Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 29



Ở Bích Sa viên, Thẩm Tinh Ngữ cùng ba khuê tú tranh tài đã thu hút sự chú ý của tất cả các nữ tử, mọi người nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi trước bàn cờ.

Bàn cờ ngọc nằm giữa, hai người ngồi đối diện nhau, dòng nước ngầm tranh chấp giữa hai bên đang dâng lên, sắc mặt cả hai cùng nghiêm nghị. Hai người xuống tay rất nhanh, quân cờ đen trắng liên tục được đặt xuống, nước đi phức tạp, thế cờ thay đổi liên tục, người ngoài không nhìn ra được nước đi của mỗi người, nhất thời không phân biệt được ai cao ai thấp.

Đều là quý nữ thế gia cao cấp, được hưởng những nguồn lực tốt nhất, kỳ nghệ của Tô Ánh Tuyết là do thiếu bảo* của Thái tử trực tiếp chỉ dạy, tài nghệ đứng đầu trong các khuê tú nên các nàng đương nhiên có lòng tin. Nhưng biểu tình của Thẩm Tinh Ngữ lại quá đỗi kiêu ngạo tự tin, vừa rồi nàng có thể đọc toàn bộ cuốn “Nữ tuần” đã gây chấn động, hiển nhiên cũng không phải dạng tầm thường.

(*chức quan thuộc hàng tam cô thời xưa bao gồm: thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo)

Triệu Dao Hoa kéo tay áo Thịnh Như Nguyệt: “Kỳ nghệ của tẩu tử ngươi như thế nào?”

Ánh mắt Thịnh Như Nguyệt đảo qua trên khuôn mặt căng thẳng của Thẩm Tinh Ngữ, sau khi suy nghĩ một lúc, chọn một câu trả lời thỏa hiệp: “Tẩu tử mới gả tới không lâu, ta cũng không biết.”

Nếu như nàng ta đặc biệt lợi hại, chắc chắn sẽ khoe ra, nghĩ tới đây, Triệu Dao Hoa thở nhẹ hơn: “Kỳ nghệ của Ánh Tuyết chúng ta là do đích thân đế sư chỉ điểm, nhất định nàng sẽ thắng”

“Ta cũng cảm thấy là Ánh Tuyết thắng”

“Ta cũng nghĩ thế”

“Bổn công chúa đánh cược thế tử phi thắng”, Thập nhất công chúa khẽ liếc: “Có dám đánh cược hay không?

Triệu Dao Hoa ngượng ngùng, nhưng Thập nhất công chúa không thèm để ý, trực tiếp lấy ra ngân phiếu một trăm lượng: “Ta cược chỗ này”

Triệu Dao Hoa không còn cách nào khác đành phải đánh cược theo: “Vậy ta đặt 50, cược Ánh Tuyết thắng”

Phía sau có một ít khuê tú cũng lần lượt đặt tiền cược.

Những người này thì thầm to nhỏ xung quanh đều không ảnh hưởng đến hai người đang chơi cờ, cờ như chiến trường, biến hoá đa đoan, những người đắm chìm trong ván cờ giống như những vị tướng kiên trì chỉ huy quân lính đánh giặc, mắt nhìn tứ phương, quan sát đường đi của đối thủ, điều chỉnh đội hình của mình, đồng thời phải tạo nghi binh, che giấu ý đồ, lừa gạt đối phương vào vòng vây của mình để tiêu diệt. Nếu bị đánh bại, cũng giống như bị thua một trận chiến.

Tô Ánh Tuyết một mực bài binh nghi trận, che giấu cứ điểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay Thẩm Tinh Ngữ, trong lòng khẽ thở ra một hơi, xem ra Thẩm Tinh Ngữ không nghĩ nàng cao thâm như vậy, có vẻ như không đoán ra ý đồ chân chính của nàng.

Hạ quân cờ trên tay xuống ô số 9 bên phải, Thẩm Tinh Ngữ buông một câu: “Tô cô nương, ngươi thua”

Tô Ánh Tuyết nhíu mày, chỉ thấy ngón tay thon dài của Thẩm Tinh Ngữ nhấc ra một quân cờ đen, ở giữa trung tâm của nàng xoay một hướng, đặt vào ô 19 bên trái.

Đây chính là trọng điểm mà Tô Ánh Tuyết che giấu, trong lòng nàng ta thắt lại, nhưng giống như chơi đánh cầu ngựa, quả cầu bay qua chỗ hiểm, bị đoán trúng cũng chỉ phiền toái một chút, không đến nỗi coi như thua hoàn toàn, vẫn có khả năng lật ngược tình thế.

“Thế tử phi bây giờ kết luận có vẻ hơi sớm quá”

Ngón tay Thẩm Tinh Ngữ lại xoay chuyển, vòng vo rồi đặt vào chính giữa, trong nháy mắt, những quân cờ rải rác của nàng trở thành đội quân công thành chiếm đất mãnh liệt, toàn bộ quân trắng đều ở trong miệng cọp.

