Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 59



Thịnh Như Nguyệt vốn hận chết Thái tử, huống chi, nếu Thịnh Như Nguyệt ra tay trong chuyện kia, nàng không cần phải mạo hiểm để cứu mình ra khỏi tay Thái tử.

Nếu thật sự nàng ta ra tay, Thịnh Như Nguyệt hẳn chỉ mong nàng bị Thái tử âm thầm mà giết đi chứ?

A Điều không muốn nghĩ oan cho nàng, vì thế trả lời: “Biểu cô nương rất tốt,

“Nàng không có lý do để làm chuyện đó”

Cố Tu dò hỏi nhìn A Điều, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào trên mặt nàng.

Ánh mắt của Cố Tú rất sắc bén, khi hắn không cười sẽ khiến cho người ta có cảm giác bị nhìn xuyên thấu.

Ánh mắt như thế, A Điều đã từng nhìn thấy hôm nàng xảy ra chuyện.

Khi đó nàng bị đánh đến máu thịt mơ hồ, chỉ có thể nằm sấp trên giường, trên người quấn đủ loại băng gạc.

Cố Tu đi tới, đứng chắp tay bên cửa sổ, mi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Bây giờ ở đây không có bất kỳ ai khác,

“Ta chỉ hỏi ngươi lần này, vô luận ngươi nói ra người đó là ai, thân phận cao bao nhiêu, ta đều có thể thay ngươi báo thù.

“Đến cuối cùng, ai là người lấy ngươi ra trao đổi?”

A Điều luôn cảm thấy trong cái nhìn đó, ở đáy mắt là một loại không thích.

Hắn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã rất không thích.

A Điều vốn cho là bởi vì nàng mua thuốc linh tinh khiến Thẩm Tinh Ngữ ngất xỉu, nhưng bây giờ nàng khẳng định không phải vì chuyện đó.

Cái không thích này, là bản năng, ngay khi gặp nàng hắn đã có một loại bài xích.

Thật ra thì cái chuyện đó, ngay từ đầu hắn đã muốn đuổi nàng đến điền trang, nhưng không biết vì sao sau đó lại đổi ý.

A Điều bị cái nhìn này làm cho da đầu tê dại, máu trong người như đông cứng lại.

Cũng may Song Thuỵ từ xa chạy tới bẩm báo, Cửu hoàng tử tới, A Điều mới cảm thấy mình được giải thoát.

Cố Tu thu hồi ánh mắt, phân phó Song Thuỵ: “Mời Cửu hoàng tử tới thư phòng”

Cửu hoàng tử tới, tất nhiên là vì chuyện của Cố Tân Ninh.

Hắn đem những dấu vết tra được cùng suy đoán của mình nói ra:

“… Trong phòng ta phát hiện ra cốt hương không màu không vị, trong cơ thể Tứ cô nương cũng trúng loại hương này, cũng may phát hiện kịp thời… Mục đích của người làm chuyện này, không phải nhằm phá hư kết minh của chúng ta, mà muốn chúng ta thành cừu nhân. Người không muốn thấy chúng ta kết minh nhất chính là Thái tử. Ta có đến tìm Thái tử, người hầu nói hắn say rượu nghỉ ngơi, ta nhất định xông vào, Thái tử nhắm mắt nằm trên giường, quần áo một món cũng không cởi ra, trên giường cũng không có vết nhăn, ta có dò xét qua ga giường, vẫn lạnh, rõ ràng là vừa mới nằm xuống.

“Hắn vẫn bày ra cái vẻ ngủ say chưa tỉnh.

“Chờ ta có được chứng cớ, thế nào cũng xé cái mặt nạ nguỵ lương thiện của hắn xuống!

“Ngay cả chuyện thất đức như ô nhục trong sạch của tiểu cô nương mà hắn cũng nghĩ ra được”, Cửu hoàng tử tức giận: “Đại ca ngày càng không có giới hạn gì nữa.

"Người như vậy sao có thể xứng làm Thái tử!"

Cố Tu yên lặng pha trà, đưa chén cho Cửu hoàng tử, chính mình uống một ngụm.

Cửu hoàng tử nói xong, thấy Cố Tu trên mặt vẫn bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, liền hỏi: "Ngươi cho rằng ta suy đoán sai sao? Vì cái gì không nói một lời?"

Cố Tu uống cạn ngụm trà cuối cùng: "Điện hạ phân tích có lý."

Cửu hoàng tử luôn cảm thấy phản ứng của Cố Tu có gì đó thiếu thiếu, nhưng nghĩ đến thói quen không bộc lộ cảm xúc của hắn, hắn lại cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Sau đó hắn tiếp tục nói: "Ta nhận được tin tức, Hộ quốc công đã đến Duyễn Châu, nhiều nhất một tháng nữa là đến kinh đô."

