Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 7



Vương Vũ Gia đang ở trong sân dạy quy củ cho đám hạ nhân, nhất thời không chú ý đến bọn họ ở bên phòng này.

Nằm trên ghế quý phi bên cửa sổ, Thẩm Tinh Ngữ tựa vào chiếc gối mềm mại, nghịch bàn tay, có cảm giác sau khi bỏ đi bụi bậm thì rất thoải mái.

A Điều bắt chéo chân, cắn cây bút trong miệng, suy nghĩ về thực đơn buổi tối, phải chuẩn bị bữa tối thế nào để thể hiện tài năng của mình.

Nàng ta không phải chỉ biết ăn, còn biết làm nữa.

Chắc là nghĩ tới món ăn gì đó, hai mắt mở to, cắn môi, cúi đầu viết lên thực đơn.

“Được rồi A Điều, giúp ta suy nghĩ một chút, nên làm cái gì để tạo ấn tượng được với gia, khiến cho người trầm mê, từ nay về sau đối với ta là tình sâu ý nặng, không thể kiềm chế?”

A Điều lại nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nói bằng thủ ngữ: “Vũ đạo đi, là loại một điệu vũ chấn động thiên hạ đó”

Thẩm Tinh Ngữ: “Nhảy múa bằng chân khập khiễng à?”

A Điều nhún nhún vai, bày tỏ không có biện pháp.

Thẩm Tinh Ngữ: “Biểu hiện ra sự hiền huệ cũng được”

“Tay người bị thương, chân cũng bị thương, không làm được việc gì lớn nha. Hay mai làm một túi thơm đi?”

Thẩm Tinh Ngữ chống cằm, đầu ngón tay sờ vào vết rách đã ngừng chảy máu, tính toán: “Vậy trước hết ta làm một túi thơm, sau đó là một đôi tất, khi nào chân khỏi thì ta sẽ làm y phục."

Một chủ một tớ đều là những người nhanh tay nhanh chân, Thẩm Tinh Ngữ đã nhanh chóng vẽ ra mẫu túi thơm, bắt đầu thêu, ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn vội mấy miếng, trước bữa tối đã làm xong một túi thơm xinh xắn và một đôi tất, nhìn lại cảm thấy mình thêu rất tốt, trong lòng khẽ động, nàng lật bên trong, thêu vào một chữ “Ngữ” nho nhỏ.

Chữ này nằm trong góc khuất, Cố Tu sẽ không dễ dàng nhìn thấy.

Nhưng đồng hồ cát ở góc tường đã chỉ đến giờ Hợi, Cố Tu vẫn chưa về.

A Điều chọc chọc vào khối thịt mềm: “Người dùng trước đi, chắc là đói bụng lắm rồi”

Thẩm Tinh Ngữ đang xem mạch án, cầm lên một miếng bánh ngọt lót dạ: “Gia đã đồng ý buổi tối sẽ về, đến giờ này còn ở bên ngoài bận bịu công vụ, sao ta chỉ chú ý đến bản thân mình được, như thế sẽ thấy ta không hiền huệ, đợi thêm chút đi”

Giờ này, hơn nửa số người làm trong phủ đã đi ngủ, Cố Tu từ trong bóng đêm đậm đặc bước vào cửa phủ.

Ngoài cửa, Trầm Bích cầm đèn lồng đợi đã lâu: “Gia”

Cố Tu: “Sao còn ở đây?”

Trầm Bích: “Muội muội của nô tỳ bị bệnh, định ghé qua thăm một chút, vừa ra thì thấy gia đang đánh ngựa nên đứng đây chờ”

Cố Tu chắp tay sau lưng, mắt nhìn thẳng, đi theo lối tắt thông qua hậu viện: “Xong việc thì ngươi về thăm muội muội một chút đi”

“Gia có lòng như vậy, mẹ nô tỳ lại lo lắng không yên, bà thường nói phải làm thật tốt để báo ơn gia. Đại phu đã nhìn qua rồi, chỉ là bệnh nhẹ thôi, nô tỳ mà về lúc còn đang làm việc thì nhất định bà sẽ cằn nhằn trách mắng.

