Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 53



Viện tử này là chỗ bám víu cuối cùng của Dư nương tử và nữ nhi, Dư nương tử trong lòng lo lắng: “Lần này có nguy hiểm quá không?”

“Đây là làm ăn, có gì nguy hiểm đâu”, Trương Tứ kiên nhẫn giải thích: “Trịnh quản sự của Chu phủ người cũng biết, trước kia là quan hệ với lão gia, hắn luôn nhớ chiếu cố quả phụ, chẳng qua khi đó muội muội Vương gia vào phủ làm thiếp thất, cũng coi như là một nửa chủ tử, Trịnh quản sự không có biện pháp, trong lòng vẫn luôn áy náy.

“Muội muội Vương gia giờ đã thất sủng, Trịnh quản sự có cơ hội vừa cầm tiền, cũng như coi thay lão gia trông nom hai mẹ con người.

“Nếu người không làm, hoa viên này đóng cửa, mẫu tử các người sau sẽ sống như thế nào?

“Ai sẽ lo đồ cưới cho Nhu Nhu?”

Những lời này của Trương Tứ quả thực đâm sâu vào tim Dư nương tử, nàng còn chưa kịp sinh thêm đệ muội cho Nhu Nhu, phu quân nàng đã ra đi, càng tiết kiệm hồi môn cho Nhu Nhu, nàng càng thấy yên tâm hơn.

Nhà chỉ để không đó, còn vườn hoa mới là gà mẹ đẻ trứng.

“Ngươi để ta suy nghĩ một chút”

Dư nương tử có ít nên không dám đưa ra quyết định lớn ngay lập tức.

Thật ra thì nàng đã động lòng rồi, chẳng qua căn nhà này là tài sản cuối cùng, phải bỏ ra thì cũng rất lo lắng, cho dù chỉ là thế chấp nhưng cũng đủ để hoảng sợ.

Ánh mắt Trương Tứ rất lợi hại, thấy Dư nương tử đã động tâm, đương nhiên sẽ bồi thêm một cây đuốc: “Nếu là người xa lạ thì có lẽ cũng cần phải cân nhắc, Trịnh quản sự là người quen cũ, không cần phải suy tính. Người cũng muốn công việc làm ăn của vườn hoa trở lại như trước đây đúng không? Làm được thế thì chuyện cơm áo của người và Nhu Nhu nửa đời sau không cần phải lo lắng nữa”

Dư nương tử do dự không quyết: “Ta vẫn hơi sợ”

Trương Tứ: “Thế này đi, buổi tối ta lại hẹn Trịnh quản sự đi uống rượu, lấy tin chính xác cho người”

Dừng một chút, khổ sở nói: “Xã giao thì cũng phải mời người ta chỗ tốt…”

Dư nương tử lập tức hiểu ý: “Vậy buổi tối ngươi cố gắng dò hỏi ý của Trịnh quản sự”

Nàng lập tức đi vào phòng trong, mở ngăn kéo, lấy ra khối bạc vụn cuối cùng, đau lòng một chút rồi quyết tâm cầm ra, đưa cho Trương Tứ: “Ta chỉ là một phụ nhân, nhiều chuyện không biết rõ, ngươi bồi Trịnh quản sự ăn xong, đem mọi chuyện làm cho tốt”

Trương Tứ cầm bạc rời đi.

Thẩm Tinh Ngữ mang lương thực tới, thấy có người từ trong nhà đi ra, Nhu Nhu thì mắt đỏ hồng lên như vừa khóc, liền ôm tiểu gia hoả hỏi: “Vừa rồi nghe thấy Nhu Nhu khóc, có chuyện gì vậy?”

Dư nương tử nhận thóc gạo, bỏ vào trong rổ, mặt đầy vẻ lo lắng nói: “Vườn hoa xảy ra chút chuyện, haiz, làm ăn thật không dễ dàng”

Thẩm Tinh Ngữ ôm Nhu Nhu vào ngực dỗ dành: “Để đám làm công kia vào trong nhà náo loạn, sao quản sự không ngăn họ lại?”