Cố Tu đặt chén trà lên bàn: "Rất tốt."

Cửu hoàng tử không hiểu, Hộ quốc công quay về thì có gì tốt, đang định hỏi thì thấy Cố Tu nhìn ra ngoài, là tâm phúc Song Thuỵ của hắn. Cố Tu gật đầu, Song Thuỵ đi vào, thì thầm gì đó bên tai.

Cửu hoàng tử: “Có chuyện à?”

Cố Tu đã đứng dậy: “Chuyện rất quan trọng”

Cửu hoàng tử trong lòng cũng thấy đỡ lo, xem ra lúc trưa hắn khuyên giải đã có hiệu quả, Cố Tu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại!

Lâu như vậy, đã tìm ở khắp Thượng kinh rồi, nếu còn sống thì đã sớm tìm thấy.

Hắn vui mừng vỗ vai: “Sớm nên buông xuống, chuyện đã qua hãy để nó qua, người dù sao cũng phải nhìn về phía trước”

Cố Tu mím môi không nói gì.

Cửu hoàng tử rời đi, Cố Tu ra khỏi thư phòng, đi tới ngoài sảnh, từ lần trước xử lý những kẻ nói dối đưa tin thất thiệt nên đã lâu không có người tới báo cáo manh mối.

Lần này người báo tin khẳng định nhìn thấy ở hẻm Thạch Tước một nữ nhân có phần giống trên bức hoạ, còn có địa chỉ cụ thể, Cố Tu đánh ngựa tới, Song Thuỵ đập cửa: “Đại Lý tự tra án, phối hợp điều tra”

Mở cửa là một nam tử trung niên, mặt rất biết điều, thấy Cố Tu lấy ra lệnh bài thì sửng sốt, hốt hoảng đến mức muốn quỳ xuống:

“Đại nhân, chúng ta là lương dân, chưa từng phạm pháp”

Cố Tu: “Gọi tất cả nữ quyến trong nhà ra”

Hán tử rụt rè e sợ gọi người nhà ra, chốc lát, từ sau nhà một thiếu nữ đi ra, cả người mặc y phục trắng, nhìn có 2 phần giống Thẩm Tinh Ngữ.

Cũng chỉ có 2 phần giống nhau.

Cố Tu hỏi người báo án: “Ngươi nói là người này?”

Nam nhân báo án gật đầu: “Đúng vậy, nhìn rất giống bức hoạ, không phải là người mà đại nhân muốn tìm sao?”

Song Thuỵ cũng cảm thấy có 2 phần giống nhau, hắn nhanh nhẹn nói thay Cố Tu: “Mi mắt của người này với trên bức hoạ có 2 phần giống nhau, nhưng đây không phải là người chúng ta muốn tìm”

Nam nhân báo tin mắc cỡ, đỏ bừng mặt: “Xin lỗi”

Ít nhất so với đám lừa gạt kia thì vẫn còn tốt hơn, Song Thuỵ vẫn đưa tiền thưởng, nói: “Nếu gặp người trên bức hoạ, nhớ đến phủ báo tin”

Nam nhân báo tin kinh ngạc một chút, đã báo tin sai mà vẫn còn được thưởng tiền, nhìn số bạc vụn trong lòng bàn tay, ít nhất cũng được nửa lượng, nếu tiết kiệm đủ cho gia đình sống trong nửa năm.

Trong lòng cảm tạ liền nói: “Ta cảm thấy vị cô nương kia nhất định còn sống, sớm muộn gì đại nhân cũng sẽ tìm thấy”

Bước chân Cố Tu đã ra đến ngoài chợt dừng lại, quay người đi tới trước mặt nam nhân: “Ngươi cho là nàng còn sống?”

Khí thế Cố Tu quá mạnh, hán tử không tự chủ được, nuốt nước miếng một cái, hơi hốt hoảng “ừ” một tiếng:

“Đại nhân ngài thành tâm như vậy, ông trời cũng sẽ cảm động, nhất định sẽ tìm được”

Hán tử nói xong, Cố Tu đưa mắt nhìn, Song Thuỵ hiểu ý đưa ra một đĩnh bạc mười lượng.

Hán tử mắt sáng lên!

Đời này hắn chưa từng thấy đĩnh bạc nào lớn như vậy!

Song Thuỵ bên này cũng đưa cho chủ nhà một ít bạc vụn: “Không sao”

Chủ nhà kia nhìn bạc vụn trong tay mình, lại nhìn đĩnh bạc trong tay hán tử, nuốt nước miếng: “Đại nhân nhất định sẽ tìm được người ngài muốn tìm”

Nói xong, ánh mắt lấp lánh hy vọng nhìn Song Thuỵ.