“Đúng rồi, nô tỳ vừa thuận miệng hỏi đại phu, đã xem vết thương của thiếu phu nhân rồi, cho thuốc bôi, nghỉ ngơi thật tốt, để yên trong năm ba ngày là có thể đi lại bình thường, tính ngày thì có thể kịp dự yến tiệc của Thái tử điện hạ”

Đến ngã ba trước mặt, bên trái dẫn đến Triêu Huy viện, bên phải là thư phòng, Cố Tu nhìn hai bên, không biết nghĩ cái gì, phân phó tiểu đồng: “Ngươi đi bẩm báo thiếu phu nhân, tối nay ta không về viện, nói nàng dưỡng chân cho tốt”

“Gia không về sao?” Thẩm Tinh Ngữ sờ sờ mép bàn.

“Gia là sợ người vất vả, muốn người dưỡng chân cho thật khoẻ nên đã tới thư phòng ở tạm”

Tiểu đồng rất biết nói chuyện, Thẩm Tinh Ngữ một hồi cũng không biết phải nói gì: “Vậy ngươi chăm sóc gia cho tốt”

Tiểu đồng vâng lời, lùi lại hai bước rồi mới quay người đi ra ngoài.

Bên trong phòng lại trở nên yên lặng.

A Điều chọc chọc vào cánh tay, Thẩm Tinh Ngữ mới hồi thần, nhìn thấy A Điều ra dấu: “Từ mai ta sẽ làm đồ ăn sáng, nghe ta, nhất định phải giữ được dạ dày của gia, người phụ trách việc xinh đẹp, mê hoặc gia bằng ánh mắt”

Thẩm Tinh Ngữ cười giễu cợt: “Khổ cực cho ngươi vất vả rồi, A Điều”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tinh Ngữ mang túi thơm mình thêu tối qua cùng đôi tất giao cho Đan Quế: “Mang cùng với bữa sáng cho gia”

- --

Duyệt thảo đường.

Cuộc sống của Cố Tu vẫn theo quy luật, mỗi ngày đều thức dậy vào giờ Dần, sau đó sẽ luyện kiếm nửa giờ, 3 ngày một lần phải lên triều. Ngày lâm triều, hắn luyện kiếm xong sẽ đi luôn, ngày nào không phải lâm triều thì luyện kiếm xong hắn đến nha môn.

Người luyện võ quan trọng nhất là sự kiên trì, bất kể mưa gió, Cố Tu chưa bao giờ gián đoạn, hôm qua là lần đầu tiên hắn mất kiểm soát, không thể khống chế được ham muốn của mình.

Bầu trời vẫn còn đen đậm, Cố Tu lấy thanh kiếm từ tay tiểu đồng, nắm chuôi kiếm trong tay, bóp bóp trán, cố xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, trường kiếm xé không khí, bóng kiếm bạc như rồng bơi trong đêm.

Tiểu đồng mở cửa viện cho Đan Quế, Trầm Bích chào hỏi từ xa, liếc nhìn hộp đựng thức ăn trong tay Đan Quế, cười hỏi: “Sáng sớm mà Đan Quế tỷ tỷ đã tới rồi?”

Hai người đều là nhất đẳng tỳ nữ của hai viện, địa vị bằng nhau nhưng Trầm Bích rất giỏi lấy lòng, mỗi câu mỗi chữ đều gọi người khác là tỷ tỷ.

Đan Quế cũng ân cần đáp: “Thiếu phu nhân tự tay thêu vài món đồ cho thế tử, đây là thiếu phu nhân kêu nữ tỳ làm cho gia đồ ăn sáng cùng bánh ngọt”

Trầm Bích liền nói: “Gia còn đang luyện kiếm, ta sẽ mang đồ vào trong thư phòng, để lạnh dùng không tốt, không thể làm tổn hại tâm ý của thiếu phu nhân”

Trong phủ, nha hoàn mỗi người có một chức trách, Trầm Bích phụ trách thư phòng bên này, Đan Quế đương nhiên không xen vào liền đưa hộp thức ăn, còn có hai cái túi màu nhạt, bên trong là đồ thêu do Thẩm Tinh Ngữ làm: “Làm phiền tỷ tỷ, những đồ này do chính thiếu phu nhân làm hôm qua, thêu suốt một buổi chiều, ngươi nhớ nói với gia”

“Nhìn ngươi kìa, không yên tâm với ta à?” Trầm Bích có vẻ giận.