Mắt Tô Ánh Tuyết trợn tròn, hoá ra Thẩm Tinh Ngữ đánh thẳng đều là tiến công, nàng đã sớm phát hiện nội tuyến của mình, mình đi đường vòng bao vây, nàng ta đi đường thẳng tấn công.

Đầu óc Tô Ánh Tuyết đình trệ hồi lâu mới tiếp nhận kết cục mình bị thua, trong lòng rất khó chịu: “Ta thua”

Thập nhất công chúa phấn khích ôm Thẩm Tinh Ngữ: “Thế tử phi, ngươi thật lợi hại! Ta thấy ngươi lợi hại nhất”

Triệu Dao Hoa: “Ta thi vẽ cùng ngươi”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn cả Triệu Dao Hoa và Tôn Như: “Cả hai ngươi cùng thi một lúc đi”

Tôn Như: “…”

Triệu Dao Hoa: “…”

Nhảy múa cùng vẽ làm sao thi cùng nhau?

Ngay cả Thập nhất công chúa cũng trợn tròn mắt: “Đây là thi kiểu gì?”

Thẩm Tinh Ngữ thờ ơ xắn tay áo: “Chuẩn bị cho ta một bộ áo vẽ, bốn tấm bình phong bằng vải trong suốt từ trần đến sàn, cùng một ít mực.”

Thập nhất công chúa tò mò, đích thân mang cung nga đi chuẩn bị những thứ này, còn chạy qua Lê Hoa viên bên cạnh, kéo Thái tử phi đang nằm trên giường dậy: “Qua Bích Sa viên, thế tử phi đang thi đấu, người đi xem cho vui”

Thái tử phi dở khóc dở cười: “Chậm một chút, để ta sửa sang xiêm áo”

Thập nhất công chúa thấy Thái tử phi đi chậm rãi từng bước, bèn khom lưng, ôm nàng bế lên.

Thái tử phi bị Thập nhất công chúa ôm vào trong ngực, bị chọc cho cười lên: “Ngọc Hoa, ngươi cũng qua xem đi”

Quận chúa Ngọc Hoa không muốn đi: “Các ngươi đi đi, ta hơi khát nước, ở đây uống ly trà đã”

Thái tử phi đành từ bỏ.

Thập nhất công chúa đặt Thái tử phi ngồi trên ghế quý phi cao nhất, dựa lưng vào gối, như thế ngồi xem sẽ thoải mái hơn.

Thái tử phi: “Thập nhất của chúng ta trưởng thành rồi, đã biết quan tâm đến người khác”

Thập nhất công chúa: “Chỉ có Thái tử phi thích khen ngợi ta, hôm qua phụ hoàng còn chê ta không có dáng vẻ khuê các, nói ta giống như con khỉ”

Thái tử phi cùng Thập nhất công chúa trêu đùa, bên kia Thẩm Tinh Ngữ đi thay đồ, cởi chiếc áo đang mặc ra, nàng không muốn bộ quần áo trắng của mình bị dính mực, thay một bộ bạch y thuần khiết khác.

Thay quần áo xong, nàng quay lại Bích Sa viên, Triệu Dao Hoa đã bày trước mặt một án thư lớn, Tôn Như cũng thay bộ vũ mỹ lệ, Chử tam nương ngồi ngay ngắn trước đàn.

Chử tam nương: “Nghe nói ngươi tỷ thí cùng lúc với Dao Hoa và Tôn Như, vậy để ta đánh đàn đi, lát nữa chúng ta tỷ thí cầm nghệ”

Một lọn tóc rơi xuống bên má, Thẩm Tinh Ngữ cả người trong bộ y phục trắng muốt đứng giữa bốn bức vải lớn, khí thế xuất thần: “Cũng được, ngươi đàn khúc gì?”

Chử tam nương: “Bạch trữ vũ”

Bạch trữ vũ do minh phi được sủng ái nhất của tân hoàng đế sáng tác ra, tiết tấu sôi động, âm thanh dày đặc như nhịp trống, yêu cầu tốc độ phải rất nhanh, tay chân phải chuyển động linh hoạt, khi múa tạo ra khí thế khoáng đạt.

Thẩm Tinh Ngữ đi tới bát mực trước mắt, nhúng ống tay áo trắng muốt vào bát mực đen, nói: “Được”

Thập nhất công chúa ra hiệu: “Bắt đầu đi!”

Mực từ ống tay áo nhỏ xuống, huyền cầm lên tiếng, âm thanh hùng hậu khoáng đạt của “Minh tâm” vang lên trong đại sảnh, Thẩm Tinh Ngữ hất ống tay áo một cái, đồng thời thắt lưng thon nhỏ của nàng chuyển động, phô bày đường cong hoàn mỹ, cánh tay trên không trung xoay một vòng, mực bay như mưa rơi vào bình phong.

Tiếng nhạc như nhịp trống, mũi chân linh hoạt xoay chuyển theo tiết tấu dày đặc, những giọt mực như rồng bay lượn, bức bình phong trắng dần dần được phủ những lớp mực đen, từng đường nét của bức tranh dần dần hiện ra.

