Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 17



Thẩm Tinh Ngữ khóc thảm thiết!

Nàng khóc không cần để ý đến hình tượng, cuống loạn, từng hạt nước mắt lớn rơi xuống, thân thể theo tiếng khóc mà co rút, giống như đem toàn bộ những uất ức kiềm chế của mấy ngày vừa rồi khóc hết ra.

“Ngươi có lừa gạt ta không?”

Sao lại như vậy được, Trầm Bích đối với hắn thâm tình như vậy, đến cả thê tử như nàng còn thấy cảm động, lại còn trúng dược. Đúng là nàng không thể tiếp nhận được chuyện Cố Tu nạp thiếp, nhưng chuyện này không thể trách Trầm Bích được.

Ngón tay nàng nắm ngực áo hắn đến trắng bệch, mắt mở lớn, trừng trừng nhìn hắn: “Ngươi không nên gạt ta, nếu ngươi gạt ta chuyện này, ta sẽ không chịu đựng được.

“Ta không chịu được”

Khóc nhiều đến mức người nàng mềm nhũn, mũi đỏ rực, giọng khản đặc, giống như một con mèo nhỏ đáng thương bị khi dễ.

Mẫu thân hắn lúc còn trẻ cũng từng bị áp bức như thế, lúc cực điểm bùng nổ, cũng đã cuồng loạn sao?

Trên môi bị cắn có chút mùi tanh của máu, hầu kết của hắn cuộn lên cuộn xuống, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho nàng, nói bằng giọng trầm nhất có thể: “… Trong lúc hỗn loạn nàng ta tự bỏ thuốc, đã bị ta đuổi ra khỏi Cố phủ, nếu nàng vẫn chưa hết giận hoặc không tin, ta cho người đi gọi nàng ta về, sinh tử do nàng xử lý”

Thẩm Tinh Ngữ yên lặng.

Miệng hơi há ra, nàng thế nào cũng không nghĩ được chuyện lại biến đổi thành như vậy!

Thẩm Tinh Ngữ nghĩ đến Trầm Bích lúc nào cũng là gương mặt mỉm cười vô hại, tất cả các tiểu tỳ nữ trong sân đều yêu mến nói tốt cho nàng ta, trong lòng bỗng thấy sợ hãi.

Trầm Bích có vóc dáng tốt, thủ đoạn cao siêu, đối với bản thân mình cũng hạ độc thủ, thủ đoạn ác độc nào cũng có.

Nếu như không phải Cố Tu phát hiện ra bộ mặt đó, nàng ta trở thành thiếp thất, các thủ đoạn không biết còn đến mức nào, kết quả của nàng sợ rằng so với Tào thị còn thảm hơn.

“Thật may, nàng ta không phải vì chàng mà trúng thuốc, chàng không cần nạp nàng ta làm thiếp”

“Sẽ không”

Đôi mắt nam nhân nheo lại, sâu thẳm như giếng cổ, nhẹ nhàng nói: “Cho dù nàng ta có thật sự vì ta trúng thuốc, ta cũng sẽ không chạm vào chứ đừng nói là nạp thiếp”

Nghe câu nói này, tim nàng như ngừng đập, người kia nói tiếp: “Nàng đừng suy bụng ta ra bụng người, ta sẽ không nạp thiếp, nàng là nữ nhân duy nhất của ta”

Đây là hứa hẹn.

Thẩm Tinh Ngữ chưa bao giờ nghĩ tới, hắn lạnh lùng, cao cao tại thượng như thế lại có thể hứa hẹn với nữ nhân như vậy.

Huyết dịch sôi trào.

Vui mừng bùng nổ.

Trong lòng nàng, đoá hoa sơn trà nở bung hết cỡ.

Từng câu từng chữ giống như ngọn lửa đốt cháy dòng máu trong người nàng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, hôn hắn.