“Hắn cũng không còn cách nào”, Dư nương tử nói: “Bọn họ cũng cần tiền để sống”

Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy tên quản sự kia không phải như vậy, hắn mặc kệ cho đám người làm công xông vào nhà, nhìn giống như một kiểu uy hiếp.

“Có một số việc ngươi nên tự mình xem qua, cũng đừng quá tín nhiệm quản sự kia, lúc nãy ở cửa ta vừa nghe thấy hắn nói với người kia mấy chữ “Rất nhanh thôi”

Dư nương tử cảm thấy Trương Tứ nói vậy là để trấn an người làm, sẽ nhanh chóng thu xếp xong mối làm ăn này, liền nói: “Mấy năm trước, hắn được ta và phu quân nhặt về, phu quân khi còn tại thế cũng một mực trọng dụng hắn, ta có ân cứu mạng với hắn, là người có thể dựa vào được”

Nói nữa thì lại thành khích bác hiềm nghi quan hệ chủ tớ của bọn họ, Thẩm Tinh Ngữ liền không nói nữa.

Dư nương tử nói: “Năm nay, có quan hệ mới dễ làm ăn, cũng không phải là hắn không cố sức, chẳng qua phu quân ta giờ không có ở đây, không còn cách để quan hệ nữa, haiz, trước kia tích cóp được cũng đổ hết vào vườn hoa, không biết đến khi nào mới thu được tiền”

Thẩm Tinh Ngữ: “Vậy ngươi có thể cân nhắc đem bán vườn hoa đi, kiếm sinh kế khác?”

“Chưa đến lúc đó”, Dư nương tử nói: “Nếu lần làm ăn này thành, vườn hoa sẽ lại kiếm được tiền, chi tiêu của ta và Nhu Nhu sau này không thành vấn đề”

Thẩm Tinh Ngữ: “Nhưng quản sự đó dự trù làm ăn như thế nào?”

Dư nương tử không muốn kể nhiều hơn, liền nói: “Vườn hoa dựa vào người cũ, cũng coi như an toàn.”

Thẩm Tinh Ngữ phát hiện Dư nương tử có chút nhu nhược, nhưng không nói thêm gì nữa.

Cắn miếng bánh gạo thô trong miệng, nàng khẽ ho một tiếng, khi nào mới kiếm được tiền?

Sau này kiếm được tiền, nhất định nàng không bao giờ ăn bánh gạo thô này nữa!

Cũng không biết nhà ai đang nấu thịt, mùi thịt thơm thoang thoảng trong không khí, Thẩm Tinh Ngữ hít mũi, không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

Bánh gạo thô quả thật khó ăn!

“Đông đông”, có tiếng gõ cửa truyền tới.

Là một phụ nhân chừng 30 tuổi, mặc quần áo vải bông, mặt tròn, nhìn rất hiền lành, trong tay cầm một túi bánh đựng trong giấy dầu.

Nữ nhân chủ động giới thiệu, là hàng xóm cách vách mới dọn tới, họ Vương. Hàng xóm mới đến đi làm quen cũng là chuyện bình thường.

Vì vậy Thẩm Tinh Ngữ cùng Dư nương tử mỗi người nhận một bọc điểm tâm, Vương nương tử đưa cho hai người xong lại đến mấy nhà quanh đó tặng tiếp. Dư nương tử nhìn gói điểm tâm, khẽ liếm môi: “Cái này cũng mang đi tặng được, đúng là một gia đình sung túc”

Thẩm Tinh Ngữ nhận định sâu sắc, nàng cũng muốn trở thành một người sung túc!

Bước nhanh trở về phòng mình, mở túi giấy dầu, mùi thơm của dầu mỡ tràn ngập vị giác, ăn ngon muốn khóc, Thẩm Tinh Ngữ thoả mãn liếm môi.