Từ trước đến nay không có ai vẽ như vậy, cũng không có ai nhảy múa như vậy, đem vẽ tranh cùng vũ điệu hoà trộn vào nhau, người bình thường cầm bút vẽ một bức tranh đã khó, đây lại còn dùng ống tay áo nhúng mực để vẽ?

Chỉ cần sơ sảy một chút, bức tranh sẽ bị tiêu huỷ!

Mắt của các khuê tú đảo không ngừng, nhìn ống tay áo tung bay, bức tranh ngày càng hiện ra rõ ràng hơn, quên cả thở!

Âm thanh cuối cùng rơi xuống, ống tay áo nàng như vạt mây phất qua bốn bức bình phong, sơn hà hùng vĩ, cùng lúc mũi chân nàng rơi xuống đất, như tiên tử hạ phàm.

Ánh mắt Thái tử phi sáng ngời hâm mộ, thân thể trẻ trung toả ánh sáng rực rỡ thật đẹp.

Thập nhất công chúa vỗ tay, nhảy một cái đến trước mặt Thẩm Tinh Ngữ: “Thế tử phi, ngươi quá là lợi hại!

“Thế nào mà vừa khiêu vũ vừa vẽ tranh? Quá đẹp đi!”

Kiểu thi vũ và hoạ này, vốn rất khó để bình xem ai làm tốt hơn, nếu Thẩm Tinh Ngữ không lộ ra chiêu này, cho dù nàng có nhảy múa hay vẽ đẹp đến đâu, Chử tam nương vẫn có thể lấp liếm.

Nhưng bây giờ thì rõ ràng đã khác biệt, cao thấp đã rõ, Triệu Dao Hoa cùng Tôn Như ngay cả đề nghị bình xét cũng không dám nói.

Thẩm Tinh Ngữ trong lòng vui mừng, rất tốt, may mà trước kia nàng tò mò học qua loại thủ pháp kỳ quái này.

Mặc dù trên mặt Chử tam nương không muốn thừa nhận Thẩm Tinh Ngữ, nhưng nàng ta không có cách nào phản đối, Thẩm Tinh Ngữ quả thật rất lợi hại, đến mức nàng ta không thể nói hươu nói vượn được.

Được rồi, còn cầm nghệ nữa.

“Thế tử phi, chúng ta thi đàn”

Ngồi ở trên cao nhất, Thế tử phi nhìn “Minh tâm” đang ở trước mặt Chử tam nương, ra lệnh cho cung nga bên cạnh: “Đi lấy “Trường bội” của ta đến cho thế tử phi dùng”

Thẩm Tinh Ngữ tạ ơn, đi thay bộ quần áo vẽ đã lấm mực, mặc lại bạch y cùng kiểu với Cố Tu.

Khi quay về, một chiếc cổ cầm bằng gỗ mộc đã được đặt trước mặt.

Vừa rồi, đàn của Chử tam nương là đàn cổ thượng hạng, Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên hiểu ra, ánh mắt nàng liếc nhìn cây đàn, đó là đàn hồng trắc dương ti, cũng là loại đàn có giá trị không nhỏ.

Thái tử phi này thật sự tốt bụng.

Chử tam nương: “Chúng ta đàn “Thập diện mai phục”, để Thái tử phi nhận xét”

“Thập diện mai phục” là bản hùng ca miêu tả về cuộc chiến giao tranh, mang theo âm hưởng gấp gáp, mãnh liệt, dữ dội và bi thương của chiến trận, tiếng dao kiếm, người ngựa đan xen, tất cả phải được thể hiện qua từng âm thanh của dây đàn.

Trong tay Chử tam nương là chiếc cổ cầm đặc biệt, dây đàn được làm từ gân gà thượng đẳng, âm đàn thuần hậu khoáng đạt, để thể hiện nhạc khúc mãnh liệt thì âm đàn này rất có lợi thế.

Thẩm Tinh Ngữ suy đoán, nàng kia vừa rồi là đi tìm tuyệt thế danh cầm. Nàng đặt ngón tay lên những sợi dây đàn dày nặng, gảy lên một cái, âm thanh của tiếng đàn vang lên như cơn mưa rơi không dứt.

Quả nhiên, xét về âm lượng, so với đàn của Chử tam nương thì tiếng đàn của nàng thấp hơn một bậc, hai người cùng đánh một khúc, tiếng đàn của Chử tam nương luôn át tiếng đàn của nàng.

Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ có chút lo lắng.

Thái tử phi lúc này mới biết thủ đoạn của Chử tam nương, lúc nãy mượn đàn nàng ta không nói là so tài, mà chỉ nói để chơi, hoá ra muốn dựa vào ưu thế của chiếc đàn để chiến thắng.

Nàng đối với Thẩm Tinh Ngữ có ấn tượng rất tốt, cảm thấy tiểu cô nương này rất thẳng thắn bộc trực, bị thua thiệt cũng không than phiền, liền hỏi: “Thế tử phi có vấn đề gì không?”