Trầm Bích xách hộp thức ăn vào trong phòng, mở cái túi màu trắng ra, bên trong là một túi thơm nhỏ, bên trên có thêu mây cùng trăng, màu sắc sợi tơ phối hợp rất đẹp mắt, mũi kim tinh xảo, là loại đồ thêu nhất đẳng.

Liếc vội một cái rồi bỏ lại vào trong túi, Trầm Bích mở hộp thức ăn ra nhìn, bên trong là bốn món màu sắc tinh xảo, bốn cái bánh bao trắng mập mạp cùng canh gà đựng trong chén men sứ xanh.

Dưới ánh đèn, cành hoa lay động tạo bóng ảnh mông lung, mặt nước gợn lên những đợt sóng nhẹ.

Sau thời gian khoảng uống hai chén trà, Cố Tu thu kiếm, lấy khăn lông từ tay tiểu đồng, tỉ mỉ lau ngón tay, bước chân đi vào thư phòng: “Đan Quế mới tới à?”

Trầm Bích chắp tay dưới vạt áo, cúi đầu cung kính, đi sau hắn nửa thước, đây là khoảng cách mà người hầu phải giữ với chủ nhân.

Trả lời: “Thiếu phu nhân bảo nàng tới, mang theo một ít thức ăn, nói là thiếu phu nhân tự tay làm đồ thêu cho ngài, có cả tất, gia, ngài dùng bữa trước đi, nếm thử xem một chút”

Cố Tu không nói gì, coi như ngầm cho phép, hắn đưa khăn lông cho tiểu đồng, bước qua ngưỡng cửa, hít một hơi, vén vạt áo, ngồi lên ghế, lúc này Trầm Bích mở nắp hộp, bưng thức ăn qua.

Cố Tú gắp một đũa cá hun khói chiên màu vàng cam, đưa vào miệng: "Trong phủ đổi đầu bếp à?"

Trầm Bích: “Không phải tay nghề của đầu bếp trong phủ, là thiếu phu nhân bảo tỳ nữ của nàng làm”

Cố Tu xưa giờ vẫn là ăn không nói ngủ không nói, sau câu đó thì không nói thêm gì nữa, ăn sạch sẽ.

Hôm nay không phải lên triều, Cố Tu bỏ đũa, đi đến án thư. Triều Bích lệnh cho mấy tỳ nữ dọn dẹp rồi cầm cái túi đến trước án thư: “Gia, thiếu phu nhân tự mình thêu, tâm ý đều giành cho gia, ngài xem một chút đi”

Trầm Bích cung kính đặt chiếc túi trắng trước mặt hắn.

Cố Tu dời mắt khỏi công vụ, mở túi ra, hai cái túi thơm nhỏ rơi ra ngoài. Hắn không quan tâm lắm đến mấy thứ nhỏ nhặt này, đều là do nha hoàn chuẩn bị cái gì thì hắn dùng cái đó. Chẳng qua màu tơ chỉ trên túi thơm này phối hợp đặc sắc như một bức tranh, tươi tắn đẹp mắt, mũi thêu tinh tế, giống như làm cho đám mây và trăng kia nổi bật lên, cầm rất có cảm giác chân thật, Cố Tu không kìm được, nhìn đến 2 lần.

“Gia, có cần thay luôn bây giờ không? Túi thơm tinh xảo, mũi kim đẹp như thế, một cái như vậy phải thêu mất hai ngày, thiếu phu nhân nhất định đã chuẩn bị từ sáng sớm cho ngài”, Trầm Bích nói.

Đầu ngón tay Cố Tu lướt qua đám mây trắng, bỗng hắn cảm thấy trên lưng có cảm giác ngứa ran, vén tay áo lên, những nốt đỏ nổi lên như kim châm.

