Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 65



Trong cung đang chính biến, Cửu hoàng tử đang ở trong cung, vào thời khắc mấu chốt như vậy, sao Cố Tu lại cho mời nàng?

Hay là lúc này, đối với hắn mới là tốt nhất?

Nội tâm Thịnh Như Nguyệt đã nổi sóng, trên mặt không dám có chút biểu hiện nào: “Như vậy,

“Ngươi đợi một chút, ta thay xiêm y”

Song Thuỵ nói: “Hoàng tử phi, thế tử gia không có thời gian…”

“Vậy cũng được”, Thịnh Như Nguyệt sửa sang lại y phục ngắn tay trên người: “Để ta lấy thêm cái áo khoác”

Bên trong phòng có lò sưởi ấm áp, nhưng bên ngoài trời đông giá rét, đương nhiên phải mặc thêm áo choàng. Song Thuỵ khom lưng đứng chờ.

“Biểu ca quả nhiên còn nghi ngờ ta, cố ý chọn lúc Cửu hoàng tử không có ở đây”

Kỳ Vận đang sửa sang lại áo choàng cho Thịnh Như Nguyệt, nghe thấy nàng hạ âm xuống thật thấp, chỉ có nàng ta nghe được.

“Vậy chúng ta làm thế nào?” Kỳ Vận vén mái tóc dài của nàng ra sau, nhẹ nhàng buộc dây áo choàng: “Nô vào cung tìm Cửu hoàng tử sao?”

“Thái tử đã ngã, Cửu hoàng tử đương nhiên là trữ quân, thế tử gia hẳn sẽ có cố kỵ. Đích thân hắn nâng đỡ Cửu hoàng tử, lúc này không thể cũng Cửu hoàng tử sinh ra hiềm khích.

“Lúc này không thể tìm Cửu hoàng tử, đó là chưa đánh đã khai”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Bây giờ cứu ta chỉ có di mẫu”

Kỳ Vận lo lắng nhìn Thịnh Như Nguyệt, có phải lo đến rối loạn tâm trí rồi không. Nghĩ xem, Cố Tu còn không để ý đến vị mẫu thân này, nếu như hắn thật sự muốn làm cái gì, Tào thị không đỡ được.

“Nếu thế tử gia thật sự động sát tâm, bảo toàn tính mạng là quan trọng hơn cả, cần phải đi tìm Cửu hoàng tử”

“Không, nam nhân là không dựa vào được”

Thịnh Như Nguyệt nói: “Ái tình của nam nhân trên thế gian đều có điều kiện, nữ nhân trong lòng hắn phải sạch sẽ thuần khiết, phải hiền lành xinh đẹp.

“Một khi hắn phát hiện ra, ta và dáng vẻ trong lòng hắn không giống nhau, hắn sẽ cảm thấy đã yêu sai người, sao còn có thể cứu ta?

“Trên đời này, chỉ có di mẫu mới giữ được mạng cho ta”, dám giao tính mạng ra để bảo vệ, có gì không che chở được?

Trên đường đầy quân binh mặc khôi giáp đi lại, dân chúng bình thường chưa biết xảy ra chuyện gì, đối với các loại nổi loạn đều sợ hãi, đóng chặt cửa, ngay cả tiệm cơm, hàng rong cũng không một bóng người. Trời âm u, không khí rất căng thẳng, phủ Trấn Quốc công to lớn, lầu vũ nặng nề, ép người ta đến không thở được.

“Cửu hoàng tử phi, mời”, Song Thuỵ cung kính giơ tay.

Thịnh Như Nguyệt tỉnh táo lại, nhìn Song Thuỵ một cái, đi lên hai bậc thềm đá bước vào trong cửa, đi vòng qua bình phong, theo hành lang tiến vào.

Song Thuỵ dừng ở cửa Triêu Huy viện, chắp tay nói: “Cửu hoàng tử phi, thế tử gia ở bên trong chờ ngài”

Thịnh Như Nguyệt đứng ở cửa viện nhìn vào bên trong, trống vắng, dường như tất cả người làm đều đã được cho lui ra hết.