Song Thuỵ: “…”

Rõ ràng là muốn lợi dụng, nhưng thấy đại nhân nhà hắn liếc mắt một cái, hắn lập tức hiểu ý, cũng đưa một đĩnh bạc cho hán tử.

Hán tử cao hứng muốn khóc, như thế mà cũng kiếm được tiền!

Hắn đời này chưa từng nghe qua!

Thần tài đại nhân Cố Tu ra sân, lên ngựa, hơi nheo mắt, quét qua những mái nhà dày đặc người.

Người nghèo mỗi ngày hai bữa, lúc chạng vạng đang chuẩn bị ăn cơm, khói bốc lên từ bếp nhà mỗi nhà, mùi mỡ lợn thoang thoảng trong không khí.

Song Thụy nghe Cố Tu nói: "A Điều bên kia đã bao lâu không có động tĩnh?"

Song Thuỵ trả lời: “...Từ lần cuối đến Vân Yên tự, đến giờ đã gần 2 tháng"

Song Thuỵ lại nghe Cố Tu nói: “Thông báo, tiền thưởng tăng lên gấp đôi”

Cách một bức tường, bên trong sân, nhà được bạc đang tụ tập vui vẻ một chỗ ngắm đĩnh bạc, ngươi một câu, ta một câu rất náo nhiệt, Song Thuỵ nhìn bóng lưng Cố Tu chậm chạp cưỡi ngựa, chua xót xông lên tận mũi.

Hắn chưa từng thấy một chủ tử nào như vậy, tức phụ không có, người nhà cũng không cần.

Hắn chỉ cần một người, có phải là quá nhiều đâu?

Ngày như thế này khi nào mới kết thúc?

- --

Đông cung.

Từ hôm ở phủ Cửu hoàng tử về, Thái tử bất an mấy ngày, nhưng chuyện hắn dự đoán lại không xảy ra.

“Cố Tu vẫn đi tìm phu nhân của hắn à?

“Không có động tĩnh gì?”

“Không có bất cứ động tĩnh gì”, Tống Bảo trả lời: “Hôm đó ở phủ Cửu hoàng tử, nghe nói hắn không chờ muội muội tỉnh lại đã bỏ đi. Sau đó Cửu hoàng tử có tới phủ tìm hắn, nhưng rất nhanh đã quay ra.

“Sau đó hắn ra ngoài đi tìm thế tử phi, còn xin tạm nghỉ lên triều”

Thái tử đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cao hứng cười nói: “Không nghĩ tới Cố Tu lại là một kẻ đa tình!

“Hắn muốn tự huỷ hoại tiền đồ của mình à?”

Tống Bảo: “Có vẻ như thế tử phi qua đời là đả kích rất lớn với hắn”

“Thịnh Như Nguyệt này cũng đủ ác!”, Thái tử nói: “Cô bây giờ mới hiểu được nữ nhân này độc ác đến mức nào, ngươi nhìn một chút những chuyện này xem.

“Đừng coi thường nàng ta, lúc đầu trên thảo nguyên, chẳng phải nàng ta cố ý để tỳ tử kia lọt vào tầm mắt cô sao.

“Chẳng qua nàng ta chắc cũng không nghĩ tới, chuyện không diễn tiến như nàng ta dự liệu, lúc đó nàng ta coi như cầm đá tự đập chân mình, bị biểu ca trực tiếp phế bỏ”

Tống Bảo khom lưng: “Đúng vậy, nàng ta cũng coi là thông minh quá bị thông minh hại, trên đời này ai cũng có những khác biệt, làm sao có thể mọi thứ đều như dự liệu của nàng ta.

“Ngược lại còn giúp cho chúng ta”

- --

Trải nghiệm của con người về thời gian thực sự kỳ lạ. Khi mới trốn thoát, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất chậm. Cố Tu tìm nàng quá rầm rộ, nàng luôn phải lo lắng và kiệt sức để trốn tránh.

Về sau, nàng nghĩ đến chuyện sinh tồn, bán trân châu, tìm được nhà, mỗi ngày ăn bánh gạo đạm bạc, tự giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, việc nhà nặng nhọc khiến nàng rất mệt mỏi, hao tổn tâm tư chỉ mong nhanh kiếm được tiền.