Kế hoạch kiếm tiền liền hiện ra trước mắt!

Thẩm Tinh Ngữ nghiêm túc nhìn lại kế hoạch kiếm tiền của mình.

Thực ra kỹ năng cầm kỳ thi hoạ của nàng cũng có thể kiếm tiền nuôi mình, nàng có thể tuỳ ý đến một nhà quan lại nào đó làm phu tử dạy cầm kỳ thi hoạ cho khuê tú, chuyện cơm áo không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ nàng không thể xuất đầu lộ diện, đến nhà quan lại là tuyệt đối không thể được, nguy cơ bại lộ quá lớn.

Ban đầu nàng bán trân châu được năm lạng bạc, thuê nhà dùng không tới 1-2 lạng, nếu có thêm được 10 lạng bạc, có thể bắt đầu việc làm ăn này.

Nàng cần kiếm tiền nhanh chóng.

Trong lúc Thẩm Tinh Ngữ đang tính toán nghĩ đến chuyện kiếm tiền, làm giàu, nàng không biết, cái diều gà của nàng rơi vào Triêu Huy viện đang nằm trên bán Cố Tu.

Cùng trên án thư còn có cái diều của A Điều làm.

Lục Kiều nói: “Chiếc diều kia bay trên trời không lâu, A Điều cô nương cũng làm một cái thả lên, cái này của A Điều làm”

Hai cái diều, bề ngoài rất giống nhau, không phải vẽ hình bướm hay cái gì thông thường mà lại vẽ một cái hình rất ít khi thấy: con gà.

Ánh nến trong thư phòng rất tối, khuôn mặt của nam nhân bị bóng tối che phủ, mặc một chiếc áo choàng đen sẫm, quầng mắt đen thui, trong mắt là sự mệt mỏi do nhiều ngày bôn ba liên tiếp, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng, ngón tay nắm cái diều con gà đến trắng bệch, Lục Kiều cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Trong bóng đêm sâu thẳm, trong sự im lặng quỷ dị, nam nhân bỗng nhiên cười lên, hắn biết, nhất định nàng còn sống!

Thẩm Tinh Ngữ, ngươi được lắm!

Ngươi rất được!

Chưa có ai có thể tính toán với Cố Tu hắn như nàng!

Chợt cổ họng trào lên vị tanh ngọt, Cố Tu che miệng, mở ra, trong lòng bàn tay là một bụm máu đỏ chói.

“Gia, ngài không sao chứ?” Lục Kiều hỏi: “Nô tìm Bạch đại phu giúp ngài”

Cố Tu lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng: "Ta không sao!"

Lục Kiều: “…” Thế tử gia nhà nàng điên rồi hay sao, hộc máu mà còn nói không sao!

Cố Tu lại ung dung lau sạch tay: “Chuyện cái diều không kinh động A Điều chứ?”

“Không có”, Luc Kiều nói: “Nô chờ nàng ngủ rồi mới lấy đi”

Cố Tu lại phân phó: “Đừng làm kinh động, coi như không biết gì, trả cái diều về chỗ cũ, nàng ta muốn gì, muốn đi đâu đều làm theo”

Trong lồng, Tiểu Bạch cùng Tiểu Khiết đập cánh, kêu gù gù, hắn đưa tay vào trong lồng, vuốt ve con chim trấn an.

Rất nhanh, hắn rất nhanh sẽ tìm được Thẩm Tinh Ngữ.

- --

Hoàng cung.

Dạ tiệc của hoàng hậu ở Khôn Ninh cung, Thập Nhất công chúa nhìn trái nhìn phải: “Kỳ quái, Băng Nhi đi lấy áo choàng sao lâu như vậy không trở về?”

