Biết Cố Tu cùng di mẫu náo loạn một trận, từ sáng sớm, Thịnh Như Nguyệt đã tới thăm Tào thị.
Tào thị là trưởng bối, cũng không thể tranh cãi tố khổ với vãn bối, đành cầm bút lông sói đứng ở bên cửa sổ luyện chữ, Thịnh Như Nguyệt mài mực, trong phòng rất yên tĩnh.
Chư pháp nhân duyên sinh, giết pháp nhân duyên diệt*
(*đó là một câu kệ trong kinh Đại thừa: “Chư pháp tùng duyên sinh, diệc tùng nhân duyên diệt” – nghĩa là Các pháp do nhân duyên sanh, cũng do nhân duyên diệt)
Bút lông sói dính đầy mực rơi xuống nét cuối cùng, Lưu Trùng Gia vén rèm bước vào: “Thiếu phu nhân vẫn còn sốt, nhưng người không có gì đáng ngại, thế tử gia cũng ở đây.
“Thế tử gia nổi giận, Vương Vũ Gia không sao nhưng Đan Quế bị phạt mỗi ngày đứng ở hành lang 2 canh giờ, Lục Kiều tạm thời làm thay việc của Đan Quế.
“Mang nhân sâm cùng tổ yến tới, Lục Kiều thay mặt tiếp nhận, thế tử gia cũng không làm khó lão nô, dụ hương tô (bánh xốp khoai môn) này là do Song Thuỵ đưa, vẫn còn nóng, nói là thế tử gia sai người đi mua”
Lưu Trùng Gia mở hộp giấy dầu đựng điểm tâm ra, mùi lương thực tươi non thoang thoảng, gói giấy vẫn còn ấm.
“Lão nô bên kia cũng có một gói”, Lưu Trùng Gia nói.
Đây là một loại tín hiệu cầu hoà.
Thịnh Như Nguyệt vỗ ngực, mẫu tử nhà này cuối cùng cũng tan băng, nàng cười mở gói ra, cầm lên một miếng dụ hương tô nói: “Biểu ca trước giờ luôn hiếu thuận, chắc chắn biết di mẫu khổ tâm”
Khoai môn để làm dụ hương tô dùng màu tím của hoa tử chi để nhuộm, nặn dài như ngón tay út, cũng không phải món điểm tâm quý giá gì, người bình thường ai cũng có thể mua được.
Tào thị cầm dụ hương tô, liếc nhìn rồi khịt mũi: “Hôm nay nhìn mới biết, nhi tử này của ta, sở trường của hắn là lung lạc lòng người”
Thịnh Như Nguyệt cũng cầm một miếng lên, tự nhiên làm người hoà giải: “Biểu ca ở trong triều đình, có tâm tư tầm nhìn là việc tốt, mọi người bây giờ ai cũng thấy huynh ấy được thánh sủng đều hâm mộ, ngài có nhi tử như vậy sau này còn nhiều phúc nữa”
“Có phúc ư?”, Tào thị lắc đầu: “Con nhìn những gì hắn đã làm đi, xa cách cha, gây khó dễ mẹ, có gì mà hắn chưa làm? Phủ Trấn Quốc công lớn như vậy, những chuyện đại sự đó ta làm chủ được sao?
“Làm gì có nhi tử nhà nào như vậy, ở trong lòng hắn sợ rằng không có luân lý cương thường, tất cả chỉ theo ý muốn của hắn”
Thịnh Như Nguyệt: “Di mẫu đừng tức giận biểu ca, tẩu tử lại yếu ớt, lúc này lại bị bệnh như vậy, biểu ca luống cuống nên mới mất chừng mực”
Trong đầu Tào thị thoáng qua ánh mắt ái mộ sáng ngời của thiếu nữ.
- --
Nội phòng ngày hôm qua.
"Tu nhi là con trai ta, lời này ta định không nói, nhưng vẫn phải nhắc nhở con, nữ tử chúng ta chớ có quá coi trọng nam nhân, nếu không sau này sẽ phải chịu nhiều đau khổ”
Thiếu nữ: “Có thương đau thì cũng là chuyện của sau này, con chỉ biết hiện giờ con ái mộ chàng, đó là điều con muốn làm nhất”
- --
Tào thị nhếch môi cười: “Con cho là biểu ca con làm những việc này là vì đã thật sự động tâm với Thẩm thị?”
Thịnh Như Nguyệt nghiêng đầu: “Nếu không thì sao?”
“Nha đầu ngốc”, Tào thị nói: “Con không suy nghĩ một chút, biểu ca con với Thẩm thị thành hôn được mấy ngày mà đã dám vì hắn trèo 3 ngàn bậc thang, Thẩm thị chung tình vậy sao?
“Biểu ca này của con luôn nhìn thấu nhân tình, Thẩm Tinh Ngữ càng bất lực, kỳ vọng đối với hắn càng cao, càng để tâm đến hắn. Con nhìn xem, Thẩm thị sau khi nhờ cậy đến phủ, gặp gỡ, thành hôn, hành vi của hắn đều như gần như xa, không đoán được, sự lơ là hay quan tâm đều ở mức vừa phải”
Bà cam bái hạ phong lắc đầu.
Thịnh Như Nguyệt phải mất một lúc mới tiêu hóa được tin tức chấn động này: “Ngài nói như vậy, con nghe giống như là biểu ca dẫn dắt tẩu tẩu để tâm đến hắn? Chẳng lẽ biểu ca đã sớm động tâm với biểu tẩu?”
Tào thị: “Con đã thấy ai tự hạ thấp mình chưa? Với địa vị của biểu ca con, có sắc đẹp nào mà chưa từng thấy qua? Thẩm thị dĩ nhiên xinh đẹp, nhưng hắn không phải là người bình thường, mà tâm địa sắt đá, tâm tư quỷ quái như con đã thấy đấy, ngay cả cha mẹ cũng không thèm để ý, lại động tình với một thiếu nữ đơn thuần sao?
“Hắn nha”, Tào thị nhớ đến chuyện đã rất rất lâu rồi, cảm thấy buồn bã: “Ta đoán, hắn muốn tránh không để con cháu hắn sau này phải nếm qua khổ sở như hắn hồi bé, nên không để nữ nhân hậu viện tranh giành nhau”
Bà than thở: “Phụ mẫu bất hoà, tổn thương nhất vẫn là đứa trẻ”
Đáng tiếc, bà sống nửa đời mới hiểu được đạo lý này.