Nàng mím môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình buông lỏng, vén váy ung dung đi qua cửa, vào sân, đến sảnh chính.

“Biểu ca?”

Hôm nay vốn là một ngày u ám, cửa sổ đóng kín, trong nhà không có một bóng đèn, mảnh rèm nhàn nhạt che lấp khung cửa, Cố Tu ngồi trên ghế bành ở sảnh khách, mặc trên người chiếc áo do chính Thẩm Tinh Ngữ làm, áo trắng thêu trúc xanh, mắt hơi nhắm lại.

Nghe tiếng bước chân, Cố Tu chậm rãi mở mắt ra, Thịnh Như Nguyệt đến gần, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu quan tâm hỏi: "Biểu ca, ngươi kêu ta tới có chuyện gì?"

Chiếc cằm cứng ngắc của Cố Tu hơi nhếch lên: “Đêm qua nằm mơ thấy tẩu tử của ngươi, mở mắt ra, đột nhiên không nhớ nổi bộ dạng của nàng. Từ lúc nàng xảy ra chuyện đến giờ đã ba tháng, ngươi còn nhớ dáng vẻ của nàng không?”

“Dĩ nhiên nhớ”, Thịnh Như Nguyệt vén váy ngồi lên ghế, ánh mắt ôn nhu như lạc vào hồi ức: “Tẩu tử là mỹ nhân đẹp nhất ta từng gặp, nàng có một đôi mắt linh động, ánh mắt như biết nói, đúng vậy, lấp lánh ánh sáng, khuôn mặt nõn nà như ngọc.

“Nàng thích đồ trắng, thích ăn ngọc lộ cao, giỏi nữ công, thích nhất, chính là biểu ca”

“Ngươi nhớ rất rõ ràng”, Cố Tu nói: “Nàng bởi vì chuyện của tỳ tử kia vẫn luôn không vui, ta cho là ngươi vẫn còn oán nàng”

“Sao như vậy được”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Tẩu tử đối với ta không tệ, bây giờ nghĩ một chút, có thể hiểu được cảm giác của tẩu tử lúc đó. Phụ mẫu thân nhân toàn tộc chỉ trong một đêm đã mất hết, chỉ còn lại tỳ nữ A Điều kia, từ nhỏ đến lớn giống như tỷ muội ruột thịt bên cạnh, nàng không chịu nổi chuyện đó cũng là bình thường.

“Chuyện này ta cũng sai, không quản lý tốt người làm”

Nàng tự trách, thở dài một tiếng: “Nếu biết sẽ gặp biến cố như vậy, ta sẽ để cho nàng làm gì nàng muốn”

Cố Tu đột nhiên đưa ra một cái hộp: “Nhìn chút đi”

Đây là một hộp bằng ngọc hết mức tinh xảo, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, phía trên chạm khắc hoa văn tinh tế, đích thị là tay nghề của phủ Nội vụ, là nữ tử đều thích những vật xinh đẹp.

“Đây là cái gì?” Thịnh Như Nguyệt nhận lấy từ tay Cố Tu, mở ra, nhìn thấy một miếng ngọc bội đỏ tươi, giống như thịt đỏ ở giữa quả dưa hấu, có hoa văn đám mây được chạm khắc ở cả hai mặt rất đẹp.

Thịnh Như Nguyệt bị màu sắc trong suốt đẹp đẽ của miếng ngọc làm cho ngơ ngẩn, lại nghe Cố Tu nói: “Ngọc bội này là do tẩu tử ngươi chuẩn bị làm lễ vật thành hôn cho ngươi. Lục Kiều nói, nàng phải chạy đến mấy tiệm đá quý mới mua được, tự mình thiết kế hoa văn, tìm thợ thủ công tốt nhất để làm, vốn định đưa cho ngươi trong ngày thành hôn”

Miếng ngọc hồng trong suốt nằm trong lòng bàn tay, Thịnh Như Nguyệt khẽ run lên, nước mắt chảy ra: “Ta cũng biết, tẩu tử đối với ta rất tốt”

Cố Tu đứng dậy, đi vào bên trong: “Ngươi vào xem một chút”

Thịnh Như Nguyệt dùng khăn lau nước mắt, đi theo Cố Tu vào nội viện: “Biểu ca muốn ta xem cái gì?”