Nàng vốn không có kinh nghiệm, vụng về giống như con chó nhỏ nàng nuôi trước đây, thè đầu lưỡi nhỏ bé liếm môi hắn, chạm mũi mình vào mũi hắn.

Hắn thật tốt!

Tốt đến mức nàng muốn dâng cho hắn tình yêu mãnh liệt của mình.

Tay nàng vòng qua cổ hắn, nép sát vào ngực hắn, thành kính dâng hiến bản thân.

Ánh nến khiến cho tình yêu trong nàng bùng nổ hơn.

Trong hành động to gan của mình, vẻ mặt hoang mang đã biểu lộ sự vụng về của nàng.

Ánh sáng chiếu lên ngọn đèn lồng cắt thành từng mảng sáng, khuôn mặt Cố Tu một nửa trong sáng một nửa trong tối, sống mũi cao vút, đôi mắt sâu thẳm nhìn người phía dưới, ánh mắt luống cuống hốt hoảng nhưng cố làm vẻ nhiệt tình với hắn, như miếng ngọc thanh khiết, hương thơm mềm mại, đáy mắt tơ tình quấn quanh, câu dẫn lòng người.

Giống như một tiểu bạch thỏ chủ động đưa tới cửa, ngoan ngoãn chịu khi dễ.

Là cảm giác mất khống chế.

Tim thắt lại.

Đêm động phòng đó hắn đã từng được nếm thử, hắn đã không khống chế được, hắn vẫn cho rằng mình không phải là người mê mệt mấy trò thế tục này.

Mấy hôm nay tự mình cưỡng ép ngủ ở thư phòng, cũng thấy thanh tĩnh, chỉ đến lúc này hắn mới phát hiện, mình không phải là ngoại lệ.

Thậm chí còn say mê với chuyện này.

Bầu trời như vết mực nhạt, tuyết rơi mỏng và dày đặc, nhẹ như lông ngỗng, tuyết thật trắng, nhưng nàng dường như còn trắng hơn tuyết ba phần, lòng bàn tay hắn siết chặt lại.

Tiếng hạt mưa rơi nhỏ vụn, giống như tiếng tuyết rơi, đốt cháy màng nhĩ.

Hình dáng nàng say mê ướt át được hắn giấu kín trong lòng, hắn hưởng thụ loại câu dẫn say sưa mị hoặc chết người này, càng lúc càng mất khống chế.

Giọng nam nhân ấm áp mang theo tiếng cười: “… ngoan…”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Nàng liếc nhìn đống quần áo lộn xộn phía trên, hai mảnh áo lót tan tác, cúi đầu nhìn lại mình rồi nhìn nam nhân kia, quần áo vẫn chỉnh tề ngay ngắn, chỉ có chút nếp nhăn, kiểu chỉ cần bước chân xuống giường là đi tiếp khách ngay được.

Hai mắt nàng ngập nước thẹn thùng, hai tai đỏ rực, má hồng như trái anh đào tháng sáu, đôi môi đỏ mọng tuyệt sắc, ngón tay cố chấp kéo vạt áo hai bên lại, lại bị ngón tay hắn giữ lại, nàng còn ranh mãnh dùng sức kéo cái đai ngọc châu trên thắt lưng hắn.

Cố Tu: “…”

Giống như để trừng phạt nàng lớn gan làm bậy, hắn vươn người ôm nàng từ giường thả vào ghế quý phi.

Một trận lạnh như băng kích thích từng tế bào trên cơ thể nàng, ngón chân co rút lại.

Ở chỗ này, nàng kinh hoàng như nai con, cầu xin: “Ta muốn quay về…”

“Ngoan nào”

Hắn không hề nhân nhượng, hưởng thụ nàng xấu hổ đến không còn chỗ trốn, chỉ biết ôm chặt lấy hắn.

Vấy bẩn một mảng trắng tinh khiết, làm cho ngọc trắng nhuộm màu, thưởng thức tiểu bạch thỏ đang trầm mê.