Thịnh Như Nguyệt không hoàn toàn đồng ý với nhận định này: "Nếu không động tình với tẩu tử thì cần vì phải mất công thiết kế những chuyện này? Cho dù hắn không nạp thiếp, tương kính như tân không phải cũng tốt sao?”
Tào thị: “Trong tay nắm quyền lực, hắn có thể không động tâm, nhưng không cho phép người bên gối không có hắn trong lòng.
“Thẩm thị nha, cho dù đối đầu với hắn ở chỗ nào đi nữa, cũng đều bị ăn đến xương”
Thịnh Như Nguyệt phát hiện ra một số vấn đề: “Nhưng mà di mẫu, một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, tình cảm sâu nặng mà leo 3 ngàn bậc thang, đầu gối cũng trầy trụa, đến con là người ngoài còn thấy xúc động, huống chi biểu ca là người trong cuộc?
“Nước chảy đá mòn, con thấy sớm muộn gì biểu ca cũng động tâm, chẳng qua là cần thời gian thôi.
“Di mẫu, hay là người buông bỏ thành kiến với tẩu tử đi, sống chung thật tốt, như vậy càng giúp cho quan hệ mẫu tử của ngài và biểu ca”
Năm đó, đích nữ Tào gia tam phẩm thị lang, là một người thanh cao.
Tào thị nghiêm túc nhìn Thịnh Như Nguyệt, dặn dò: “Ta hy vọng con không học điệu bộ đó của Thẩm thị, dù vinh hoa phú quý đời này của chúng ta phụ thuộc vào nam nhân, nhưng chúng ta cũng phải có khí độ, điệu bộ thấp kém đó là của thiếp thất.
“Tuy nói con gả cao, nhưng nửa đời sau ăn mặc của con không phải chỉ có Trần gia. Từ lúc con 3 tuổi, ta đã để dành của hồi môn cho con, nên dù có chuyện gì con cũng vẫn có thể đứng thẳng, dựa vào sức của mình, đừng bao giờ hạ thấp giọng cư xử như thiếp thất, lại càng không cần phải tranh đoạt tình cảm cùng thiếp thất”
Thịnh Như Nguyệt cười nói: “Đa tạ di mẫu, di mẫu yên tâm, con biết có chừng mực”
Rũ mi mắt xuống, nàng mơ hồ nhìn thấy chân tướng sự thất bại của Tào thị năm đó.
Quá thanh cao.
Cũng mơ hồ biết, địch ý của Tào thị đối với Thẩm Tinh Ngữ là từ đâu.
Qua Thẩm Tinh Ngữ, bà nhìn thấy năm đó, cái khiến bà chịu nhiều đau khổ nhất chính là thiếp thất.
Hoặc có thể nói là, Thẩm Tinh Ngữ làm được cái mà năm xưa bà không làm được – nhún nhường trước trượng phu mình.
Vậy cái mà bà tức giận, là Thẩm Tinh Ngữ hay con người bà năm xưa?
Đây được định sẵn là một ngõ cụt.
Thịnh Như Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
- --
Quan viên Đại Khánh cứ 5 ngày được nghỉ 1 ngày, hôm nay là cuối năm, sắp đến kỳ nghỉ tết dài hạn, quan viên triều đình cũng có chút lười biếng, một lát sau, con trai thứ Cố Trạm mang theo Lục Thanh Chi tới Đông viện, đằng sau là đứa con trai thứ ba Cố Hoàn và Cố Tân Ninh.
Tào thị cân nhắc thiệp Đông cung trong tay, vốn cái này dành cho Cố Tu cùng Thẩm Tinh Ngữ, nhưng Thẩm Tinh Ngữ đang bênh, để đệ đệ đi thay cũng coi như không thất lễ: “A Trạm, con đi thay ca ca đi”
Cố Tân Ninh mắt sáng lên: “Mẫu thân, nhị tẩu có bầu, con đi cùng nhị ca được không?”
Tào thị gần đây cứ nhìn thấy nàng là đau đầu, càng muốn giữ nàng ở nhà để mài giũa tính tình: “Con biết điều thì ở nhà cho ta”
Cố Tân Ninh không chịu, nũng nịu kéo tay Thịnh Như Nguyệt: “Người cho con đi đi, cho cả biểu tỷ đi nữa, có biểu tỷ đi cùng, khẳng định sẽ không có chuyện gì”
Thịnh Như Nguyệt không thật sự muốn đi, nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Cố Tân Ninh, nàng cũng mở miệng.
Thịnh Như Nguyệt vô cùng thông minh và khéo léo, biết cách nói để chạm đến trái tim của Tào thị, cuối cùng Cố Tân Ninh được phép tham gia yến tiệc của Thái tử.
- --
Thẩm Tinh Ngữ nằm trên giường 3, 4 ngày, cuối cùng cũng đi lại được, vết thương trên đầu gối đã kết thành một tầng vảy đen, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Dù sao nàng cũng là người ưa cái đẹp, may mà quần áo che được.
Đan Quế vẫn phải đứng phạt 2 giờ ở hành lang mỗi ngày, Cố Tu vẫn chưa tha, Thẩm Tinh Ngữ thấy có chút oan ức cho Đan Quế, dù sao cũng bởi nàng nên mới bị liên luỵ.
Ngay đêm xảy ra chuyện đó, nàng đã cầu xin cho Đan Quế, nhưng nàng vừa mở miệng, Đan Quế vốn chỉ phải phạt 2 canh giờ, biến thành mỗi ngày phải đứng 2 canh giờ.
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy, dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải xin được cho tỳ nữ kia.
Nhưng làm cách nào để dỗ dành Cố Tu mới là vấn đề, hắn rõ ràng không phải là dễ nói chuyện.
Thẩm Tinh Ngữ gọi Đan Quế cùng Lục Kiều tới bàn bạc, dù sao mấy nàng kia cũng hiểu Cố Tu hơn nàng.
“Các ngươi cảm thấy khiêu vũ được không?”, nam nhân vốn thích cái này.
Đan Quế: “Đã từng có một trọng thần trong triều, vì dính líu tới kết bè phái kiếm lời, đã đưa đến cho gia một ca cơ hoa khôi, gia ném người đó ra ngoài”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Thế tử đại nhân quả nhiên không phải người bình thường.
“Đánh đàn thì sao?”
Đan Quế: “Gia không thông âm luật, cũng ném nhạc nhân đi rồi”
Thẩm Tinh Ngữ: “Thơ từ?”