Sau nữa lại gặp Thư Nhàn, đột nhiên trở nên giàu có, từ dưới đáy bước lên một ngày ba bữa, trù mưu tính toán dự định mua nhà, cải tạo, làm vườn, ươm hạt giống, giúp Thư Nhàn đạt hoa khôi, sau đó lại mua vườn hoa. Mọi chuyện từng bước đều như kế hoạch của nàng định trước, chớp mắt một cái, mùa thu đã đi qua, vạn vật điêu linh, mùa đông lạnh giá nhất đã đến.

Thời tiết hôm đó đột nhiên trở lạnh, bầu trời u ám, có lẽ vài ngày nữa sẽ có trận tuyết đầu tiên trong mùa đông này.

Thẩm Tinh Ngữ bưng ly trà, nhìn vạn vật u ám bên ngoài, tình cờ nhận ra, cuộc sống như vậy đã trôi qua thật nhanh, nàng đã rời phủ Trấn Quốc công được 3 tháng.

Đã bao nhiêu ngày nàng không còn nhớ tới Cố Tu?

Trong ngày lạnh giá, có lò sưởi ấm áp, mặc chiếc áo mỏng, lười biếng nằm ườn, không làm việc gì, thật sự là một điều sung sướng và hạnh phúc.

Thư Nhàn ngày nào cũng rảnh rỗi như vậy, rảnh đến mòn cả xương, nàng thấy Thẩm Tinh Ngữ bận rộn lâu như vậy vẫn chưa dọn vào nhà mới, bà tử người hầu còn mỗi ngày lăng xăng chạy tới chạy lui, không kiếm chế được tò mò: “Ngươi rốt cuộc ở trong phòng làm cái gì?

“Có cần chuẩn bị lâu như vậy không?”

Nhà kia vốn dĩ đã bày biện rất tốt, Thư Nhàn đã xem qua, xách quần áo vào là ở được, thế mà nàng chuẩn bị hai ba tháng vẫn còn chưa xong?

Thẩm Tinh Ngữ cười bí hiểm: “Ba ngày nữa, mùng 8 tháng chạp”

Mùng 8 tháng chạp, tiết Pháp bảo, là ngày ăn cháo thất bảo ngũ vị.

Sau ngày 8 là chuẩn bị tết, cúng ông táo, dọn nhà, chiên bánh tổ, dựng thịt heo, đưa tiết lễ, cuối cùng năm mới cũng đến. Lần đầu tiên Thư Nhàn đón năm mới bên ngoài thanh lâu.

“Ngươi chuẩn bị mùng 8 làm tân phòng à?”

“Không phải”

Thẩm Tinh Ngữ đặt chung trà xuống: “Là ngày khai trương vườn hoa, có vào ở hay không, ta còn chưa nghĩ tới”

Thư Nhàn: “?!”

“Ngươi mua nhà đẹp để làm vườn hoa?

“Viện tử giá 150 lượng!

“Có ai làm vườn hoa bằng ngôi nhà đẹp như vậy không?”

Chẳng phải vườn hoa chỉ cần dựng cái lều cỏ, bên trong để các loại giống hoa cỏ sao?

Thẩm Tinh Ngữ chỉnh sửa lại: “Là 1.200, ta còn phải mượn ngươi hai trăm lượng.

“Cộng thêm những cái ta sửa đổi sau này, mua thêm một số thứ, khoảng 1.200 lượng không sai biệt lắm”

Điên rồi!

Người này điên rồi!

Thư Nhàn thấy đau đầu thay cho nàng: “Rốt cuộc ngươi có biết làm ăn không đấy?” Thật là muốn phá sản mà!

Thẩm Tinh Ngữ: “Tạm được đi, khoảng 10 ngày sẽ lấy lại vốn, 200 kia của ngươi có đồng ý nhập làm cổ phần không? Có thể chia tiền lâu dài sau này”

Thư Nhàn: “Ngươi đi làm cường đạo thích hợp hơn đấy”. Nàng lại không ngốc!

Thẩm Tinh Ngữ liếc nàng một cái.

Đảo mắt đã tới mùng 8, sau hai ba ngày mây đen, Thượng kinh đón trận tuyết đầu mùa.

“Tiết Pháp bảo” ban đầu là một ngày lễ của Phật giáo, tưởng niệm ngày Phật tổ đản sinh, vì Phật giáo thịnh hành nên dần dần trở thành ngày lễ của tất cả triều đình, trăm họ. Triều định, trăm họ, quan lại, quý tộc, bất kể giàu nghèo ngày này đều nấu cháo tịch bát*, người lễ Phật chú trọng nhất ngày này, sáng sớm đúng giờ sẽ thắp hương dâng cúng phụng tế Phật tổ.

(*cháo mùng 8 tháng chạp dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... nấu thành. Tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này,nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ)

Chu lão thái thái của Chu phủ ăn chay lễ phật đã nhiều năm, bọn hạ nhân đều biết bà rất coi trọng ngày này, mấy chục năm qua chưa từng lơ là.