Chử tam nương này hiển nhiên lòng dạ hẹp hòi, Thẩm Tinh Ngữ không muốn lôi Thái tử phi yếu ớt vào chuyện này, Chử tam nương dùng thủ đoạn đó, ai cũng nhìn ra sự bất công.

Nàng chính là muốn ở trong điều kiện không công bằng đó, chiến thắng nàng ta.

Lắc đầu một cái: “Đa tạ Thái tử phi nương nương quan tâm, ta không sao”

Bộ dạng kia của Thái tử phi là muốn hỏi để Thẩm Tinh Ngữ nói ra nghi ngờ về cây đàn, trong hoàn cảnh bị chơi xấu, Thái tử phi nghĩ nhất định Thẩm Tinh Ngữ sẽ nói ra, thế mà cô nương này lại không nói. Cô nương này hiển nhiên thông minh, có tính toán riêng, Thái tử phi liền không can thiệp nữa: “Vậy các ngươi bắt đầu đi”.

Hai người ngồi so đàn đối diện nhau, Chử tam nương liếc Thẩm Tinh Ngữ một cái, cong môi cười một tiếng, bắt đầu đánh những nốt đầu tiên, tiếng đàn thuần hậu vang khắp căn phòng.

Thẩm Tinh Ngữ lại giảm hai âm điệu, đối phương đánh nhạc chấn động thì tiếng đàn của nàng mềm mại như nước, nước vô hình mềm mại nhưng có thể bao bọc hết thảy vạn vật.

Tiếng đàn Chử tam nương cao vút, thì tiếng đàn của nàng lại trầm hậu vững chắc, một cương một nhu phối hợp, giống như trải qua một trận chém giết kịch liệt, cần có một loại ôn nhu kiên định an ủi tâm hồn, không cần sáng chói rực rỡ, cũng không phải giọng khách át giọng chủ, mà tiếng đàn của nàng giống như nền tảng của ngôi nhà, là vẽ rồng điểm mắt, từ đó mà hiện diện cao cấp hơn!

Thái tử phi tự nhận cầm kỹ của mình đã thuộc dạng xuất chúng, nhưng chưa từng nghĩ, tỷ thí lại có thể so kiểu hợp âm như vậy.

Những ngón tay đặt ở đầu gối không tự chủ mà nhịp theo tiếng nhạc.

Chợt huyền âm tựa như tiếng bình vỡ nổ tung toé, dây đàn bị kéo căng bỗng đứt lìa, bắn vào đầu ngón tay trắng như tuyết, thoáng chốc chảy máu, toàn bộ bàn tay tê dại.

Nếu Thẩm Tinh Ngữ không phản ứng nhanh, dây đàn đã có thể cắt qua cổ tay của nàng.

“To gan!”

Chử tam nương nhảy dựng lên: “Đây là cổ cầm Thái tử phi nương nương đã dùng hơn mười năm, ngươi công khai làm hư hại cổ cầm của Thái tử phi, còn không mau quỳ xuống nhận tội?”

Thẩm Tinh Ngữ đã biết vì sao nàng ta đích thân đi chuẩn bị đàn.

Chử tam nương từ đầu đã không muốn so tài với nàng ở trận đấu này, nàng ta sợ thua cuộc.

Bây giờ dây đàn đứt, ngón tay nàng bị thương, cuộc tranh tài sẽ kết thúc, mà trước đó nàng ta đã đánh qua một khúc “Bạch trữ”, như vậy dù cuộc tranh tài dừng lại, nàng ta vẫn tính là thắng.

“Ta đang cùng so đàn với ngươi, vì sao phải làm hỏng đàn để cố ý cho mình thua?

“Chử tam nương, ngươi muốn vu oan hãm hại ta, cũng cần phải tìm một lý do hợp lý hơn chứ?”

Chử tam nương: “Ngươi vì không muốn để cho mình thua, mà tránh để mình bị thua, ngươi biết tiếng đàn của ngươi kém hơn ta nên cố tình phá đàn, tự làm mình bị thương để tránh bị thua trong tay ta”

Suy luận lật ngược khá chặt chẽ.

Thẩm Tinh Ngữ: “Cho dù đàn này chỉ còn một dây, ta cũng có thể đánh thắng ngươi, làm đứt dây đàn, bị thương chính mình, còn chọc giận Thái tử phi, đầu óc ta bị nhúng vào nước hay sao mà làm cái trò ngu xuẩn như vậy?”

Chử tam nương không ngờ mồm mép Thẩm Tinh Ngữ lại lợi hại như vậy, giẫm chân nhìn về phía Thái tử phi: “Thái tử phi nương nương, thế tử phi làm hỏng đàn của ngài còn tranh cãi, ngài nên định tội bất kính, nếu không thì uy nghiêm hoàng gia ở đâu?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Thái tử phi nương nương, ta chơi đàn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ai cũng có thể nhìn thấy ta không cố ý làm hỏng đàn, ta biết một ít cách sửa đàn, nhất định sẽ sửa cây đàn này của ngài thật tốt, trước hết, ngài cho ta đàn một khúc “Thập diện mai phục” để chuộc tội được không?”