Thịnh Như Nguyệt mím môi, cảm thấy kỳ lạ: "Đúng rồi, Kỳ Vận cũng vẫn chưa trở lại, hai nha đầu này đi chơi cùng nhau à”

Cùng hoàng hậu mềm mỏng đấu trí suốt buổi tối, Thịnh Như Nguyệt đã sớm mệt mỏi: “Hay là chúng ta cũng ra vườn đi dạo một chút?”

“Cũng được”, chân Thập nhất công chúa cũng đã tê rần, đứng dậy khỏi nệm, hai người vừa bước ra đến đại sảnh thì một cung nga chạy tới: “Thập nhất công chúa, ngài nhanh đến ngự hoa viên xem một chút”

Thập nhất công chúa thấy thần sắc nàng ta hốt hoảng: “Chuyện gì?”

“Nô không nói được”, cung nga có vẻ khó xử: “Băng Nhi ở bên đó, ngài qua một chút sẽ biết.

“Còn có cả Kỳ Vận cô nương cũng ở đấy”

Thập nhất công chúa nghiêng đầu, nhìn Thịnh Như Nguyệt một cái, trong bụng cảm thấy kỳ quái, hai người rảo bước đến ngự hoa viên.

Tuy là ban đêm, nhưng để cho các chủ tử thưởng thức được vẻ đẹp của hoa nên trong ngự hoa viên, năm bước lại treo một đèn lồng, giấy dâu toả ra ánh sáng ấm áp khiến cho toàn bộ ngự hoa viên sáng rực như ban ngày.

Vừa bước vào vườn, xa xa đã nghe thấy thanh âm thanh thuý, giống như tiếng bàn tay tát lên mặt, còn có tiếng khóc thút thít mơ hồ.

Trong lòng Thập nhất công chúa trầm xuống, xách váy chạy nhanh hơn.

Giữa tầng tầng lớp lớp những cánh hoa mẫu đơn đang nở bung, hai nữ tử đang quỳ, một người mặc cung trang màu hồng của cung nga, một người mặc trang phục màu cánh sen, hai mama đang tát vào mặt các nàng, bên cạnh là Chử tam nương, cả người mặc cẩm bào hoa lệ, khoanh tay nhìn xuống hai người bị phạt, cười ác độc.

"Dừng lại!"

Thập nhất công chúa bước nhanh tới, húc đầu vào mama phía trước, đẩy mama bên cạnh ra.

Đụng ngã mama, nàng cũng bị lảo đảo một chút, đến lúc đứng vững nhìn thấy Băng Nhi hai bên mặt đều đầy dấu bàn tay sưng đỏ, khoé miệng rỉ máu, đây là bị tát bằng hết sức.

“A!

“Chử tam nương!”

Thập nhất công chúa tuy không được quá sủng ái rõ ràng, nhưng cũng không phải là trong suốt không tồn tại, chưa từng bị người nào trắng trợn khi dễ, cung nhân bên người cũng đối xử không tệ.

Đây là lần đầu tiên có người động vào cung tỳ của nàng.

“Ngươi dám phạt cung nhân của ta?”

Thịnh Như Nguyệt cũng kéo Kỳ Vận lại gần, nhìn mặt một cái rồi kéo ra đằng sau, trợn mắt nhìn Chử tam nương, cùng Thập nhất công chúa chất vấn: “Ngươi có tư cách gì phạt cung nhân của bổn hoàng tử phi?”

Chử tam nương cầm khăn tay thờ ơ đặt lên môi, cười nói: “Như Nguyệt, nói thế nào thì ta cũng là tẩu tử tương lai của ngươi, trưởng tẩu như mẫu, ngươi lại nói chuyện với ta như vậy là có được giáo dưỡng không?

“Còn có công chúa ngươi”, ánh mắt Chử tam nương chuyển đến mặt Thập nhất công chúa: “Nữ hài tử trong nhà, như vậy là lỗ mãng, bất kính trưởng tẩu, công tử nhà nào dám cưới ngươi?”