Sáng sớm, Chu lão thái thái tắm rửa, tới Phật đường dâng hương, phát hiện toàn bộ sơn ngọc lan vốn để cúng Phật trong một đêm đã chết sạch!

“Hỗn trướng!

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Lý quản sự đi kiểm tra, quay trở lại nói: “Lão phu nhân thứ tội, ngày hôm qua những hoa này còn thật tốt, trong một đêm đã chết hết, đây là Phật tổ giáng tội!”

Hắn giống như là vừa suy tính vừa nói, làm ra vẻ sực nhớ ra: “Người nhìn xem, hoa hoàng khương không có sao, chỉ sơn ngọc lan chết, ta nhớ ra rồi, hoa này là của vườn hoa Trường Hưng.

“Nhất định nguyên nhân từ vườn hoa Trường Hưng.

“Chủ nhân vườn hoa Trường Hưng bây giờ là một quả phụ, có sinh thần bát tự không tốt, là ngày cửu độc mùng 5 tháng 5. Dư gia vốn là nhà khá giả, từ khi Dư nương tử vào cửa, đầu tiên là cha mẹ chồng bị bệnh, mất đi, sau đó đến trượng phu, giờ chỉ còn nàng ta cùng một nữ nhi.

“Lão phu nhân, vốn dĩ ta định dừng việc buôn bán sau khi phu quân nàng ta xảy ra chuyện, nào ngờ chưởng quỹ kia quỷ kế đa đoan, hôm đó mang tất cả người làm công đến trước cửa, nói là vườn hoa không còn đường sống, muốn tới cầu kiến lão phu nhân, nói ngài ăn chay niệm phật, không thể chặn đường sống của bọn họ.

“Nàng ta nói thì có vẻ đáng thương, nhưng thực ra lợi dụng ngài thiện tâm để bức bách ngài, lão nô không đành lòng ngài bị những đám bẩn thỉu dơ dáy kia làm bẩn mắt nên mới thu mua hoa của bọn họ.

“Đây là Phật tổ đang trách tội, không muốn dùng hoa của cái vườn hoa dơ bẩn kia”

Chu lão thái thái tức đến phập phồng cả ngực: “Trên đời này lại có thương nhân xảo quyệt như vậy à?”

“Lão nô nói từng câu đều là thật, hôm đó vườn hoa Trường Hưng có một nữ quản sự mang theo hơn hai mươi người làm công đến nháo ở cửa phủ, đứng ở đó than vãn la khóc, đám giữ cửa sai vặt đều nhìn thấy, lão thái thái nếu không tin có thể đi kiểm chứng”

Chu lão thái thái nhớ ra, hình như có một ngày trước cửa phủ có tiếng kêu khóc, Lý quản sự đến báo, nói rằng có người cung cấp hàng trước kia, vì vườn hoa không sống nổi nữa, nên đến phủ cầu xin miếng cơm.

Lúc ấy bà không để ý đến chuyện này, chỉ nói: “Nếu đã khổ sở như vậy thì cũng chiếu cố một ít,

“Đừng để người ngoài cho là Chu phủ chúng ta giàu có bất nhân!”

Không ngờ rằng lại giúp một kẻ trong bụng đầy dao găm như vậy!

“Đứng dậy đi”, lão phu nhân tha tội cho Lý quản sự: “Không phải lỗi của ngươi, nếu vườn hoa của bọn họ có vấn đề thì cứ để bọn họ chịu trách nhiệm.

"Ngươi đến Kinh triệu doãn tự mình báo án, thứ người như vậy không được dạy dỗ trong ngục một chút thì lại tưởng Chu gia ta dễ bị khi dễ”

“Lão phu nhân chậm đã”

Lão phu nhân vừa nói xong thì nghe thấy một thanh âm của nữ tử bên trong sân, đưa mắt nhìn sang, thấy một nữ tử mặc bạch y, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng, trên mặt đeo mạng trắng như tuyết, chỉ để lộ ra đôi mắt mười phần linh khí, trong tay bưng một chậu hồng kim liên, thướt tha đứng giữa trời đất.

Mùa này sao lại có hoa sen?

Lại là loại sen ngàn cánh cao quý nhất.

Trong tứ đại hoa của Phật giáo, kim liên đứng đầu, bởi vì hoa sen có tứ đức, ngụ ý hương thơm, thanh khiết, mềm mại, không dính bụi trần.

Tế Phật tổ, tốt nhất là cúng hoa sen, nhưng đây là loài hoa mùa hạ, mùa đông không có, nên phải dùng đến loại hoa thứ hai là sơn ngọc lan thay thế.