Đối với người cao ngạo như Chử tam nương mà nói, hai lần bị thua dưới tay nàng, sợ là tức muốn ói, nàng ta không muốn bị thua, Thẩm Tinh Ngữ càng phải làm cho nàng ta thua trong tay mình.

Hai lần.

Thái tử phi: “Đàn này cất đi đã lâu, có lẽ đã quên không tu sửa lại, không phải lỗi của ngươi. Tay ngươi bị thương như vậy vẫn có thể đàn sao?”

Thẩm Tinh Ngữ xoa lòng bàn tay có chút tê dại: “Có thể, ta sẽ chơi “Thập diện mai phục” bằng một dây”

Thái tử phi chưa từng nhìn thấy một nữ tử tự tin sáng ngời như vậy: “Được, nếu ngươi có thể chơi khúc “Thập diện mai phục” bằng một dây, bản cung sẽ phán ngươi thắng”

Chử tam nương bất mãn: “Thái tử phi nương nương!”

Thái tử phi: “Nếu Chử tam cô nương cũng có thể chơi “Thập diện mai phục” bằng một dây, ta sẽ xếp hai người ngang bằng nhau”

Chử tam nương nghẹn họng, không nói được câu nào, trong lòng đành thầm cầu nguyện Thẩm Tinh Ngữ chỉ khoác lác, không thể đàn được!

Chỉ cần phát hiện có một âm tiết sai, nàng ta sẽ tố cáo!

Thái tử phi chợt nhớ: “Ngươi đàn bằng “Minh tâm” đi”

Chử tam nương: “…” nghiến chặt răng!

Thẩm Tinh Ngữ dùng khăn tay quấn ngón tay bị thương, một lần nữa nâng cổ tay, gảy dây đàn.

Lần này, có âm thanh thuần hậu của “Minh tâm”, nàng không cần phải đè nén nữa mà phát huy uy lực sâu xa nhất. Các âm tiết ào ạt trút xuống như tiếng gió nơi trận mạc, màn đêm mông lung, doanh trướng, thổi kèn, điểm tướng, xếp binh ra trận, mai phục, tiểu chiến, kịch chiến, những âm thanh cuồn cuộn như đại quân đang giao chiến trước mắt, rung động đến tận tâm can.

Khúc nhạc non sông hào hùng xuyên qua song cửa sổ, như cánh chim bay thẳng vào tiệc rượu của các nam nhân. Nơi này đang chơi đàn dây nhẹ nhàng du dương cùng các vũ cơ nhảy múa quyến rũ trên băng, triều thần nhỏ giọng trò chuyện, thưởng thức vũ cơ, uống rượu, chỉ có Cố Tu cầm ly rượu ngồi một mình trong góc, vẻ mặt lãnh đạm, khác biệt với sự xa hoa này.

Vũ cơ trong cung yến là tuyệt sắc mỹ nhân do phiên bang tiến cống. Bộ váy lụa nhuộm màu tôn lên vóc dáng thanh tú, lả lướt, chiếc eo trần được quấn quanh bằng chiếc váy hoa văn vàng nhạt. Trên đầu đội mũ hoa vàng, chiếc khăn lụa sáng màu buông xuống ngang lưng. Mái tóc dài được tết thành vô số bím nhỏ li ti. Khi múa, những bím tóc tung bay cùng lụa mỏng như vây như mây, màu sắc tươi sáng, trang phục táo bạo, ngũ quan dị vực đã thu hút sự chú ý của tất cả triều thần.

Thái tử cầm chén rượu liếc nhìn Cố Tu: "Cố đại nhân, nghe nói chỗ của ngươi không có vũ cơ, ngay cả người hầu trong thư phòng cũng là bà tử, cuộc sống xem ra khá nhàm chán, vũ cơ dị vực xinh đẹp này ban cho ngươi, thế nào?”

Cố Tu: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, thần vốn không coi trọng chuyện phong nguyệt, Túc vương điện hạ thích thu thập vũ cơ, thần cũng không đoạt sở thích này của Túc vương”

Thái tử: “Ngươi nha ngươi nha.

“Vũ cơ như thế này, dáng múa mỹ lệ như vậy lại không hứng thú”

Cố Tu xoa chiếc nhẫn trên ngón tay: “Đã từng gặp những thứ tốt hơn cho nên không thấy hứng thú”

Túc vương hào hứng: “Ô, còn có vũ cơ nào đẹp hơn điệu nhảy của dị vực này?”

Túc vương rất muốn biết rõ hơn, nhưng Cố Tu chỉ xoay nhẫn không trả lời. Không chỉ Túc vương, ngay cả Thái tử cũng tò mò, trong phủ Cố Tu không có vũ cơ, chắc hắn xem điệu múa nào đó ở bên ngoài mới thấy đẹp hơn điệu vũ này.