Đan Quế: “Gia ghét nhất làm thơ… thật ra thì chuyện gia đã quyết định, không ai thay đổi được”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Nhức đầu xoa trán: “Dù sao cũng không thể nhìn ngươi bị phạt đứng mãi như vậy được”
Đan Quế: “Chờ gia hết giận, chắc là sẽ ổn thôi”
Trong phòng mơ hồ có một loại cảm giác bất lực.
Lục Kiều chợt có ý tưởng: “Cả hai chúng ta đều chưa từng gả đi, có lẽ vì chúng ta không hiểu nam nhân. Thật ra, nhị thiếu phu nhân rất biết dỗ trượng phu, có lẽ nàng sẽ có biện pháp”
Đan Quế: “Nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân là phu thê ân ái, hình như nhị thiếu phu nhân nói gì, nhị thiếu gia đều nghe theo, hay ngài nên thử một chút?”
Gia thế Lục Thanh Chi không cao, phụ thân nàng chỉ là văn thư cho một viên quan lục phẩm. Nhị công tử Cố Trạm cùng Cố Tu vốn bất đồng, một người đi đường văn, một người đi đường võ. Nghe nói mối hôn sự này là do năm đó, hắn đậu Tiến sĩ, được Lục Thanh Chi ném khăn tay trúng người. Mặc dù gia thế nàng thấp, kiểu hôn sự như vậy cũng không đúng đắn, nhưng lại có thể trở thành chính thê nhị phòng trong phủ Trấn Quốc công, có thể thấy Cố Trạm thực sự coi trọng Lục Thanh Chi.
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy đây là một phương pháp, tìm người hỗ trợ thì đương nhiên phải có quà tặng đi kèm mới dễ mở miệng, nàng tự mình vào kho chọn một miếng bạch ngọc quan âm, đối với nữ tử có thai mà nói, đây là món quà hoàn hảo cho đứa bé.
Nghĩ đến mình cùng Lục Thanh Chi tuy là chị em dâu, nhưng cũng chỉ gặp nhau được 2 lần, cũng không gọi là thân quen, Thẩm Tinh Ngữ quyết định tìm Thịnh Như Nguyệt đi cùng.
Hôn sự của nàng cũng sắp công bố, có lẽ nàng cũng rất hứng thú.
Không ngờ cửa viện của nàng lại đóng chặt, tỳ nữ thân tín của Thịnh Như Nguyệt bưng lên một hũ mật đào:
“Thiếu phu nhân, cô nương nhà ta bị bệnh, thần sắc tiều tuỵ, không muốn gặp khách, cũng sợ lây bệnh cho ngài. Đây là cô nương phân phó kêu nô dâng lên cho ngài coi như tạ lễ, ngài đừng giận, đợi khi hết bệnh cô nương sẽ tới tìm ngài tạ lỗi”
Trừ phi bệnh nặng cần phải đến thăm, bình thường khi mắc bệnh vừa vừa đều không tiếp khách, giống như Thịnh Như Nguyệt, bị bệnh mà còn chu đáo như vậy, đúng là tính cách của nàng.
Thẩm Tinh Nguyệt hỏi: “Bị bệnh khi nào vậy? Đã gọi đại phu chưa?”
“Lần trước đi Đông cung tham gia tửu yến, mắc phong hàn nên sốt cao, phủ y đã tới xem rồi, hiện tại mỗi ngày đều uống thuốc, muốn hết bệnh chắc cũng vài ngày”
Thẩm Tinh Ngữ dặn dò: “Để chủ tử của ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chờ nàng khoẻ trở lại, ta tới thăm”
Tiểu viện của Thịnh Như Nguyệt ngay cạnh viện của Tào thị, sau đó là lần lượt tiểu viện của ba anh em Cố Tu, đi theo phía Tây, Cố Tu lớn nhất ở sân trước, kế đó là Cố Trạm, Thẩm Tinh Ngữ lại vòng vèo quay về.
Viện tử này bố cục cũng giống như Triêu Huy viện, là dạng tứ phương hợp viện, ngói xám tường trắng, phía trên vẽ một bộ sơn cư đồ, nền lát gạch xanh, bên tường là vườn hoa. Trước vườn hoa của Triêu Huy viện là một hành lang thật dài, chỗ đó xây một đình bát giác, bên trong đặt bàn ghế đá.
Trong đình bày mấy chậu than, Cố Trạm có vẻ như đang nướng thịt, trên mặt than bày mấy cái vỉ, bên trên xếp từng lớp thịt, được lửa than nướng qua, theo hướng gió mang đến mùi thịt nướng thoang thoảng. Lục Thanh Chi ưỡn bụng ngồi trên mặt đất, bên dưới có nệm mềm, trong tay cầm một cành hoa mai, môi ngậm một miếng thịt dê mỏng, một nửa miếng thịt lộ ra ngoài, sau lưng là vườn mai đỏ rực.
Cố Trạm nghiêng người về phía trước, lúc trở lại, nửa miếng thịt trên miệng Lục Thanh Chi đã biến mất.
Thẩm Tinh Ngữ: “!!!”
Nàng tuyệt đối không cố ý nhìn lén, thật sự nàng không nghĩ hai người bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật lại có hành động thân mật như vậy.
Cho nên nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, ngây ngốc đứng nhìn phu thê người ta tình thú!
Mặt nàng nóng rực, trong đầu như có sét đánh, quay mũi chân theo bản năng định đi về, bởi vì hành động quá gấp nên va phải Lục Kiều phía sau.
Lục Kiều bị va phải kêu lên, cũng đánh động đôi tiểu phu thê thân mật trong đình bát giác.
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Ai có thể nói cho nàng biết đi, A Điều cũng được, sao Lục Kiều lại ngốc như vậy!
“Là tẩu tử à?”
Người bị nhìn trộm còn bình tĩnh hơn Thẩm Tinh Ngữ, Cố Trạm ung dung đứng lên, nhìn bóng người đang quay lưng trước mặt, hỏi.
Nhiệt độ trên mặt vẫn chưa tan, nhưng cử chỉ thì đã bình tĩnh lại, Thẩm Tinh Ngữ quay người, dáng vẻ khuê nữ không chê vào đâu được: “Nhị đệ, nhị đệ muội”
“Tẩu tử”, Lục Thanh Chi cũng kêu một tiếng, sau đó nhấc tay, Cố Trạm tự nhiên bước tới, đỡ nàng dậy.
Lục Thanh Chi được đỡ đứng lên, tiến tới trước mặt nàng: “Lần đầu tiên tẩu tử tới viện tử của ta, mau ngồi đi”
Cố Trạm đương nhiên không tiện tiếp xúc quá nhiều với tẩu tử, cáo từ vào thư phòng.