Thập nhất công chúa tức giận giậm chân: “Tam nương tử nói những lời này không sợ người khác chê cười à, tiền thái tử phi ở Đông cung còn chưa hạ táng, ngươi còn đang ở khuê các mà dám tới đây xưng tẩu tử với ta.

“Muốn bày ra oai phong của Thái tử phi, chờ tới lúc ngươi vào Đông cung, mặc triều phục Thái tử phi rồi hãy tới nói với bổn công chúa”

Chử tam nương: “Ta có thánh chỉ của bệ hạ ngự ban, bổn cô nương chính là Thái tử phi, công chúa sớm muộn cũng phải tới hành lễ dâng trà, sớm hay chậm một ngày thì có khác gì nhau.

“Ta khuyên công chúa hãy thức thời, sớm hiểu biết đi, nên nịnh bợ ai, cách xa ai, có vài người a”, nàng ta híp mắt nhìn Thịnh Như Nguyệt: “Đừng nghĩ là đã gả cho hoàng tử, nhưng Thái tử với hoàng tử có khác biệt.

“Kém một chữ, đời này cũng không đuổi kịp”

Thịnh Như Nguyệt lạnh mặt: “Tam nương tử, coi như ngươi có thánh chỉ, nhưng chưa vào Đông cung, không có sắc lệnh, bổn cung đã là hoàng tử phi, ngươi ở đâu tới dám phạt cung nhân của ta?”

Chử tam nương nắm khăn tay che ngực, làm bộ sợ hãi: “Cửu hoàng tử phi tính khí thật là lớn, tức giận thật doạ người, ta thật là sợ nha.

“Chẳng qua không biết, người mà Cửu hoàng tử phi định tìm để tố cáo là Cửu hoàng tử hay biểu ca của ngươi…”, nàng ta kéo dài thanh âm một cách quái dị: “Nhìn đầu óc ta này, vậy mà đã quên, Cố đại nhân đã vạch rõ giới hạn với Cửu hoàng tử phi, Cửu hoàng tử phi ngươi cũng phải xuất giá từ biệt uyển đấy thôi”

Thịnh Như Nguyệt nghiến chặt răng.

Chử tam nương thấy Thịnh Như Nguyệt tức muốn chết, tâm tình càng thoải mái, liếc nhìn Thập nhất công chúa đang uất ức muốn khóc, vén tóc mai: “Ta còn phải đi hầu hạ Hoàng hậu nương nương, không có cách nào, ai bảo Hoàng hậu nương nương thích ta thế chứ, thật là một bước cũng không muốn xa ta”

Nàng ta phách lối lắc eo bước đi, đi mấy bước lại quay lại, hái một bông mẫu đơn thật lớn, phất qua trước mặt Băng Nhi Kỳ Vận: “Nói cho các ngươi biết, mẫu đơn là quốc hoa, chỉ có Hoàng hậu nương nương mới được dùng, thân phận hèn mọn không được phép hái”

Nàng ta cong môi nhìn Thịnh Như Nguyệt rồi rời đi.

“Quá kiêu ngạo!”

Thập nhất công chúa tức giận giậm chân, nước mắt rơi xuống: “Không hiểu tiền thái tử phi nghĩ như thế nào, nếu mà nàng ta ngồi lên vị trí Thái tử phi, chẳng phải ta bị khi dễ đến chết à”

Thịnh Như Nguyệt móc từ trong tay áo ra chiếc khăn tay, lau nước mắt cho Thập nhất công chúa: “Không có cách nào, đây là ý chỉ của phụ hoàng”

Thập nhất công chúa tức giận, ánh mắt đỏ bừng: “Ta không biết, ta phải đi tìm phụ hoàng, đem chuyện Chử tam nương khi dễ Tô Ánh Tuyết gần đây nói ra hết, bây giờ còn khi dễ cả lên đầu ta, ta không tin với tính cách ác độc thế mà phụ hoàng vẫn để cho nàng ta ngồi ở vị trí thái tử phi”

Thập nhất công chúa chạy đi như một làn khói, cung nhân phục vụ công chúa hướng Thịnh Như Nguyệt thi lễ một cái rồi tất cả đuổi theo công chúa.