Cố Tu không muốn nói, Túc vương cũng không miễn cưỡng, đổi đề tài: “Lý đại nhân, nghe nói ngài mới nạp một thiếp thất, chưa chúc mừng ngài có thêm giai nhân”

Các nam nhân, chỉ cần không phải nữ nhi hay lão bà của mình trở thành thiếp thất, thì đều cảm thấy hư vinh.

“Nghe nói thiếp thất mới của Lý đại nhân là mỹ nhân nổi danh, Lý đại nhân thật có phúc, đây là người thứ 6 đi”

“Nghe nói là mới 17?”

Lý đại nhân mới được điểm danh, bị nói đến đỏ cả mặt.

Cố Tu đặt ly rượu xuống, hỏi Túc vương đang tò mò: “Vương gia có nghe thấy tiếng đàn không?”

Nghe hắn nói vậy, Túc vương cũng lắng nghe, đặt ly rượu xuống: “Hình như là có”

Khúc nhạc mang âm hưởng sát phạt, xen lẫn nhạc khúc mỹ lệ nên nghe không được rõ, nhưng chỉ như vậy thôi đã tạo cảm giác như đang đứng trên bờ biển, nhìn những đợt sóng lao nhanh đến, Túc vương trợn mắt ra lệnh cho nhạc nhân: “Mau dừng lại”

Vũ cơ dừng lại điệu nhảy, tiếng đàn sáo im bặt, thì tiếng đàn kia càng rõ, nhất thời, tất cả mọi người đều bị khúc nhạc hấp dẫn, dựng lỗ tai chìm trong huyền âm, đi vào chiến trường.

Cho đến khi tiếng đàn hoàn toàn kết thúc, Túc vương hỏi một câu: "Có phải là từ yến tiệc của các nữ khách không? Trong cung lại có nhạc nhân tài nghệ như vậy à?"

Chưởng giáo nhạc nhân Thái Lệ biết rất rõ: “Trong cung không có nhạc nhân như vậy, hẳn là quý nữ nào chơi đàn”

Chử đại nhân sờ râu một cái: “Đó là Tam nương nhà ta, tài đánh đàn của nó trước giờ không tệ”

Khuê tú trong kinh thành, người có tài đánh đàn tốt nhất chính là Chử tam nương, Túc vương không hề nghi ngờ: “Tài nghệ của Tam nương tinh tiến rất lớn, ở tuổi này đã có thể đứng trên được mọi người”

Chử đại nhân mỉm cười mắt cũng cười: “Mấy năm trước được Tĩnh Vân sư thái của Niệm an đường chỉ giáo”

Mấy quan viên đều bày tỏ chúc mừng Chử đại nhân có được người con tài hoa, con trưởng của Duệ bối tử vốn đam mê âm luật trực tiếp chạy tới trước mặt Chử đại nhân, hỏi có sắp đặt hôn sự với Chử tam nương được không, hoàn toàn coi Chử đại nhân là nhạc trượng tương lai để hầu hạ.

Chử đại nhân đối với Duệ bối tử Thế Hoà cũng tương đối hài lòng.

Chử tam nương sắc mặt rất khó chịu, trong ba người, nàng thua khó chịu nhất, ruột cũng sắp đứt luôn rồi, sớm biết như vậy thì nàng đã tuyệt đối không tranh tài với Thẩm Tinh Ngữ, rất nhanh, mọi người trong kinh thành đều sẽ biết, người chơi đàn giỏi nhất trong kinh không phải là nàng nữa, mà là Thẩm Tinh Ngữ!

Nàng ta không chỉ đánh đàn tốt, vẽ tranh, nhảy múa, chơi cờ đều đứng đầu, không nghi ngờ, sau tối nay, nàng sẽ là nữ tử tài nghệ danh tiếng nhất kinh thành.

“Danh cầm phối với danh gia, thế tử phi, “Minh tâm” này thưởng cho ngươi”

Thẩm Tinh Ngữ: “Thái tử phi nương nương, cầm này quá quý giá, không được ạ”

“Bổn cung nói đưa cho ngươi là ngươi cầm”, Thái tử phi nói: “Bây giờ ta không chơi được nữa, để ở đây cũng là một loại lãng phí, ngươi cầm mới không phụ lòng tiếng đàn này”

Nhạc nhân lấy đàn làm bạn, Thẩm Tinh Ngữ biết Thái tử phi thật muốn đưa cổ cầm này cho nàng, liền nhận lấy.

Chử Tam nương nghiến răng gần như muốn gãy, Thái tử phi ngày thường chăm sóc cổ cầm này rất tốt, luận về nhân thân, nàng coi như còn có hai đường tỷ danh môn, còn Thẩm Tinh Ngữ chỉ là nhà nông làm ruộng kia coi là cái gì!

Làm nông mới có chức vị, liệu có nặng bằng nội các không?