Thẩm Tinh Ngữ bưng kim liên, đi chậm rãi trong trời tuyết rơi, trong mắt Chu lão thái thái, nữ tử tuy che mặt nhưng mỗi động tác đều ưu nhã nhu mỹ, giống như tiên tử hạ xuống phàm trần, từng bước đi tới. Không chỉ có Chu lão thái thái, kể cả các nữ quyến của Chu phủ cũng ngây người ra nhìn.

Chỉ có Lý quản sự đột nhiên mắt nháy nháy, trực giác cảm thấy không ổn: “Nơi này là Chu phủ, ai cho ngươi đi vào?”

Thẩm Tinh Ngữ chưa trả lời, Chu lão thái thái đã quay đầu, trợn mắt một cái: “Càn rỡ, ai cho phép ngươi vô lễ với nương tử”

Lý quản sự: “…” hắn cảm thấy một chữ “nguy” rất to trên đỉnh đầu.

Bị Lý quản sự quấy rầy, Chu lão thái thái cũng tỉnh táo lại nhìn về phía Thẩm Tinh Ngữ: “Vị nương tử này là…”

“Ta là chủ mới của vườn hoa Trường Hưng theo lời của Lý quản sự kia”, biểu tình của Chu lão thái thái vừa mới rạn nứt, lại nghe Thẩm Tinh Ngữ nói: “Chu lão thái thái đừng nên hiểu lầm, hai tháng trước, Dư nương tử đã bán vườn hoa Trường Hưng cho ta. Vườn hoa Trường Hưng giờ đổi tên thành vườn hoa Nguyên Trân, ta họ Bạch, Bạch Trân Châu”

“Bạch nương tử”, mùa này mà có thể nuôi dưỡng ra hoa sen, Chu lão thái thái rất có hảo cảm với Thẩm Tinh Ngữ, gật đầu chào.

“Hôm nay vườn hoa Nguyên Trân của ta chính thức khai trương”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Hơn một tháng trước, là ta đem bán hoa vào quý phủ, ta cảm niệm lão phu nhân thiện hành, biết được hôm nay là ngày ngài tế tự Phật tổ, cố ý mang chậu kim liên đến bồi đáp, giúp ngài cúng lễ Phật tổ, không ngờ lại nghe được Lý quản sự lươn lẹo nói lời đổi trắng thay đen.

“Có lẽ Lý quản sự ghi hận ta, muốn tố giác ngài ông ta ăn chặn tiền”

“Ngươi nói bậy!” Lý quản sự cứng cổ: “Ta thu tiền hoa hồng lúc nào?”

Thẩm Tinh Ngữ không tranh cãi miệng lưỡi với hắn, đưa hoa sen trong tay cho tỳ nữ bên người Chu lão thái thái, chính mình đi xem mấy chậu sơn ngọc lan kia, bàn tay khều một cái, rút rễ cây ra: “Quả nhiên, rễ của hoa này đã chết”

Trước mặt tất cả mọi người, nàng rút một cây hoa hoàng khương ra, liếc nhìn những phu nhân đang đứng xếp hàng ở phật đường, đi tới phu nhân gần mình nhất: “Vị phu nhân này, có thể mượn lò sưởi cầm tay của ngài một chút được không?”

“Được”, phu nhân đưa lò sưởi cho Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ mở lò, đem nước nóng bên trong đổ lên rễ cây, trong khoảnh khắc, bông hoa hoàng khương kia héo rũ xuống, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Các ngươi có thể chờ xem, đến sáng mai, bông hoa này cũng sẽ chết giống như sơn ngọc lan"

Sóng mắt nàng lưu chuyển, nhìn về phía Lý quản sự: “Ta coi toàn bộ các chậu hoa kia đều có dấu vết bị động vào, nếu như ta đoán không nhầm, tất cả những hoa này đã bị rút ra, đốt cháy rễ, cho nên chỉ trong một đêm, hoa mới chết hết như vậy.

“Lão phu nhân, ngài có thể tự mình đi xem phía dưới những hoa này có phải là dấu vết của đất mới không?”

Lão phu nhân tự mình vạch một chậu hoa ra, quả nhiên là đất mới, nhìn sang những chậu bên cạnh đều giống như vậy: “Ngươi còn gì để nói?”

Chân Lý quản sự mềm nhũn, quỳ xuống: “Lão nô không biết, nhất định có kẻ nào đó đã làm, lão nô đi tra, nhất định cho ngài một câu trả lời thoả đáng”

“Không cần”, Chu lão thái thái làm gì không nhìn ra quỷ kế của chủ quản này, đây là tự mình chém mình, phân phó phó quản sự: “Trường Hỉ, đem Lý quản sự đi, thẩm vấn cho kỹ, để cho hắn nói ra hết, đưa đến quan phủ”

Lý quản sự giống như con chó chết bị phó quản sự sai người kéo ra, ra đến bên ngoài vẫn không cam lòng rống lớn.

