ nói: “Nàng không nên quá khổ sở, lúc còn trẻ, thời gian giao hết cho nàng, trở thành lão đầu tử, tuổi đã cao, không ở bên cạnh nàng càng đỡ phiền toái.

“Nàng sống thật tốt, thay ta tận hưởng hạnh phúc gia đình."

Thẩm Tinh Ngữ cười phối hợp: “Ta sẽ… sẽ không quá khổ sở.

“Ta có hài tử, có bạn tâm giao, còn có thể làm ăn, trồng hoa, nghiên cứu nông vật, cuộc sống sẽ rất phong phú”

“Rất tốt”, hắn nói.

Thẩm Tinh Ngữ oán trách: “Ai bảo chàng luôn không đặt ta ở vị trí thứ nhất, luôn là chuyện triều chính, ta yêu chàng nhiều hơn, đời này ta luôn thua thiệt cho nên sẽ sống rất dài rất lâu.

“Kiếp sau không lấy chồng nữa”

Cố Tu: “Trách ta, vì ta chính là như thế”

Thẩm Tinh Ngữ không biết làm sao: “Đúng vậy, chàng chính là như thế”

Hắn nhìn về phía Cố Lang Cố Minh dặn dò: “Bảo vệ tốt mẫu thân của các con, không để cho nàng đến lúc già rồi còn chịu nhục, phải cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhất”

“Dạ”, hai huynh đệ mắt rưng rưng đáp ứng.

Những giây phút mơ hồ cuối cùng, hắn đã không còn tỉnh táo, nắm tay Thẩm Tinh Ngữ, nỉ non rất nhỏ:

“Ta yêu nàng không hề ít hơn…”

Khi vén khăn trùm đầu, lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã lọt vào trái tim ta, nàng xinh đẹp thuần khiết như vậy lại khiến ta sinh ra một loại tự ti.

Ta là người như vậy, ai sẽ thật tâm thích chứ?

Nhưng nàng đã nói nàng “nguyện ý”,

Khi nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên tay ta, không chê bai mà giúp ta rửa ráy, khi nàng ở trong tuyết nói thích ta, khi nàng bị đao kề cổ, lúc sinh tử vẫn toàn tâm tín nhiệm ta, khi ta vì sự an toàn của nàng bỏ lại nàng ở ven đường, nàng không muốn bởi vì ta không tới kịp mà oán trách ta… cánh cửa lòng của ta đã sớm rộng mở cho nàng, nguyện ý đem mạng của ta cho nàng.

Cả đời này của ta, đối với quân thần, đối với phụ mẫu, huynh đệ đều đầy tính toán, chỉ có trái tim toàn bộ dâng cho nàng, nhưng nàng vì một tỳ nữ mà cự tuyệt ta.

Chẳng qua là tức giận, không phải tình yêu biến mất.

“Ta không phải… không phải sau khi nàng rời đi mới yêu nàng, mà một mực, một mực vẫn luôn yêu.

“Nàng không phải tức giận, kiếp sau, nàng tái giá ta, nàng không lấy ta, ai sẽ yêu ta… đời sau, ta một bước cũng không xa nàng.

“Đừng bỏ ta một mình… một người rất cô độc.

“… Bị bỏ lại rất khó chịu.

“… Bị nàng bỏ rơi rất đau.

“… Kiếp sau nàng tới sớm một chút cứu ta.”

Ý thức hỗn độn, thời điểm hấp hối, tiềm thức bị đông cứng như mãnh thú xông ra, hắn quay về những giây phút thống khổ, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời cuối cùng cũng lộ ra.

Hắn giống như một con mèo bất lực, cuộn tròn lại, dùng hết khí lực cuối cùng ôm lấy nàng, bám lấy hơi ấm từ cơ thể nàng, giống như chạm vào nguồn lửa.

Có lẽ bởi vì chưa từng già đi, dù ở tuổi trung niên, hắn vẫn rất anh tuấn, nét mong manh tan vỡ hiện rõ trên nước da nhợt nhạt của hắn.

Lực đạo cuối cùng cũng tan biến, cổ tay thon dài bất lực buông xuống.

Nước mắt của ai từng giọt từng giọt rơi xuống, chạm vào khuôn mặt đang say ngủ.

"Được,

"Kiếp sau ta sẽ tới sớm một chút tìm chàng… Còn gả cho chàng"

(hoàn)