Thịnh Như Nguyệt lúc này mới nhìn về phía Kỳ Vận, nhìn dấu bàn tay đỏ rực trên mặt nàng, thở dài, lấy khăn tay lau vết máu cho nàng: “Uỷ khuất cho ngươi rồi”

Kỳ Vận thấy trên mặt bớt đau, thấy những tính toán đã thành công nên vui vẻ nói: “Không uỷ khuất, có thể vì chủ tử mà hành động là vinh hạnh của nô.

“Chử tam nương kia ỷ vào Thái tử mà nhiều lần bất kính với chủ tử, còn chế nhạo ngày thành hôn của ngài, có thể làm cho nàng ta ngã xuống đất, hết thảy đều đáng giá”.

“Thái độ của ngươi rất được”, Thịnh Như Nguyệt hài lòng, đây mới đúng là nô tỳ của Thịnh Như Nguyệt: “Chúng ta kém các nàng, bọn họ sinh ra có cha mẹ, chúng ta là cô nhi, trên đầu không có gì để che, chỉ có thể tự mình vật lộn.

“Không sợ khổ, không sợ đau, hôm nay ngươi bỏ ra bao nhiêu, ngày sau sẽ đứng cao bấy nhiêu, để cho tất cả bọn họ bò dưới chân ngươi”

Kỳ Vận nói: “Nô tỳ hiểu rõ,

“Nhưng mà lần này có làm cho Chử tam nương nếm chút đau khổ không?”

“Không đâu”, Thịnh Như Nguyệt xoay người, chậm rãi đi ra khỏi vườn hoa: “Nhìn biểu ca mấy năm này hành động mà ngươi chưa rõ à, mấy chuyện nhỏ nhặt của nữ tử như thế này đều không đáng quan tâm. Nam nhân, nhất là hoàng đế, cái gì mà nữ tử ôn nhu nhàn nhã đều không quan trọng, bọn họ cần nhất là lợi ích.

“Phụ hoàng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà động đến Chử tam nương, ở trong mắt hắn, những cái này chẳng qua là nữ tử va chạm nhau, chỉ là con rận trên lông sư tử thôi”

Kỳ Vận không hiểu: “Nếu không có tác dụng thì người bảo ta chọc giận để Chử tam nương và Thập nhất công chúa mâu thuẫn với nhau làm gì?”

“Ta nhìn trúng là mẫu thân của Thập nhất công chúa, Chiêu viện mới thật sự là hồ ly cắn người không tiếng động”, nàng cười: “Nếu ta không đoán sai, Chiêu viện mới có thể tác động đến quyết định của bệ hạ.

“Bây giờ nhìn tưởng vô dụng, đến thời khắc trọng yếu, một cây rơm cũng có thể đè chết lạc đà.

“Chỉ cần hạ gục Thái tử, phải tận dụng mọi thứ, Chử tam nương chẳng qua là cáo mượn oai hùm, không có Thái tử, Chử tam nương nhằm nhò gì.

“Chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”

Kỳ Vận nói: “Đã làm xong, ngày mai sẽ công bố cuộc thi tuyển chọn hoa khôi, nhất định sẽ tạo sóng nhiệt trong kinh đô”

“Bây giờ không có Chu Đạt ở đó để tìm mỹ nhân cho hắn nữa, cả ngày vùi trong Đông cung làm bộ thâm tình”, Thịnh Như Nguyệt cười lạnh: “Ta muốn xem hắn có thể giả vờ được bao lâu.”