“Làm phiền rồi”, Thẩm Tinh Ngữ gật đầu.
Tỳ tử bà tử đều đã bị hai người cho lui xuống từ trước, Lục Thanh Chi kêu một tiếng, chớp mắt sau, một tỳ nữ dâng trà lên.
“Là một chút tâm ý của ta”, Thẩm Tinh Ngữ đưa ra miếng ngọc quan âm: “Chúng ta là chị em dâu, ngươi có thai cũng bất tiện, ta nên sớm đến thăm ngươi”
Thẩm Tinh Ngữ cùng Cố Tu thành hôn, sính lễ của thế gia đều là thượng phẩm, những thứ này Tào thị đều cho Thẩm Tinh Ngữ, miếng ngọc quan âm này là một màu trắng thuần khiết, không hề có tạp chất.
Ai có thể từ chối một món quà như ngọc quan âm, Lục Thanh Chi cười, ánh mắt cong cong: “Tẩu tử khách khí quá”
Lại trò chuyện mấy câu về đứa bé trong bụng nàng, Thẩm Tinh Ngữ tự nhiên chuyển đến chuyện tình cảm của phu thê bọn họ: “Ta thấy nhị đệ đối với nhị đệ muội rất trân trọng, tình cảm của hai người quá tốt”
Lại là thời điểm khoe khoang trượng phu:
“Nhị lang tính tình ôn nhuận, dịu dàng chăm sóc, không nói gạt người, ngay ban đầu ta đã chọn trúng hắn”
Muốn nhờ vả một ai đó, cách tốt nhất là tâng bốc người ta:
“Cũng là vì đệ muội quá kiều mị, nhìn là muốn yêu thương”
Lục Thanh Chi cũng có tướng mạo và khí chất mảnh mai yểu điệu, nhưng không giống với Thẩm Tinh Ngữ.
Thẩm Tinh Ngữ là dáng vẻ đoan trang tao nhã của nữ nhân đại gia tộc, dù có nũng nịu hay kiêu ngạo cũng là bản năng do được cha mẹ cưng chiều, còn Lục Thanh Chi chỉ là tiểu gia bích ngọc, những yểu điệu mị hoặc là do nàng trưởng thành mà học được.
Lục Thanh Chi cảm thấy Thẩm Tinh Ngữ có chút đáng thương, ngày đầu tiên thành thân, thiếu chút nữa tỳ nữ đã bị đuổi đi, Cố Tu lại là cái loại Diêm vương mặt lạnh, bò 3 ngàn bậc thang cũng không sưởi ấm được trái tim hắn.
“Những cái này phải có kỹ xảo, người nha, nhất định phải nũng nịu với nam nhân, nam nhân đều mắc chiêu này."
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy lời này không đúng, nàng rõ ràng có nũng nịu với Cố Tu mà.
Lục Thanh Chi liếc một cái đã nhìn thấu: “Người quá đoan trang, ta đoán lúc nũng nịu cũng dáng vẻ như vậy: Phu quân…”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” không thể phủ nhận, Lục Thanh Chi bắt chước rất giống.
Lục Thanh Chi: “Người nghe xem, bên trong này có sự khác nhau:
“Phu quân.
“Phu quân”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Một bên là thanh âm hơi thô, một bên là thanh âm yểu điệu, Thẩm Tinh Ngữ giờ mới hiểu, hoá ra giọng thật của Lục Thanh Chi là như vậy!
“Còn có…”
Thẩm Tinh Ngữ được dạy dỗ theo cách chính thống của một đại gia khuê tú đoan trang, Lục Thanh Chi bày ra những cách của nữ tử phòng the khiến nàng trợn tròn mắt. Còn có thể như vậy được sao?
Nhưng là… rất xấu hổ.
Lục Thanh Chi nói thêm: “Cái này của ta chưa tính là gì, người có nghe nói tới hoa khôi mới tới của Nguyệt Ảnh lâu, Hoa Nô cô nương không? Nam nhân trong kinh thành này phát điên lên vì nàng đó”
Thẩm Tinh Ngữ nghĩ tới sự lãnh đạm của Cố Tu giành cho mình, so sánh với Cố Trạm, là anh em mà sao khác nhau một trời một đất vậy, nàng quả thật có chút động tâm.
Được Lục Thanh Chi động viên nhiều lần, trong ngực Thẩm Tinh Ngữ cũng nóng lên, muốn thử một chút.
Từ hậu viện đi ra, mang theo bánh ngọt, nàng chạy tới Duyệt thảo đường.
Song Thuỵ canh giữ ở hành lang, mới đưa thêm Đàm mama đến đây, do chính Cố Tu chọn, nghe nói là từ điền trang chuyển tới. Phụ nhân 30 tuổi, mặc áo đen, bên ngoài khoác cái áo dài màu xanh nhạt, tóc được búi gọn gàng bằng một cây ngân châm, mi mắt trầm tĩnh, toàn thân toát ra vẻ khí thế, Thẩm Tinh Ngữ thấy khó hiểu vì so với Trầm Bích không hề thua kém.
“Thiếu phu nhân”
Đàm mama thỉnh an đâu ra đấy, rất quy củ.
“Bình thân”, Thẩm Tinh Ngữ tự mình tới đỡ, thuận tay đưa ra một thỏi bạc nhỏ: “Gia hơn nửa thời gian ở bên này, thư phòng là nơi trọng yếu, làm phiền mama rồi”
Đàm mama đẩy bạc trở lại, không nhận: “Thiếu phu nhân khách khí, đó đều là bổn phận của lão nô”
Thẩm Tinh Ngữ phát hiện, các mama trong phủ Trấn Quốc công đều rất trung thành nên không cố nữa: “Ta tới đưa cho gia một ít điểm tâm”
Đàm mama: “Thiếu phu nhân chờ một chút, lão nô đi thông báo một tiếng”
Lát sau, Thẩm Tinh Ngữ được Đàm mama mời vào thư phòng, Cố Tu vẫn ngồi ở án thư như trước, mắt cúi xuống, tay cầm bút, giống như đang viết công văn.
Dáng vẻ chuyên chú của hắn rất đẹp mắt.
“Gia”, Thẩm Tinh Ngữ hắng giọng.
“Người nàng đã khoẻ chưa?”
Hắn tiếp tục viết, ánh mắt cũng không ngẩng lên, câu hỏi cũng giống như câu kết, có vẻ như không chú ý đến giọng của nàng.