Cố Tu vén rèm, đứng sang một bên, tầm nhìn trước mặt Thịnh Như Nguyệt mở rộng ra, đập vào mắt là bức hoạ chân dung của Thẩm Tinh Ngữ, giống như một bản sao của người thật, mặc áo trắng như tuyết, váy thêu hoa sương, tóc mai vấn cao, đôi môi xinh đẹp như hoa mẫu đơn hơi nhếch lên, đôi mắt tràn đầy ánh sao tựa như có sự sống, mỉm cười nhìn về phía nàng.

Thịnh Như Nguyệt chớp mắt, nhìn sang một bên, lại là một bức hoạ khác của Thẩm Tinh Ngữ, thay xiêm y khác, chỉ giống nhau ở đôi môi cười chúm chím và đôi mắt. Thịnh Như Nguyệt lại chuyển hướng nhìn, phát hiện suốt dọc gian phòng này đều treo những bức hoạ về Thẩm Tinh Ngữ, thậm chí trên ghế, trên giường cũng trải những bức hoạ vẽ nàng.

Mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười đều sống động linh hoạt, nhiều Thẩm Tinh Ngữ như vậy xuất hiện trong mắt nàng, đầu nàng xoay vòng, những kỷ niệm sống chung với Thẩm Tinh Ngữ hiện lên từng lớp từng lớp trong trí óc nàng.

“Như Nguyệt, mau nếm thử, đây là bánh ngọt A Điều mới làm…”

“Như Nguyệt, chúng ta đi bắt bướm đi…”

“Như Nguyệt, nhìn giúp ta một chút, cái trâm hồ điệp phối với cái tua này thì thế nào…”

Trong đầu Thịnh Như Nguyệt đều là giọng nói của Thẩm Tinh Ngữ, chợt một giọng nam trong trẻo lạnh lùng truyền tới: “Tinh Ngữ xảy ra chuyện, có liên quan đến ngươi không?”

Hình ảnh trong đầu dừng lại, Thịnh Như Nguyệt nhìn sang bên cửa sổ, phát hiện ánh mắt sâu thẳm của Cố Tu đang dò xét khuôn mặt nàng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Đôi môi mỏng của hắn lại mở ra, phun ra mấy chữ: “Buổi sáng, ta hỏi qua Đường Miện, hắn nói…”

Trái tim Thịnh Như Nguyệt như thắt lại.

- -“Ngươi tham dự vào chuyện tỳ tử của Tinh Ngữ”

Thành tựu lớn nhất trong đời Thịnh Như Nguyệt chính là diễn xuất, nàng bày ra vẻ vô cùng mơ hồ, rất chậm chạp nói: “Ta tham dự cái gì?”

Cố Tu: “A Điều căn bản không dính dáng gì tới Dẫn Cát, nàng bị Đường Miện khi dễ, chuyện thuỷ phỉ do ngươi thiết kế?”

“Chờ một chút, biểu ca, để ta tỉnh táo lại một chút”, Thịnh Như Nguyệt vỗ vỗ óc: “A Điều, Đường Miện, ngươi nói vết thương trên người A Điều là do Thái tử gây ra?”

Nàng lại nhìn Cố Tu hỏi: “Người nói, ta thiết kế chuyện thuỷ phỉ?

“Ta làm những chuyện này để làm gì?

“Biểu ca, sao lại nghĩ như vậy về ta?”

Cố Tu không nhìn nàng, mắt nhìn về bức hoạ Thẩm Tinh Ngữ: “Ta không phải tới kiểm chứng với ngươi, Đường Miện đã nói hết rồi”

Thịnh Như Nguyệt ắt phải vui mừng vì đã đổi chác, giao dịch với Đường Miện, nếu không sợ là lúc Cố Tu vừa lên tiếng, nàng đã lộ tẩy.