"Ah!"

Vẻ mặt Trầm Bích đầy lo lắng: “Gia, không lẽ ngài chạm vào trái phỉ?”

“Không,” Cố Tu gãi cánh tay ngứa ngáy, ánh mắt rơi vào món đồ thêu: “Ngươi không hỏi qua Đan Quế về những thức ăn này à?”

"Là sơ sót của nô tỳ, mọi người đều biết thiếu gia dị ứng với bột trái phỉ, phòng bếp cũng rất cẩn thận, chỉ cần hỏi một chút là biết, nô tỳ cứ tưởng phu nhân đã biết rồi, xin gia trừng phạt nô tỳ”

Trầm Bích gấp đến chảy nước mắt, Cố Tu cau mày: “Được rồi, thuốc còn không mang ra đây”

“Đã mấy năm không phải dùng đến nên không dự trữ sẵn”

“Gọi phủ y tới”, Cố Tu ra lệnh: “Đừng kinh động người ngoài, nhất là mẫu thân ta”

Trầm Bích lau khô nước mắt, bước nhanh ra khỏi thư phòng: “Tiểu đồng, sợ là gia ăn nhầm bột trái phỉ, nổi mẩn rất nhiều, ngươi nhanh đi kêu đại phu”

“A!”, tiểu đồng lúc đầu kinh ngạc, rất nhanh đã có phản ứng: “Ta đi ngay”

Rồi chạy vụt ra khỏi viện như một làn khói, tiểu đồng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đưa phủ y tới, mang theo hòm thuốc vào Duyệt thảo đường.

Trầm Bích đưa cho tiểu đồng một chiếc khăn cùng ly trà nóng: “Nhìn ngươi kìa, chạy đến đổ mồ hôi, lau trán rồi uống trà đi”

“Đa tạ tỷ tỷ”

Trầm Bích nhìn hắn lau mồ hôi, uống trà xong, cầm lại tách trà rồi quay về phòng, thấy Bạch đại phu đang bắt mạch liền hỏi: “Thế tử có phải ăn nhầm trái phỉ không?”

“Mạch tượng thấp, có triệu chứng như phát sinh từ đồ ăn không thích hợp, dẫn đến nổi mẩn, làm tổn thương nguyên khí. Nguyên khí là căn bản của mệnh, thế tử tuyệt đối không được lơ là, ăn uống đều phải cẩn thận”

Cố Tu khẽ gật đầu: “Làm phiền Bạch đại phu”

Bạch đại phu kê một toa thuốc, dặn dò chi tiết, lấy từ hòm thuốc ra một lọ thuốc bôi nhỏ dài.

Cố Tu đi vào phòng trong, tiểu đồng cởi áo, sau lưng chi chít các nốt mẩn lớn nhỏ, đỏ rực từng mảng lớn, tiểu đồng giật mình: “Gia, nô tài bôi thuốc cho ngài”

Mở nắp lọ thuốc màu nâu, chợt có một tiếng động nhỏ vang lên, tiểu đồng ôm bụng ngồi xổm xuống, mặt đỏ bừng: “Gia…”

Cố Tu như nghĩ ra cái gì, sâu thẳm trong đáy mắt khẽ loé lên, phất tay, tiểu đồng như được đại xá nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Tiểu đồng, ngươi…”, Trầm Bích đang đun thuốc trên bếp.

“Tỷ tỷ, ta đau bụng, người đi giúp gia bôi thuốc…”

“Lại ăn tham nữa đi”, Trầm Bích nhìn theo bóng lưng hắn buông ra một câu, thu cái quạt, liếc nhìn vào phòng trong, bởi vì khẩn trương quá độ mà môi run run.

Hít sâu một hơi, hai tay chạm vào tóc mai hai bên lên, lọn tóc nhỏ rơi xuống má, nhấc chân, ánh mắt sâu đậm nhìn chằm chằm vào tấm rèm hậu viện: “… Gia, nô tỳ tới bôi thuốc cho ngài?”