“Khoẻ rồi”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “A Điều làm điểm tâm, gia mệt mỏi nửa ngày rồi, tới dùng một ít đi”
“Đặt đó đi”
Giọng nói thản nhiên khiến Thẩm Tinh Ngữ hoài nghi có phải hắn qua loa lấy lệ với nàng hay không, chắc sẽ không ăn.
Bỗng nàng hét lên một tiếng:
“A!
“Có con chuột!”
Vừa hét vừa nhao vào ngực Cố Tu.
Cố Tu ngay lúc nàng hét đã đứng bật dậy, đi tới chỗ nàng nhìn, Thẩm Tinh Ngữ ngã nhào vào ghế.
!
“Con chuột đâu?”
Cố Tu xoay người lại hỏi.
Thẩm Tinh Ngữ có chút chột dạ, không còn cách nào khác đành tuỳ ý chỉ một cái: “… ở bên kia”
Cố Tu ra lệnh một tiếng, Song Thuỵ đi vào, cẩn thận tìm bên đó, không tìm thấy chỗ ẩn núp của con chuột.
Thẩm Tinh Ngữ: “Có lẽ là ta hoa mắt”
Đàm mama: “Thiếu phu nhân chắc hẳn chưa biết, chuột luôn xuất hiện theo bầy và rất giỏi lẩn trốn, thíchh gặm đồ vào ban đêm. Nơi này có nhiều sách, nếu cắn hư công văn của gia sẽ không tốt, không thể khinh thường. Lão nô sẽ cho người mang tất cả sách ra bên ngoài, kiểm tra toàn viện kỹ càng một lần”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
“Đúng là ta chỉ nhìn thoáng thấy một chút thôi, có cần phải khuấy động hết lên không?”
Cố Tu: “Cho người làm đi”
Chiếc khăn trong tay bị bóp đến vặn vẹo: “Vậy gia làm việc trước, ta về Triêu Huy viện, lát kêu người tới hỗ trợ”
Cố Tu hơi gật đầu, thờ ơ gõ ngón tay, nhìn theo bóng lưng vội vã hốt hoảng của nàng.
Thẩm Tinh Ngữ trở lại Triêu Huy viện, xấu hổ đập đầu vào gối!
Giống như con sâu lông oằn tới ẹo lui, nàng chưa bao giờ xấu hổ đến như thế.
Hận không thể tìm được một kẽ hở để chui vào.
Ngày hôm sau, thấy Đan Quế bị đứng phạt ở hành lang, nàng lại có dũng khí:
"Gia, đây là điểm tâm A Điều mới nghĩ ra”
“Để ở đó”
Cũng như hôm qua, hắn chuyên chú nhìn vào công văn trên tay.
Thẩm Tinh Ngữ cắn răng, nhu nhu nhược nhược đi tới, ngón tay đặt trên thái dương, chậm rãi ngã vào ngực hắn.
“Sao thế?”
Trong tay Cố Tu vẫn đang cầm công văn, hai tay giơ giữa không trung, người đã ngã ngồi trên đùi hắn.
“Người ta cảm thấy không khoẻ”
Thẩm Tinh Ngữ chuyển giọng, nhìn hắn bằng ánh mắt rực cháy.
“Mama, đi mời đại phu tới”, người nào đó hướng hành lang phân phó một tiếng.
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
“Không cần mời đại phu, ta chỉ chưa ăn cơm, nghỉ ngơi một chút là được”
Tròng mắt dài của Cố Tu có ý không rõ nhìn nàng: “Phải không?”
Đầu ngón tay Thẩm Tinh Ngữ vẽ vài vòng trên ngực hắn, chớp chớp mắt: “Ừ”
Cố Tu: “Mắt cũng không thoải mái à?”
Thẩm Tinh Ngữ: “… không có”
Cố Tu: “Về nghỉ ngơi đi, ta bảo Song Thuỵ kêu phủ y tới”
Thẩm Tinh Ngữ: “… Ta không cần, ta…”
Cố Tu trực tiếp hạ lệnh cho Lục Kiều: “Chăm sóc chủ tử nhà ngươi, mấy ngày tới không cho phép nàng ra khỏi cửa, miễn thỉnh an bên mẫu thân”
Thẩm Tinh Ngữ: “!”
“Thật ra ta cũng không phải không thoải mái, việc ta leo núi không liên quan gì đến Đan Quế, là chính ta muốn đi. Nàng ta đã bị phạt nhiều ngày như vậy, có thể miễn được không?”
Con ngươi sâu kín của Cố Tu nhìn nàng, Thẩm Tinh Ngữ bị ánh mắt đó làm cho hai má nóng lên, nhanh chóng đỏ rực như lửa.
Ánh mắt hắn quá sức cường thế sắc nhọn, trước khi gả cho hắn, Thẩm Tinh Ngữ không hề biết, ánh mắt một người cũng có thể giống như mũi tên, xuyên thấu tim.
Nàng hốt hoảng muốn bỏ đi, nhưng nghĩ tới Đan Quế lại cố chịu đựng, cúi thấp người, từ từ đưa mặt vào sát mặt hắn.
Lúc chuẩn bị chạm vào môi hắn, một ngón tay đã đặt giữa môi nàng: “Điệu bộ này học ở đâu?”
Mặt Thẩm Tinh Ngữ hồng rực: “Học ở chỗ nhị đệ muội”
Giọng Cố Tu trầm tĩnh: “Chỉ vì để xin tha cho Đan Quế?”
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu rất ngoan ngoãn: “Gia thả nàng ta ra được không?”
“Ba” một tiếng, mông Thẩm Tinh Ngữ lại bị đánh, lực đánh so với trước có nặng hơn: “Lớn gan làm bậy, nên phạt.
“Hai ngày tới phải ở trong Triêu Huy viện, không được ra cửa một bước”
Đi được hai bước, nàng quay lại, cầm điểm tâm mang đi, biểu thị mình đang rất bất mãn.
Nàng không biết ở sau lưng, không biết nghĩ đến cái gì mà Cố Tu cong môi cười.
Tại Triêu Huy viện, Thẩm Tinh Ngữ bạnh miệng đem toàn bộ điểm tâm ăn hết, trong lòng nổi giận!
Nàng cảm giác mình không giống thê tử của Cố Tu, mà giống như sủng vật được hắn nuôi dưỡng, nàng hoài nghi hắn cố ý làm khó nàng, không tha cho Đan Quế.
Yêu sâu đậm một người, tức là cũng mong muốn nhận được sự hồi đáp tình cảm tương tự.
Nàng không tin mình không câu dẫn được Cố Tu, không làm cho hắn yêu nàng!