Hắn kiên nhẫn mười phần, nhìn cánh tay mảnh khảnh của nàng vươn ra, nổi rõ những mạch máu xanh nhạt, khóc lóc, chủ động nâng chân lên, cuối cùng hắn cũng cúi xuống…

- --

Đan Quế cúi đầu, mắt nhìn thẳng đi vào phòng, màn trướng được kéo xuống, ghế bị đổ, quần áo bừa bộn trên sàn, trên giường không còn dáng vẻ gì, còn đục ra 2 lỗ thủng, Thẩm Tinh Ngữ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng đáng tiếc, chân nàng yếu ớt đến mức đứng còn không vững, bị bọc trong áo ngủ bằng gấm, được người nào đó bế lên đùi.

Nàng thấy vui mừng, ít ra người đó vẫn còn đang mặc quần áo.

Chôn mặt vào trong ngực hắn.

Đan Quế chân tay lanh lẹ, thu dọn mọi thứ thật nhanh, lấy ra một bộ quần áo mới.

Thẩm Tinh Ngữ từ chối tỳ nữ hầu hạ nàng thay đồ lót, nghiến răng nói: “Ngươi đi xuống trước, ta tự làm”

“Nàng vẫn còn sức à?” Nam nhân chọc ghẹo.

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Cố Tu phất tay một cái, kêu Đan Quế xuống chuẩn bị thức ăn, tự tay lấy áo mặc cho nàng.

Thẩm Tinh Ngữ vẫn muốn giữ lại một chút mặt mũi, túm chặt vạt áo ngủ: “Để ta tự mặc”

Cố Tu: “Người nàng chỗ nào ta chẳng đã xem qua, không cần phải ngượng”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Đến nước này, Thẩm Tinh Ngữ đành nhắm mắt lại, mặc cho hắn mặc quần áo cho nàng, còn tranh thủ chọc ghẹo: “… hồng đậu lại chín rồi”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Nàng cắn chặt môi.

Trước mặt hắn, vĩnh viễn nàng đều không chịu thua kém như vậy.

A Điều cảm thấy cô nương nhà nàng thật không dễ dàng, tiếng kêu thảm kia khiến nàng ta co rúm lại, thành hôn là cái gì đó thật đáng sợ.

May quá, đời này nàng không phải xuất giá.

A Điều làm một bàn đầy thức ăn bồi bổ cho Thẩm Tinh Ngữ, từ canh nhân sâm, hải sâm cuộn hành, dạ dày dê hầm…

Thẩm Tinh Ngữ đã sớm đói đến mức bụng dính vào lưng, cơm canh thơm nức lúc này thật cứu mạng nàng, từng miếng thức ăn ngon đầy trên đầu lưỡi, người mình thích đang ở trong tay, niềm vui sau khi thân mật làm thần kinh nàng dịu xuống, đối với hắn bớt đi một phần kính sợ, phóng đại thêm niềm vui.

“Hôm nay Như Nguyệt đưa ta đi dạo mấy cửa hàng, mua cho ta một bộ trang sức hồng ngọc rất tinh xảo, nhưng ta thấy nó quá quý trọng, có chút lãng phí. Như Nguyệt nói cuối năm yến tiệc nhiều, ta tham dự cũng phải có thể diện, ta định lúc về…”

Nói lải nhải một hồi nàng mới sực nhớ, chuyện vặt vãnh như vậy, chắc Cố Tu không thích để ý.

Mím môi dè dặt nhìn sang, nam nhân ngồi bên đang rủ mắt xuống, cả người tao nhã, dù đang ăn cơm, không nói năng gì vẫn toát ra vẻ nhã nhặn cường thế.

Liệu hắn có nghĩ nàng là kẻ lắm lời không?

Thẩm Tinh Ngữ ảo não cắn đũa, thầm nghĩ mình vừa rồi vênh váo quá, nhìn chằm chằm hắn dùng cơm, bất ngờ hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào nàng.