Trường Hỉ nhét khăn vào miệng hắn: “Lý quản sự, ngươi đừng phí sức, ngươi xong rồi”

Lý quản sự bừng tỉnh, nữ nhân kia tại sao đi vào được, tại sao lại tới đúng lúc như vậy, trong miệng vướng khăn nên chỉ ô ô nói không rõ: “Các ngươi là một phe?”

Ai lại muốn bị cấp trên đè đầu chứ.

“Ngươi chiếm chỗ tốt đã quá lâu, cũng nên nhường lại rồi”, Trường Hỉ nói: “Nói chúng ta là một phe không thích hợp, phải nói, từ khi ngươi động tâm muốn hại người ta, người ta liền muốn xử ngươi”

Lý quản sự chợt nhớ, trong lúc hắn đang loay hoay tìm biện pháp để đối phó với nữ nhân này, vô tình nghe được trong tiết Pháp bảo, nếu hoa bị héo chết là xui xẻo. Hoá ra những lời đó là cố tình để cho hắn nghe được, nữ nhân kia đã sớm mua được Trường Hỉ, dẫn dắt hắn nghĩ tới phương pháp đó, cuối cùng là kết cục như thế này!

Lý quản sự không chịu nổi hình phạt trong phủ, khai sạch sẽ ai sai khiến mình, thời gian nào, làm chết hoa ra sao. Trong khi đó ở bên này, lão thái thái dùng kim liên của Thẩm Tinh Ngữ dâng cho Phật tổ, sau khi thấy lời khai càng thấy áy náy với Thẩm Tinh Ngữ, chủ động mang theo một phần lễ trọng tới với hoa của Thẩm Tinh Ngữ, coi như tặng quà khai trương.

Dĩ nhiên, bản thân bà cũng vô cùng hiếu kỳ, ngoài việc nàng nuôi dưỡng được kim liên, mùa đông này nàng còn những hoa gì.

Vừa đến vườn hoa, bà tưởng mình lạc vào tiên cảnh.

Mùa đông, vạn vật tiêu điều, cây cối rụng lá, nơi này không chỉ ấm áp mà còn rất đẹp. Trong sân, ngôi nhà được làm hoàn toàn bằng lưu ly trong suốt, nhìn thấy rõ bông tuyết bay bên ngoài, lóng lánh trong veo, đủ loại hoa tươi nở rộ bên trong. Từng cụm hoa tụ lại với nhau, hương thơm đậm đà, còn có bướm vườn quan, lá cây tươi non phủ khắp nóc nhà, những cây dây leo còn kết trái hồng hồng, là loại trái cây bà chưa từng nhìn thấy.

Thẩm Tinh Ngữ hái một quả đưa tới: “Lão phu nhân, cái này gọi là hồng quả quả, chính xác là một loại quả Tây dương, ngài nếm thử một chút”

Trái cây này sắc hồng diễm lệ, giống như anh đào nhưng lại mềm hơn anh đào, lão thái thái bỏ vào trong miệng nếm thử một miếng, vừa mềm lại ngọt, bà chưa từng ăn loại trái cây nào ngon như vậy!

“Ngươi ở vườn hoa này?

“Đây là tiên cảnh, ta chưa từng thấy qua vườn hoa nào đẹp như vậy, cũng chưa từng thấy trong mùa đông lại có nhiều hoa như vậy”

Nơi này vừa ngắm lại vừa ăn được.

Thẩm Tinh Ngữ cười: “Vườn hoa của ta tích hợp nhiều công năng, tạm thời muốn mở rộng diện tích trồng trọt có chút khó khăn, ta sẽ đi theo con đường nghỉ dưỡng, nếu lão phu nhân thích, tối nay có thể ở lại tiểu lâu, sáng mai dậy là có thể ngắm hoa, hái hồng quả quả ăn”

“Tổ mẫu, nơi này quá đẹp, con muốn ở đây”, tôn nữ của Chu lão thái thái vừa ăn trái cây vừa nũng nịu đòi ở lại.

“Được!” Chu lão thái thái nói: “Vậy chúng ta ở lại”

Chu lão thái thái hỏi Thẩm Tinh Ngữ giá phòng tiểu lâu, Thẩm Tinh Ngữ đưa ra một con số, Chu lão thái thái suy nghĩ một chút, trực tiếp thuê luôn hai tháng. Chỗ hiếm lạ như vậy, bà đương nhiên không hưởng thụ một mình, đồ hi hữu này là pháp bảo tốt nhất để kết giao. Chu lão thái thái trong lòng suy tính, để quản gia đi mời mấy quan quyến thế gia trọng yếu tới, mở tiệc thưởng hoa.