Hắn càng làm trò, nàng càng không cam lòng, lo được lo mất, vẻ đàng hoàng chững chạc đã không còn, hành động ngây thơ như một đứa trẻ, nhất quyết muốn hắn phải theo ý mình, thả Đan Quế ra.
“Thiếu phu nhân, như vậy không tốt đâu”, Lục Kiều nhìn Thẩm Tinh Ngữ trong trang phục công tử, trong lòng hoảng loạn. Nàng không muốn giống như Đan Quế, mỗi ngày bị phạt đứng.
Huống chi, thanh lâu là cái chỗ thế nào chứ… Nếu thế tử gia biết, liệu nàng có bị lột da hay không?
Thẩm Tinh Ngữ an ủi nàng: “Yên tâm, Vương Vũ Gia ở trong phủ, chúng ta giả trang thành nam tử, không bại lộ thân phận, ngươi không nói ta không nói thì ai biết được chứ”
Lục Kiều liếc thấy nàng đang dán râu lên miệng, cảm thấy cũng có mấy phần hợp lý, chỉ là… tim vẫn đập loạn.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Nhìn bề ngoài Thẩm Tinh Ngữ có vẻ trấn định, thực ra bên trong nàng cũng rất hoảng, đời này nàng chưa từng làm chuyện khác người như vậy bao giờ.
Thẩm đại cô nương tri thức lễ nghĩa, ôn nhu trầm tĩnh của phủ Túc thánh công, gặp phải Cố Tu, tất cả quy củ đều sụp đổ.
Nàng chính là muốn tự do tuỳ ý một lần.
“Vị công tử này nhìn lạ mặt, có phải lần đầu đến Nguyệt Ảnh lâu chúng ta hay không?”
Gã quy* nô nịnh hót đi tới, Thẩm Tinh Ngữ không quen với hơi thở nam nhân xa lạ, cảm thấy rất khó ngửi, không giống Cố Tu, khí tức trên người hắn luôn sạch sẽ, băng lạnh. Nàng nhích sang một bước, ho khan một tiếng, trầm giọng: “Nghe nói hoa khôi Hoa Nô cô nương của các ngươi ở đây rất xinh đẹp”
(*những kẻ mở thanh lâu, nhà thổ làm mãi dâm được gọi là quy)
“Ai tới đây cũng tìm Hoa Nô cô nương, nhưng giá tiền…”
Quy nô giơ hai ngón tay vuốt ve, ra dấu.
Thẩm Tinh Ngữ đưa cho hắn một thỏi bạc.
Quy nô cười híp mắt, làm tư thế mời: “Công tử mời vào trong”
Má mì là một phụ nhân trung niên, trên đầu cài một trâm hoa mẫu đơn diễm lệ, ánh mắt khôn khéo:
“Hoa Nô cô nương của chúng ta là đầu bài của Nguyệt Ảnh lâu, là nhã kỹ, chỉ bán nghệ không bán thân, đến giờ Tuất sẽ lên biểu diễn, mỗi lần xem là 10 lượng bạc”
Thẩm Tinh Ngữ: “Có thể châm chước cho ta gặp riêng Hoa Nô cô nương một lúc được không?”
Má mì: “Muốn gặp Hoa Nô cô nương, sau buổi biểu diễn sẽ có đấu giá, người nào giá cao thì có thể gặp riêng một lần, thời gian uống cạn một chung trà, giá khởi điểm là hai trăm, quy củ như vậy”
Thẩm Tinh Ngữ đưa tiền, chọn một phòng bao riêng, ở vị trí này có thể nhìn được lầu dưới.
Má mì lại hỏi: “Hoa Nô cô nương của chúng ta bán nghệ không bán thân, công tử có lẽ nên gọi thêm vài cô nương khác đi theo hầu?”
Tới cũng đã tới rồi, đương nhiên cũng phải hoà nhập: “Cũng được”
“Các cô nương, đi ra gặp khách nào!”
Chốc lát, một đám cô nương tràn vào, trang phục mỏng manh, chỉ mặc một chiếc yếm, bên ngoài khoác một lớp lụa mỏng, da thịt trắng như tuyết, bả vai mượt mà lộ ra dưới ánh nến, so với tẩm y của nàng còn thiếu vải hơn!
Nhưng… nàng ngượng ngùng thấy nó cũng đẹp mắt.
Thẩm Tinh Ngữ nghiêm túc quét mắt, chọn 2 người, một người vẻ dịu dàng nho nhã, một người nhiệt tình như lửa.
“Nô gia tiện danh Thư Nhàn”, dịu dàng nho nhã nói
“Nô gia tiện danh Hồng Chiêu”, nhiệt tình như lửa nói.
“Ngồi đi”, Thẩm Tinh Ngữ thô giọng nói.
“Công tử”
Nhiệt tình như lửa Hồng Chiêu đi lên, bám vào cổ Thẩm Tinh Ngữ, yếu đuối dựa vào ngực nàng, Thẩm Tinh Ngữ kinh hoảng nhảy dựng lên, đứng ở một bên.
Tốc độ kia so với chuột khi thấy mèo cũng không khác biệt lắm.
Nháy mắt, ba người trong phòng bao đều ngẩn cả ra.
“Công tử?” Hồng Chiêu vẫn còn đang giơ hai tay trên không trung, uỷ khuất nhìn Thẩm Tinh Ngữ, nước mắt rơi xuống: “Ta đã làm sai chuyện gì?”
Nước mắt nói đến là đến a!
Nhìn ánh mắt ai oán sâu kín kia, Thẩm Tinh Ngữ cảm giác mình đã làm một điều gì đó quá đáng.
Hóa ra nam nhân đều có tâm lý này?
“Ngươi tốt nhất là quay về ghế ngồi đi”, Thẩm Tinh Ngữ chỉ vào ghế.
“Đây là lần đầu công tử tới thanh lâu?”
Dịu dàng nho nhã Thư Nhàn cầm bình rượu rót cho Thẩm Tinh Ngữ một ly.
Thẩm Tinh Ngữ cười khan: “Nội tử trong nhà quản nghiêm, không thường tới”
“Bảo sao thấy công tử ngượng ngùng”, Hồng Chiêu cười lên, ai oán vừa rồi đã bị quét sạch.
Thư Nhàn quan sát Thẩm Tinh Ngữ một chút, áo choàng dài màu xanh lam, có viền trắng ở cổ và tay áo, dáng người thon thả, so với nam nhân bình thường thì thấp bé hơn.