Thịnh Như Nguyệt vỗ trán một hồi: “Sao có chuyện hoang đường như vậy?

“Người cho là ta phản bội người?

“Lý do gì? Đường Miện nhất định phải có lý do chính đáng mới gài bẫy ta như vậy.

“Chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, người, di mẫu, các người chính là thân nhân của ta, ta là Cửu hoàng tử phi, Cửu hoàng tử là phu quân của ta.

"Ta biết rất rõ ngươi muốn hạ gục Thái tử, vậy mà ta lại mặc kệ người, mặc kệ phu quân mình, đi kết minh với Thái tử?

“Cái loại vu khống vô nghĩa vô lý như vậy mà biểu ca cũng tin?”

“Ta tin”, Cố Tu nói: “Ta đã nói, ta không phải tới kiểm chứng với ngươi”

Thịnh Như Nguyệt nhìn theo ánh mắt Cố Tu, lúc này mới thấy, trên bàn là một bình rượu màu lam thuỷ, một cái ly nhỏ.

Thịnh Như Nguyệt lảo đảo lùi lại một bước: “Biểu ca muốn giết ta?”

“Ừ” Cố Tu nói.

“Ta hiểu”, Thịnh Như Nguyệt khẽ cười: “Biểu ca nghe lời Đường Miện, muốn giết ta, là đang trách ta?

“Trách ta trùng hợp cùng tẩu tử rơi xuống nước, ta hoàn hảo không tổn hao gì, biểu tẩu lại không rõ tung tích.

“Ta sống sót chính là nguyên tội.”

Cố Tu nói: “Ngươi muốn nghĩ như vậy cũng được”

“Nếu như ta nhất định phải chết, biểu ca mới chịu buông bỏ chuyện này xuống, vậy thì ta chấp nhận”, Thịnh Như Nguyệt chậm chạp đi tới cái bàn, nhấc bầu rượu rót vào ly, bưng lên, môi cười nhưng trong mắt loé lệ quang: “Ta vốn không cha không mẹ, là di mẫu nuôi ta khôn lớn.

“Tất cả vinh hoa phú quý của ta hôm nay đều do người cho, giờ người muốn lấy lại, ta không có một câu oán hận.

“Chẳng qua biểu ca, ngươi thay đổi rồi.

“Ta không nhận ra ngươi.

“Ta còn nhớ năm 16 tuổi, hai tay biểu ca dính đầy máu tươi, ngươi nói ngươi muốn quyền thế, ngươi muốn trở thành người có quyền thế nhất Đại Khánh.

“Hôm nay ngươi thật vất vả hạ gục Thái tử, nâng đỡ Cửu hoàng tử, ta rất nhanh sẽ thành Thái tử phi, quyền thế của ngươi đã trong tầm tay. Thế nhưng biểu ca lại chẳng phân biệt được phải trái đúng sai liền muốn giết ta, giết thê tử của Cửu hoàng tử, ngươi thật không sợ Cửu hoàng tử trở mặt với ngươi sao?

“Ngươi không cần quyền thế nữa sao?”

Cố Tu: “Cái đó ngươi không cần phải bận tâm, ta tự có sắp xếp, ngươi cứ yên tâm ra đi”

“Được”, Thịnh Như Nguyệt hít mũi, giơ cao ly rượu: “Biểu ca, ly rượu này uống xong, ta không nợ ngươi, không nợ phủ Trấn Quốc công nữa”

Cái chết áp sát trên đỉnh đầu, trái tim Thịnh Như Nguyệt co thắt đau đến cực hạn, chén rượu trong suốt phản chiếu trong mắt nàng, ngón tay nàng run rẩy không kiềm chế được, cầm ly rượu chậm rãi kề lên môi, cuối cùng nàng cũng nghe được giọng hốt hoảng của Tào thị:

"Như Nguyệt!"