Nhìn lén bị bắt quả tang, mắt hai người dây dưa với nhau, Thẩm Tinh Ngữ ngơ ngẩn không biết nên làm thế nào, quay đi cũng không được, nhìn tiếp cũng không được, cắn đũa, mắt chớp chớp, tim đập thình thịch.

Cũng may, Cố Tu nhìn nàng một lúc rồi lại cúi xuống, tiếp tục ăn cơm.

Hình như hắn làm cái gì cũng rất chuyên chú nghiêm túc.

Thẩm Tinh Ngữ thu hồi tầm mắt, mười ngón tay thon dài như ngọc di chuyển duyên dáng như những cánh bướm nhảy múa trên đoá hoa.

Sự ưu nhã của Thẩm cô nương nhà Túc thánh công chưa bao giờ thua ai.

Đan Quế dọn bàn ăn, Cố Tu vuốt tóc trên vai nàng, nói: “Nghỉ ngơi sớm đi”

Tim Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên thắt lại, những lời này luôn để lại bóng đen u ám trong lòng nàng, có cảm giác như mình dùng xong bị vứt bỏ.

Không biết lần này hắn định ném nàng đi mấy ngày, hay là hắn định khi nào có nhu cầu thì tới, làm xong thì mặc quần áo bỏ đi?

“Tối nay chàng lại ngủ ở thư phòng?”

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Tu liếc xuống một cái, thờ ơ vén tay áo lên: “Xem ra nàng vẫn còn khí lực”

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Gương mặt đỏ rực, giống như nàng đang mời chào hắn, vặn vẹo ngón tay vẻ bất an: “Ta không phải ý đó”

Cố Tu cười nhẹ: “Hôm nay bị trì hoãn không ít chuyện, ta vẫn còn công vụ chưa xử lý xong”

Thẩm Tinh Ngữ muốn được ở bên cạnh hắn, ấp úng:

“Ta đi mài mực cho chàng được không?

“Ta đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho chàng, cũng không tuỳ ý xem công văn của chàng”

Tiểu cô nương giống như một đứa trẻ sợ bị đại nhân bỏ rơi, giương mắt nhìn.

Cố Tu xoa xoa trán: “Bên ngoài gió tuyết đang lạnh”

“Ta không sợ lạnh”

“Vậy cũng được”

Hắn nhàn nhạt đáp ứng, Thẩm Tinh Ngữ mừng rỡ, chọn cho mình một chiếc áo khoác lông hồ ly màu đỏ thật dày, kêu A Điều mang tới một chiếc đèn lồng hình thỏ tinh xảo.

“Chúng ta đi chung một chiếc dù chứ?”

Thiếu nữ không chờ hắn trả lời, đôi giày thêu ngọc trai đã bước lên trước một bước, đợi Cố Tu nghiêng người nhìn sang, người đã ở bên cạnh, chiếc cổ cong cong, ánh mắt trong sáng phản chiếu hình bóng hắn.

“Ừ”, vẫn là một câu trả lời nhàn nhạt.

Hắn giống như bước xuống giường một cái là không nói những câu dài dòng, Thẩm Tinh Ngữ lại biết thêm một điều, trong lòng thầm phê phán.

Bóng đêm tràn đầy, vầng trăng tròn trịa treo trên cao, xung quanh là những vì sao rực rỡ, tuyết rơi rất nhẹ, đèn lồng con thỏ toả ra ánh sáng ấm áp.

Một chiếc ô tròn hình bát giác màu lam nhạt, toả ra mùi thơm nhàn nhạt, nghiêng qua mái dù có thể nhìn thấy cành chi mai đang dần bị tuyết phủ trắng, từng bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống, giống như tiếng ngọc vỡ.

Thẩm Tinh Ngữ hơi đảo mắt, dùng ánh mắt mô tả cái đầu người cao cao dưới mái ô, bàn tay lén lút thò ra ngoài hứng tuyết.