Nàng nghĩ tới một cảnh tượng rất thú vị, cười khúc khích: “Không biết Chử Tam nương sau khi nhìn rõ mình gả cho thể loại gì thì có vui vẻ như bây giờ không.”

- --

Thấy cáo thị công bố cuộc thi hoa khôi, giải thưởng cho hoa khôi lên tới một ngàn lượng, tim Thẩm Tinh Ngữ nhảy lên, đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!

Đây không phải là cách kiếm tiền nhanh chóng nhất sao!

Nàng trong lòng tính toán một lúc, đổi nam trang, dán râu trên môi, xài mấy văn tiền mới nắm được tình hình của tất cả các thanh lâu trong kinh thành, sau đó lựa chọn một nhà tương đối ảm đạm.

Nàng thưởng cho quy nô năm văn tiền: “Ngươi đi bẩm báo với lão bản một tiếng, ta có thể dạy vũ cho cô nương trong lâu, đảm bảo thành hoa khôi, sau khi có tiền thưởng, chia cho ta 100 lượng là được”

“Còn có chuyện tốt này sao?” lão bản đầu tiên ngạc nhiên mừng rỡ, sau thấy khó tin, phải biết nhạc sư giỏi không dễ cầu, nếu có thì giá cũng cao, các thanh lâu lớn đều đã mua hết: “Không phải là lừa gạt đấy chứ?”

“Có phải lừa gạt hay không, đi xem một chút sẽ biết”, Thư Nhàn vừa nói vừa đứng lên.

“Cũng được, chúng ta đi xem thử một chút”.

Thư Nhàn nói: “Ta cũng phải trở về”

Thư Nhàn đi theo lão bản, bước ra khỏi cửa, đi qua hành lang, rẽ ở khúc cua, nhìn thấy thiếu niên trong đại sảnh.

Cả người mặc y sam màu xám mộc mạc, cổ áo thật cao, thiếu niên lang mới hai mươi tuổi, vẻ mặt vừa thư vừa hung, nhìn khôn khéo khả ái, chỉ trừ bộ râu có chút lạc lõng.

Nàng đỡ tay vịn đi xuống: “Công tử, vẫn khoẻ chứ?”

Ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ nhìn theo cầu thang đi lên, nữ tử có nụ cười ôn nhu dịu dàng, đây không phải là Thư Nhàn cô nương của Nguyện Ảnh lâu sao?

“Thư Nhàn cô nương!”, nàng chắp tay, hơi cong người làm lễ.

“Các người quen nhau?” lão bản ngạc nhiên.

Thư Nhàn che môi cười: “Đúng vậy, đây là ân khách của ta, tới tìm ta”

Lão bản: “…”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Thư Nhàn lắc eo bước xuống, đặt tay lên cánh tay Thẩm Tinh Ngữ, nửa khuôn mặt tựa lên vai Thẩm Tinh Ngữ: “Nhìn kỹ chút.

“Chúng ta đi”

Lão bản: “…”

Thẩm Tinh Ngữ một bụng nghi ngờ, vừa định mở miệng thì Thư Nhàn đã nói trước: “Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta qua trà lâu bên kia”

Thư Nhàn chỉ một trà lâu phía trước, con ngươi Thẩm Tinh Ngữ co rút một chút, bây giờ có đem nàng đi bán cũng không đủ tiền để trả tiệc trà này.

Nàng chỉ vào một ngõ hẻm: “Ta biết một chỗ ngay đầu hẻm này, cũng rất được, ta mời ngươi ăn mì?”

Thư Nhàn không nói lời nào, khoanh tay trước ngực nhìn nàng.

Thẩm Tinh Ngữ ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Bây giờ trong túi ta…”

“Ta có để ý chuyện đó đâu”, Thư Nhàn che khăn cười thành tiếng: “Ta trả”

“Vậy không được”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Ngươi là nữ tử, ai lại để nữ tử trả tiền”

“Vậy theo ý ngươi”, Thư Nhàn đảo một vòng nhìn bộ râu trên mặt Thẩm Tinh Ngữ.