Thái tử phi gọi mọi người vào ngồi, Thập nhất công chúa nhiệt tình kéo Thẩm Tinh Ngữ: “Tới đây, ngồi cạnh bổn công chúa”

Chử tam nương nhìn bóng lưng hai người, trong lòng oán khí ngập trời, nàng ta không thoải mái, cũng muốn kéo theo người khác không thoải mái cùng, nhanh chóng đi hai bước đến bên Thịnh Như Nguyệt, kề sát lỗ tai, dùng giọng chỉ hai người nghe được:

“Thịnh cô nương, hôm nay danh tiếng đệ nhất tài nữ kinh thành của ngươi cũng không giữ được rồi, ngươi nhìn, Thập nhất công chúa gặp Thẩm Tinh Ngữ là quên ngươi luôn.

“Trước kia đó luôn là chỗ của ngươi, bây giờ trong lòng cảm thấy thế nào?”

Trong thanh âm đè thấp đó, Thịnh Như Nguyệt nghe được nàng ta đang cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.

Thịnh Như Nguyệt xoay cổ sang chỗ khác, khéo léo cười: “Tẩu tử có bản lãnh, được Thập nhất công chúa và Thái tử phi tán thưởng là chuyện tốt, chúng ta là người một nhà, vinh hiển của nàng cũng là vinh hiển của ta”

Nàng nhìn không có vẻ gì tức tối, lại rất vui mừng cho Thẩm Tinh Ngữ, Chử tam nương giống như đấm một quyền vào bịch bông, càng tức giận hơn.

Nàng cười nhạt: “Mọi người đều nói Thịnh cô nương là đại thánh nhân có lòng dạ bồ tát, chẳng qua trong lòng có đau hay không, tự mình biết rõ nhất”

Chử tam nương vung tay áo rời đi, chọn một chỗ ngồi xuống, tối nay nàng ta không còn chút khẩu vị nào.

Thịnh Như Nguyệt khẽ mím môi, đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Tinh Ngữ.

Giữa đám khuê tú này, Thập nhất công chúa là người vui vẻ nhất, nàng hôm nay rất vui, uống liền mấy ly rượu.

Thẩm Tinh Ngữ không muốn say rượu ở bên ngoài nên gần như không uống, Thập nhất công chúa phát hiện, lễ nghi dùng cơm của nàng cũng rất tốt, cái miệng nhỏ nhai nuốt rất nhã nhặn.

Nàng từ đầu đến cuối rũ mắt, yên lặng dùng cơm, quy củ đặc biệt tốt, nếu như không phải vừa nhìn thấy nàng trổ tài, Thập nhất công chúa khó tưởng tượng một người như vậy lại có vẻ mặt cương cường đầy nhiệt huyết như thế.

“Kỳ quái, vốn là ta nghe được thế tử phi mới cưới của Trấn Quốc công là người đố kỵ, vì không muốn để phu quân dùng tỳ nữ, giữa trời tuyết rơi ba quỳ chín lạy bò 3 ngàn bậc thang, ta cứ nghĩ nàng là người không hề biết quy củ”

Nàng a lên một tiếng: “Bây giờ nhìn lại, mọi quy của của thế tử phi đều rất tốt, người cũng thông minh, sẽ không tự mình mang đến phiền toái, vì sao lại làm một chuyện khác người như vậy, để cho bản thân rơi vào vùng nước xoáy cùa dư luận?”

Trong ấn tượng của Thập nhất công chúa, những người học giỏi đều biết điều, chưa bao giờ phạm sai lầm, chỉ có loại học hành không ra gì như nàng mới sai phạm.

Người đời luôn loại trừ những người khác biệt, không hoà nhập được trong miệng người khác.

Nữ nhân đều phải tuân theo tam tòng tứ đức, không đố kỵ không làm khó, Thẩm Tinh Ngữ vậy mà không theo quy củ này, bị nói xấu sau lưng, rất khó nói đó không phải là một loại ghen tị khác.

Nếu như không có chuyện ngày hôm nay, Thẩm Tinh Ngữ dù chưa từng gặp mặt ai, cũng đương nhiên bị bài xích.

Thẩm Tinh Ngữ khổ sở cười một tiếng, nàng cũng lường trước mình không được yêu thích, nhưng đối với các quý nữ ở đây, không ai trực tiếp nói điều đó với nàng, chỉ dùng ánh mắt khác thường, lãnh đạm và hời hợt với nàng.

Nàng đã chuẩn bị sẵn tối nay sẽ không có ai đến gần nàng.

Nàng cũng dự trù hết mọi việc, chỉ không ngờ lại có một Chử tam nương ngang ngược trực tiếp dẫn đầu mọi người khinh khi, bôi xấu nàng.

“Thực ra ta đã nghĩ mình có thể chịu đựng được, chẳng qua có chút khác với những gì ta nghĩ”

Thập nhất công chúa mất một lúc mới hiểu ý nàng muốn nói gì: “Chử tam nương này, cha nàng là các lão, trong triều có rất nhiều môn sinh, gia thế tốt, trước giờ luôn là như vậy, nàng ta không thích ai thì sẽ gạt bỏ, khi dễ, chỉnh người khá ác độc. Các quý nữ chỉ dám hùa theo, không dám chống đối lại nàng ta, nếu không ngươi cho là tại sao nàng ta chơi song lục đến giờ vẫn không bị bại, tài đánh đàn riêng một góc trời?