Người lớn tuổi hơn mặc y sam, cổ che kín, gương mặt thanh tú lịch sự, nhìn có vẻ chưa quá 20, Thư Nhàn chưa từng thấy qua một nam tử có gương mặt nhu mỹ như nữ tử như vậy.
Đây là nam sinh nữ tướng à?
Thư Nhàn nói: “Công tử còn ít tuổi, nội tử quản nghiêm không có gì xấu, thanh lâu không phải chỗ tốt lành gì, công tử không đến cũng là chuyện tốt”
Thẩm Tinh Ngữ cảm kích: “Đa tạ Thư Nhàn cô nương đã chỉ bảo”
Đây là lần đầu tiên Thư Nhàn được khách cảm ơn, ngẩn ra: “Công tử được giáo dưỡng tốt, chắc gia trung gia giáo cũng nghiêm khắc, thanh lâu không phải chỗ ngài nên tới”
Thẩm Tinh Ngữ đã sớm chuẩn bị lý do: “Thực ra không dám giấu diếm, ta tới chỗ này là có lý do. Ta có một tỷ tỷ mới xuất giá, phu quân nàng…
“Tỷ phu tính tình lãnh đạm, tỷ tỷ ta luôn sống trong sự lo lắng, ta không đành lòng, nghĩ muốn đến đây lĩnh giáo một chút, nữ tử phải làm thế nào để phu quân vui vẻ”
Hồng Chiêu: “Công tử hỏi đúng người rồi, để ta dạy tỷ tỷ ngài mấy chiêu, không nói dối ngài, nam nhân đều giống nhau, thích phóng túng buông thả, chỉ cần tỷ tỷ ngài…”
“Im miệng!”
Thư Nhàn cười lạnh nhìn Hồng Chiêu: “Công tử, đừng nghe nàng nói càn, y phục của công tử sang trọng, tỷ tỷ người tất nhiên cũng là người có thân phận, những chuyện thấp hèn mà chúng ta làm, tỷ tỷ của công tử không làm được”
Hồng Chiêu bị chế giễu, vẻ mặt tức giận.
Thư Nhàn lúc này mới nhìn Thẩm Tinh Ngữ nói: “Công tử tới sai chỗ, cũng hỏi lầm người, nam nhân tới thanh lâu để tìm hoan, nữ tử gặp khách thì bày trò vui, nơi này chỉ có hoan lạc, không có tình nghĩa, tình yêu lại càng hư ảo.
“Công tử vạn lần không được để cho tỷ tỷ mình học theo cách này, nếu để phu quân nàng có ấn tượng tuỳ tiện sẽ là một chuyện xấu”
Thẩm Tinh Ngữ có chút tiếc nuối: “Cô nương cũng có trình độ, có vẻ như đã từng học qua thi thư đạo lý”
Thư Nhàn bình tĩnh: “Công tử quá khen, chỉ là bán tiếng cười, có thêm vài chén cơm, chưa nói tới thi thư đạo lý”
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy phía sau nàng nhất định có chuyện: “Cô nương cũng không cần phải quá tự xem thường mình, có khách mua thì mới có người bán tiếng cười, không so sánh được ai cao ai thấp”
Thư Nhàn: “Công tử dạy rất phải.
“Đáng tiếc, Thư Nhàn không giúp được gì cho công tử, nếu nói ai có thể, chắc Hoa Nô cô nương có thể hỗ trợ.
“Công tử có thể xem một chút."
Tiếng đàn dây cùng sáo trúc đột nhiên vang lên, đại sảnh ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, không biết là ai kêu lên một tiếng: “Hoa Nô cô nương tới”
Chỉ thấy một dải lụa trắng như ngân hà nghiêng nghiêng rơi xuống, một nữ tử mặc bạch y bằng lụa mỏng nhẹ nhàng xuất hiện giữa vũ đài, eo thon, ngực nở, trên mặt che một lớp lụa trắng, mờ ảo hình dáng một chiếc mũi cao và đôi môi mọng nước, đôi mắt hoa đào lồ lộ bên trên tấm mạng, vô cùng xinh đẹp.
Dáng múa linh động như phi yến, y phục lộng lẫy như làn sóng bay lượn, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều quyến rũ, đôi mắt như biết nói, linh động câu dẫn hồn người.
Tiếng đàn tiếng sáo nhỏ dần, ống tay áo như áng mây từ từ rơi xuống, ánh mắt xinh đẹp của Hoa Nô cô nương dịu dàng như phi yến bay qua đầm nước, cúi eo nhẹ nhàng thi lễ một cái, không nói câu nào, giống như tiên tử đạp mây bay đi.
Ánh nến mờ ảo dường như phác họa một giấc mộng không có thật, tiên tử theo gió tới, nhảy một điệu vũ, rồi lại bay đi.
Tất cả tầm mắt của đám người kia như bị hút theo ống tay áo của Hoa Nô cô nương đi vào sương phòng, cánh cửa khép lại, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
“A!”
“Hoa Nô cô nương!”
Khách quan bên dưới cũng muốn gào thét theo.
Giữa tiếng hò hét, má mì cài châu thuý bước lên vũ đài: “Các vị công tử chớ vội, nếu còn muốn gặp Hoa Nô cô nương có thể tham gia đấu giá, quy củ như cũ, khởi điểm 100 lượng bạc bắt đầu, người ra giá cao nhất có thể cùng Hoa Nô cô nương gặp mặt, uống trà.
“Bắt đầu đấu giá”
“Ta trả 110”
“Ta trả 150”
“200”
“600”
Thẩm Tinh Ngữ chặc lưỡi hít hà, một chung trà giá 600, những người này chắc điên rồi!
Nghĩ đến Cố Tu cho nàng 2 vạn tiền riêng, vậy chắc nàng cũng có thể nhỉ: “1 ngàn”
Thẩm Tinh Ngữ vừa nói người khác điên, giờ trong mắt bọn họ, nàng cũng điên luôn rồi!
“Một ngàn, còn có ai tăng giá không?” má mì hỏi.
“Một ngàn 1 lần.
“Một ngàn 2 lần”
“1.100”, một công tử áo tím nghiến răng tăng giá.
“1.101”
Có người tăng giá theo, một lượng bạc tăng thêm này thuần tuý là sự khiêu khích, gây chuyện. Uống một tách trà phải trả 1 ngàn đã là cực hạn của Thẩm Tinh Ngữ, nàng không muốn làm kẻ vung tiền như rác, tiền này dùng để mua ít trang sức chẳng phải tốt hơn sao?
Thư Nhàn cũng mới chỉ điểm cho nàng một chút, chuyến đi này nàng đã thu hoạch đủ, không cần phải vung tiền như vậy.