Hai người đi xuyên qua phố, vừa vặn đi qua một chỗ dán cáo thị bức hoạ của nàng, mặc dù nàng đã thay nam trang, gần như không giống với cáo thị, khả năng nhận ra rất nhỏ, nhưng Thẩm Tinh Ngữ theo thói quen, giơ tay lên che trán.

Thư Nhàn đột nhiên đổi hướng, đi tới trước cáo thị, xé bức hoạ kia xuống, nghiêng người nhìn sang.

Tim Thẩm Tinh Ngữ thắt lại một chút, rồi thấy Thư Nhàn xé cáo thị: “Ngày nào cũng dán cáo thị, quan phủ không còn chuyện gì để làm à”

Thẩm Tinh Ngữ thở ra một hơi, sợ hết hồn!

Hai người đi dọc theo con hẻm một lúc, rất nhanh đã tìm thấy tiệm mì đơn sơ được dựng lên bằng mấy cái lều.

Thẩm Tinh Ngữ gọi hai tô, Thư Nhàn đang định ngồi xuống, nàng ngăn lại: “Ngươi chờ một chút”

Nàng lấy khăn tay trong người ra, lau chiếc ghế một lần rồi nói: “Ngồi đi”

Thư Nhàn ngồi xuống, Thẩm Tinh Ngữ cũng lau qua chiếc ghế của mình, còn lấy nước nóng tráng qua ly trà, rót cho Thư Nhàn một ly trước.

Thư Nhàn nhận lấy, uống một ngụm rồi nói: “Lúc nãy quy nô nói, công tử định dạy vũ cho cô nương, có thật không?”

Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Đúng vậy”

Thư Nhàn nghiêng mặt nhìn: “Có thể đi thi hoa khôi?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Thư Nhàn cô nương cũng có hứng thú?”

“Nhà đó mụ mụ rất keo kiệt”, Thư Nhàn nói: “Không bằng công tử dạy ta đi? Sau khi thành, chúng ta chia 5-5”

Thẩm Tinh Ngữ mắt sáng rực: “Hai trăm đi, ta chỉ cần một hai trăm là được, thanh lâu sợ còn lấy nhiều hơn, cũng không thể để ngươi cầm quá ít được”

“Vậy được”, Thư Nhàn cười: “Quyết định vậy nhé”

Thẩm Tinh Ngữ cẩn thận nhìn nàng: “Xem ra gần đây ngươi không tệ, so với lần trước, bây giờ hay cười hơn”

Nói xong, lão chủ bê hai tô mì lên, Thư Nhàn khẽ sờ mặt mình: “Có lẽ cảm thấy cuộc sống có chút ý nghĩa đi”

Thẩm Tinh Ngữ nghiêng mặt: “Như thế nào?”

Thư Nhàn nhìn nàng một, không nói gì, dùng đũa gắp mì vào miệng: “Ăn ngon đó”

Thẩm Tinh Ngữ a lên: “Gạt người, những thứ này sợ rằng ngay cả tỳ tử hầu hạ ngươi cũng không ăn”

Thư Nhàn lại gắp một đũa, ăn nghiêm túc: “Chính là ngon”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Giống như để chứng minh là ngon, Thư Nhàn ăn sạch tô mì, ngay cả nước dùng cũng húp hết.

Thẩm Tinh Ngữ đỡ trán, cái này cũng thật doạ người: “Chờ khi ngươi giành được hoa khôi, ta có tiền thưởng sẽ mời ngươi đi trà lâu”

Thư Nhàn sâu sắc: “Chờ ngươi”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi con hẻm, vừa vặn có quan sai cầm bức hoạ đang đi tra người, đòi mạng à!

Nàng hôm nay gặp vận khí gì vậy, hình như người mặc áo đen là Cố Tu.

Tinh Ngữ đổi hướng quay về.