“Nhìn xem, ta muốn cũng không vào đó ở đươc”, Thẩm Tinh Ngữ nhún nhún vai: “Cho nên vẫn phải dựa vào chỗ này của ngươi”

Thư Nhàn vẫn còn đang nhìn mê mệt vườn hoa của nàng: “Đầu óc của ngươi sao có thể nghĩ ra được chuyện này? Sao lại nghĩ đến chuyện dùng lưu ly xây vườn? Còn kết hợp hoa với trái cây cùng nhau?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Đây không phải là suy nghĩ của ta, là ý tưởng của mẹ ta.

“Bà… thật tiếc đã không thực hiện được ước mộng này”

Trong đầu nàng thoáng qua lúc còn bé, hồi đó, nàng được nhìn thấy một vườn hoa rất đẹp, trên đường về nhà rất hưng phấn, nằm trên lưng Thẩm Kỳ nói: “Cha, vườn hoa kia đẹp quá, nhà chúng ta cũng làm một cái đi”

Cha nàng hừ mũi một cái: “Những cái đó đã gọi là gì,

“Ta đã được nghe một ý tưởng, nếu thực hiện được thì sẽ là vườn hoa đẹp nhất thế gian. Toàn bộ vườn làm bằng lưu ly trong suốt, dưới đất có lò sưởi, đảm bảo mùa đông trong vườn vẫn có nhiệt độ ấm áp. Hoa cũng phải nhiều như mùa hè, còn phải trồng loại quả hồng của Tây dương, quấn quanh dây mây và cây leo, phủ kín nóc nhà, bướm lượn xung quanh…”

Trong mắt Thẩm Tinh Ngữ loé lên tia u ám. Vốn nàng định xây một cái ở phủ Trấn Quốc công, đã đặt trước rất nhiều thứ để cửa hàng chuẩn bị.

Vốn định cho Cố Tu một cái bất ngờ, kỷ niệm một năm bọn họ thành thân.

“Ngươi sao thế?” Thư Nhàn nói: “Nhớ tới chuyện gì thương tâm à?”

Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu: “Không sao”

Nàng vừa nói, phía xa xa trong nền trời đêm bỗng bùng lên những vầng sáng rực rỡ chói mắt.

Thư Nhàn kinh ngạc nói: “Ô, có người đốt pháo bông, ai lại đốt pháo bông vào ngày mùng 8?

“Không biết đốt trong bao lâu?

“Chúng ta đến xem không?”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn bầu trời đêm sáng ngời pháo bông: “Không cần, xa như vậy, chúng ta đến nơi thì cũng hết rồi”

Thư Nhàn gật đầu: “Cũng đúng,

“Pháo bông thật là đẹp”

Thẩm Tinh Ngữ mím môi, nhìn hai lần rồi quay đầu vào phòng: “Ta mệt rồi, đi ngủ đây”

Thư Nhàn: “Pháo bông mà ngươi cũng không xem à, pháo bông đó”

Thẩm Tinh Ngữ không quay đầu lại.

Dưới sự nỗ lực của Chu lão thái thái, sau ba ngày, vườn hoa Nguyên Trân của Thẩm Tinh Ngữ đã danh chấn cả kinh thành. Những quan thái thái kia hỏi thăm khắp nơi về chủ nhân của người hoa Nguyên Trân, xếp hàng để được Thẩm Tinh Ngữ cho một phòng để họ được ở trong vườn hoa, đến ngày thứ năm, cuối cùng Thẩm Tinh Ngữ cũng đến được nơi nàng muốn nhất.

Quản sự của Đông cung tự mình đến cửa, mang theo một rương hoàng kim, nói tiền thái tử phi khi còn sống yêu hoa nhất, sắp đến ngày hạ táng, Thái tử mong rằng có hoa tươi làm bạn với nàng.

Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên không phản đối, nhận đơn, hôm đó đến Đông cung.

Ngày hôm đó, cuối cùng Hộ quốc công cũng trở về, lúc Viên Tâm đưa tin tức đến phủ Trấn Quốc công, Cố Tu đang dùng còi huấn luyện bồ câu đưa thư.

Một đôi bồ câu bay lượn trên nền trời, bay trở về vào lồng, Cố Tu khép cửa lồng lại: “Chờ lâu như vậy,

“Phần đại lễ cho Thái tử này cũng nên đưa lên đầu hắn rồi”