“Nàng ta thật sự cho là mình có thiên phú dị bẩm.

“Thật ra là không ai dám đánh thắng nàng ta”

Thẩm Tinh Ngữ biết tại sao Chử tam nương dám như vậy ngang ngược, nàng ta cho rằng lời của mình là quy củ nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám đối nghịch.

Thập nhất công chúa lại nói: “Coi như không có Chử tam nương, cảm giác bị bài xích vẫn không chịu nổi, tội gì ngươi lại phải chịu như thế?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Bởi vì ta đã gả cho người mà ta rất thích”

Thẩm cô nương phủ Túc thánh công từ nhỏ học các loại lễ nghi quy củ, hiền lành độ lượng khắc vào xương, gặp Cố Tu một cái, tất cả các quy củ đều sụp đổ.

Nàng không muốn trở thành loại hiền thê như thế.

Bởi vì yêu hắn, nàng cảm thấy nàng có thể đối đầu với cả thế gian!

Thập nhất công chúa: “Ngươi… rất dũng cảm”, nhưng cũng có chút ngu xuẩn.

Lại rất để cho người ta kính nế.

Đây có lẽ là yến tiệc tịch mịch nhất ở Đông cung, trên mặt Chử tam nương là sự lạnh lùng như lớp băng dày ba tấc, không ai muốn đụng đến nàng ta, mọi người hầu như đều cúi đầu dùng bữa, lần này thức ăn được dùng hết rất nhanh, cung nhân không ngừng qua lại mang đồ ăn lên.

Bữa tiệc này trầm mặc đáng sợ, thậm chí mới được một nửa, không ít người đặt đũa lựa chọn đi ra ngoài hóng mát, tình nguyện chịu lạnh chứ không ở trong này.

Thẩm Tinh Ngữ cũng đặt đũa, đến lộ đài hóng gió, đây là nơi hút gió, so với tiền viện còn lạnh hơn, không ai muốn tới, Thẩm Tinh Ngữ lại cảm thấy rất thoải mái.

“Thế tử phi!”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau, Thẩm Tinh Ngữ nhanh chóng nở nụ cười, điều chỉnh xong mới quay lại, nhìn người đang đi tới.

Nếu ánh mắt có thể dùng thay tên, Chử tam nương đã bắn hàng nghìn lỗ thủng lên người Thẩm Tinh Ngữ.

“Khuê danh của ngươi là Thẩm Tinh Ngữ đúng không?

“Ngươi cầm kỳ thi hoạ xuất sắc thì thế nào, phụ mẫu cũng chỉ là những kẻ làm ruộng, phụ thân ta là đương triều các lão, đứng đầu các lão, tước vị này không phải dựa vào làm ruộng mà có được.

“À, bọn họ còn chết hết rồi!

“Ngươi được thừa hưởng mỗi cái danh hiệu nữ nhi Túc thánh công.

“Ngươi bây giờ leo lên phủ Trấn Quốc công, làm thế tử phi thì sao, không có phụ mẫu làm chỗ dựa, lại không làm thế tử vui vẻ, từ gốc rễ đã không có thực lực làm thế tử phi, giống như bây giờ ta có tát cho ngươi một cái, ngươi cũng phải chịu, không có ai vì ngươi mà ra mặt”.

Thái độ nàng ta rất cao ngạo: “Bổn cô nương tới đây để nói cho ngươi biết, ta vô cùng không thích ngươi, sau này chỗ nào có ta, ngươi không được phép xuất hiện, nếu không ngươi xuất hiện một lần, ta sỉ nhục một lần!

“Ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, nếu không muốn cha ta tìm thế tử gây phiền toái trở thành đối địch, thì ngươi ngoan ngoãn làm chó cụp đuôi cho ta!”

Chử tam nương mắng xong cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, nhìn Thẩm Tinh Ngữ vẻ cao cao tại thượng giống như một con kiến, chuẩn bị rời đi.

Nhưng cánh tay bị đằng sau giữ lại, nàng quay người đối mặt với khuôn mặt sát lại gần của Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ cong môi: “Chử tam nương, trừ việc nhịn nhục ngươi, thực ra ta còn lựa chọn khác, tỷ như…

“Phá huỷ ngươi”

Ánh mắt nàng quét qua bộ hộ giáp sắc nhọn, chỉ do dự trong nháy mắt, bàn tay đã hướng về khuôn mặt.

Thanh âm như ma quỷ rơi xuống, Chử tam nương chỉ nhìn thấy bộ hộ giáp sắc bén vạch một đường dứt khoát trong không trung, thời gian giống như bị dừng lại, nàng rõ ràng nhìn thấy hộ giáp quét qua da thịt, trên gò má trắng như tuyết thoáng chốc rỉ máu, ba đường vạch đỏ tươi đến chói mắt.