Để cho những nam nhân này tranh nhau đi.
Đứng dậy đi ra khỏi phòng bao, bên tai vẫn vang lên tiếng ồn ào của buổi đấu giá, Thẩm Tinh Ngữ đi thẳng xuống lầu.
“Con mẹ nó, ngươi có phải bị bệnh hay không?”
“Ngươi con mẹ nó mới bệnh”
Một người đấu giá bị chọc giận, một nắm đấm bay tới, nam nhân kia ngã trên bậc thang, mặt úp vào giày Thẩm Tinh Ngữ.
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
“Con mẹ nó”
“Đánh nó cho ta!”
Nam nhân kia đứng lên, xông vào đánh lại, người hầu hai bên cũng lao vào cuộc chiến, một số người đục nước béo cò, nhân cơ hội này cũng lao vào ẩu đả.
Thẩm Tinh Ngữ chỉ muốn thoát nhanh ra ngoài, mắt nhìn thấy đã gần đến cửa, lại bị một người bị đánh lăn tới trước mặt, có người nhảy theo, đóng sầm cửa, phía sau cũng có người lao tới.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu, tất cả loạn thành một nùi, tay chân bay loạn xạ, Thẩm Tinh Ngữ cùng Lục Kiều may mắn nhỏ con, chui được vào một gầm bàn để trốn.
Người đánh chó chó đánh người kêu la loạn thành một đoàn, một lúc sau đã lôi kéo được sự chú ý của nha dịch.
Sau khi sai nha thống kê số người bị thương, hỏi hiện trường các loại, Thẩm Tinh Ngữ không muốn liên quan, vẫn cùng Lục Kiều trốn dưới gầm bàn.
“Viên đại nhân, xong hết rồi”, một nha dịch chạy lên báo cáo.
Thẩm Tinh Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp đi được rồi, bỗng nhiên một đôi giày đen đang đi lại trong gian phòng bừa bộn thì quay mũi chân, đi về phía họ.
Thẩm Tinh Ngữ tưởng rằng mình đã bị lộ, tim nhói lên một cái, may mắn, đôi giày chỉ dừng lại ở trước cái bàn.
Đôi giày người này chuyển động hai cái, nhìn giống như là muốn đi, Thẩm Tinh Ngữ vừa định thở ra một hơi thì một giây sau, người này bỗng nhiên ngồi xổm xuống, một khuôn mặt dài đập vào mắt Thẩm Tinh Ngữ.
“Ô, còn hai kẻ trốn ở đây!”
Thẩm Tinh Ngữ không muốn phải vào đại lao: “… Ta không đánh nhau, chỉ đi ngang qua”
“Không đánh nhau thì sao phải trốn?”
Thẩm Tinh Ngữ: “… Sợ bị liên luỵ”
“Đi ra!”
Thẩm Tinh Ngữ từ trong gầm bàn bò ra: “Vị đại nhân này, ta thật không có đánh nhau. Ngài nhìn người ta xem, rất sạch sẽ, một vết bùn cũng không có”
“Hắn có đánh, ta bị đạp một cước”
Một tên mặc quần là áo lượt màu đen nhận ra Thẩm Tinh Ngữ là người đã đẩy giá lên 1 ngàn, lập tức cắn ngược, kéo thêm được ai thì kéo:
“Người này có đánh”.
“Ta bị hắn đạp cho một cái ở chỗ này”
Thật là đồ cắn loạn trắng trợn, Thẩm Tinh Ngữ tức giận: “Đại nhân, bọn họ nói láo, ta thật không có đánh nhau. Ngài nhìn xem, thân thể ta yếu đuối như này, nếu đánh nhau khẳng định còn bị thương nhiều hơn bọn họ, nhưng ta và nô bộc cả người đều không có dấu vết gì”
Viên Tâm quan sát một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh thư của nàng: “Còn ít tuổi mà không chịu đi học, mò đến thanh lâu thì cũng chẳng tốt lành gì!
Hạ thấp giọng trấn an nàng: “Chắc không sao đâu, về trễ một chút thôi”
Sau thời gian uống cạn một chung trà, Thẩm Tinh Ngữ và đám người gây chuyện bị chuyển tới Đại Lý tự, sau khi tất cả mọi người xếp hàng đến làm thủ tục khai báo sự việc trước một quan viên, chắc là căn cứ vào tổn thương để đòi bồi thường các loại gì đó.
“Đại nhân”
“Đại nhân”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm lạnh lùng, nghe như giọt nước rơi thanh thuý trên bàn ngọc.
Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy giọng này thì da đầu tê dại, không khỏi ngẩng đầu lên, cảm thấy mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn sang, lúc này mới kịp phản ứng thì đầu nàng đã nhô lên cao hẳn so với mọi người!
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Cố Tu vẫn mặc áo choàng đen như trước, trên eo thắt một đai lưng bằng da, tóc được buộc gọn gàng trong chiếc ngọc biện ở đỉnh đầu, hình như mới từ bên ngoài trở về, bên hông còn đeo một thanh đao.
Ngũ quan của hắn vốn đã lãnh khốc, lúc này càng thêm cao thâm khó lường.
Tim Thẩm Tinh Ngữ đập thình thịch, nàng nhấc chân thật nhẹ, lùi lại phía sau hai bước, núp sau lưng một nam nhân.
“Ở Nguyệt Ảnh lâu, vì tranh nhau đấu giá Hoa Nô cô nương mà ẩu đả, là trận thứ năm trong tháng này rồi, đúng là hồng nhan hoạ thuỷ!”, văn thư bẩm báo.
“Nguyệt Ảnh lâu?
“Hoa Nô?”
Từng câu hỏi nhàn nhạt của Cố Tu như cái chuỳ nện trong lòng Thẩm Tinh Ngữ, nàng đã dán râu, thay nam trang, lại nhiều người như thế, hắn sẽ không nhận ra nàng chứ?
Đầu lại cúi thấp hơn một chút.
“Đúng vậy, là hoa khôi, gần đây rất phách lối, uống một ly trà phải trả hơn 1 ngàn”, văn thư nói giọng nhạo báng.
“Đưa hắn ra xét hỏi, vụ án này ta thẩm tra”
Tim như rớt xuống, Thẩm Tinh Ngữ ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu sáng một bàn tay với ngón tay thon dài đang chỉ thẳng vào đầu nàng.
Văn thư khó hiểu: “Đây chỉ là một vụ án nhỏ, đại nhân vì sao muốn thẩm vấn người này?”